Đệ Nhất Danh Sách
Chương 1250 : Hai Khả Năng
Chương 1250 : Hai Khả Năng
Chương 1250: Hai Khả Năng
"Hắc Hồ đâu?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
Hai chữ Đường Chu bỗng như đao đâm vào ngực hắn.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy cuộc sống vừa mới yên tĩnh được đôi chúng. Hắn vừa lập nên lớp huấn luyện Vu Thuật thì một vị bằng hữu lại rời khỏi thế giới này.
Nói đúng hơn, Nhâm Tiểu Túc cũng không biết hắn và Đường Chu có được xem bằng hữu không.
Họ biết nhau qua lần địa chấn ở Cảnh Sơn, sau đó là hàng rào 113 bị phá hủy, đám người Đường Chu, La Lam, Nhâm Tiểu Túc chạy trốn tới địa bàn Lý thị.
Về sau, Nhâm Tiểu Túc giả làm quan quân Lý thị, liên thủ cùng Đường Chu chiến đấu ở trận địa 313, khiến đám binh sĩ Lý thị lọt hố tới kêu cha gọi mẹ.
Về sau nữa, dường như Nhâm Tiểu Túc rất ít khi nghe tới cái tên này, cấp bậc của đối phương ngày càng cao, sau đó được La Lam phái đi, trở thành quan quân một chi binh sĩ chủ lực của Khánh thị.
Quan hệ của Nhâm Tiểu Túc và Đường Chu ở thời đại đất chết này có thể nói vô cùng bình thường. Mọi người có việc thì gặp nhau, không thì đều có cuộc sống riêng.
Có lẽ từng gặp nhau nhưng về sau nhanh chóng trở nên xa lạ.
Mà lần này nghe tới, lại là thông báo cái chết.
Những gì binh sĩ truyền cho hắn chỉ có một phần, thật chất thế nào chỉ sợ còn thê thảm hơn.
"Xe của Hắc Hồ trưởng quan vừa vào hàng rào… "
Binh sĩ nói:
"Hẳn sẽ lập tức tới ngay."
Trong lúc binh sĩ nói, ngoài cửa đã vang lên tiếng thắng xe.
Nhâm Tiểu Túc chạy ra ngoài, thấy Hắc Hồ nhảy xuống, Đường Chu lẳng lặng nằm ở thùng xe, toàn thân đều là huyết.
Hắc Hồ ngắn gọn nói:
"Chúng ta phát hiện hắn ở nơi cách Hà Cốc chừng 30 km. Hắn dùng súng báo hiệu hấp dẫn sự chú ý của chúng ta, lúc ấy hắn bị một đám chim sẻ vây công. Chúng ta tìm được ống sắt này từ trên người hắn, ta nghĩ hắn tới là để truyền tin. Đường Chu chết do tự sát, trước khi bị chim sẻ công kích đã tự sát."
Nhâm Tiểu Túc nhận lấy ống sắt cùng tờ giấy trong tay đối phương, trên đó viết tin liên quan tới La Lam.
Lúc này, có binh sĩ nhẹ chân nhẹ tay khiêng Đường Chu xuống xe tải. Nhâm Tiểu Túc tiến lên kiểm tra miệng vết thương trên thi thể, toàn thân đối phương gần như không có chỗ nào lành lặn, hắn có thể tưởng tượng được trắc trở người này gặp phải trước khi mất.
Hắc Hồ chỉ vào miệng vết thương trên đùi Đường Chu:
"Lúc ấy ống sắt được giấu bên ngoài xương đùi. Hắn cắt thịt giấu vào, cơ mà kỳ quá ở chỗ, trên người hắn không có vết thương, cũng chẳng biết là do khép miệng nhanh hay sao nữa.”
"Hắc dược… "
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh đáp:
"Ta từng tặng rất nhiều hắc dược cho La Lam, chắc là La Lam đã tặng cho hắn."
Có hắc dược, hết thảy đều giải thích giải thích. Trước khi xuất phát, Đường Chu cứng rắn cắt thịt bỏ ống sắt vào.
Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía Hắc Hồ:
"Có nhặt được thi thể chim sẻ không?”
"Không… "
Hắc Hồ lắc đầu:
"Khi chúng ta nhích tới gần, có một loại chất lỏng màu bạc chảy khỏi thi thể chim sẻ, vì cẩn thận nên ta không để binh sĩ tới gần. Nếu thiếu soái muốn tìm thi thể chúng, ta nhớ vị trí."
"Ừ, ngươi làm đúng… "
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Đây là chim sẻ do AI Linh khống chế, các ngươi không đụng vào là rất đúng."
Nếu đám người Hắc Hồ tiếp xúc với thi thể chim sẻ, chuyện bây giờ Nhâm Tiểu Túc phải làm là cách ly họ rồi điện giật từng người.
Hiện tại, manh mối trong đầu Nhâm Tiểu Túc đã dần được chắp vá hoàn chỉnh.
