Đệ Nhất Danh Sách
Chương 1290 : Viện Binh
Chương 1290 : Viện Binh
Chương 1290: Viện Binh
Mật chìa khóa chi môn bị hủy nhưng vẫn còn mấy vạn người chưa di tản kịp.
Linh cho quân Tây Bắc ba để sơ tán đám người nhưng vấn đề là, mấy vạn người này đều ở gần mật chìa khóa chi môn, ba phút quá gấp, chắc chắn sẽ có sơ hở.
Sau vụ nổ, đại lừa dối lập tức cho người thống kê thương vong. Tiếp đó phát hiện chỉ duy người bị mảnh đạn, vụn đá làm bị thương đã là mấy trăm. Còn có mấy trăm binh sĩ Tây bắc phụ trách di tản bị thương hoặc bỏ mình.
Mọi người chưa từng ngờ tới loại chuyện này, mật chìa khóa chi môn không còn, những người còn lại sẽ phải đi bộ tới cứ điểm 178.
Hơn nữa, vấn đề mấu chốt nhất ở chỗ, đây vốn là quần thể có năng lực hoạt động chậm nhất, có nữ nhân ôm con, có người già. Đại lừa dối suy nghĩ tới tóc đã sắp bạc tới nơi.
Trương Tiểu Mãn đang ở nơi khác trong hàng rào, nghe được tiếng nổ mạnh thì lập tức chạy về:
"Có chuyện gì vậy?"
Đại lừa dối lẩm bẩm:
"Tên lửa của Vương không tính là quá xa, có nghĩa họ đã tới chỗ chúng ta rất gần…. không kịp rút lui nữa rồi.”
P5092 đang chế định kế hoạch tác chiến cũng chạy tới, Trương Tiểu Mãn nhìn về phía hắn, hỏi:
"Số xe mà chiến lữ số 6 trưng dụng có đủ để di tản người dân không?”
Nhưng P5092 lắc đầu:
"Không được, chiến lữ số sáu cần xe để có đủ tính cơ động. Những người già, trẻ con này dù bị AI khống chế cũng không tạo thành uy hiếp gì quá lớn. Chung quy cơ năng thân thể của họ không chịu nổi cường độ của chiến tranh. Ngược lại, bây giờ chúng ta nên bảo tồn sức chiến đấu của binh sĩ."
Trương Tiểu Mãn nóng nảy:
"Nhưng đó đều là trẻ con cùng lão nhân a. Chúng ta không thể thấy chết không cứu. Với tốc độ của họ, e rằng chỉ cần hai ngày sẽ bị AI đuổi kịp!"
"Vậy cũng không được…"
P5092 lạnh giọng:
"Chiến tranh là chiến tranh. Thiếu soái không ở đây, ta với tư cách là quan chỉ huy tối cao của chiến lữ số 6 tuyệt đối không thể đưa ra quyết định dựa trên tình cảm và đạo đức. Tiêu chuẩn cho phán đoán của ta chỉ có một, làm thế nào để đạt được thắng lợi.”
Trương Tiểu Mãn á khẩu không trả lời, mọi người biết P5092 nói không sai, nhưng trên phương diện tình cảm, họ có chút không tiếp thụ được.
P5092 nhìn thoáng qua quân khu hỗn loạn:
"Các ngươi mau chóng khôi phục trật tự nơi này, tổ chức cho họ đi bộ rút lui, ta phải tiếp tục chế định kế hoạch tác chiến."
Nói xong, P5092 quay người trở về bộ chỉ huy, phảng phất như tiếng kêu la than khóc của nạn nhân chẳng là gì với hắn.
Trương Tiểu Mãn nói thầm:
"Đồ máu lạnh..."
Đại lừa dối nhìn hắn:
"Kỳ thật quyết định của hắn không sai."
Trương Tiểu Mãn thở dài:
"Ta biết chứ. Dưới góc độ quân sự, ta đồng ý với hắn, chỉ là trong lòng thật sự khó chịu. Chỉ mong AI tiến quân chậm lại một chút."
...
Tại trạm gác phía đông của hàng rào 144, Chu Nghênh Tuyết ngồi trên ghế trước cửa trạm gác lười biếng phơi nắng.
Chỉ thấy nàng híp mắt, trong cổ họng như có như không ngâm nga bài hát gì đó.
Dưới chân nàng là vô số nhánh cây mây kéo dàn vài chục km.
Số dây leo này không quá dày đặc, hiện tại Chu Nghênh Tuyết chỉ dùng nó để điều tra mà thôi.
Tuy Chu Nghênh Tuyết có thể phủ dây leo cả một hàng rào nhưng phạm vi điều tra quá lớn, nàng phải hi sinh mật độ dày đặc của thường xuân mới bao trùm được.
Thường xuân uốn lượn trên mặt đất, nhìn từ trên không xuống có một loại mỹ cảm tươi mát.
Điều khiến Chu Nghênh Tuyết có phần không vui chính là, dường như bên phía hàng rào 144 rất bận. Hôm qua không ai đưa đồ ăn tới cho nàng cả.
Chu Nghênh Tuyết gọi điện về oán trách, kết quả bị P5092 cảnh cáo không được chiếm dụng đường truyền tin. Nếu không phát hiện tình hình quân địch thì cứ im lặng ở trạm gác đi.
Nói cách khác, mỗi lần Chu Nghênh Tuyết gọi điện tới, mọi người đều khẩn trương vì cho rằng địch nhân đã tới.
Nhưng vào lúc này, Chu Nghênh Tuyết bỗng đứng bật dậy.
Cách đó chừng vài chục km, có người dẫm lên thường xuân.
