Đệ Nhất Danh Sách
Chương 1316 : Kiêu Ngạo Của Nhân Loại
Chương 1316 : Kiêu Ngạo Của Nhân Loại
Chương 1316: Kiêu Ngạo Của Nhân Loại
Từ lúc bình minh đến hoàng hôn, rất nhiều người đã đi hết cuộc đời của mình trong ngày hôm nay.
Có lẽ ngay cả Trương Cảnh Lâm cũng không nghĩ tới, cậu học sinh từng ngồi ngoài phòng nghe trộm bài giảng lại có thành tựu như ngày hôm nay.
Đại quân 27 vạn Anh Linh như thiên binh thần tướng đột nhiên xuất hiện.
Trương Cảnh Lâm tận mắt thấy sự phát triển của Nhâm Tiểu Túc. Đối phương từ một lưu dân nay trưởng thành thành đại thụ che trời của Tây Bắc, một mình che chở nơi đây.
Kết quả phát triển này không phải ngẫu nhiên, Trương Cảnh Lâm thậm chí hiểu rõ từng thời điểm chuyển biến của Nhâm Tiểu Túc.
Hắn nhìn thấy ánh hào quang trên người những người khác dần ảnh hưởng tới đối phương, bụi bặm bao bọc thiếu niên dần tan biến, để lộ hào quan của chính hắn.
Đại quân AI cuồn cuộn mà đến theo thế gọng kìm như muốn thôn phệ cánh quân màu vàng.
Nhâm Tiểu Túc cùng binh sĩ kim sắc như đuôi trường kiếm đâm thằng vào lòng địch.
Anh Linh phía sau lưng Nhâm Tiểu Túc trêu chọc:
"Tiểu tử, ngươi hiếu chiến như thế lỡ chết thì chúng ta đoàn diệt à?”
Câu hỏi này cũng là một trong những lý do Nhâm Tiểu Túc và La Lam không muốn triệu hoán Anh Linh.
Bất kỳ lúc nào họ cũng có thể chết trên chiến trường, đạn không có mắt, dù là siêu phàm giả như Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng phải bất tử.
Trong chiến tranh, cái chết không từ mặt bất kỳ ai. Có lẽ một giây trước ngươi còn đang ăn cơm, một giây sau đã chết.
Một khi ký chủ chết, Anh Linh cũng tiêu tán.
Lý tư lệnh sau lưng Nhâm Tiểu Túc thấy hắn trầm mặc thì ê răng:
"CMN, đúng như vậy? Sao ngươi có thể sa hố người ta thế chứ!"
Nhâm Tiểu Túc thấp giọng nói:
"Ta lớn hơn ngươi 10 tuổi đấy, nói chuyện cho khách khí vào."
Lý tư lệnh tức tới buồn cười :
"Ngươi cmn chờ cho chúng ta, trận này đánh xong chúng ta lại tính sổ với ngươi. Lúc đó hơn 20 vạn người sẽ vây đánh một mình ngươi, hắc hắc hắc hắc."
Một Anh Linh khác nói:
"Tây Bắc ta không có thói quen đánh tay đôi, trước nay đều là quần chiến."
Nghe vậy thì đến phiên Nhâm Tiểu Túc ê răng.
Bất quá, tựa hồ không ai để chuyện này trong lòng, nếu họ đã tới đây thì chắc chắn không oán không hối.
"Chuẩn bị xong chưa?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Chuẩn bị xong!"
Trong chớp mắt, quân Tây Bắc yên lặng nhìn Anh Linh va chạm với quân địch. Giữa quân địch và Anh Linh màu vàng như có một lằn ranh, không ngừng chém giết nhau.
Họ cảm thụ được sự khác thường trong nội tâm, một cảm giác nguyên thủy nào đó đột nhiên tỉnh lại.
Đó là khát vọng chiến đấu của họ. Hai bên đồng sinh cộng tử, chỉ cần đi theo người phía trước, dù xuống núi đao biển lửa cũng nguyện ý.
Lửa nóng trong lòng dần được thiêu đốt lên, huyết dịch sôi trào như thời khắc họ tuyên thệ lời thề nhập ngũ.
Giữa trưa, mọi người đứng dưới cờ Tây Bắc, tay phải nắm chặt, cùng mộng tưởng đơn thuần nhất trở thành tân binh bị rèn luyện cho chết đi sống lại.
Thế nhưng, lời thề hôm đó chưa bao giờ phai nhòa trong lòng họ.
Đúng vậy a, nếu chiến hữu đã không còn, họ còn gì để mất?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đại lừa dối đột nhiên hắc hắc cười:
"Còn chờ gì nữa, cùng nhau giết tới, quân Tây Bắc không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm."
Nói qua, đại lừa dối không để ý quân lệnh, trực tiếp chạy như điên theo Anh Linh.
