Đệ Nhất Danh Sách
Chương 1274 : Rời Đi
Chương 1274 : Rời Đi
Chương 1274: Rời Đi
Cái gọi là chướng khí là trầm tích từ lá cây, thi thể động vật mục rửa mà thành.
Hít phải chướng khí sẽ xuất hiện hiện tượng đau đầu, ngất, ngứa, may mà Trương Bảo Căn là siêu phàm giả, công năng tim phổi vốn vượt xa thường nhân, cho nên Lý Thần Đàn vừa cho hắn uống thuốc xong, hô hấp hắn đã vững vàng trở lại.
Tiểu Ly Nhân ngồi một bên, dựa lưng vào rương kim loại ăn đồ ăn vặt.
Trong mấy tháng nay, Lý Thần Đàn và Tư Ly Nhân đã xây một căn nhà gỗ hai tầng cho mình.
Căn cứ theo tập tục của Liên Tộc, Tư Ly Nhân với tư cách là nữ hài tử thì địa vị cao hơn một chút nên ở lầu trên, mà Lý Thần Đàn thì ở lầu một... đây cũng xem như nhập gia tùy tục.
Trước đó là Liên Y ngày nào cũng chạy tới chơi. Hiện tại tới phiên Liên Hoa Đại Tả mỗi ngày chạy tới đây năm sáu chuyến, đưa y phục sạch và đồ ăn đã nấu chín.
Liên Hoa Đại Tả có tấm lòng nhiệt thành, chỉ thiếu kiểm tra thân thể Trương Bảo Căn mà thôi.
Việc này khiến các nam nhân khác trong hàng rào hâm mộ vô cùng.
Bấy giờ, Tư Ly Nhân vừa ăn mứt Liên Hoa Đại Tả đưa tới vừa nói:
"Thần đàn ca, chúng ta sắp đi rồi hả.”
Lý Thần Đàn quay đầu cười nói:
"Sao ngươi nói vậy?”
"Ta thấy tâm tư của ngươi đã không ở nơi này…"
Tư Ly Nhân nói thầm:
"Trong vòng một giờ ngươi đã nói thầm hai lần 'Cũng không biết Nhâm Tiểu Túc thế nào rồi’, cho nên ngươi nhất định muốn rời khỏi Tú Chu Châu. Nhưng ta hiếu kỳ một chuyện, ngươi đi rồi thì Liên Y tỷ thế nào? Có dẫn họ đi cùng không? Họ biết đánh nhau, hẳn có thể đến giúp chúng ta."
"Không thể dẫn bọn họ đi… "
Lý Thần Đàn cười tủm tỉm:
"Thế giới bên ngoài ngày càng nguy hiểm, họ ở lại Tú Chu Châu vẫn đỡ hơn một ít, có Kim Thi Ngân Thi bảo hộ, ta cảm thấy dù có người muốn vượt núi xâm lấn nơi này cũng rất khó."
Xung quanh Tú Chu Châu có chướng khí tự nhiên che chắn. Hơn nữa hoàn cảnh tự nhiên tương đối ác liệt, vốn không thích hợp để hành quân quy mô lớn. Ngay cả siêu phàm giả như Trương Bảo Căn cũng trúng chiêu, huống chi người bình thường?
Cho nên, phàm là người có chút đầu óc sẽ không binh sĩ tới đây chịu chết.
Dù thật sự có người phái tới, Liên Tộc càng thêm quen thuộc địa hình hơn so với địch nhân. Họ có thể ẩn núp, lui tới rất nhiều nơi, ai cũng không tìm được họ.
Lý Thần Đàn không thể vì gia tăng trợ lực cho mình mà lừa gạt người Liên Tộc đi cùng hắn.
Tư Ly Nhân nhìn Lý Thần Đàn:
"Vậy khi nào chúng ta đi?"
"Đợi Bảo Căn tỉnh lại liền đi… "
Lý Thần Đàn nói.
"Oa…"
Tư Ly Nhân mở to hai mắt:
"Lý Thần Đàn, vì sao ngươi không ta ở lại, ngươi không sợ ta gặp nguy hiểm sao?"
Lý Thần Đàn cười tủm tỉm:
"Tiểu Ly Nhân lợi hại như vậy, sao gặp nguy hiểm được."
"Cũng đúng nha…"
Tư Ly Nhân vui vẻ nở nụ cười.
Đêm hôm ấy, rốt cục Trương Bảo Căn cũng tỉnh, vừa mở mắt ra hắn lập tức nhảy dựng lên ngắm bốn phía.
