Dị Giới Thú Y
Chương 571: VẠN THÚ TỎA VÀ VẠN THÚ ẤN (THƯỢNG)
Chương 571: VẠN THÚ TỎA VÀ VẠN THÚ ẤN (THƯỢNG)
Cùng lúc này, tại Huyễn thú đại lục, ở một góc nào đó trong không trung.
Vù vù! Bản thể của Phán Quyết thần thú kiệt khắc tốn đã uống quá nhiều, đang ngã sóng xoài ở cổng đường hầm không gian, ngủ mê man
"Kiệt Khắc Tốn đại ca, ngươi nên tỉnh dậy đi, ha ha"
Bên tai Phán Quyết Thần Thú vang lên một âm thanh hô hoán, Kiệt Khắc Tốn mơ màng nói: "Rượu uống nhiều quá rồi, đầu choáng váng, hừ hừ, nơi này sao có người nói chuyện cùng ta được chứ?"
"sao lại không có ai? Kiệt Khắc Tốn, ta đã trở về! Mang theo Sáng thần chi tâm trở về…"
Trước mất Phán Quyết Thần Thú tối sầm, một bóng đen bao phủ trên đỉnh đầu hắn, bóng đen ấy nổi lên trong màu ảm đạm của thời không, càng có vẻ dị thường hơn.
"Khố Khoa Kỳ? ngươi…"
Tiếng kêu kinh ngạc của Kiệt Khắc Tốn vừa mới được một nửa, Khố Khoa Kỳ đã ra tay, không thấy cái bóng của hắn di chuyển như thế nào, cánh tay đã đặt trên cổ Kiệt Khắc Tốn: "người huynh đệ lâu năm, đại ca, tiểu đẹ xin người một việc, nói cho ta biết, có thể tìm thấy Vạn Thú Ấn ở đâu?"
"Vạn Thú Ấn là cái gì nhỉ?" Kiệt Khắc Tốn còn sặc mùi rượu mơ màng hỏi
"Hừ, ngươi lại làm bộ ngốc nghếch với ta rồi, ta cần đến vùng đất chuộc tội, nói cho ta biết đi!"
"vùng đất chuộc tội ở đâu nhỉ? Hắc hắc" Kiệt Khắc Tốn hai mắt lờ đờ, quét mắt nhìn bóng dáng mờ mờ của khố khoa kỳ, ngạc nhiên hỏi: "Cáp Địch Tư đâu? Nha đầu kia không trở về với ngươi sao? Ái Lệ Ti cũng không trở về sao?"
"Ha ha, ta hiểu rồi!" Kiệt Khắc Tốn cười khùng khục nói: "hai người các ngươi giống nhau, cùng tìm ra Sáng Thần Chi Tâm, ha ha, nhưng sáng thần chi tâm chỉ có một, ngươi đã giết Cáp Địch Tư và Ái Lệ Ti!"
Khố Khoa Kỳ không trả lời, nắm chặt tay lại
"Đừng giết ta, ta sợ chết lắm!" Kiệt Khắc Tốn cầu xin nói: "Vào vùng đất chuộc tội không nhất định phải có vạn thú ấn, trong tay ngươi đã có Sáng thần chi tâm, có thể đi thẳng vào cổng được rồi, hừ hừ, ngươi muốn biết cổng vào ở đâu không? Nếu không giết ta, ta sẽ nói cho ngươi biết…"
Răng rắc! khố khoa kỳ vặn gãy cổ Kiệt Khắc Tốn, "Cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết Sáng thần chi tâm có thể vào được đường hầm chuộc tội, nhưng cổng vào thì không cần ngươi nói đâu…. Chà, lừa ngươi nhiều năm nay, thật ra tiểu đệ không phải là kẻ mồ côi may mắn còn sống sót của hải tộc đâu, mà là từ vùng đất chuộc tội đến"
Khố Khoa Kỳ đi rồi, hắn trực tiếp xuyên qua chướng ngại bảo vệ của đường hầm không gian là lục ngự tỏa hồn trận
Kiệt Khắc Tốn lầm bầm nói: "Hết rồi, sau này ta không uống nổi rượu nữa rồi…"
"Khố Khoa Kỳ ngươi là một tên đáng chết, bổn cô nương còn chưa xong với ngươi đâu!" Khố Khoa Kỳ vừa mới đi, một nha đầu xinh đẹp thò đầu ra khỏi thông đạo, quét mắt nhìn một vòng vẫn chưa hết tức giận, thấy kiệt khắc tốn, cô ta lừ mắt nói: "Hừ, tên mập đáng chết, mạng của ngươi cũng dai thật đó chứ?"
