Đế Vương sủng ái
Chương 640
Nhị Linh đẩy cánh cửa ra, ánh nắng của buổi sớm mai nhẹ nhàng chiếu vào hắt xuống khuôn mặt, không hiểu sao nó khiến cô có một cảm giác ngọt ngào thơm mát.
Ánh nắng mặt trời có thể dùng ngọt ngào thơm mát để hình dung sao?
Rõ ràng là không thể nhưng cô ta lại có cảm giác này.
Đây là một cái sân có hình vuông, là một khoảng sân riêng biệt của Nhị Trùng Điện mà bốn người gồm cô, Thu Khánh Tiên, Ấn Dao Phong và Tiểu Trù ở.
Hiên nhà mà Thu Khánh Tiên ở nằm ngay đối diện với cô, cách nhau một khoảng sân, trong sân trồng rất nhiều hoa và dược thảo có tác dụng an thần. Dược thảo là do Ấn Dao Phong dùng, bởi mỗi tối Thu Khánh Tiên đều cần phải dùng loại dược trà an thần này hái xuống trực tiếp ngâm vào nước. Sau khi Ấn Dao Phong hỏi đế hậu thì trồng loại thảo dược này khắp sân.
Bọn họ từ đại lục Long Ngâm về đến Đại Thịnh đã được hơn nửa tháng rồi.
Những người bị thương lúc trước đều đã dần hồi phục hết rồi, chỉ còn Thu Khánh Tiên bị thiêu quá nặng nên cần phải chữa trị và nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian dài.
Nhị Linh cảm thấy Thu Khánh Tiên quả thật vô cùng kiên cường, trước giờ cô chưa bao giờ thấy Thu Khánh Tiên khóc hoặc kêu đau, nếu là cô thì đã không thể chịu nổi rồi.
Cô đang định đi hỏi xem Thu Khánh Tiên tối qua nghỉ ngơi thế nào, lúc này cũng đã tới lúc đẩy Thu Khánh Tiên ra ngoài sưởi nắng buổi sáng sớm và bôi thuốc cho cô ấy rồi.
Nhưng cô còn chưa kịp sải bước ra ngoài thì đã thấy một bóng dáng cao lớn đập vào mắt mình, cô thấy người đó thậm chí còn không gõ cửa mà đẩy thẳng cửa rồi nhanh chóng đi vào gian phòng của Thu Khánh Tiên.
"Đây...ơ..."
Nhị Linh đang định kêu lên thì đã bị kẻ nào đó bịt lấy miệng từ phía sau.
Trong lòng cô ta cảm thấy sợ hãi, đang định dùng cùi chỏ tấn công phía sau thì khuỷu tay của cô trong tích tắc dường như đã bị kẻ đó đoán được mà khoá chặt lấy rồi.
Bàn tay của hắn vô cùng ấm áp.
"Xem ra, có thời gian rảnh rỗi thì ta phải dạy cô nương võ công mới được, yếu quá đi mất."
Hoả vệ đại nhân!
Nhị Linh trợn tròn mắt.
Hoả thả cô ta ra rồi lùi về sau một bước: "Nhị Linh cô nương, Hoả thất lễ rồi."
Nhị Linh có chút lúng túng, trên môi và cả khuỷu tay cô vẫn còn hơi ấm lưu lại từ lòng bàn tay hắn, nhất thời cô ta không biết nên nói cái gì liền khẽ lên tiếng nói: "Ưng vệ đại nhân sớm như vậy vào phòng của Thu cô nương là vì sao chứ?"
Còn vừa rồi tại sao hắn lại không để cô kêu lên?
Hỏa nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, ngập ngừng một lúc rồi mới nói: "Ưng có lời muốn nói với Thu cô nương."
"Lời gì chứ?" Nhị Linh vừa hỏi xong liền như nghĩ ra cái gì đó rồi lập tức ôm miệng lại, cô ngẩng đầu nhìn hắn, chớp chớp mắt.
Không phải là cái mà cô đang nghĩ tới đó chứ? Ưng vệ đại nhân định... thổ lộ với Thu Khánh Tiên sao?
"Chính là cái mà cô nương đang nghĩ đấy."
Nhị Linh vẫn chớp chớp mắt, thật sự là ý đó sao? "Vậy Hoả vệ đại nhân sớm như vậy theo đến là vì..."
