Đệ Nhất Danh Sách
Chương 1252 : Hóa Thành Tinh Thần
Chương 1252 : Hóa Thành Tinh Thần
Chương 1252: Hóa Thành Tinh Thần
Một người mặc áo khoác bác sĩ đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, dùng một đầu cừu non hướng dẫn cho dân du mục:
"Dựa theo bệnh trạng thì con cừu non này bị kiết lỵ. Bệnh này do vi khuẩn cấp tính perfringens gây ra. Ngoài ra, salmonella, escherichia coli và Streptococcus cũng có thể gây bệnh, thường giết chết số lượng lớn cừu.”
Một đại thẩm do dự nói:
"Chẳng lẽ không thần minh thu hồi chúng về với ngài sao? Chúng ta đời đời đều nghe thế, cừu non chết trong vòng một tháng sau sinh vì kiếp trước làm nhiều điều ác nên thần minh đày nó tới đây chịu khổ.”
Bác sĩ dở khóc dở cười:
"Việc này không quan hệ gì với thần minh hết, không tin các ngươi hỏi thần minh bên người một chút xem."
Nói xong, mọi người đưa mắt nhìn về phía Nhan Lục Nguyên, Nhan Lục Nguyên cười nói:
"Có lẽ đời trước chúng thật sự làm ác, nhưng đời này xác thực không phải ta an bài chúng tới chịu khổ."
Bác sĩ hiểu ý cười cười, nhưng vẻ mặt các mục dân nghiêm túc:
"Chủ nhân nhân từ."
Bác sĩ:
"..."
Nhan Lục Nguyên cười nói với bác sĩ:
"Tiếp tục giảng giải cho mọi người các phòng tránh đi.”
"Được…"
Bác sĩ gật đầu, cung kính đáp lại rồi nói tiếp:
"Các vị chú ý, 10 đến 20 ngày trước khi dê mẹ sắp sinh, hãy thay phiên tiêm cho cừu non hai lần, mỗi lần 2 đến 3 ml thuốc, như thế sẽ giúp cừu non có được hệ miễn dịch thụ động.”
Từ lúc thảo nguyên và Tây Bắc kết minh, từ cứ điểm 178 đã phái đoàn đội tới đây giúp đỡ xây dựng thảo nguyên, ngay cả Vương Phú Quý cũng từng tự mình chạy tới ôn chuyện cùng Nhan Lục Nguyên và tiểu Ngọc tỷ.
Điều khiến Nhan Lục Nguyên vui hơn hết là đoàn đội, lão Vương mang đến đã tỉ mỉ nghiên cứu những thứ mà thảo nguyên cần.
Bọn họ bắt đầu giúp thảo nguyên thiết lập các trạm quan trắc thủy văn và cố gắng sử dụng dữ liệu khoa học để cải tiến công nghệ chăn nuôi.
Mấu chốt nhất ở chỗ, đoàn đội này còn truyền thụ kiến thức về chăn nuôi, phòng dịch cho mục dân.
Đối với người trong thảo nguyên mà nói, điều gì là quan trọng nhất? Đương nhiên là dê bò gia súc, những gia súc này là tài sản của mọi người. Nếu gia súc chết thì chẳng khác nào mất tiền cả.
Hơn nữa, trước khi những người này tới thảo nguyên đã được huấn luyện đặc biệt. Tỷ như không thể lộ ra thái độ mỉa mai trước tư tưởng phong kiến của mục dân. Ví dụ họ phải chấp nhận thái độ mục dân đối với Nhan Lục Nguyên, cam đoan thần quyền sẽ không phát sinh xung đột cùng khoa học.
Vương Phú Quý là người khôn khéo, hắn biết Nhan Lục Nguyên nay đã trưởng thành, đối phương cần bảo vệ quyền uy trên thảo nguyên.