Kiệt Khắc Tốn đã bình tĩnh lại, tiểu nha đầu kia vừa xuất hiện, hắn liền đứng lên, sửa tư thế cho thoải mái, thì thầm nói: "Cũng sắp chết rồi, ngươi là Ái Lệ Ti hay Cáp Địch Tư?"
Tiểu nha đầu vịn vào cửa đường hầm không gian, nhảy ra khỏi đó, không để ý đến cái cổ đã bị vẹo của Kiệt Khắc Tốn, mỉm cười nhéo mặt hắn: "Đáng yêu quá, chặt xuống bỏ ở đầu giường thì thế nào?"
Kiệt Khắc Tốn trợn mắt, "Ta biết rồi, Sáng Thần trưởng nữ, Sinh Mệnh nữ thần, Long Thần phu nhân Ái Lệ Ti miện hạ! ha ha!" Hắn vặn cổ cười, nhưng xương bị gãy, hắn vừa cười đã đụng vào vết thương, khẽ đảo hai mắt, Kiệt Khắc Tốn nhìn chằm chằm vào ái lệ ti, dáng tươi cười đột nhiên cứng ngắc.
Một tên Hùng Miêu bộ dạng ngờ nghệch, nụ cười trên môi cũng khờ dại, không một chút biểu cảm, hình tượng này đột nhiên khiến Ái Lệ Ti cười lớn, "ha ha, đồ mập đáng chết, ngươi cũng sắp chết rồi, sao còn cười được nữa?"
Kiệt Khắc Tốn giơ móng vuốt ra, ngậm miệng lại, sau đó lại cười nói: "ta van ngươi, ngươi là nữ thần sinh mệnh mà, có thể nhìn ta chết yểu được sao? Mau lên, tạo cho ta một sinh mệnh khác đi, nếu không, kêu Phất Lạp Địch Nặc, chồng ngươi, tới đây cũng được."
"Ta van ngươi mà!" Tiểu Bạch thè lưỡi, làm mặt quỷ, "ngươi xem bộ dạng bây giờ của ta, có giống cầu xin ngươi không?"
Kiệt Khắc Tốn liếc nhìn, trên người Tiểu Bạc mang trớ chú của Tử thần, nhưng trọng khôi trên đầu không còn nữa, trên hung giáp có từng khe, dường như bị người khác dùng móng vuốt cấu vào, nhìn trên mặt, không hề còn trắng trẻo mà đầy bụi đất, mái tóc dài trên đầu dù được buộc bằng một sợi dây thừng nhưng cũng xõa xuống mặt.
"Sao vậy? Bị người khác đánh hả?" Kiệt Khắc Tốn ngạc nhiên hỏi
"Cũng gần đúng, là muội muội ta và Khố Khoa Kỳ cùng tìm thấy Sáng Thần Chi Tâm, kết quả hai người đánh nhau kịch liệt trong đường hầm thời không, nhưng sau cùng Khố Khoa Kỳ mạnh tay hơn, Cáp Địch Tư không những đánh không lại hắn, mà còn bị linh hồn của hắn cắn nuốt mất một phần nữa…."