"Ưng vào phòng của Thu cô nương là muốn bộc bạch nỗi niềm trong lòng với Thu cô nương. Còn bản vệ..." Hoả nhìn xoáy vào Nhị Linh làm cô cảm thấy có chút hoang mang, rồi hắn mới nói tiếp: "Bản vệ muốn vào phòng của Nhị Linh cô nương."
Cái này, lời này...
Buổi sáng sớm hôm ấy, tim Nhị Linh đập loạn nhịp, loạn đến mức vô cùng ngọt ngào.
Cô không biết bản thân nên trả lời Hoả vệ thế nào.
Còn có hai người khác cũng đang không biết nên phản ứng thế nào giống họ.
Ở trên một bức tường tại chỗ khác, có ba người đang ngồi thẩn thơ trên bờ tường.
Ấn Dao Phong lấy ngón trỏ khẽ chọc chọc vào hông Lâu Tín, dùng ánh mắt bảo hắn nhìn Trần Thập.
Thế là Lâu Tín khẽ ho một tiếng, nói: "Này, người anh em, xem xem, ta bảo huynh đến sớm thì ngươi lại không nghe, bây giờ để Ưng vệ đại nhân tranh trước rồi đúng không? Thực ra, với tư cách là huynh đệ, ta cổ vũ huynh cạnh tranh công bằng với Ưng vệ đại nhân, nếu thật sự không đấu lại được thì nói với đế hậu một câu, đế hậu nhất định sẽ đứng về phía huynh..."
Trần Thập trầm ngâm, lúc này mới ngắt lời hắn: "Ta đồng ý với ngươi theo Ưng vệ đại nhân tới đây hoàn toàn không phải vì muốn tranh giành gì với hắn."
"Sao cơ? Lẽ nào huynh thật sự muốn từ bỏ sao?"
Ấn Dao Phong không nhịn nổi huých hắn một cái, Lâu Tín không đề phòng liền bị cô ta huých cho ngã từ trên bờ tường xuống.
"U u." Cậu bạn Tử Vân Hồ U U lấy móng vuốt bị mắt lại. Nó không nhìn thấy gì đâu đấy nhé.
Ấn Dao Phong chẳng đếm xỉa tới hắn, cái gì mà nói với đế hậu? Lẽ nào chuyện tình cảm còn phải thông qua sự uy hiếp của đế hậu sao? Đúng là phi lý.
Cô ngồi sát vào phía Trần Thập, Lâu Tín ở dưới bờ tường lập tức nói khẽ:"Đủ rồi đấy nhé, khoảng cách này thôi đấy, đừng có sát vào nữa, còn gần hơn nữa là ta ghen đấy, ta lại còn là người hay nghĩ nhiều đó..."
"U U, đi."
"U." U U lập tức nhảy xuống dưới, đặt cả bàn toạ lên mặt Lâu Tín.
Ấn Dao Phong liếc một cái, suýt nữa thì cười phì ra thành tiếng. Cô lập tức hỏi Trần Thập: "Huynh đừng quan tâm tới lời Lâu Tín nói, huynh cứ nói xem huynh rốt cuộc là có cảm giác với Thu Khánh Tiên không?"
"Có lẽ là đã từng có một chút, nhưng ta biết cái đó vĩnh viễn là không đủ." Trần Thập khẽ nói. Không đủ, không đủ cái gì chứ, vĩnh viễn không đủ để hắn muốn thành hôn với cô ta, vĩnh viễn không đủ để hắn có niềm tin ở bên cạnh cô ta, cùng nhau sinh con đẻ cái.
Còn khi Lâu Tín phát hiện ra Ưng đi tới đây rồi bảo hắn đi theo, hắn đồng ý chẳng qua chỉ là muốn xem liệu có phải Ưng thật sự muốn nói rõ với Thu Khánh Tiên hay không, nếu đúng là vậy hắn chỉ cần nhìn biểu cảm của Ưng vệ khi đi ra, biết được Thu Khánh Tiên có nơi gửi gắm thì hắn cũng yên lòng.
Suy cho cùng thì hắn cũng không nỡ làm lỡ dở một cô nương tốt.
Không lâu sau, Ưng bê một cái ghế ngả ra ngoài rồi lại đi vào bên trong bế Thu Khánh Tiên ra. Đầu của Thu Khánh Tiên khẽ dựa vào vai hắn trông vô cùng lưu luyến nũng nịu.
Tất cả "khán giả" đều nhìn ra hết rồi.
Chỉ có hai người Ấn Dao Phong và Nhị Linh là có chút khó hiểu.