Hiện giờ Chu Nghênh Tuyết không còn là tiểu nhân vật không biết gì. Nàng thử dùng thường xuân không kích đám người này nhưng mật độ dày đặc của thương xuân không đủ, vì thế thường xuân chưa kịp giết đám người kia đã bị xé nát.
Khi địch nhân đụng phải thường xuân, họ lập tức phân thành ba hướng đi tới các hàng rào 144, 145, 146, nhân số sợ là hơn mấy trăm vạn.
Chu Nghênh Tuyết nhíu mày, nhiệm vụ của nàng là điều tra chứ không phải giết địch.
Trước khi rời khỏi trạm gác, Nhâm Tiểu Túc đã nói rất rõ. Tuy hiện tại nàng lợi hại nhưng kẻ địch không phải người siêu phàm giả có thể đơn độc đấu thắng. Vì thế nàng phải lập tức báo cho hậu phương thay vì chống cự.
Chu Nghênh Tuyết quay người vào nhà:
"Địch nhân đã đến, cách trạm gác chừng 67 km. Hiện tại họ phân thành ba đường đi tới ba hàng rào.”
Nói xong, Chu Nghênh Tuyết nhanh chóng thu lại thường xuân rồi chạy về hàng rào 144.
Trong hàng rào, đại lừa dối nhanh chóng nhận được tin, nhưng hắn vẫn vô cùng bình tĩnh.
Sốt ruột cũng vô dụng, mọi người chỉ có thể suy nghĩ đối sách.
P5092 nói với đại lừa dối:
"Chiến lữ số 6 sẽ phụ trách đánh du kích chiến kéo dài thời gian. Ngươi mau dẫn mọi người rút lui, chiến lữ số 6 không chống đỡ được lâu đâu.”
Đại lừa dối hỏi:
"Có thể chống đỡ bao lâu, trạm gác cách hàng rào 144 còn có hơn 100 km. Với tốc độ của AI, chỉ sau một ngày rưỡi… chậm nhất là hai ngày sẽ đuổi kịp đội ngũ nạn dân.”
P5092 nói:
"Ta không có cách nào cam đoan kéo dài được bao lâu, ngươi cũng hiểu rõ, bây giờ chúng ta phải đối mặt với dạng địch nhân gì. Chuyện chiến lữ số 6 làm được chỉ là cam đoan nạn dân có thể rời đi. Hiện tại số người còn lại, ta không ôm quá nhiều hy vọng.”
Kỳ thật ý của P5092 đã rất rõ, số nạn dân còn lại không thể nào sống sót.
Đại lừa dối thở dài, chẳng lẽ thật sự không có biện pháp nào khác sao?
Nhưng vào lúc này, Tuân Dạ Vũ bỗng chạy ra từ trong doanh trại hô lớn:
"Không xong không xong, có một đội địch nhân xâm nhập vào khu vực cảm ứng của ta ở phía đông bắc, dựa theo cảm giác của ta, sợ là có mấy ngàn siêu phàm giả."
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, không phải Thiếu soái nói AI không cách nào khác khống chế siêu phàm giả à, sao đột nhiên xuất hiện nhiều như vậy?
Hơn nữa vấn đề ở chỗ, tất cả liên minh hàng rào cũng đâu có nhiều siêu phàm giả như vậy?!
Trương Tiểu Mãn nói với Tuân Dạ Vũ:
"Ngươi bình tĩnh lại, đến cùng có chính xác không, làm sao có thể có nhiều siêu phàm giả như vậy chứ?”
"Cảm ứng của ta tuyệt đối không sai…."
Tuân Dạ Vũ nói:
"Mấy ngàn siêu phàm giả như bảo vệ mấy vạn người bình thường chạy như điên tới. Ta cảm thấy chỉ cần 4 tiếng là họ sẽ tới nơi. Không đúng, có một siêu phàm giả có tốc độ cực nhanh, hắn dẫn đầu, một mình chạy tới đây.”
"Đơn thương độc mã chạy tới?"
Đại lừa dối nghi ngờ, tới làm gì?
P5092 bỗng nói:
"Nói không chừng đây sẽ là thứ giúp chúng ta chuyển mìn.”
Hắn quay người tìm một binh sĩ lái xe, đám người họ chạy tới hướng đó nghênh đón. P5092 đột nhiên cảm giác được, chi đội này không phải địch nhân, mà là bằng hữu.
P5092 nói:
"Các ngươi có nhớ lúc chúng ta gặp nhau ở Tả Vân sơn không. Lúc ấy tất cả mọi người tưởng rằng mấy ngàn siêu phàm giả đang tới."
Hai mắt đại lừa dối tỏa sáng:
"Ngươi nói là đàn sói trên Thảo Nguyên?!”
"Không sai…"
P5092 gật đầu.
Mười mấy phút sau, chỉ thấy trên nơi hoang dã, Hassan cưỡi một con chiến mã đến trước mặt mọi người. Ngựa đen cao lớn trên thần tuấn dị thường.
Đại lừa dối từng nghe người ta nói, chiến mã trên thảo nguyên đều đã tiến hóa, dù là chiến mã được Trung Nguyên lai giống cũng khó lòng sánh được với chiến mã Thảo Nguyên.
Chỉ thấy Hassan ngồi ở trên lưng ngựa, cao giọng nói:
"Ta phụng mệnh chủ nhân đến đây báo tin. Phía sau là đàn xói đang xua mấy vạn chiến mã cùng bò tới, coi như công cụ di chuyển cho các ngươi. Chủ nhân nói, hiện tại các ngươi không cần vội rút lui đâu.”