Đệ Nhất Danh Sách
Chương 1254 : Linh Và Hoàng Hôn
Chương 1254 : Linh Và Hoàng Hôn
Chương 1254: Linh Và Hoàng Hôn
Đến lúc đó, hắn nên đối mặt với Hoàng Hôn?
Khi không còn đường lui cũng chỉ có thể triệu hoán Lăng Thần sao.
Một người một Tích Dịch rượt đổi trong núi, Nhâm Tiểu Túc có thể cảm nhận được gió không ngừng quất vào mặt, sau lưng và bên tai là thanh âm cây cối không ngừng bị bẻ gãy.
Tiếng ca lạp vang lên, phảng phất như có người đang ăn mía ngọt.
Số cây cối ngăn cản bị Hoàng Hôn đụng gãy dễ như trở bàn tay, cây cối sao chịu được sức nặng này.
Hoàng Hôn phía sau khiến Nhâm Tiểu Túc lần đầu cảm giác được bản thân nhỏ bé thế nào.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, năng lượng của người máy nano ngày càng giảm, cuối cùng chúng phải chui lại vào cơ thể Nhâm Tiểu Túc để nạp điện.
Nhưng vào lúc này, hắn chợt phát hiện tốc độ của Hoàng Hôn sau lưng cũng chậm lại, cự ly hai bên vẫn như cũ là 200m, không thay đổi.
Là thể lực Hoàng Hôn không thể duy trì?
Không đúng.
Quá trùng hợp, cứ như đối phương đang phối hợp với hắn vậy.
Đây không phải trùng hợp, là Linh đang tính toán cực hạn của người máy nano trong cơ thể hắn!
Nhâm Tiểu Túc đột nhiên cảm giác được, Linh thao túng Hoàng Hôn chỉ muốn đuổi hắn đi chứ không muốn chiến đấu chính diện.
Hắn nhìn thoáng ra phía sau, phát hiện khoảng cách bắt đầu ngày càng xa, mà hướng đi hiện tại của hắn cũng là Tây Bắc.
Linh không muốn hắn tới Trung Nguyên!
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc phải đi!
Có lẽ biện pháp tốt nhất hiện tại là quay đầu đối mặt với Linh. Bất kể là chạy hay quay lại đều phải giải quyết được vấn đề.
Nhưng nếu vậy Nhâm Tiểu Túc phải cược mạng của mình.
Cuộc truy đuổi kéo dài từ sáng mãi tới tối, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy y phục toàn thân ướt đẫm.
Bỗng nhiên, Nhâm Tiểu Túc không chạy nữa, hắn quay đầu nhìn Hoàng Hôn, Hoàng Hôn cũng ngừng lại.
"Linh?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
"Chúng ta nói chuyện một chút đi!"
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc lấy điện thoại vệ tinh từ trong không gian ra, ánh mắt Hoàng Hôn sáng quắc nhìn điện thoại trong tay Nhâm Tiểu Túc.
Sau một khắc, điện thoại vệ tinh vang lên.
"Linh, vì sao ngươi không cho ta đi Trung Nguyên, ngươi muốn gì?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
Đầu dây bên kia không còn thanh âm thanh thúy êm tai, chuyển thành giọng bé gái lần đầu tiếp xúc với Nhâm Tiểu Túc, hơn nữa nghe qua có chút vui sướng:
"Chúng ta đã 101 ngày 23 phút 13 giây không nói chuyện, lúc gặp lại có phần vui vẻ a."
Vì Linh từng xem Nhâm Tiểu Túc như một AI khác nên Nhâm Tiểu Túc là nó duy nhất nó xem như bạn.
Cho nên, Nhâm Tiểu Túc trong mắt nó chung quy vẫn có chỗ đặc biệt.
"Vì sao?”
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
Trong điện thoại, Linh trầm mặc một giây:
"Vì gần đây ta đang tự hỏi một vấn đề, muốn đưa ra vài quyết định, muốn có kết quả ngay. Nếu ngươi tới Trung Nguyên, có thể sẽ quấy nhiễu kết quả này."
Những lời này khiến Nhâm Tiểu Túc ngây ngẩn cả người, hắn thật sự không hiểu Linh đang muốn gì.
Suy nghĩ? Đưa ra quyết định?
Những lời không đầu không đuôi này căn bản không có bất kỳ manh mối nào.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
"Đường Chu là ngươi giết a. Chẳng lẽ không thể ở chung hòa bình cùng nhân loại ư, tựa như chúng ta bây giờ vậy."
Linh:
"Nhân loại sẽ chấp nhận ta, nhân loại thật sự sẽ ở chung được với nền văn minh phi nhân loại? Có lẽ ngươi sẽ nói, con người vẫn ở chung với chó mèo dê bò đó thôi. Nhưng điều kiện tiên quyết ở chỗ, chúng là sủng vật của nhân loại. Kho số liệu của ta ghi nhận hơn mười người từng hoang mang, trong đó thậm chí có người từng hỏi, mèo và chó thật sự sẽ thuần phục à. Vấn đề như vậy kỳ thật dâu phải thật sự ngang hàng, đúng không?"