Nhị Linh không kìm nổi khẽ nói: "Ta thật sự cứ ngỡ rằng trong lòng Thu cô nương chỉ có mình Trần Thập."
Hoả trầm ngâm hồi lâu: "Thu cô nương rất thông minh, cô ta từ lâu đã nhìn ra là Trần Thập không có ý với cô ta."
Nếu không phải như vậy thì sao đế hậu lại có thể không khuyên bảo Trần Thập cơ chứ? Đế hậu là người tinh tường như vậy, chỉ cần chỉ điểm một câu thì cũng đủ để Trần Thập sớm ở bên Thu Khánh Tiên rồi.
Con người của Thu Khánh Tiên không phải không tốt, ngược lại cô ấy còn rất tốt, tận tâm tận lực với đế hậu, con người cũng lương thiện, còn nguyện hy sinh tính mạng của bản thân để cứu Ưng, chỉ có điều có lẽ cô ta hoàn toàn không có nguyên tắc mạnh mẽ như vậy, ví như tình cảm.
Tất nhiên, đây là lựa chọn của cô ta, chẳng ai có tư cách để chất vấn cả.
Trong mắt hắn thấy, như vậy cũng tốt.
Ưng có thể đặt xuống một điểm gì đó trong lòng, Thu Khánh Tiên cũng đủ thông minh, hai người đó ở bên nhau cũng rất tốt.
Thu Khánh Tiên ngẩng đầu nhìn Ưng, mặt đỏ ửng: "Ưng vệ đại nhân, ta như này có phải xấu lắm không?"
Ánh nắng mặt trời chiếu xuống, mái tóc đen của cô vừa mọc ra một chút che lấp được vết sẹo, chỉ là trông giống một ni cô mà thôi. Ưng lắc lắc đầu: "Không xấu đâu, đẹp lắm."
Sau khi hắn tỉnh lại, biết được rằng Thu Khánh Tiên đã mạo hiểm tính mạng của bản thân để cứu lấy mình, đã vậy toàn thân lại còn bị thiêu rụi thì hắn đã hạ quyết định cả đời này sẽ chịu trách nhiệm với cô.
Không thể phủ nhận rằng hắn đã bị rung động bởi hành động xả thân cứu mạng này của cô.
Còn như hôm đó hắn đi hỏi ý của đế hậu, đế hậu hỏi hắn câu đó, thì giờ đây hắn cảm thấy đáp án đã chẳng còn quan trọng nữa.
Ngươi thích cô ấy không?"
Thích hay không thích, có những lúc căn bản là chẳng hề quan trọng, chẳng phải vậy sao? Hắn chỉ biết là bản thân mình cả đời này nhất định sẽ đối xử tốt với Thu Khánh Tiên.
Buổi sớm ngày hôm ấy tại Cửu Tiêu Điện, có rất nhiều người cảm thấy trái tim xao động.
Thế nhưng ngày hôm đó tại hoàng cung Hiên Viên lại vô cùng hỗn loạn.
Buổi triều sớm.
Hoàng thượng không thấy đâu cả.
Bách quan chờ mãi mà không thấy người, nghị luận ào ào.
"Mau đi mời thái thượng hoàng."
Thế là, thái thượng hoàng tân nhiệm - thái thượng hoàng Hiên Viên Chiến đang định chuồn thì lại bị điệt tử Hiên Viên Trọng Châu chặn lại.
"Hoàng bá phụ, bá phụ đang định đi đâu vậy?"
Hiên Viên Trọng Châu đứng ở bên ngoài bức tường, nửa cười nửa không nhìn lên Hiên Viên Chiến đang đứng trên bờ tường chuẩn bị phi thân vút đi.
Hiên Viên Chiến cười ha hả một tiếng: "Trọng Châu à, nếu ta bảo đứng ở đây nhìn ngắm phong cảnh cảm xúc cảm thấy vô cùng phấn chấn thì con liệu có tin không?"
"À há. Nếu trên vai bá phụ không vác cái tay nải lớn như này thì nói không chừng điệt nhi tin thật đó."
Hiên Viên Trọng Châu nhìn cái tay nải to trên vai ông ta rồi nói tiếp: "Nghe nói thời gian gần đây bá phụ bá mẫu vẫn luôn tìm kiếm các món đồ hay ho, còn nói là tìm lúc thích hợp đưa đến đại lục Tứ Phương cho Tiểu Thất, không biết liệu có phải những món đồ này không?"