Lý Thần Đàn ngồi bên cạnh chọc chọc vào lò sưởi cười nói:
"Ông ngoại thật sự không uổng công rèn luyện ngươi, hiện giờ trông rất có bộ dáng sống sót qua thời loạn thế.”
"Thần Đàn ca… "
Hai mắt Trương Bảo Căn sáng lên:
"Ta nhớ sau khi tiến vào rừng cây có sương mù ta đã hôn mê, sao ngươi tìm được ta?"
"Nơi ngươi té xỉu cách hàng rào Liên Tộc không xa, có người khống chế Ngân Thi đi hái thuốc, kết quả hái được ngươi về…."
Lý Thần Đàn cười nói:
"Hơn nữa, đối phương hình như cảm thấy vừa hái được một thứ thải âm bổ dương nha.”
Trương Bảo Căn nhất thời run lên:
"Sao vậy, Tú Chu Châu có nữ quỷ à?"
"Nữ quỷ không có nhưng đại tỷ thì có rất nhiều…"
Lý Thần Đàn vui tươi hớn hở cười nói:
"Trước tiên nói một chút về chuyện đã xảy ra a, vì sao không dùng điện thoại vệ tinh gọi tới đây?"
"Dường như Trung Nguyên đã bị AI khống chế, khi ta tới hàng rào 71 điều tra Vương thị, cư dân chỗ đó bỗng biến thành bộ dạng như người máy, mắt không có tiêu điểm, trống rỗng như vực sâu…"
Trương Bảo Căn vẫn còn sợ:
"Ta thật vất vả chạy trốn ra ngoài, các siêu phàm giả khác trong hàng rào 73 chạy được nửa đường đã bị người truy đuổi.”
Lý Thần Đàn nhíu mày:
"Xem ra việc này có liên quan tới việc ở Thánh sơn mà ông ngoại từng nói. Chỉ sợ trong Thánh sơn hiện tại là nơi sản xuất người máy nano số lượng lớn. Còn gì nữa?”
"Nhân lúc đối phương chưa đuổi kịp ta quẹo vào một con đường nhỏ rồi chạy về hướng Tây Nam. Tốc độ của họ không nhanh lắm, cũng như người bình thường thôi…"
Trương Bảo Căn nói:
"Nhiều người vì truy đuổi ta mà ngay cả giày cũng bị rách, nhưng họ chẳng thèm nhìn xuống chân mình cái nào. Về sau chân bị thương, để lại hàng loạt dấu chân máu phía sau.”
"Giống như ta từng khống chế người của Lý thị…"
Lý Thần Đàn cảm khái:
"Lúc trước ông ngoại điều tra xe ra vào Thánh sơn, có biết nó đi đâu không?”
Trương Bảo Căn do dự một chút rồi nói:
“Đi qua mọi hàng rào, không chỉ hàng rào, ngay cả thảo nguyên cũng tới, ngay cả khu rừng ít người ở phía nam cũng tới.”
Chỉ trong chớp mắt, Lý Thần Đàn đã nhận ra chỗ nguy hiểm:
"E rằng hiện nay tất cả cư dân, lưu dân trên đường tới Tây Nam và Tây Bắc đều bị điều khiển. Với nhân số cỡ đó, dù quân lực Tây Nam Tây Bắc cường thịnh, hơn nữa nguyện ý đồ sát bình dân cũng ngăn không được họ?"
Trong quân đội luôn có người trêu chọc, đạn là thứ không đáng tiền nhất, vì đạn có quá nhiều và cũng không khó để sản xuất.
Nhìn hiện tại, khi đối mặt với tình huống kinh khủng này, có thể số lượng đạn Tây Nam Tây Bắc dự trữ cũng phải chào thua.
Dù mỗi binh sĩ đều là tay súng đại tài, mỗi viên đổi một mạng thì dù hết đạn địch nhân cũng chưa chết hết.”
Huống chi, mọi người cũng chẳng thể đạt được tới trình độ đó.
Lý Thần Đàn đứng dậy:
"Bảo Căn, ngươi ở lại đây nghĩ ngươi cho tốt, chuyện kế tiếp không thích hợp để ngươi tham dự."
Trương Bảo Căn sửng sốt:
"Vậy Thần Đàn ca thì sao?"
"Ta và Tiểu Ly Nhân đêm nay lên đường…"
Lý Thần Đàn nói:
"Ly Nhân, xuất phát."