Cho nên, nếu muốn buôn bán trên thảo nguyên, việc dựa vào tình nghĩa không phải giải pháp lâu dài, còn phải học được thế nào là nhập gia tùy tục, để người trong thảo nguyên không bài xích ngươi.
Muốn làm bằng hữu với người trong thảo nguyên, trước tiên phải tôn trọng người trong thảo nguyên, đây là đạo lý không phải ai cũng hiểu.
Hassan đứng bên cạnh nhỏ giọng hỏi Nhan Lục Nguyên:
"Chủ nhân, những người này có đáng tin không? Chúng ta chăn nuôi lâu như vậy chẳng lẽ còn không hiểu biết hơn họ?"
Nhan Lục Nguyên cười nói:
"Hassan, ngươi chấp nhận khoa học."
Nhan Lục Nguyên tuy lấy thần quyền làm căn cơ nhưng hắn khác với đám lừa đảo ở chỗ, hắn là chân thần…
Cho nên Nhan Lục Nguyên rất tự tin, hắn một chút cũng không sợ khoa học khiêu chiến quyền uy của mình. Đây là thời đại mà thần minh và khoa học cùng tồn tại.
Hơn nữa, kỳ thật Nhan Lục Nguyên hiểu rõ, thần minh như hắn cũng là do khoa học chế tạo ra.
Thời gian khôi phục ký ức của hắn sớm hơn Nhâm Tiểu Túc. Cho nên hắn biết, phụ thân mình, tiến sĩ P vì cứu hắn một mạng đến cùng đã trả giá và nỗ lực nhiều thế nào.
Năm đó hắn nhiễm bệnh, Nhan Lục Nguyên nhớ rõ dung mạo phụ thân tiều tụy thấy rõ.
Đối phương dùng hết sở học cả đời mình chỉ để tìm một con đường sống cho hắn. Nhưng sau khi đối phương thí nghiệm thành công đã suýt thì đột tử trong trong phòng thí nghiệm 039.
Khoảng thời gian đó, mỗi ngày tiến sĩ P chỉ ngủ 3 tiếng, nếu không phải để làm thí nghiệm cũng là tìm cách thí nghiệm.
Cho nên, mặc kệ Nhan Lục Nguyên được mọi người tôn thờ thế nào, đáy lòng của hắn vẫn rõ mười phần, năng lực của mình kỳ thật là phụ thân dùng khoa học đổi lấy.
Bất quá, Nhan Lục Nguyên và Nhâm Tiểu Túc khác nhau ở chỗ, Nhâm Tiểu Túc là bệnh ung thư, mà Nhan Lục Nguyên là bệnh bạch cầu.
Cho nên sau khi được ghép tủy, thần minh chi huyết tạo ra một loại cân bằng giúp hắn sống sót, nhưng vẫn không mạnh bằng Nhâm Tiểu Túc.
Vào lúc này, Phó Lan Tề cưỡi một con tuấn mã chạy như điên đến.
Đợi Phó Lan Tề tới gần, hắn nói:
"Chủ nhân, có trên trăm đầu bò đột nhiên chạy như điên rời đi. Trước giờ chuyện này chưa bao giờ xảy ra, chúng ta ngăn không được."
Nhan Lục Nguyên nhíu mày:
"Xảy ra khi nào?"
"Hai giờ trước, ta vừa từ nông trường gấp gáp trở về… "
Phó Lan Tề đáp.
"Chúng đi hướng nào?"
Nhan Lục Nguyên hỏi.
"Phía nam."
Trong lúc nói chuyện, mọi người chợt thấy đàn sói vốn ở xung quanh bỗng chạy về phía nam.
Cách nhiều ngày, thể trạng Lang Vương tựa hồ lại to lớn hơn một ít.
Đại khái sau nửa giờ, đàn sói kéo hơn mười đầu bò tới trước mặt Nhan Lục Nguyên, bò đã bị cắn chết, phần cổ máu tươi đầm đìa.
Nhan Lục Nguyên nhìn thoáng qua đàn sói, hắn phát hiện có hai con sói bị thương.