"Nói linh tinh, sao có thể như vậy chứ? Bây giờ quốc sự vương triều Hiên Viên bộn bề, ta đang giúp Hoan Thiên chỉnh đốn quốc vụ, làm gì có thời gian phân thân đi tới đại lục Tứ Phương xa xôi cơ chứ? Tiểu Thất đã có tiểu tử Trầm Sát chăm lo, chúng ta vô cùng an tâm." Hiên Viên chiến xua xua tay.
Hiên Viên Trọng Châu lại ồ một tiếng: "Nhưng vị hoàng đệ đệ Hiên Viên Lâu Thiên của cháu sao lại mất tích rồi?"
"Mất tích sao?" Hiên Viên Chiến hô lớn một tiếng: "Cái đẹt! Tên tiểu tử chết tiệt này, hôm qua đã nói là ai thắng thì người đó đi, nó rõ ràng đã thua ông đây!"
Ừm, đây có tính là hớ mồm rồi không?
Tên tiểu tử chết tiệt Hiên Viên Hoan Thiên đó xảo quyệt như vậy liệu có thể tuân thủ lời hứa được sao?
Đúng vào lúc Hiên Viên Trọng Châu bất lực mắc ói thì Hiên Viên Chiến liền ra hiệu bằng tay tới một chỗ nào đó, đột nhiên một màn sương mờ màu trắng bao trùm lấy Hiên Viên Trọng Châu.
"Cái quái gì đấy!"
Hiên Viên Trọng Châu đã phản ứng rất nhanh rồi nhưng hắn lại không biết rằng người động thủ lại chính là Hiên Viên Khước!
Đánh lén thành công, Hiên Viên Khước nhảy xuống từ một cành cây vươn ra từ bờ tường bên cạnh, đi một vòng quanh Hiên Viên Trọng Châu, gật đầu tấm tắc khen: "Được đấy, thân hình của Trọng Châu cũng na ná Tiểu Thiên, phù hợp nhất rồi." Nói xong ông liền lấy ra một cái túi rồi bôi bôi trét trét lên mặt hắn.
Hiên Viên Trọng Châu toàn thân bất động, chỉ còn mỗi con ngươi là có thể chuyển động được, hắn nghiến răng nghiến lợi: "Các người rốt cuộc định làm gì vậy?"
Hiên Viên Chiến từ trên tường nhảy vọt xuống, cưới lớn ha hả nói: "Ta nói thực lòng với con nhé, chuyện tên tiểu tử Tiểu Thiên bỏ trốn bọn ta sớm đã biết trước đôi, nhưng chẳng phải là bó tay sao? Chỉ có thể tìm một người thay nó ngồi lên hoàng vị cái đã, nước không thể một ngày không có vua mà."
Hiên Viên Trọng Châu tức đến nỗi suýt thì hộc máu: "Vua một nước cũng không thể là trò trẻ con như này!"
"Đây nào phải trò trẻ con chứ? Ta sẽ dịch dung cho con giống y như Tiểu Thiên đến ngay cả con cũng không nhận ra được!"
Nói ra thì mẫu thân của Hiên Viên Trọng Châu, Trầm Hương công chúa gần đây mới có thể coi như là hoàn toàn chuyển biến tốt, lúc trước tuy đã cứu được nhưng vì thần trí bị thương tổn quá nặng, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt, ngày nào cũng phải quan sát tình trạng hồi phục để điều phối thuốc lại, vì vậy mà Hiên Viên Khước vốn muốn cùng với Lâu Thất đi tới đại lục Tứ Phương cũng chẳng đi nổi, chỉ có thể theo tới đây.
Bây giờ người đã khoẻ lại rồi, dĩ nhiên ông ta cũng muốn đi theo.
"Được rồi. Nào, đại ca, huynh nhìn xem có phải rất giống với con trai của huynh không?" Hiên Viên Khước vỗ vỗ tay gọi Hiên Viên Chiến tới nghiệm thu thành quả.
"Ừm, được đấy. Giống lắm!"
"Được rồi, vứt nó vào tẩm cung của Tiểu Thiên thôi!"
Hiên Viên Trọng Châu bị khiêng vứt vào tẩm cung của Lâu Hoan Thiên, trong lòng bi phẫn tới nỗi muốn chửi rủa ông trời.
Lũ đểu cáng các người! Từ già tới trẻ đều là lũ hồ ly! Đây chẳng phải là bắt nạt người thật thà hay sao? Hai lão già đem theo đứa ranh chạy mất tiêu, chỉ còn lại mỗi phòng hai nhà hắn thôi mà!