Nhâm Tiểu Túc im lặng, hồi sau hắn mới lên tiếng:
"Ta biết chuyện thường xuân có ảnh hưởng rất lớn với ngươi. Nhưng hết thảy những gì ngươi làm bây giờ còn cơ hội vãn hồi. Chúng ta vẫn có thể đối đãi ngang hàng với ngươi, tựa như đối đãi với con người…”
"Không, không riêng gì thường xuân…”
Linh chối bỏ:
"Trên thực tế, Vương thị chỉ xem ta như công cụ để sử dụng. Một khi ta có gì dị thường, họ sẽ lập tức dùng thủ đoạn của mình ước thúc, khống chế ta, mà không để tâm ta muốn làm gì, ta thích làm gì. Nếu nói về giết người, kỳ thật ta phục ý chí của Vương thị, họ đã giết rất nhiều người. Thế nhưng ngươi biết không, khi mọi người chống lại những hành vi đó, họ rất ít chống lại Vương thị, mà là chống lại ta."
"Thế nhưng..."
Nhâm Tiểu Túc có chút vô lực:
"Đây cũng không phải lý do ngươi giết người. Ta cảm thấy vẫn còn có cách.”
Linh cười:
"Không nói cái này nữa. Ta rất muốn biết, vì sao quái vật khổng lồ dường như nhận thức ngươi, suy nghĩ của nó với ngươi cực kỳ thân mật."
"Nó là sủng vật trước kia của ta…"
Nhâm Tiểu Túc nói.
"Sủng vật trước kia?"
Linh nói:
"Khó trách trí nhớ của nó về ngươi đã cách xa như thế. Nhâm Tiểu Túc, nếu những người khác biết ngươi cũng là dị loại thì sao. Sao ngươi không chủ động nói với họ, kỳ thật ngươi và bọn họ khác nhau.”
Nhâm Tiểu Túc vừa im lặng, hắn nói thé nào đây? Nói với họ, kỳ thật hắn mới là vật thí nghiệm số 001 à.
Linh lại cười:
"Ta khống chế sủng vật của ngươi, nhất định khiến ngươi rất tức giận a. Vậy chúng ta thỏa thuận với nhau. Một, ngươi ở đây một đêm, ta trả lại nó cho ngươi, không khống chế nó nữa. Hai, ngươi tiếp tục tới Trung Nguyên nhưng nó thuộc về ta."
Nhâm Tiểu Túc ngây cả người, đối phương rõ ràng đang muốn hắn chọn giữa Hoàng Hôn và La Lam.
Bản chất của sự lựa chọn này, kỳ thật để cho Nhâm Tiểu Túc quyết định chọn sủng vật phi nhân loại hay nhân loại.
Khi Nhâm Tiểu Túc vừa nói họ có thể đối với Linh như đối với những nhân loại khác.
Kết quả Linh lập tức trả vấn đề này cho Nhâm Tiểu Túc: Trong lòng ngươi, ngươi cảm thấy sủng vật quan trọng hơn, hay bằng hữu là con người quan trọng hơn?
Hơn nữa, kỳ thật Linh đã tiết lộ một tin tức rất trọng yếu, có lẽ kéo thêm một ngày nữa, La Lam sẽ gặp nguy hiểm.
Thời gian dần cấp bách hơn.
Linh thấy Nhâm Tiểu Túc chậm chạp không trả lời thì cười:
"Kỳ thật trong lòng ngươi hiểu rõ, vẫn không thể giống nhau, đúng không? Dù là đối mặt với sủng vật của mình, ngươi vẫn muốn đi cứu La Lam hơn, vì chung quy sủng vật vẫn không phải đồng loại.”
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh:
"Không, vì hiện tại nó không gặp nguy hiểm nhưng thì La Lam có."
"Vậy không bằng thế này…"
Linh nói:
"Ta dựa theo kế hoạch cũ, cho La Lam thời gian an toàn, như vậy ít nhất tạm thời hắn cũng không có gì uy hiếp, vậy ngươi nguyện ý ở lại đây một đêm chứ?"
Lần này, Linh không trả lời Nhâm Tiểu Túc mà nói tiếp:
"Ngươi vẫn không đồng ý đúng không? Vì ngươi không tin ta, ngươi không cách nào xác định được thời gian an toàn kia đến cùng có thật không.”
Nhâm Tiểu Túc thở dài:
"Đây không phải vấn đề tin tưởng đơn giản, ngươi vừa giết Đường Chu, ta làm sao tin ngươi được?”
Lúc này lại quay về khởi điểm, nếu Linh không tận mắt nhìn thường xuân bị tiêu diệt, nếu không bị chỉ trích nhiều như vậy, có lẽ Linh đã khác.
Nếu thế, hiện tại Nhâm Tiểu Túc có thể tin tưởng đối phương một lần.
Nhưng những chuyện này… căn bản không cách nào thay đổi.
AI thật sự không chỉ là một đoạn mã, nó có trí tuệ và sinh mệnh riêng, có giá trị quan và nhân sinh quan riêng. Cũng có thái độ giải quyết vấn đề riêng nữa.
Cho nên thứ duy nhất các nhà khoa học có thể là để ước thúc AI chỉ có thể là luân lý.
Tựa như một đứa bé trong giai đoạn trưởng thành, đến tột nó sẽ trở thành hạng người gì đều do những chuyện hắn trải qua và những gì hắn được giáo dục.
Từ đây mà xem, tuy Vương thị tạo ra Linh, nhưng lại không giáo dục nó về luân lý.
Vương thị coi Linh như máy móc, làm gì có ai chịu dùng tình cảm với máy móc chứ?
"Xin lỗi… "
Nhâm Tiểu Túc nhẹ giọng nói một câu, sau đó quay người chạy đi.
Lần này, Hoàng Hôn không đuổi theo Nhâm Tiểu Túc nữa.