Đệ Nhất Danh Sách
Chương 1282 : Cực Hạn
Chương 1282 : Cực Hạn
Chương 1282: Cực Hạn
Mọi người đều hy vọng biển người do Linh khống chế sẽ chậm hơn để họ có thêm thời gian suy nghĩ đối sách và đủ thời gian rút lui.
Thế nhưng trước mặt AI, thời gian vĩnh viễn không đủ.
Giống như Nhâm Tiểu Túc từng muốn đi Trung Nguyên cứu La Lam, Linh đã tính toán chính xác thời gian, bảo đảm hắn không thể tới nơi kịp thời.
Mà hết thảy những gì Linh tính toán, trên thực tế chỉ là một cái chớp mắt.
Lúc trước, Linh chỉ là một server, mà hiện tại, Linh lại là trăm vạn nhân loại.
Khả năng tính toán của nhân loại có bao nhiêu?
Trong trang viên Bạch Quả, La Lam đã trở lại Khánh thị, hắn ngồi cạnh Khánh Chẩn nói thầm:
"Nếu hỏi AI có mạnh như chúng ta tưởng không thì ngươi nhìn ta đi, bình thường ngay cả phép tính hai số ta còn không làm tốt được, nó mà khống chế loại người như ta chẳng phải đã tự tạo thêm gánh nặng à? Chung quy dù nó có khống chế thêm nhiều người mà có 99% người có đầu óc không tốt như lão tử thì chẳng phải nó phí công rồi."
Khánh Chẩn cười lắc đầu:
"Nghe cũng rất có đạo lý nha."
Nhưng trên thực tế, tiềm năng của đại não nhân loại đã bị đánh giá thấp, nhân loại không thể làm tính tốt vì chính nhân loại không có khả năng chứ không phải đại não không có khả năng.
Trong đại não có ước chừng 140 tỷ nguyên bào thần kinh. Một người bình thường bình quân mỗi ngày có thể ghi chép 8 triệu 6 tin tức, đây vốn đã là chuyện vô cùng khó tin rồi.
Nhân loại ngửi được mùi, thấy được hình ảnh, chạm vào được vật thể đều do vô số tin tức tạo thành, mà quá trình đại não tập hợp và chỉnh lý hết thảy người ta xem đó là logic.
Tin tức mà nhân loại phải thu nạp còn phức tạp hơn nhiều so với phép tính hai con số.
Khi nhân loại sử dụng máy tính thường gặp trường hợp bộ nhớ quá tải, xử lý không chính xác, thậm chí còn bị đứng vài phút.
Tuy nhiên, khi nhân loại cũng gặp phải chuyện đáng sợ gì đó, não bộ sẽ tự điều khiển khiến con người ngất đi để giảm tải, ngất xong, cơ thể vẫn sẽ hoạt động bình thường để tiếp tục sự sống.
Nhân loại cũng có bệnh thần kinh, nhưng so với máy móc thì xác suất bị treo của nhân loại ít hơn nhiều.
Cho nên, nếu xem đại não như server thì AI bỗng trở nên mạnh hơn.
Thế nhưng, Khánh Chẩn cũng tự hỏi, giữa các nhân loại làm vật chủ của Linh kia, họ liên kết với nhau thế nào?
Tuy hiện giờ Linh nắm trong tay tất cả quyền truyền tin của cả Trung Nguyên, cũng nắm giữ tất cả vệ tinh trong liên minh hàng rào, nhưng vệ tinh cũng không đáng tin như trong tưởng tượng. Hơn nữa vệ tinh cũng không thể chịu được trọng tải truyền tin của mấy ngàn ván server.
La Lam nhíu mày:
"Vậy thứ gì sẽ chịu trách nhiệm liên kết cả trăm vạn vật chủ lại? Nếu chúng ta phá hủy thứ đó, có thể phá hủy khả năng khống chế của Linh không?”
