Đệ Nhất Danh Sách
Chương 1296 : Tín Niệm
Chương 1296 : Tín Niệm
Chương 1296: Tín Niệm
Chỉ là lúc này, Trương Tiểu Mãn chợt phát hiện P5092 vẫn đang cau mày như trước.
Hắn hiếu kỳ hỏi:
"Chúng ta vừa thắng một trận, sao ngươi còn cau mày, cứ như cả thế giới thiếu nợ ngươi vậy.”
P5092 lắc đầu:
"Tuy chúng ta thắng nhưng AI cũng không thua."
"Một bên thắng thì bên còn lại phải thua chứ… "
Trương Tiểu Mãn nói:
"Sao qua miệng ngươi lại kỳ cục vậy.”
P5092 giải thích:
"Đánh cờ quan trọng là quá trình, thắng thua là một chuyện, kết thúc thế nào lại là một chuyện, không nên nhìn vào hiện tại mà định kết quả. Vương Uẩn, nếu là ngươi, ngươi có thể nhìn ra xe tải có ai từ xa không?”
Vương Uẩn gật đầu:
"Nếu để tâm quan sát hẳn là được. Xe có thêm binh sĩ thì gầm xe sẽ khác, chỉ cần có kinh nghiệm là biết… Ý ngươi là, kỳ thật AI đã biết trong xe không có người?"
"Ừ…"
P5092 gật đầu.
"Vạn nhất nó không chú ý thì sao?"
Vương Uẩn hỏi.
"Đừng dựa vào may mắn… "
P5092 lắc đầu:
"AI sẽ không phạm sai lầm cấp thấp như thế, cho nên ngay từ đầu nó đã biết trên xe không có ai."
"Vậy vì sao nó vẫn chấp nhận lọt bẫy?”
Vương Uẩn hỏi.
"Từ lúc vừa bắt đầu, nó đã muốn phá hủy số xe này của chúng ta…"
P5092 thở dài.
Trong chiến đấu du kích, tính cơ động là hết thảy.
Nếu ngươi muốn đánh du kích, vừa bắt đầu đã bị kẻ địch đuổi kịp thì không gọi là đánh du kích nữa, phải gọi là chịu chết mới đúng.
Vì thế P5092 không cho phép phía sau Tây Bắc có nguy cơ ẩn tàng này. Mà AI cũng không cho phép chiến lữ số 6 tồn tại nguy cơ.
Vì vậy nó dùng chiến binh nano là địa giới để phá hủy phần lớn xe cộ của họ.
Ban đầu, P5092 cũng không nghĩ tới điểm này, khi Trương Tiểu Mãn báo cáo, nói địch nhân thật khờ, sắp chết tới nơi còn muốn bắn xe trống của chúng ta, P5092 mới hiểu được kỳ thật đây chỉ là trao đổi, không hề chiến thắng.
P5092 nói:
"Đối phương trăm phương ngàn kế hủy diệt xe, nói rõ chỉ cần chúng ta không có xe, tiếp tục đánh du kích và chịu chết cũng không khác gì nhau. Đối phương nhất định có hậu thủ chờ chúng ta."
"Vậy lui lại phía sau đi…"
Trương Tiểu Mãn nói:
"Dù sao trận này cũng xem như thắng lợi rồi.”
"Không được…"
P5092 ung dung nói:
"Chúng ta theo đuổi là thắng lợi cuối cùng, sao có thể vì thắng lợi nhất thời mà đắc chí. Đánh du kích phải tiếp tục. Sau hai ngày, dù chiến lữ số 6 đoàn diệt cũng phải kéo dài thời gian cho hậu phương!”
Đám Trương Tiểu Mãn, Vương Uẩn ngây người, chẳng lẽ P5092 muốn mọi người cùng đi chịu chết?
Vào lúc này, P5092 bỗng nói:
"Hắc Hồ, ra khỏi hàng!"
Hắc Hồ tiến về phía trước một bước, đứng nghiêm:
"Có mặt."
P5092 ra lệnh:
"Ta lệnh cho ngươi trong vòng nửa giờ chỉnh đốn binh sĩ Hỏa Chủng. Sau đó tiến hành đánh du kích, ngươi là chỉ huy tối qua ở đây, phải không ngừng quấy rối kẻ địch. Nhớ kỹ, ngươi phải tranh thủ đủ hai ngày cho hậu phương!”
Hắc Hồ cao giọng nói:
"Vâng, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, nhất định tranh thủ đủ hai ngày cho hậu phương!"
Không có xe nhưng chiến lữ số 6 có người, hơn nữa mỗi cá thể đều rất mạnh.
Mỗi binh sĩ đã qua cải tạo gen đều có thể chất tốt gấp đôi người bình thường, mà đây đã là binh sĩ có sức mạnh thấp nhất rồi.
Cho nên, dù không có xe, binh sĩ Hỏa Chủng vẫn có thể đánh du kích.
Thể chất những binh sĩ bình thường khác của chiến lữ số 6 không theo kịp, dẫn họ đi đánh du kích chẳng khác nào gánh nặng.
"Đợi chút…"
Trương Tiểu Mãn cả kinh:
"Ngươi đây không phải để họ đi chịu chết à. Sao ngươi không tự đi mà bắt người khác đi thay ngươi?”
P5092 nhìn Trương Tiểu Mãn một cái:
"Ta là chỉ huy tối cao của chiến lữ số 6, các ngươi chỉ được phục tùng, không được nghi vấn.”
