Đệ Nhất Danh Sách
Chương 1258 : Dưới Vực Sâu
Chương 1258 : Dưới Vực Sâu
Chương 1258: Dưới Vực Sâu
La Lam nhìn chằm chằm Khánh Lão Tam:
"Bây giờ ngươi sợ chết đã chậm."
"Không phải ta sợ… "
Khánh Lão Tam nhún vai:
"Ngươi đã dám đi thì có gì mà không dám nữa."
La Lam quay đầu nhìn về phía những người khác:
"Hứa Man, Chu Kỳ, kế hoạch của chúng ta có gì sơ hở sao? Cũng không có, chỉ vì đột nhiên nhận được tin Nhâm Tiểu Túc tới mà chúng ta buông tha cho kế hoạch đã trù tính từ lâu? Chúng ta không cần Nhâm Tiểu Túc."
“Có ngươi lo lắng sẽ kéo Nhâm Tiểu Túc vào chuyện này, khiến hắn gặp nguy không?"
Khánh Lão Tam nhẹ giọng nói:
"Kỳ thật việc chúng ta đang làm bây giờ cũng như đang giúp Tây Bắc thôi."
La Lam cười:
"Không thể nào, hiện tại ta không lo nghĩ nhiều vậy. Hơn nữa, chúng ta cũng không kém, không có đạo lý gì lại trông chờ người khác tới cứu, đúng không?"
Người có nội tâm thật sự cường đại từ trước đến giờ không cần người khác cứu.
Họ đã chuẩn bị xong hết thảy, thậm chí chuẩn bị xong việc phải đối mặt với tử vong.
Chu Kỳ nhẹ giọng hỏi:
"Ngươi nghĩ ra chưa? Có lẽ khi kế hoạch của chúng ta thành công, kế hoạch tiếp theo của Khánh Chẩn thất bại thì sao. Nếu chúng ta chết ở đây, chết chỉ vô ích."
Khi Chu Kỳ nói xong, hắn phảng phất như nhớ lại có đêm cùng Khánh Chẩn leo lên núi Bạch Quả kia.
"Nghĩ kỹ rồi… "
La Lam nhìn ngoài cửa sổ:
"1374 gián điệp của Khánh thị đã 5 năm đoạn tuyệt với nhân thế. Ngay cả người nhà họ cũng không được gặp, tất cả chỉ vì một khắc này. Kế hoạch Khánh Chẩn tỉ mỉ chuẩn bị không thể uổng phí, công sức nhân viên Khánh thị không thể uổng phí, càng không thể uổng phí cơ hội vất vả lắm mới tranh thủ tới tay này.”
La Lam bỗng cười:
"Lưng gánh vác nhiều thứ như vậy, đột nhiên lão tử cảm thấy mình như anh hùng vậy."
...
Đoàn xe tiến vào hàng rào, Hứa Man bỗng nói:
"Chung quy ta cảm thấy nơi này có phần không thích hợp. Đội xe của chúng ta có mấy chục chiếc, kết quả lúc đi qua lại có rất ít người đứng nhìn.”
Kỳ thật việc này rất bất thường. Nếu bình thường, mọi người sẽ dừng chân quan sát đoàn xe.
"Có phần cổ quái, nhưng hiện tại chẳng cần quan tâm nhiều vậy…"
La Lam nói:
"Chuẩn bị bắt đầu."
Mười phút sau, khi đoàn xe đi qua cầu lớn ở sông Kính. Đoàn xe La Lam đột nhiên ngừng lại, cử động này khiến đoàn xe Vương thị phía sau phải phanh gấp.
La Lam nghênh ngang nhảy xuống xe, binh sĩ đặc chủng đi theo hắn, tiến hành giới nghiêm xung quanh xe.
Vương Nhuận lạnh mặt nhìn La Lam:
"La lão là muốn làm gì?"
La Lam cười tủm tỉm ghé vào cửa sổ xe của Vương Nhuận, cười nói:
"Ta tới tìm ngươi tâm sự, không được sao? Cuộc sống gần đây thế nào, Vương Thánh Tri cho ngươi bao nhiêu tiền lương, kết hôn, có tiểu hài tử chưa, hài tử lớn bao nhiêu, nam hay nữ..."
Vương Nhuận sửng sốt, hắn thầm nghĩ tên La Lam này đang làm trò mèo gì vậy.
