Đệ Nhất Danh Sách
Chương 31 : Cơ Hội Tiến Vào Hàng Rào
Chương 31 : Cơ Hội Tiến Vào Hàng Rào
Chương 31: Cơ Hội Tiến Vào Hàng Rào
- Hắn… thật sự là bác sĩ?
Trong dàn nhạc có người hỏi, ngữ khí hàm chứa nghi hoặc cùng khó tin.
- Chẳng lẽ lần trước là chúng ta hiểu lầm hắn?!
Lạc Hinh Vũ càng thêm nghi hoặc.
Trong lòng Vương Phú Quý tự nhủ, thật ra không hề hiểu lầm, tên này chỉ mới làm bác sĩ được hai hôm thôi.
Bất quá Vương Phú Quý không có ý định như vậy. Việc này là do Vương Phú Quý muốn chứng minh hắn giới thiệu không sai người, ngươi xem, lúc trước ta giới thiệu cho người cho ngươi, hắn ta thật sự là bác sĩ nè…
- Không đúng không đúng, để ta nhớ lại…
Tư quân nọ suy nghĩ một chút rồi nói:
- Lần trước gặp nhau hắn ta nói gì nhỉ?
- Chúc mừng ngươi, cha con bình an, sáu cân sáu!
Có người lên tiếng.
- Đúng, lại còn là cha con bình an nữa chứ!
Tư quân phẫn nộ nói:
- Loại người này cũng có thể là bác sĩ cho thị trấn các ngươi?
Vương Phú Quý mắt thấy họ nhớ tới chuyện kia liền giải thích:
- Không phải do điều kiện chữa bệnh của chúng ta tương đối kém hả. Bất quá không thể nào giả được, hắn chính là bác sĩ của thị trấn chúng ta. Không tin ngươi tì đại người nào mà hỏi đi.
Nói xong Vương Phú Quý đi tới mấy hà, tùy tiện gõ cửa hỏi:
- Nhâm Tiểu Túc có phải bác sĩ trong trấn chúng ta không?
Người mở cửa có chút sững sờ đáp:
- Đúng vậy.
- Y thuật hắn ta thế nào?
Vương Phú Quý lại hỏi.
Người nọ dựng ngón tay cái:
- Hiện tại trong thị trấn có ai mà không khen Nhâm Tiểu Túc tốt đâu!
Người của dàn nhạc lần nữa lâm vào trầm tư, cả bọn quay đầu nhìn về phía phòng khám, tại cửa sổ đã không còn ai…
- Ngươi nói hắn có thể dẫn chúng ta qua núi?
Lạc Hinh Vũ bình tĩnh lại.
- Đúng thế.
Vương Phú Quý suy nghĩ một chút cười nói:
- Kỳ thật ta không dám khẳng định, nhưng nếu hắn không thể làm được thì trong trấn này không ai làm được.
- Ngươi thổi hắn lên tới trời rồi.
Lạc Hinh Vũ cười lạnh:
- Ngươi kêu hắn chuẩn bị đồ đạc, đợi chúng ta nghỉ ngơi hồi phục thì lần nữa lên đường.
- Khoan, này ta nói không được.
Vương Phú Quý cười mỉa nói:
- Ngươi muốn kêu hắn làm việc thì phải xem ông chủ La có chịu không đã.
- Ông chủ La? Hắn có quan hệ với ông chủ La?
Lạc Hinh Vũ sửng sốt.
- Tình huống cụ thể ta không rõ, nhưng tóm lại không thể tùy tiện sai sử.
Lạc Hinh Vũ cười lạnh hai tiếng. Lúc này có người tới báo có thể di chuyển tiếng rồi. Miệng cống đang được chậm rãi kéo lên. Lạc Hinh Vũ không nói hai lời dẫn người tiến vào.
Vương Phú Quý vỗ vỗ ngực, thật ra hắn cũng sợ đối phương tới tìm mình tính sổ a. May mà nhờ vào hắc dược hắn kéo được quan hệ với ông chủ La. Nếu hôm nay hắn không cáo mượn oai hùm thì e rằng bị lột mất một tầng da rồi.
Kỳ thật Vương Phú Quý cũng không biết ông chủ La kia có bao nhiêu quyền lực trong hàng rào. Thế nhưng mỗi lần cáo mượn oai hùm xong, hắn đầu cảm thấy con hùm này thật sự rất tốt…
Vương Phú Quý đi vào phòng khám muốn tìm Nhâm Tiểu Túc thảo luận việc này. Kết quả đập cửa nửa ngày cũng chẳng thấy ai ra mở cửa. Vương Phú Quý nói thầm:
- Không phải tên này ghi hận mình chứ?
Kết quá sáng thứ hai Nhâm Tiểu Túc đúng giờ mở cửa buôn bán liền thấy Nhâm Tiểu Túc mang theo khuôn mặt tươi cười xuất hiện trước cửa. Nhâm Tiểu Túc tức giận nói:
- Chuyện gì?