"Lúc bắt chúng, chúng phản kháng?"
Nhan Lục Nguyên hỏi Lang Vương.
Lang Vương chậm rãi gật đầu.
"Kì quái… "
Nhan Lục Nguyên đưa tay lên đầu bò, bỗng một đoàn chất lỏng màu bạc chảy ra muốn chui vào lòng bàn tay Nhan Lục Nguyên!
Chỉ là không đợi chất lỏng tập kích thành công, từ lòng bàn tay Nhan Lục Nguyên cũng tuôn ra một đoàn chất lỏng giống y như vậy, bao bọc chất lỏng tập kịch ở trong.
Rất nhiều người quên mất, kỳ thật nếu Nhan Lục Nguyên muốn, số người máy nano trong thân thể đủ để tạo thành thiết giáp, đây là quà Nhâm Tiểu Túc tặng hắn.
Mỗi lần nghĩ đến vị ca ca nghĩ hết thảy mọi cách để hắn an toàn, Nhan Lục Nguyên sẽ tự giác mỉm cười.
Lúc này, thủy cầu trên tay hoàn toàn chịu sự chi phối của Nhan Lục Nguyên.
Hassan và Phó Lan Tề kinh ngạc:
"Chủ nhân, đây là..."
"Không cần kinh ngạc… "
Nhan Lục Nguyên nói:
"Để ta xem một chút là ai giở trò quỷ."
Trong chớp mắt, Hassan và Phó Lan Tề bỗng thấy con mắt Nhan Lục Nguyên bỗng hóa thành hình dáng như tinh hà, phảng phất như trong mắt hắn là cả một thế giới thương hải tang điền.
Màu bạc nằm sâu trong đáy mắt, Hassan thậm chí cảm nhận được bản thân trở thành một ngôi sao trong đó.
Nhan Lục Nguyên dùng tinh thần lực của mình, muốn phân tích người máy nano trên tay hắn. Giống như việc Linh làm với nhân loại.
Chỉ là chuyện này còn hơn cả phức tạp và khó khăn.
Bỗng Hassan phát hiện tóc dài của Nhan Lục Nguyên bỗng óng ánh, trông chẳng khác nào sắp phi thăng thành tiên vậy. Trông chẳng khác nào các vì sao bao la trong bầu trời.
"Chủ nhân?"
Hassan thăm dò đạo
Thế nhưng Nhan Lục Nguyên cũng không để ý tới hắn, tóc vốn dài tới eo nay ngắn chỉ còn một nửa.
"Không đúng!"
Hassan kịp phản ứng, hắn chạy tới lều lớn Vương Đình cách đó không sao:
"Tiểu Ngọc! Tiểu Ngọc, ngươi mau đến xem chủ nhân nhà ta bị gì này!"
Tiểu Ngọc Tỷ đang thay đồ gấp gáp chạy ra:
"Làm sao vậy Hassan?"
"Ngươi mau nhìn chủ nhân đi, tóc hắn dần hóa thành tinh thần rồi… "
Hassan hoảng hốt:
"Chúng ta không biết bị gì nên chỉ có thể tìm ngươi."
Tiểu Ngọc Tỷ chạy như điên về phía Nhan Lục Nguyên, trên đường vì mặt đất không bằng phẳng bị vấp ngã trầy tay.
Thế nhưng nàng không để ý, thậm chí còn chẳng thèm nhìn vết thương của mình, tiếp tục chạy về phía Nhan Lục Nguyên.
"Lục Nguyên!"
Tiểu Ngọc Tỷ nhìn Nhan Lục Nguyên mái tóc đã hóa thành tinh không của đối phương, hét lớn.
Tiếng hét này chẳng khác nào một tảng đá nhỏ rơi vào trong thương hải tang điền kia.
Ánh mắt Nhan Lục Nguyên dần khôi phục nguyên trạng, tóc cũng trở lại bình thường.