Cùng lúc đó, Chu Kỳ thừa dịp binh sĩ đặc chủng che chắn đã thả người nhảy xuống sông.
Một người nặng hơn 150 cân nhảy xuống sông không chỉ không có bọt nước văng lên mà còn chẳng có tiếng vang gì cả.
Thời điểm này, Vương Nhuận nhìn La Lam đng cười tủm tỉm, đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng. Hắn vội xuống xe đi tới bên cầu nhưng không phát hiện bất cứ dị thường nào.
Dưới lòng sông, Chu Kỳ bơi lội như cá về phương tây.
Chu Kỳ không dừng lại, một đường rời khỏi hàng rào, cuối cùng bơi tới nhà máy cát gần Vương thị.
Nhà máy cát này nhìn từ ngoài không có gì dị thường, nhưng sau khi Chu Kỳ lên bờ, máy móc đang hoạt động đều đồng loạt dừng lại.
Binh sĩ cầm súng đi ra, nghênh đón hắn:
"Trưởng quan."
Nơi này là nơi La Lam từng đến, luôn bị Khánh thị khống chế.
Hoặc nói Khánh Chẩn tiếp quản nơi này từ rất sớm, sớm đến mức khi đó AI còn chưa lấy được người máy nano.
"Chuẩn bị xong chưa?"
Chu Kỳ hỏi.
"Chuẩn bị xong rồi."
"Người trong nhà xưởng đều bị khống chế rồi?"
Chu Kỳ nói:
"Phải đảm bảo tuyệt đối không có sai sót, đừng cho bất kỳ ai chạy thoát."
"Đã rõ… "
Một binh sĩ nói:
"Có muốn diệt khẩu tất cả không?"
"Không cần…"
Chu Kỳ thầm nói:
"Bị La Lam biết sẽ lải nhải nửa ngày. Được rồi, khống chế tốt họ là được."
Một đoàn người yên lặng đi vào nhà xưởng. Trong nhà xưởng là một cỗ máy to lớn bị vải dầu che lên.
Chu Kỳ mở bao vải dầu ra, thấy rõ hình đáng cỗ máy này.
Nhân loại ở trước mặt nó trên vừa vô lực lại nhỏ bé.
Binh sĩ giới thiệu:
"Đây từng là khoan lòng đất của Khổng thị, dù đã cũ nhưng dùng cho nhiệm vụ này vẫn được.”
Máy khoan to lớn, trông mạnh mẽ tới mức như có thể đâm thủng tâm trái đất.
Hơn hai mươi binh sĩ cầm súng ẩn núp tại Trung Nguyên đã lâu, lúc này mỗi người trong số họ đều cảm nhận được rõ ràng sứ mạng mình phải gánh vác.
Nhà máy cát trông tầm thường này là nơi bắt đầu hết thảy.
Tiếng ầm ầm vang lên, Chu Kỳ bình tĩnh nhìn cỗ máy hoạt động, mũi khoan trong nháy mắt tiếp xúc với mặt đất, mọi người đều cảm nhận được sức mạnh của văn minh khoa học.
Chỉ cần một giờ, cỗ máy khổng lồ đã khoan tới mạch nước ngầm họ đang tìm.
Muốn tiếp cận với sever phải đi xuống lòng nước ngầm.
Đó là thế giới đen tối, thế nhưng Chu Kỳ không sợ.
Trước giờ hắn chưa từng nói với ai thứ hắn sợ hãi.
Chu Kỳ đứng lặng nhìn máy khaong không nói gì, sau nửa ngày, hắn bỗng hỏi binh sĩ bên cạnh:
"Ngươi tin sẽ có người liều mình cứu ta chứ?"
Binh sĩ sửng sốt:
"Trưởng quan, ta tin."
"Ừ… "
Chu Kỳ lần nữa trầm mặc.
Khi mũi khoan khoan được 27 thước, nước bắt đầu chảy ra ngoài.
"Trưởng quan, đã thông…"
Binh sĩ nói.
Chu Kỳ bắt đầu âu phục, binh sĩ đem đồ lặn cùng chân vịt chuyên nghiệp tới cho hắn.
"Không cần chân vịt và bình dưỡng khí…"
Chu Kỳ cười, chỉ chỉ lòng đất dưới chân:
"Đây là sân nhà của ta."
Đường hầm sâu thẳm như đáy vực, phảng phất như thông tới địa ngục.