Tiểu Ly Nhân đang khô, lúc này ngây ngẩn cả người:
"Vội vã vậy?"
"Ừ, đêm nay đi, người Liên Tộc hẳn không phát hiện được…"
Lý Thần Đàn nói.
Họ tới đây không có quá nhiều hành lý, Tư Ly Nhân lén bỏ thật nhiều đồ ăn vặt vào trong rương có Trần Vô Địch rồi đeo nó lên.
Loại cảm giác này cứ như nàng để Vô Địch ca giúp này giữ đồ ăn vặt vậy.
Bất quá, khi Lý Thần Đàn muốn rời khỏi tiểu lâu bỗng quay ngược về.
Hắn lấy giấy bút ra, chăm chú viết từng câu: Lúc hong khô tỏi nhớ để lửa nhỏ, hơn nữa một giờ lật hai lần, liên tục tám giờ...
Cất rượu nhất định phải...
Làm như vậy vì Lý Thần Đàn sợ hắn đi rồi, người Liên Tộc sẽ quên trình tự thực hiện, khi đó có tộc nhân sinh bệnh, mọi người sẽ luống cuống.
Hắn viết tiếp: Nhớ kỹ, nếu gặp ngoại nhân, nhất định phải dùng Kim Thi, Ngân Thi, Đồng Thi cùng nghênh địch, nhớ đừng tới gần thi thể động vật kỳ quái.
Nói việc này vì sợ có sinh vật nào bị người máy nano điều khiển tới gần hàng rào rồi khống chế người Liên Tộc.
Nếu dùng Kim Thi, Đồng Thi tác chiến thì không sợ AI điều khiển người máy nano xâm lấn nữa, nó không thể khống chế người chết.
Khi xong hết thảy, Lý Thần Đàn mới thở phào một hơi.
Tư Ly Nhân ở bên cạnh phát hiện, dường như đã rất lâu Lý Thần Đàn chưa thật sự để tâm tới ai như vậy.
Lần đầu tiên hắn nghĩ vì người khác là lúc muốn giúp đỡ Nhâm Tiểu Túc.
"Thần Đàn ca, nếu không chúng ta đừng đi?"
Tư Ly Nhân nói.
"Không được…"
Lý Thần Đàn cười nói:
"Chúng ta phải về Trung Nguyên xác định ông ngoại bình an vô sự mới được. Hơn nữa ta còn có chuyện muốn làm."
"À…"
Tư Ly Nhân nói:
"Nghe lời ngươi, bất quá, ngươi không cáo biệt với Liên Y tỷ à.”
"Không được…"
Lý Thần Đàn lắc đầu.
"Chúng ta rời đi từ đâu?"
Tư Ly Nhân hỏi.
"Không thể đi cửa trại… "
Lý Thần Đàn nói:
"Kim Thi của Liên Y thủ ở đó, chúng ta đi từ phía nhà của Thẩm Gia.”
Trương Bảo Căn thấy họ muốn đi thật thì nhất thời nóng nảy:
"Đợi đã Thần Đàn ca, ngươi chờ ta khôi phục một đêm, ta đi cùng các ngươi."
Lý Thần Đàn cười tủm tỉm:
"Ngươi đi làm gì, bản thân ngươi không phải người thích tranh đấu. Ở lại nơi thế ngoại đào nguyên này mới tốt cho ngươi. Nói không chừng kết cục của ngươi vốn đã định sẽ tới đây rồi.”
Trước khi rời đi, Lý Thần Đàn quay đầu nhìn thế ngoại đào nguyên lần nữa. Hắn thầm nghĩ, thời gian vui vẻ nhất trong đời hắn hẳn là khi ở đây.
Không có quá nhiều phiền não, không cần đối mặt nguy hiểm, biểu diễn ảo thuật cho các đại tỷ đại thẩm, sau đó mọi người ngạc nhiên nhìn hắn rồi vỗ tay như đứa nhỏ vậy.
Nơi này có thịt muối thơm ngào ngạt, tuythịt dày nhìn rất chán nhưng cắn một cái miệng lại đầy mùi thơm.
Mọi người nơi này rất thuần phác, chuyện thích nhất mỗi ngày của họ là phơi nắng.
Nếu có cơ hội, Lý Thần Đàn nguyện ý đợi sau khi hết thảy phong ba qua đi sẽ quay về đây.
Vốn Lý Thần Đàn đang muốn đi ngắm khán đài phong phía nam nhưng bỗng dừng bước.