"Kết quả là ngươi nhân cơ hội khống chế cơ thể?"
"Ừ, ngươi rất thông minh!" Tiểu Bạch cười nói: "Vì vậy, cơ thể hiện tại của ta rất lộn xộn, không hơn đầu heo của ngươi là mấy! Hơn nữa, xiềng xích linh hồn mà Cáp Địch Tư đưa cho ta vẫn chưa gỡ ra, ngươi đừng có hải yêu vọng ta có thể cứu ngươi."
"Hả? Vậy ngươi cứ trừng mắt nhìn ta chết sao?" Kiệt Khắc Tốn nóng nảy nói
Bụp!
Tiểu Bạch hung hãn đá Kiệt Khắc Tốn, một dấu chân in lên bụng hắn. "Ngươi không biết chuyện trước đây của Khố Khoa Kỳ, Khố Khoa Kỳ cũng không biết quá khứ của ngươi, vì vậy hắn cho rằng ngươi đã chết… nhưng, ta biết!"
"Ngươi biết cái gì?" Kiệt Khắc Tốn lén nhìn nụ cười trên mặt Tiểu Bạch
"Thuật phân thân của ngươi đó!" Tiểu Bạch nhìn khuôn mặt khờ khạo của hắn, chậm rãi nói: "Ta đã gặp Tư Đặc Ân ở trong đường hầm không gian, hắn nói ngươi đã luyện thuật phân thân đến trình độ có thể hòa nhập cả bổn thể và phân thân trong cùng một sinh mạng, hơn nữa ngươi ẩn cư tu luyện lâu như vậy rồi, nói không chừng đã đạt đến cảnh giới cao nhất của thuật phân thân rồi – phân thân phân hồn! ĐÚng không?"
Rắc! Kiệt Khắc Tốn im lặng bẻ cổ hắn thẳng lại, vỗ mông đứng lên: "ngươi còn biết điều gì nữa?"
"Ta còn biết…. ngươi học thuật phân thân từ ai!" Tiểu Bạch nháy cặp mắt to, "Bởi vì ta đã gặp sư phụ ngươi ở trong đường hầm không gian!"
Kiệt Khắc Tốn cả kinh, nhưng sau đó cũng cười nói: "Đừng đùa nữa, muốn moi tin gì từ ta thì nói thẳng ra đi, lại còn bịa ra một sư phụ nữa, nói cho ngươi biết, trong tam giới này không có ai hơn ta về thuật phân thân đâu!"
"Bao gồm cả phụ thân ngươi sao?"
"Hừ! thuật phân thân của ông ấy không là gì cả!"
"Ồ!" Tiểu Bạch gật gật đầu, "không có sư phụ, vậy là chuyên gia! Nhưng thuật phân thân của phụ thân không phải…. hà hà, thì thuật phân thân của ngươi chắc chắn là do mẹ ngươi dạy!"
Kiệt Khắc Tốn cúi thấp đầu, ủy khuất nói: "Ngươi, ngươi…"
"Ngươi cái gì mà ngươi, vừa rồi ngươi nói với Khố Khoa Kỳ, Sáng thần chi tâm có thể vào thế giới thứ tư, điều này là thật, hay là ngươi cố ý hãm hại hắn? Còn nữa, cửa vào thế giới thứ tư ở đâu?"
"Đương nhiên là thật, vốn dĩ ta cũng định nói bảy phần thật ba phần giả để hãm hại hắn, nhưng lời nói dối còn chưa kịp nói ra, hắn đã bẻ gãy cổ ta rồi!" Kiệt Khắc Tốn cười khổ nói tiếp: "Có hai cửa vào thế giới thứ tư, một ở Tây Hải, một ở Vô Tận chi hải! Nghe nói gần đây ở hai biển này xuất hiện khe nứt, chắc chắn Vạn Thú Tỏa hoặc Vạn Thú Ấn đã có vấn đề rồi, ngươi cứ đến đáy biển tìm khe nứt là được rồi!"
