Đệ Nhất Danh Sách
Chương 1318 : Ba Đầu Đạn Hạt Nhân
Chương 1318 : Ba Đầu Đạn Hạt Nhân
Chương 1318: Ba Đầu Đạn Hạt Nhân
Còn 10 phút.
Trong chớp mắt, Tư Ly Nhân từ trên trời giáng xuống, trọng lực theo bước nàng bị cuốn tới.
Kỳ thật đa số chưa từng thấy Tư Ly Nhân xuất thủ, sở dĩ nàng có thể bay là vì nàng khống chế được trọng lực.
Bị tấn công bởi trọng lực, một mảng lớn quân địch chống cự không nổi mà bị trọng lực cổng lồ áp chế, xương cốt nhao nhao vỡ vụn, nội tạng chảy máu.
Tư Ly Nhân đánh một quyền tạo ra một cái hố to giữa quân đoàn của Linh, lộ ra Hồ Thuyết với vẻ mặt xám ngoét bên trong!
Hồ Thuyết vẫn còn sống, Tiểu Ly Nhân lao xuống, từng viên đạn lơ lửng quanh người nàng, phảng phất như thời gian dừng trôi, duy nhất chỉ có mình nàng.
Từng viên đạn ngưng kết trong không khí, như côn trùng bên trong hổ phách.
Tiểu Ly Nhân bay tới chỗ Hồ Thuyết, vừa bay vừa khóc.
Đối với tiểu cô nương mà nói, chiến tranh thật sự quá tàn khốc.
Bên kia, Trần Vô Địch càng bá đạo hơn. Hắn đáp xuống hậu phương quân địch, dùng Kim Cô Bổng nhấc lên sóng lớn 10 trượng, chỉ trong giây lát đã cuốn ngã vô số quân địch.
Súng máy hạng nặng và pháo đã ngừng, đứng trước lực lượng tuyệt đối, trận hình của Linh đã triệt để bị xé nát!
Hoàng Kim Tỏa Tử Giáp óng ánh như ánh sáng giữa trời đêm.
Đại Thánh nhân gian có sức chiến đấu đỉnh phong, một người chống đỡ được trăm vạn hùng binh.
Trần Vô Địch cảm thấy Lý Thần Đàn nói không sai, dù toàn bộ thế giới không cần hắn, ít nhất sư phụ vẫn cần hắn.
"Sư phụ, ta đã trở về."
"Về là tốt rồi…"
Nhâm Tiểu Túc lặng lẽ lau khóe mắt:
"Về tới là tốt rồi."
Minh châu của nhân loại rốt cục đã tề tụ, những cá nhân cường đại nhất đều tụ họp tại đây.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Nhâm Tiểu Túc đã giết tới đỏ cả mắt.
Không ai nhớ kỹ đến cùng còn phải cố gắng bao lâu, chỉ biết rất nhanh tất cả sẽ kết thúc.
Quân Tây Bắc chết ngày càng nhiều, thế nhưng… dù có chết họ cũng chiến đấu tới một khắc cuối!
Chuyện ngoại ý muốn xảy ra, quân đoàn của Linh bắt đầu lùi lại.
Thế nhưng, Nhâm Tiểu Túc thấy quân đoàn Linh lui lại thì bắt đầu nóng nảy.
Phải biết, AI rất khó giết, nếu lần này để đối phương rút lui, tương lai muốn giết nó càng thêm khó.
Họ hy sinh nhiều người như vậy, nếu để Linh lần nữa ngóc đầu lại được, họ còn bao nhiêu sức để phòng thủ và phản kích?
Chẳng lẽ lại muốn để các tướng sĩ tiếp tục tử vong?
Linh không bị hủy diệt, thương vong Tây Bắc sẽ tiếp tục gia tăng.
Hơn nữa, đối phương có thể lặng lẽ lần nữa trỗi dậy mà hiếm ai phát hiện được.
Nó có thể tồn tại trong thân thể mỗi người, thậm chí có thể là một linh kiện điện tử nho nhỏ, sau đó chờ đợi phục hưng, lần nữa thức tỉnh.
Lần này họ có thể dùng biện pháp điện giật tại phòng tuyến Lê Minh, nhưng chẳng sau này mỗi ngày đều phải giật điện dân cư.