Bước chân của lữ nhân bị phong cảnh ven đường giữ lại, vì vậy không quan tâm có đến điểm cuối không.
Chỉ là so với những người khác, Lý Thần Đàn càng rõ hơn, không ai có thể may mắn thoát khỏi trong thời đại này, chuyện nên làm cần có người đi làm.
Hắn nợ Nhâm Tiểu Túc một hứa hẹn, bây giờ là lúc nên trả.
"Đi thôi.”
Lý Thần Đàn cười.
Trong đêm, Lý Thần Đàn rón ra rón rén rời khỏi hàng rào, Tiểu Ly Nhân thì nhẹ nhõm hơn, nàng có thể bay...
Nhưng mà, Kim Thi lão gia tử vốn phải canh giữ ở cửa hàng rào nay phía trước như chờ Lý Thần Đàn.
Hơn nửa đêm, Kim Thi lão gia tử nhìn không quá dọa người, ngược lại còn rất hòa ái.
Chỉ là Lý Thần Đàn biết, hòa ái bên ngoài thôi, sức chiến đấu của vị này có thể áp đảo đại đa số siêu phàm giả Thảo Nguyên.
Trong rừng cây, tiếng bước chân truyền đến, Liên Y bình tĩnh nhìn Lý Thần Đàn:
"Từ khi vị bằng hữu kia của ngươi tới đây, ta đã biết ngươi muốn rời đi, vì sao muốn đi."
Lý Thần Đàn nghiêm túc nói:
"Ta có lý do phải rời đi."
"Vậy ngươi còn trở về không?"
Liên Y nói:
"Ngươi nói với cái rương kia đi, ta biết ngươi sẽ không nói dối với người trong đó.”
Mấy tháng ở chung này giúp Liên Y hiểu rõ hơn về Lý Thần Đàn.
Lý Thần Đàn dở khóc dở cười:
"Nói với hắn làm gì, việc này không có quan hệ gì với hắn, hắn cũng mặc kệ việc này."
"Ngươi quả nhiên đang gạt ta… "
Liên Y nói.
"Như vậy đi, chúng ta chơi trò ném tiền xu, nếu là hình người ngươi để ta đi…."
Lý Thần Đàn nói:
"Nếu ngược lại, ta liền ở lại…”
Liên Y nghĩ nghĩ rồi nói:
"Không được, nếu hình ngươi, ta đi cùng ngươi, nếu ngược lại, ngươi lưu lại."
Lý Thần Đàn sửng sốt, hắn móc đồng tiền bạc ra quăng lên cao, ánh mắt Liên Y dõi theo đồng tiền.
Tiền bạc quay tròn trong không khí, phát ra tiếng vang réo rắt.
Dần dà, ánh mắt Liên Y dần dần ngốc trệ.
Lý Thần Đàn thở dài, kỳ thật hắn từng khống chế siêu phàm giả nhưng muốn khống chế cao thủ siêu phàm giả như Liên Y thật sự rất khó.
Cũng không phải hắn không đủ mạnh, mà ý chí là sân nhà của mỗi người, là ưu thế lớn nhất của họ. Ngươi muốn đối phương giao tiềm thức của mình ra, vậy ngươi phải mạnh hơn đối phương rất nhiều.
Nhưng hiện tại thì khác, Lý Thần Đàn biết, muốn thôi miên Liên Y phải được Liên Y tín nhiệm.
Thôi miên một người tin mình, trong lòng tất nhiên khó chịu. Nhưng Lý Thần Đàn biết, tuy đây có thể là lần đầu tiên, nhưng tuyệt đối không phải lần cuối cùng.
Tư Ly Nhân ở một bên nói:
"Không phải ngươi nói không thôi miên người tốt trước mặt Vô Địch ca à?’
Lý Thần Đàn quay đầu cười:
"Nhưng lần này vì chuyện lớn, ta tin hắn sẽ hiểu.”
Nói xong, Lý Thần Đàn lại nói với Liên Y:
"Bây giờ trở về ngủ đi, ngày mai khi mặt trời mọc, ánh nắng chiếu lên mặt ngươi, ngươi sẽ tỉnh lại... Không phải ta không muốn ở lại, là ta có việc cần phải làm."
Vừa nói xong, Lý Thần Đàn đã đi về phương bắc.
Tư Ly Nhân bay bên cạnh Lý Thần Đàn nói:
"Liên Y tỷ khóc rồi."
Thân hình Lý Thần Đàn dừng một chút, lại thủy chung không có quay đầu lại nhìn lấy một cái.