Khánh Chẩn lắc đầu:
"Không biết, hơn nữa cũng không cách nào biết. Đoán chừng lần này nhân số AI khống chế vượt qua một ngàn tám trăm vạn. Đó là khái niệm gì ngươi hẳn cũng rõ, chúng ta không đủ sức để tìm cơ hội như mò kim đáy biển này. Nếu thật sự muốn làm như vậy, dù chúng ta đánh cược cả Tây Nam và Tây Bắc cũng chỉ có thể đối mặt với thất bại. Hoặc giả, nó đang chờ chúng ta làm vậy. Cho nên, vẫn cứ dựa vào kế hoạch đã định đi.”
La Lam đột nhiên hỏi:
"Có mấy phần thắng?"
Khánh Chẩn nghĩ:
"Ba phần."
"Khánh Nghị từng hỏi ngươi, ngươi nói chỉ có một phần a…"
La Lam nghi ngờ:
"Sao ta cảm thấy tình huống bây giờ bết bát hơn mà ngươi lại bảo phần thắng cao hơn?”
Khánh Chẩn nhìn La Lam một cái, hắn ngồi giữa đại sảnh đen như mặt hồ nước:
"Lão tam không thể chết vô ích, ta phải để giá trị cuối cùng của hắn có ý nghĩa.”
Trong lúc nói chuyện, Khánh Chẩn nhặt từng quân cờ bỏ vào hộp gỗ.
Lúc này nói gì cũng vô nghĩa, hắn cần tìm được một đường sống trong cõi chết.
La Lam ở một bên hỏi:
"Khánh Nghị ở tiền tuyến ứng phó không được sao, hay để ta và Hứa Man tới đó tiếp ứng?"
Khánh Chẩn lắc đầu:
"Không cần, hai người các ngươi đi theo ta."
...
Phía trước hàng rào 111 là phòng tuyến Tam Sơn, mỗi sơn mạch đều là một phòng tuyến phòng ngự, cùng nhau trông coi, phong tỏa đám biển người như thủy triều đang tây tiến.
Phía trước phòng tuyến Tam Sơn có hơn cả chục tiền đồn.
Nơi đó được binh sĩ Khánh thị xưng là mặt sau của mặt trăng.
Một số người nói rằng mặt trăng xoay quanh một vòng trái đất là được một tháng.
Nhưng thực tế không ai chứng minh được mặt trăng mãi mãi chỉ vây quanh trái đất, nếu nhân loại không có đủ kỹ thuật khoa học sẽ vĩnh viễn không biết được mặt sau của mặt trăng có bộ đáng gì.
Một vòng quay của mặt trăng kéo dài 27,3 ngày. Mặt trăng từ trăng lưỡi biến thành trăng tròn, lại từ trăng tròn hóa thành trăng lưỡi liềm.
Khánh thị sở dĩ gọi nơi này là mặt sau của mặt trăng đơn giả vì đây là một nơi bị vứt bỏ, dù là người ở đó cũng biết bản thân mình bị vứt bỏ.
Chuyện họ cần làm trong quãng đời còn lại chỉ có hai chuyện: Khi địch nhân tới thì báo với hậu phương và cấm vũ khí lên.
Trong một mảnh đất trống tại rừng rậm Tây Nam, bảy căn nhà gỗ được dựng lên, đây là phòng ở của 120 binh sĩ.
Nhà gỗ cách nhau một khoảng nhỏ hẹp. Xung quanh còn có công sự phòng ngự được tạo thành từ bao cát, có bốn binh sĩ đang canh giữ ở đó. Dù trời mưa gió lên thế nào họ cũng sẽ cố gắng thủ vững cương vị.
Trên căn nhà gỗ lớn nhất có một cái bảng được khắc chữ: Hoan nghênh đến mặt sau của mặt trăng.
Đây là một loại trêu đùa, sự hài hước trước gian khổ của nhân loại.
Lúc này, những người không trực đang ở trong nhà gỗ ngủ hoặc đọc sách, chỉ còn đại đội trưởng và thông tín viên canh giữ bên cạnh radio.
Còn vài người tụ họp đánh bài tú-lơ-khơ, tiền cược là thuốc lá.
Mọi người nhìn qua thì bình tĩnh nhưng thực tế ngón tay kẹp thuốc lá của họ đã hơi run.
Khi đối mặt với nguy hiểm, rất ít người có thể bảo trì lãnh tĩnh tuyệt đối.