Không thể để Linh lùi lại.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc không biết nên cản đối phương lại thế nào.
...
Còn 3 phút.
Trong mỏ đá.
Khánh Chẩn đang nhắm mắt dưỡng thần thì mở hai mắt ra, nhìn thời gian trên đồng hồ, hắn nhìn 1374 nhà khoa học, nhẹ giọng nói:
"Chư vị đã khổ cực."
Mọi người chậm rãi dừng tay, yên lặng chờ đợi.
Điều họ chờ là hy vọng tìm được đường sống trong cõi chết, bước thứ 78 trong hí khúc Liên Hoa Lạc, lật ngược tình cảnh.
Khánh Chẩn đã có đáp án, lúc này quân đoàn Linh cũng không thể đánh tới đây, đạn đạo không bắn về phía họ, chứng tỏ Nhâm Tiểu Túc cùng quân Tây Bắc đã cản hết áp lực cho họ.
Khánh Chẩn lần nữa nhìn thoáng qua đồng hồ:
"Hôm nay công thành đều nhờ nỗ lực của chư vị, cũng là nỗ lực vì nhân loại.”
Vì hôm nay, ngay cả nói mớ Khánh Chẩn cũng không dám.
Vì hôm nay, 1374 nhà khoa học của Khánh thị không thể về nhà.
Vì hôm nay, hai người La Lam và Chu Kỳ tới Trung Nguyên cửu tử nhất sinh.
Vì hôm nay chính là món quà cuối cùng lão tam dành tặng cho họ.
"Lão Tam, ngươi thấy không, những gì ngươi làm không uổng phí."
Nói xong, hắn nhấn nút màu đỏ trước mặt xuống.
Khánh Chẩn chưa bao giờ trịnh trọng như thế, phảng phất như hắn đang vào vòng chung kết của cuộc thi.
Trên trời, ở nơi mọi người nhìn không thấy, ở độ cao cách mặt đất 200km, ba vệ tinh phun khí bắt đầu khởi động.
Vệ tinh di chuyển 7,9km/ giây trên không Tây Bắc, phong tỏa khắp nơi.
Mà lúc này, chín vệ tinh Linh khống chế cũng đang tụ họp trên bầu trời Tây Bắc!
Ba vệ tinh của Khánh thị bắt đầu tan rã, nửa phần dưới phun khí đẩy, chuẩn xác rơi xuống đất, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Một năm trước, Khánh Chẩn để cô bé kia tới Tây Bắc đàm phán, nói ra hắn lo lắng về AI và Vương thị.
Khánh Chẩn cho rằng, nếu có một ngày AI muốn chiếm lấy thiên hạ, Tây Nam có thể sẽ trở thành mục tiêu hàng đầu, khi đó muốn làm gì cũng không kịp nữa.
Cho nên, Khánh thị muốn liên hợp với Tây Bắc, hắn phóng 12 đầu đạn hạt nhân lên trời, quyền khống chế nằm tại mỏ đá trong cứ điểm 178. Từ đó nhận được sự tin tưởng của Tây Bắc, hai bên bắt đầu hợp tác.
Kỹ thuật tên lửa của Khánh thị cũng không phải quá tốt, vì thế 12 tên lửa mang theo đầu đạn hạt nhân chỉ có 3 là thành công. Mà 3 tên lửa này chính là hy vọng cuối cùng của nhân loại.
Khánh Chẩn cần thêm thời gian, vì hắn cần chờ vệ tinh của AI tề tụ trên không Tây Bắc, chờ người bị AI khống chế tới Tây Bắc, 3 đầu đạn cuối cùng này thật sự khó khăn lắm mới duy trì được.
Nhân loại văn minh cố gắng duy trì, cuối cùng cũng tìm được đường sống trong cõi chết.
La Lam hỏi:
"Nhưng nếu đạn hạt nhân rơi xuống, không phải chúng ta đều chết à?"
Khánh Chẩn lắc đầu:
"Đạn hạt nhân sẽ không nổ dưới đất mà nổ trên trời!”
Khánh Chẩn ung dung, dưới hết thảy điều kiện vật lý, phương pháp phá hủy AI chỉ có một, chính là cùng chết cả AI lẫn khoa học kỹ thuật của văn minh nhân loại.
Như vậy mới bài trừ tận gốc hết thảy.