Hắc Hồ còn nói ra một điểm đáng ngờ:
"Trước kia ta từng được nghe về Đường Chu, hẳn trưởng quan P5092 cũng biết hắn. Binh sĩ dưới trướng hắn và La Lam từ trước đến nay hung hãn không sợ chết, ta không biết tại sao hắn lại tự sát."
"Hắn tự sát không phải sợ chết… "
Nhâm Tiểu Túc thở dài:
"Hắn sợ mình bị người máy nano khống chế, lộ ra vị trí giấu ống sắt."
Người máy nano có thể có được ký ức của con người, thậm chí thông qua sự khống chế của Linh còn khiến người ta quên đi ký ức trong tiềm thức.
Đến lúc đó, Linh có thể thông qua chim sẻ tìm được ống sắt. Dưới tình huống đám Nhâm Tiểu Túc không nhận được tin, sẽ chẳng biết Khánh thị đến cùng gặp chuyện gì.
Nhâm Tiểu Túc cũng có thể tới Khánh thị hỏi, nhưng lúc đó nói gì cũng đã chậm.
Trước đó, Nhâm Tiểu Túc từng gặp được binh sĩ Vương thị bị Linh khống chế ở Tả Vân sơn. Dựa theo Linh nói, nó chỉ cần rất ít người máy nano là có thể điều kiều được tư duy nhân loại.
Người máy nano ẩn núp gần thân não, chúng không cần hao tổn nhiều năng lượng, chỉ cần ngủ đông, điện sinh vật do con người sinh ra khi hoạt động cũng đủ để chúng nạp điện.
Linh chỉ sử dụng người máy nano như một loại công cụ khống chế không muốn thay đổi nhân thể làm cỗ máy chiến đấu. Vì thế, điện từ cơ thể người đã đủ cho chúng hoạt động.
"Ta muốn đi Trung Nguyên một chuyến…"
Nhâm Tiểu Túc nói.
Đại lừa dối lập tức lên tiếng:
"Thiếu soái, chúng ta cùng đi với ngươi."
Kết quả P5092 lắc đầu, lãnh tĩnh nói:
"Thiếu soái, ngươi không thể đi."
"Vì sao?"
Nhâm Tiểu Túc nhìn P5092, hắn hỏi.
"Binh sĩ Vương thị đã đóng quân tại biên cảnh Tây Bắc, chiến tranh có thể bạo phát bất cứ lúc nào…"
P5092 phân tích:
"Hiện tại La Lam tới Trung Nguyên sẽ có hai cái kết quả. Đầu tiên là đi hoà đàm, lúc trước ngươi cũng nói Vương Thánh Tri muốn tìm Trương tư lệnh hoà đàm, muốn để Trương tư lệnh tiếp nhận liên minh hàng rào. Ta cảm thấy có thể lần này Khánh thị và Vương thị hoà đàm, tình huống cũng không khác. Chung quy trừ Trương tư lệnh thì chỉ còn mỗi Khánh Chẩn có năng lực khống chế tất cả hàng rào liên minh."
P5092 nói tiếp:
"Nếu lần này họ hoà đàm thành công, Tây Bắc sẽ phải đối mặt với sự giáp công của cả Tây Nam lẫn Trung Nguyên. Thiếu soái, ngươi có từng nghĩ tới hậu quả không?"
Nhâm Tiểu Túc kiên định lắc đầu:
"Chuyện này sẽ không xảy ra."
P5092 phân tích:
"Đương nhiên, Thiếu soái dùng tình cảm suy xét, cảm thấy Khánh thị tuyệt đối không phản bội Tây Bắc. Ta cũng không thể nói gì hơn, ta tin phán đoán của ngươi. Như vậy chúng ta nói tới khả năng thứ hai, nếu Vương thị cùng Khánh thị phát sinh xung đột, chiến tranh liên minh hàng rào hết sức căng thẳng, lúc đó nếu ngươi không ở Tây Bắc, e rằng sẽ ảnh hưởng đến quân tâm. Hơn nữa, ngươi lấy thân mạo hiểm, nếu vì người ngoài khiến thực lực hao tổn, vậy Tây Bắc biết dựa vào ai đây? Cá nhân ta cho rằng, hy sinh La Lam là tất yếu."
Trương Tiểu Mãn ở một bên nói thầm:
"Làm gì mà cứ hi sinh hi sinh vậy, chẳng lẽ không thể bớt chết người được sao?"
P5092 bình tĩnh nhìn Trương Tiểu Mãn:
"Bằng không ngươi cho rằng chiến tranh sẽ thế nào?"
Trương Tiểu Mãn rụt đầu không nói...
Đúng vậy a, chiến tranh nhất định sẽ có chết người.
Từ khi hai chữ chiến tranh ra đời, mỗi lần đều vô cùng tàn khốc.
Chiến tranh khiến người ta rời khỏi quê hương, rời nhà lao tới chiến trường, sau đó giơ vũ khí lên, dùng hết sức giết kẻ địch.
Loại chuyện này nào có thể dùng tình lý mà nói?
Mà chiến thắng chỉ đem tới niềm vui tuy huy hoàng nhưng ngắn ngủi mà thôi.