Hắn cười nói với Tiểu Ngọc Tỷ:
"Tỷ, trước kia ta từng nghe Trương tiên sinh nói qua, trong thân thể mỗi người có một hạt nguyên tử, hạt nguyên tử này đến từng một hằng tinh bị nổ tung. Nguyên tử hình thành tay ngươi rất có thể từng là mặt đất của một hằng tinh nào đó. Có phải rất thú vị không?”
Nói xong, Nhan Lục Nguyên đưa tay giúp Tiểu Ngọc Tỷ sửa sang lại đầu tóc rối bời.
Hốc mắt Tiểu Ngọc Tỷ đỏ lên, nàng cầm tay Nhan Lục Nguyên, cả giận nói:
"Lúc nào rồi còn nói vậy, không phải đã nói đừng lạm dụng năng lực sao, ngươi làm ta sợ muốn chết đó.”
Nhan Lục Nguyên cười:
"Xin lỗi, chẳng qua ta cảm thấy AI rất thú vị, nhưng chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, ta sẽ không sao."
Chỉ là trong chốc lát, Nhan Lục Nguyên như đã hiểu người đứng sau người máy nano là ai, chỉ là cái giá có hơi lớn.
Dựa theo Lý Thần Đàn dự đoán, khi tinh thần được khai phát đến 70%, hình thái vật lý của nhân loại đã đạt đến giới hạn.
Đó là khoảng cách giữa người và thần.
Mà bây giờ, Nhan Lục Nguyên đang đứng ở ranh giới này, bất cứ lúc nào cũng có thể vượt qua cánh cửa đó.
Có lẽ đây mới là bán thần chân chính, họ chỉ cách chân thần một bước ngắn mà thôi.
Tiểu Ngọc Tỷ nhìn thi thể bò thì hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
"Không quan trọng… "
Nhan Lục Nguyên lắc đầu, hắn quay người nói với Hassan:
"Thu dọn đồ đạc, chúng ta phải tới Tây Bắc."
Tiểu Ngọc Tỷ khó hiểu hỏi:
"Lục Nguyên, chúng ta mới vừa tới đây thôi, rốt cục có chuyện gì?”
"Ta cũng không chắc sẽ có chuyện gì. Chỉ là trước mắt hạo kiếp không ai có thể may mắn thoát khỏi. Tỷ, lúc này chúng ta nên ở cùng với ca ta… "
Nhan Lục Nguyên nói.
Những chuyện này khiến Nhan Lục Nguyên cảm thấy quen thuộc, giống như ở Hà Cốc vậy, mọi người vừa tìm được nhà mới, thấy được hy vọng sáng lại. Kết quả đại nạn giáng đầu.
Nhan Lục Nguyên nhìn mảnh thảo nguyên xanh mướt cùng lều vải kéo dài xa xa cùng với lá cờ phấp phới trên Vương Đình.
Những mục dân đang học cách chăn nuôi, xa hơn là đàn sói nằm sấp nghỉ ngơi trên mặt cỏ. Họ không còn sợ đàn sói nữa, họ sẽ vây quanh đàn sói hát nhạc thiếu nhi, mà những con sói to lớn đó giống như thủ hộ thần của họ.
Đám tiểu hài tử với khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng leo lên bò xuống trên lưng đàn sói.
Chúng vuốt ve bộ lông của Lang Vương, tay chân vụng về leo lưng sói, sau đó trượt xuống, xem đó như cái thang trượt vậy.
Mà Lang Vương cũng không tức giận, cam tâm tình nguyện làm thang trượt cho đám nhỏ.
Kỳ thật Nhan Lục Nguyên hiểu rõ, chỉ khi thời đại bi ai chấm dứt, chuyện bi ai mới không xảy ra nữa.
Nhan Lục Nguyên quay đầu cười nói với Tiểu Ngọc Tỷ:
"Không cần lo, lần này chúng ta và ca sẽ ở chung một chỗ, chấm dứt hết thảy."