Dù là những binh sĩ tinh nhuệ của Khánh thị cũng vậy. Họ dẫn bị táo bón, nóng giận, tâm tình ảnh hưởng lên thân thể rồi biểu hiện ra ngoài.
Nguyện ý đối mặt nguy hiểm không có nghĩa không biết sợ.
Trong lúc bất chợt, có người không cẩn thận làm đổ ly nước, nhà gỗ có phút yên tĩnh ngắn ngủi, sau đó mọi người ầm ầm cười ha hả:
"Tiểu tử, có phải ngươi bị hù sắp tè ra quần không, ngay cả ly nước cũng cầm không vững?"
Bấy giờ, đại đội trưởng đứng dậy nói với mọi người:
"Xin lỗi các vị, là lực tay ta không tốt, để mọi người cùng theo ta chịu chết rồi."
Đội nào tới tiền đồn canh gác không phải do cấp trên hạ lệnh mà rút thăm.
Trước khi rút thăm, lữ trưởng đã nói rất rõ. Nếu chi đội ở tiền đồn không đợi được cứu viện thì kết cục chỉ có cái chết.
Kết quả, binh lữ 313 đã rút phải thăm này.
Từ khi rút được thăm này, kết cục của họ vốn đã được định. Đại đội trưởng dần ít nói chuyện hơn, vì hắn là người rút ra lá thăm đó.
Nhưng binh sĩ không hề trách hắn, nhưng thái độ này lại càng khiến hắn áy náy hơn.
Lúc này, một trung sĩ cười nói:
"Chung quy cũng phải có người tới, không phải chúng ta cũng là người khác, hơn nữa phòng tuyến Tam Sơn cũng chưa chắc có thể sống mà đợi tin chiến thắng, đúng không?”
Tên còn lại thì thầm:
"Được rồi các ngươi không cần nói chuyện thay đại đội trưởng. Vận may của hắn luôn thối vậy đó, lúc đánh bài cầm 3 con K thì gặp 3 con A, cầm 3 con A thì đụng ngay 234, vậy mà các ngươi còn dám để hắn rút thăm."
"Ha ha ha, tay đại đội trưởng thật sự rất đen a, lúc đó nên để đại đội phó rút thăm mới đúng."
"Đúng đó, đại đội trưởng, ngươi không cần áy náy, nếu còn áy náy thì đóng khó múa hula cho chúng ta xem đi.”
Đại đội trưởng cười mắng lê:
"Nhảy cái cm ngươi!”
Trong tràng cười, bầu không khí dần nhẹ nhàng hơn.
Lúc này, nói không sợ tuyệt đối là giả, điều họ có thể làm chỉ là cố gắng dũng cảm hơn.
Phanh!
Phanh!
Phanh!
Ba phát bắn cảnh báo vang lên, ngay sau đó binh sĩ phụ trách trực ban thét lên:
"Kẻ địch tập kích!"
Đại đội trưởng biến sắc, quay người lấy điện thoại gọi về hậu phương, ngắn gọn nói:
"Kẻ địch đến."
Nói xong, hắn cúp điện thoại, cầm súng ống của mình lên.
Các binh sĩ yên lặng nhìn về phía đại đội trưởng, đại đội trưởng hít sâu một hơi:
"Đoán chừng chúng ta không còn cơ hội cùng nhau uống rượu nữa, xuống dưới đó uống canh Mạnh Bà thôi. Nhớ kỹ, không được để chi đội 313 mất mặt, chúng ta là quân nhân."
...
Trong đêm tối, tiếng cảnh báo chói tai vang lên khắp nơi từ x phòng tuyến thay Đại đội trưởng, phía sau sự che chắn kiên cố của công sự phòng ngự, quân đội tiến nhập chiến hào, giống như nước sông ngòi chảy vào nơi khô cạn.
Chỉ trong 30 phút, chiến hào đã được các binh sĩ Khánh thị lắp đầy.
Ý nghĩa của tiền đồn nằm trong 30 phút ngắn ngủi này.
Ngoài phòng tuyến là rừng rậm tối đen như mực, không thể nhìn thấu.