- Ngươi xem, lúc đầu ta đề cử ngươi cho họ cũng là có lòng tốt a.
Vương Phú Quý nói:
- Đây chẳng phải cơ hội tốt để ngươi tiến vào hàng rào hả? Ngươi biết bên ngoài có bao nhiêu người muốn được vào đó không? Ai ai cũng muốn a!
- Cơ hội tốt như vậy sao ngươi không tự giữ lấy?
Nhâm Tiểu Túc không vui nói:
- Ta đưa ngươi bản đồ, ngươi dẫn họ đi đi. Vậy ngươi có cơ hội vào hàng rào tị nạn rồi.
- Ta không đi.
Vương Phú Quý co đầu rụt cổ:
- Ta không có thân thủ của ngươi, hơn nữa ta đi rồi con ta làm sao đây? Ta lớn tuổi như vậy, ở bên ngoài có thể tìm được một người bạn già, tiêu ít tiền là được, vào trong đó cũng chẳng để làm gì.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Ngươi có con, ta cũng có Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ. Ta vào hàng rào thì họ làm sao. Ngươi mà đề cử ta nữa, ta sẽ để Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ ăn thịt ngươi.
- Ta là vì tốt cho ngươi mà!
Vương Phú Quý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
- Ta mà trẻ hơn hai mươi tuổi là ta nhận rồi!
- Tốt cho ta?
Nhâm Tiểu Túc cười lạnh:
- Ta thiệt nên cảm ơn cả nhà ngươi!
Vương Phú Quý cũng sinh khí:
- Ta cám ơn tổ tông tám đời nhà ngươi!
“Điểm cảm tạ đến từ Vương Phú Quý: +1!”
Nhâm Tiểu Túc:
- ???
Nhâm Tiểu Túc thầm gào thét với cùng điện, như vậy cũng tính là lời cảm tạ hả?! Hơn nữa còn là thành tâm cảm tạ nữa? Xem ra tên này đúng là cảm tạ thật tâm rồi!
Nhâm Tiểu Túc làm sao cũng không nghĩ tới, cảm tạ tệ thứ chín của mình lại có được bằng cách này!
Bất quá Nhâm Tiểu Túc hiểu rõ, dù Vương Phú Quý có ý nghĩ lôi kéo quan hệ với minh tinh trong hàng rào kia nhưng đề cử mình xung là xuất phát từ lòng tốt.
Có điều Nhâm Tiểu Túc thật sự không muốn vào trong đó. Nhưng nếu là để Lục Nguyên vào đó thì hắn đồng ý.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một lúc:
- Lão Vương, ta nói lại lần nữa, ta không thể bỏ lại Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ mà một mình tiến vào đó. Ngươi đừng có đề cử ta nữa.
Vương Phú Quý cũng nản rồi:
- Được được được, biết rồi, ngươi yên tâm đi, chỉ cần ông chủ La không đồng ý, họ cũng không dám bắt ngươi đi. Chuyến này đi một lần là ba tháng, không có ngươi ai sẽ làm thuốc cho ông chủ La, đúng không?
- Ha, ngươi nắm chắc là được rồi.
Nhâm Tiểu Túc nói.
Lúc này một người đàn ông đi tới bên cạnh Nhâm Tiểu Túc:
- Bác sĩ, ta muốn xem bệnh.
- Không nói nữa, ta có bệnh nhân rồi.
Nhâm Tiểu Túc quay người đi vào phòng khám.
Nhâm Tiểu Túc ngồi vào bàn làm việc, nói với hán tử:
- Ngươi bị thương ở đâu, để ta xem cho.
- Ta không bị thương, ta bị nhức trứng.
Hán tử nói.
Hắn vừa nói xong, Tiểu Ngọc Tỷ làm y tá bên cạnh có chút xấu hổ. Nhâm Tiểu Túc cũng mất tự nhiên. Hắn thử thăm dò thêm:
- Đau không?
Người đàn ông kia sửng sốt:
- Đau tới không lên được luôn!
Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười, hôm này ông trời kéo tới cho hắn mấy chuyện gì thế này!
Chờ Nhâm Tiểu Túc khích lệ hán tử xong, hắn lại nhận được một tệ cảm tạ nữa…
Thôi đi, không cần biết bệnh trạng gì, chỉ cần có cảm tạ tệ là được.
Hiện giờ trong tay Nhâm Tiểu Túc đã có mười cảm tạ tệ, cách lúc mở khóa vũ khí không còn xa nữa.
Hiện tại Nhâm Tiểu Túc không muốn làm người dẫn đường là vì hắn ở trong thị trấn dễ kiếm cảm tạ tệ hơn. Đi cùng dàn nhạc và tư quân thì có ai thèm cảm tạ hắn.
Không biết vì sao Nhâm Tiểu Túc thật mong chờ vũ khí này, hắn muốn biết rốt cuộc đây là thứ gì.
Lời cảm ơn chân thành khó có được như thế, khẳng định vũ khí này sẽ không kém.