"Gì?" tiểu bạch nhìn kiệt khắc tốn, nhả từng chữ, "Làm sao ngươi biết được tình hình bên ngoài, chẳng lẽ hai tên biến thái trong Huyết Luyện Ngục có thể thông qua không gian truyền tin tức cho ngươi, hay là … Phụ thần tại thượng, ngươi thật sự đã luyện được thuật phân hồn trường sinh bất diệt sao?"
Nói xong, Tiểu Bạch nhảy ra, "Trời ơi, Kiệt Khắc Tốn đại ca, vừa rồi ta đoán như vậy, là đùa với ngươi thôi, ha ha, ngươi tuyệt đối đừng dùng thuật phân thân rồi thu hợp ta lại, đừng nhé, ta đuổi theo Khố Khoa Kỳ đây! Sau này ta sẽ kêu chồng ta mang hai vò rượu ngon đến cho ngươi!"
"Nữ thần sinh mệnh… ái chà!" Kiệt Khắc Tốn bất lực thở dài, lại gãi gãi đầu: "Quái lạ, ngươi không đi tìm Phất Lạp Địch Nặc, đuổi theo Khố Khoa Kỳ làm gì? Trời ơi, cô ta đã bị đả thương đến mức độ ấy rồi, làm sao có thể phá giải được lục ngự tỏa hồn trận để đi ra chứ?" Cúi đầu xuống, Kiệt Khắc Tốn vội nhảy dựng lên, "Ai trộm mất hồ lô rượu của ta rồi?"
………………………..
Vùng đất chuộc tội, đầu nguồn dòng sông trong cung hải yêu.
Lửa, khói.
Hùng Miêu đại trưởng lão đã đem hết toàn bộ thực lực xuất ra, trong đám khói lửa, lại có thêm một tia điện quang phóng ra.
Khói, lửa, điện quang, huyệt động vô cùng hỗn loạn
Đây có thật là bản năng chủng tộc không? Hay là ma thú cường lực? trong tình huống này ba người Sở Thiên không thể ẩn mình được nữa, thuật ẩn thân của họ vì khói, lửa, điện đã không còn giúp ích gì nữa.
Lúc này, quyết định sinh tử không còn dựa vào vũ khí, mà phải dựa vào bản năng chủng tộc.
"Nín thở! A Mạt Kỳ đối phó với lôi điện!" Sở Thiên quay người ôm lấy Mỹ Nhân Ngư, giúp cô ta ngăn cản nguồn lửa.
"Muốn chạy ư? Hừ!" đại trưởng lão giơ cao hai tay, số hàn quang bắn ra nhanh hơn, chính là những phi đao hôm đó Sở Thiên đã nhìn thấy.
Binh! Binh! A Mạt Kỳ giơ cánh chim ưng sau lưng lên, lông chim cũng phát quang như vậy, chặn phi đao lại
"Ưng tộc, nhân ngư, còn có nhân loại?" đại trưởng lão thấy rõ hình dạng ba người Sở Thiên, không khỏi kinh ngạc, ưng tộc là quý tộc của vùng đất chuộc tội, nhưng từ trước đến nay hắn chưa từng thấy chim ưng mười hai cánh vàng bao giờ, hơn nữa sao lại có nhân ngư xuất hiện trên địa bàn Mỹ Hải Yêu? Bọn họ quả là những địch thủ đáng gờm.
"Ô ô!" chiếc cũi ở giữa vang lên tiếng rên rỉ, phụ mẫu của Khố Khoa Kỳ cũng bị đại trưởng lão đánh trúng đến nỗi tróc cả da thịt
"Các ngươi là ai?" đại trưởng lão trầm giọng quát
Sở Thiên buông Mỹ Nhân Ngư ở trong lòng ra, vừa rồi không phải hắn lợi dụng cơ hội hay vì nổi máu anh hùng, mà vì hắn có bản năng miễn dịch với lửa, thích hợp để bảo vệ ngươi sợ lửa như Mỹ Nhân Ngư.