Trương Tiểu Mãn ngậm miệng không nói nữa. Hắn biết, trong quân đội, hắn phải cho đối phương sự tôn trọng cao nhất.
P5092 giải thích:
"Binh sĩ Hỏa Chủng vốn không có thân nhân, có chết cũng không có người nhà đau khổ. Hơn nữa mấu chốt ở chỗ, binh sĩ Hỏa Chủng đã được cải tạo gen, tuổi thọ bị ảnh hưởng. Chắc các ngươi cũng nghe nói, tuổi thọ dài nhất của T5 là 40 tuổi, để họ đi càng thêm phù hợp hơn.”
Mọi người đều im lặng, họ không nghĩ sinh mệnh của P5092 lại ngắn ngủi như vậy.
Dường như P5092 cũng chẳng phát hiện tâm tình mọi người khác thường, hắn nói tiếp:
"Hơn nữa, binh sĩ Hỏa Chủng đã tiếp nhận cải tạo gen, năng lực sinh dục cũng ảnh hưởng. Sau trận hạo kiếp này, nhân loại cần kéo dài thời gian, cũng cần nghỉ ngơi, sinh dục. Nếu người chết quá nhiều mà đa phần lại là binh sĩ đã qua cải tạo gen thì khác nào nhân loại bị tuyệt diệt. Vì thế, những chuyện hy sinh nên để họ làm, Cả đời này của họ tồn tại là vì nhân loại.”
Trương Tiểu Mãn á khẩu không nói được gì, lúc này khi đối mặt với sự lý trí cùng lãnh tĩnh tuyệt đối của P5092. Hắn thật sự không biết nên phản bác thế nào, hắn có hơi sợ.
Chẳng lẽ khi P5092 đưa ra quyết định này, hắn không đau lòng sao, cứ thế gọn gàng linh hoạt để cấp dưới hi sinh, không thấy thẹn trong lòng?
Mọi người đều là huynh đệ, rõ ràng nên có chết cùng chết, sống cùng sống mới đúng.
Không riêng gì Trương Tiểu Mãn nghĩ vậy, gần như tất cả mọi người đều thế, ngoại trừ Hắc Hồ.
Hắc Hồ mặc quân trang Tây Bắc màu đen, hắn thẳng thắn thành khẩn cười nói:
"Trưởng quan P5 nói không ai, đây là tín niệm cả đời chúng ta, vì thế hi sinh cũng không thấy tiếc nuối. Chúng ta là quân nhân, mục tiêu của quân nhân là chiến thắng trong chiến tranh chứ không phải hành động theo cảm tình."
Trương Tiểu Mãn ngơ ngác nhìn Hắc Hồ, đây là chết đó.
Phải biết, lần này bên người Hắc Hồ không có Vương Uẩn, không có Tuân Dạ Vũ, không có Quý Tử Ngang.
Dù là binh sinh Hỏa Chủng với tố chất thân thể cường đại cũng phải sợ AI. Mấy trăm vạn quân địch không phải chỉ cần có tố chất thân thể cường đại là chạy thoát.
Kỳ thật mọi người đều biết, chi đội quấy rối Linh chắc chắn sẽ chết không phải nghi ngờ.
Tỷ lệ còn sống e rằng còn thấp hơn so với trúng xổ số nữa.
Bấy giờ, P5092 nhìn Hắc Hồ, nghiêm túc hỏi:
"Ngươi còn nhớ khi phỏng vấn, ta từng hỏi ngươi cái gì không?"
Hắc Hồ sửng sốt một chút, cười thật rực rỡ:
"Nhớ rõ."
Xế chiều hôm đó, P5092 ngồi trong phòng 155, chỉ có chút nắng nhẹ chiếu qua khe cửa sổ.
P5092 hỏi: Nếu để ngươi lần nữa quay lại, ngươi vẫn sẽ xông lên chịu chết chứ?
Hắc Hồ trả lời: Sẽ.
P5092 nói: Nhớ kỹ sự lựa chọn hôm nay của ngươi.
Cho nên, từ ngày đó, Hắc Hồ đã chuẩn bị xong. Sau khi rời khỏi hàng rào, hắn chưa bao giờ quên câu trả lời ngày hôm đó, cũng bắt đầu chờ đợi.
P5092 nói, đây là số mệnh của binh sĩ Hỏa Chủng, dù nội bộ Hỏa Chủng từng bất hòa nhưng số mệnh vẫn là số mệnh.
Hắc Hồ chỉnh biên binh sĩ Hỏa Chủng xong thì rời đi, P5092 dẫn theo số binh sĩ còn lại của chiến lữ số 6 bắt đầu lùi lại.
P5092 đi trước, mãi không nói một lời.
Trương Tiểu Mãn ở phía sau nhìn bóng lưng P5092, rốt cục cũng nhịn không được mà xông lên phía trước, thấp giọng chất vấn:
"Chẳng lẽ Hỏa Chủng đã dạy ngươi cách đối xử máu lạnh như vậy với binh lính dưới trướng mình sao?”
Nhưng một giây sau, Trương Tiểu Mãn đã ngây người.
P5092 quay đầu lại nhìn hắn, Trương Tiểu Mãn chỉ thấy đối phương nước mắt ràn rụa nước.
P5092 hỏi:
"Bằng không ngươi cho rằng chiến tranh là gì?"
Đây là lần thứ hai P5092hỏi Trương Tiểu Mãn vấn đề này, giống như đang tự hỏi bản thân hắn.