Dựa vào ống nhòm ban đêm, toàn bộ thế giới đều biến thành màu xanh lá cây. Các binh sĩ nhanh chóng cầm súng ống của mình lên, có người đổ mồ hôi lòng bàn tay, họ đưa tay cầm một nắm đất lên cho khô tay.
Phòng tuyến sơn mạch loại này cực kỳ phức tạp. Nếu địch nhân không có năng lực quan sát từ trên không thì dù là pháo binh cũng không thể xác định được mục tiêu oanh kích, vì không ai có thể xác định được đâu mới là chiến hào có binh sĩ chủ lực của Khánh thị.
Khánh Nghị đứng ngoài cửa tổng chỉ huy doanh, trên không trung thỉnh thoảng có chim chóc bay qua bay lại. Phía dưới là binh sĩ dùng đèn pha quan sát chúng nó, nhưng tốc độ thay đổi của góc độ đèn pha thật sự không bằng tốc độ bay của chúng.
Mọi người chỉ đoán được, chim chóc trên không trung đang quan sát mặt đất không chỉ có chim sẻ mà còn có chim ăn thịt người kinh khủng.
Diều hâu, chim ưng, đại bàng, bất kể là loại nào đi nữa thì tính công kích của chúng đều bỏ xa chim sẻ.
Khánh Nghị thầm thở dài, họ thậm chí còn không biết AI làm sao khống chế được đám chim chóc này.
Rốt cục trong phòng tuyến Tam Sơn cũng vang lên tiếng súng, ánh lửa dưới bầu trời đêm chẳng khác nào sấm chớp lúc ẩn lúc hiện.
Nhưng biển người trong tưởng tượng không xuất hiện, AI cũng không thúc đẩy người của nó bao vây phòng tuyến Tam Sơn.
Một tham mưu tác chiến báo cáo với Khánh Nghị:
"Trận địa 17 gặp tập kích, thậm chí kẻ địch còn có tay tay súng bắn tỉa ẩn núp bên ngoài, bắn cực kỳ chuẩn. Bất quá cho đến nay chỉ mới có đánh lén ở khu vực nhỏ, đối phương vẫn chưa khởi xướng toàn diện tiến công."
Khánh Nghị nhíu mày:
"Tay súng bắn tỉa? Bao nhiêu cái tay súng bắn tỉa?"
"Sợ là vài chục…"
Tham mưu tác chiến trả lời:
"Hơn nữa, đối phương từng thử bắn pháo cối, tinh chuẩn bắn trúng một khu súng máy trận địa của chúng ta… Trưởng quan, pháo cối của đối phương ở bên ngoài phạm vi quan sát của chúng ta.”
Phạm vi cao điểm quan sát là 5 km, pháo cối của Vương thị có đường kính 60.75, phạm vi bắn là 5.5 km, chỉ cần trong phạm vi này, nó có thể nhẹ nhàng bắn trúng mục tiêu.
Vì biển người đi bộ tới rừng Tây Nam nên pháo cối họ đem theo cũng là loại có hỏa lực và tầm bắn tốt nhất.
Chung quy pháo cối và khung pháo ít nhất cũng nặng 22.5 kg, một viên đạn pháo nặng 2.18 kg, nhân lực của họ đủ để mang theo.
Tham mưu tác chiến nói:
"Chỉ mới giao thoa một thời gian ngắn nên hỏa lực của họ vẫn chưa tăng.”
Trận tấn công tối nay chỉ như một loại thăm dò, thí nghiệm mà thôi.
Khánh Nghị đột nhiên cảm giác được dường như đối diện là một quan chỉ huy cơ trí, đang đánh cờ cùng hắn.
Nhưng mà, thẻ đánh bạc trong tay đối phương là những “binh sĩ” có khả năng không chiến cực tốt trong không trung.
"Nó muốn làm gì?"
Khánh Nghị nhìn bầu trời đêm, trầm tư.
Rõ ràng mấy trăm vạn người chỉ cần mười mấy giờ là có thể dùng số lượng tiêu diệt nơi đây, nhưng hết lần này tới lần khác, đối phương lại dùng thủ đoạn tinh xảo hơn.
Không lỗ mãng, không kể giá lớn tiến công, dường như đối phương muốn dùng cái giá nhỏ nhất để lấy được phòng tuyến Tam Sơn.