Giữa cái sống và chết còn có tâm trí để hỏi tên của thích khách, trong lòng Sở Thiên cười lạnh, đại trưởng lão cơ bản không biết cái gì gọi là sát thủ, cái gì gọi là ám sát!
Buông Mỹ Nhân Ngư, Sở Thiên dùng lực ở chân, ra lệnh A Mạt Kỳ. "Giết!"
Dựa vào tốc độ crua A Mạt Kỳ, chỉ trong nháy mắt đã đến bên cạnh đại trưởng lão, ưng đao chém ra, phốc một tiếng, để lại một vết thương trên vai hắn.
Sở Thiên chậm hơn một chút, khi hắn đến nơi, đại trưởng lão đã lùi ra sau, hắn lại hét to một lần nữa, phóng ra khói, điện, lửa.
Sở Thiên chống lại lửa, A Mạt Kỳ chống lại điện, đáng tiếc không có thần lực nên họ không thể dùng mật pháp hợp thể được.
Trong tiếng "xèo, xèo" của điện quang, Sở Thiên bị đốt đến nỗi bong da lở thịt, cánh của A Mạt Kỳ cũng bị bén lửa, đại trưởng lão cười nói: "Dựa vào các ngươi mà cũng muốn giết ta ư? Hừ, nhân loại…. chà chà!"
Hắn liếm môi, "Ta chưa bao giờ ăn thịt nhân loại!"
"Muốn ăn thịt ta, miệng ngươi còn chưa đủ rộng đâu!" Sở Thiên cười lạnh nhào tới, luồng điện không đủ để lấy mạng hắn, A Mạt Kỳ theo sau, Mỹ Nhân Ngư cũng động thủ, "Biểu tỷ, đánh cự ly gần hắn!"
Bản năng chủng tộc của đại trưởng lão quả thật rất mạnh, nhưng đánh trong cự ly gần hắn lại rất kém, ngoài phi đao và thực lực cực mạnh ra, hắn không còn gì khác nữa, ngược lại, cơ thể phì nộm của hắn lại là một cản trở lớn cho hắn.
Đánh cự ly gần, chẳng qua cũng chỉ cần vài chiêu mà thôi, trường đao của A Mạt Kỳ đã đâm thủng cổ hắn.
"Phốc!" máu văng lên, Sở Thiên hét, "Hắn có thể tái sinh, phân thân"
Lại một vài tiếng rên nữa, trán, tứ chi của đại trưởng lão đều bị chặt đứt, phân thân cũng bị Mỹ Nhân Ngư dùng phân thủy thứ đâm mấy nhát xuyên thủng rồi.
Thấy thi thể vương vãi trên mặt đất, Sở Thiên thở phào, quay nhìn nhà giam chính giữa, phụ mẫu của Khố Khoa Kỳ đã bị hôn mê, "A Mạt Kỳ, cứu họ ra!"
A Mạt Kỳ tiến đến trước cũi, giơ đao chém, không ngờ chiếc cũi ấy lại phát ra quang điện, nếu không phải Phán Quyết Ưng Đao đã giảm bớt lực phản chấn, có lẽ tay A Mạt Kỳ đã bị thương rồi. "ông chủ, chất liệu của chiếc cũi này rất lạ, Phán Quyết Ưng Đao cũng không chém đứt được."
"Để ta thử xem!" Mỹ Nhân Ngư tiến lên, dùng phân thủy thứ đâm vào khe nứt, vẫn không thể mở cái cũi ra được, hơn nữa bên trên vẫn có điện quang bảo vệ, may mà Mỹ Nhân Ngư đã chuẩn bị trước, nên tránh đi, "Phất Lạp Địch Nặc, ngươi là đạo tặc, đến thử xem sao!"