Trương Tiểu Mãn nhìn bóng lưng đại lừa dối, đột nhiên cảm thấy đại lừa dối như trẻ ra mấy tuổi.
"Các huynh đệ chiến lữ số 6 theo ta, Thiếu soái có rút lui, chúng ta rút lui cái quỷ gì!"
Có người dẫn đầu sẽ có người gia nhập.
P5092 yên lặng nhìn hết thảy, đột nhiên rút súng lục của mình ra.
Vương Uẩn kinh ngạc nói:
“Lúc này không phải ngươi nên bình tĩnh chỉ huy mọi người rút lui à?”
P5092 chỉ vào bóng lưng Nhâm Tiểu Túc ở phía xa xa, hỏi:
"Ngươi kêu ta lãnh tĩnh thế nào nữa? Ta lãnh tĩnh không được!"
Vương Uẩn cười ha hả:
"Ta cũng vậy a!"
Từng người quay lại chiến trường. Họ đi vì Tây Bắc, vì lý tưởng, vì dân chúng Tây Bắc sau lưng, vì hết thảy hi vọng còn lại!
Trương Cảnh Lâm đột nhiên cười:
"Thủ lĩnh là gì? Mị lực của lãnh tụ là để mọi người cam tâm tình nguyện cùng đi theo hắn xúc động chịu chết a. Phụ trách vận chuyển thương binh tiếp tục rút lui khỏi, những người khác đi theo Nhâm Tiểu Túc phản kích. Dựa theo thời gian ước định với Khánh Chẩn thì chỉ còn 1 tiếng nữa, ta không tin chúng ta không thể kiên trì đến lúc đó."
Trương Cảnh Lâm như bị gì đó kích thích: "Các ngươi yên tâm, nếu như các ngươi bị thương, chỉ cần ta vẫn còn một hơi cũng sẽ dẫn các ngươi về cứ điểm.”
Vương Phong Nguyên có phần ê răng:
"Tư lệnh ngươi miệng tổ quạ thật."
Hơn 8 vạn binh sĩ không hề lui lại, bắt đầu gia nhập vào chiến trường chém giết. Đây chính là kiêu ngạo của nhân loại.
Còn một tiếng nữa.
Mọi người không thể khắc chế phẫn nộ cùng tuyệt vọng của mình.
Tâm tình tuyệt vọng giữa kim sắc nay biến thành lực lượng vô biên.
Đây là cuộc chiến cuối cùng giữa văn minh nhân loại cùng AI. Nhâm Tiểu Túc dẫn theo lão Hứa anh dũng xung phong liều chết ở phía trước.
Đạn pháo của xe tăng không ngừng công kích Nhâm Tiểu Túc, hắn như báo săn mà tránh né đường đạn.
Anh Linh phía sau hắn xui xẻo hơn, một viên đạn pháo bắn hai ba Anh Linh bay ra xa, đám Anh Linh tức giận mắng Nhâm Tiểu Túc không phúc hậu, sau đó vỗ mông đứng lên tiếp tục chiến đấu.
Khi Nhâm Tiểu Túc vọt vào trận địa, hắn cầm Hắc đao chém nát xe tăng.
Hỏa hoa văng tung tóe, âm thanh kim loại ma sát chói tai, xe tăng bị cắt thành một lỗ lớn.
Đám Anh Linh phía sau thấy thế thì nghẹn họng trân trối nhìn theo, họ từng đọc trên báo về sự hung mãnh của Nhâm Tiểu Túc, thế nhưng khi chứng kiến tận mắt thì rung động hơn nhiều.
Họ làm sao cũng không ngờ Thiếu soái Tây Bắc lại hung mãnh tới mắt cắt đôi được cả xe tăng?!
"Thật mãnh liệt, ta thích loại Tư lệnh này a, Tư lệnh trước kia của Tây Bắc đều quá yếu!"
Lý tư lệnh:
"Cảm giác bị mạo phạm, cám ơn."
Trong lúc nói chuyện, Lý tư lệnh nhảy lên, đánh một phát về phía bộ binh, khiến xương ngực đối phương vỡ vụn.
Lý tư lệnh vừa định nói, thế nào, bảo đao lão tử không cùn chứ?
Hắn mừng rỡ vì nhận được năng lực của Anh Linh. Nhưng không đợi hắn mở miệng nói chuyện thì thấy được Nhâm Tiểu Túc một cước đá văng binh sĩ ra xa mười thước, hắn lập tức đình chỉ việc khoe khoang lại.
Quấy rầy rồi!
Nói thật, tư lệnh trước kia không phải là binh sĩ y tế thì cũng là văn thư, có người còn là đầu bếp.
Có được loại tư lệnh bưu hãn thế này vẫn là lần đầu của Tây Bắc.
Cảm giác thật sự rất hăng hái nha!