Đệ Nhất Danh Sách
Chương 1248 : Uy Hiếp
Chương 1248 : Uy Hiếp
Chương 12148: Uy Hiếp
Giờ khắc này, Khánh Chẩn vì La Lam khiến bản thân trở nên lãnh khốc, xem mọi người là công cụ.
Bất kể đám Trương Dư Ca hay Đường Chu, thậm chí là Nhâm Tiểu Túc đều trở thành thẻ đánh cược để bảo vệ La Lam trong mắt Khánh Chẩn.
Khánh Chẩn không quan tâm người khác nhìn mình thế nào, hắn chỉ cần ca ca của mình còn sống.
Đường Chu thầm nghĩ, Khánh Chẩn kêu hắn đi chịu chết, hắn có trách Khánh Chẩn không?
Đáp án dĩ nhiên là không, ngược lại còn có phần thấu hiểu.
Không có bi tráng, không có thê lương, chỉ có thấu hiển.
Cái mạng này đã nói cho ngươi, nhất định sẽ cho ngươi.
Nghĩ tới đây, Đường Chu lấy súng báo hiệu bên cạnh hông ngựa ra, bắn lên trời.
Đạn tín hiệu màu đỏ trong chớp mắt bay lên không trung, chói rọi rực rỡ như ban ngày.
Ngay sau đó, Đường Chu ngửa đầu nhìn đạn tín hiệu xông qua bầy chim bay về nơi xa hơn.
Bầy chim như đã sớm đề phòng, chúng phân một nửa ra vây quanh muốn che dấu ánh sáng của đạn tín hiệu.
Nhưng sau một khắc, đạn tín hiệu lần nữa nổ tung.
Chỉ trong chớp mắt, nhiệt độ cao thiếu đốt toàn bộ đám chim sẻ, khiến chúng hóa thành từng hảo cầu nhỏ, khiến người ta càng thêm chú ý.
Đây là thứ Khánh Chẩn chuyên chuẩn bị để đối phó đám chim sẻ này.
Đường Chu cười, thứ đồ chơi này đúng là âm hiểm a.
Đám chim sẻ còn lành lặn bắt đầu lao xuống tấn công Đường Chu.
Đường Chu ngửa đầu nhìn đốm lửa trên trời, giơ súng lục chĩa vào cằm mình.
Tin tức trong đầu hắn không được lộ ra, cũng không thể để AI biết vật kia được hắn giấu ở đâu.
Kỳ thật từ lúc bắt đầu hắn biết, ba con chiến mã không thể đủ sức chở hắn tới hàng rào 144. Dù chúng có chạy tới chất cũng không thành. Vì thế, kết cục chỉ có một.
Đường Chu cười cười:
"Lúc đầu ta nói thế nào nhỉ? Ta nói sẽ giao mạng mình cho ngươi, ngươi không cần gấp gáp, mạng của ta có ích với ngươi.”
Nói xong, Đường Chu bóp cò.
Tiếng súng như sấm rền vang.
...
"Hắc Hồ trưởng quan, nghe nói ngươi đã đạp hư cửa nhà Thiếu soái?"
Trại huấn luyện tân binh của chiến lữ số 6 đang nghỉ ngơi, một tân binh đột nhiên hỏi.
Lúc trước những tân binh này không có duyên tham gia cuộc chiến ở vương quốc Vu Sư. Mọi người chỉ được nghe các tiền bối thảo luận, nội tâm thực sự náo nức.
Hắc Hồ đi phía trước nghe vậy thì quay đầu, mặt không đổi sắc nghiêm túc nói:
"Thiếu soái đâu nói không được phá cửa, hắn chỉ bảo không được giẫm dơ sàn thôi.”
Nhóm tân binh sửng sốt nửa ngày, nguyên lai truyền thuyết là thật.
Trên thực tế, Hắc Hồ cũng vì việc này mới bị "ung quân" tới đây huấn luyện tân binh...
Nhưng trong lúc họ ngây người, từ phương xa bỗng xuất hiện đạn tín hiệu. Khi mọi người nhìn qua mới phát hiện đạn tín hiệu không bình thường, nó bị chim chóc vây quanh.
Sau đó, tín hiệu lần thứ hai nổ, uy lực mạnh tới mức biến từng con chim sẻ thành từng quả cầu lửa cỡ nhỏ.
"Hắc Hồ trưởng quan, đây là sao… "
Tân binh kinh ngạc nói.
Trực giác của Hắc Hồ nhạy bén hơn đám tân binh, lúc này hắn rống to:
"Chuẩn bị chiến đấu!"
Nhóm tân binh lên đạn, tuy là tân binh nhưng họ đã được huấn luyện 3 tháng, không tới mức như đứa trẻ vừa tập đi.
Ba tháng huấn luyện khiến họ hiểu rõ một chuyện, khi trưởng qua nghe lệnh, ngươi bắt buộc phải phục tùng.
Hắc Hồ nhanh chóng chạy như điên tới chỗ đàn chim, vừa chạy vừa quát:
"Bảo trì đội hình chiến đấu!"
Họ nhanh chóng tiến vào cự ly gần đàn chim 500m, Hắc Hồ bắt đầu nổ súng muốn đàn chim sợ mà tán đi.
Thế nhưng đàn chim vẫn như cũ, chẳng chút sợ hãi.
Việc này khiến Hắc Hồ càng xác định chuyện trước mắt có vấn đề, hơn nữa có người đang bị đàn chim vây công… có khi đã chết.
Đợi họ tiến vào phạm vi 350 mét, Hắc Hồ không dám liều lĩnh, trực tiếp dẫn tân binh nửa quỳ bắt đầu bắn đàn chim.
Tầm sát thương của vũ khí họ dùng là 400 mét.
Tuy thương phát 500 tân binh vẫn chưa ra hồn nhưng đàn chim thật sự quá nhiều, tùy ý bắn cũng tiêu diệt được một lượng lớn chim sẻ.
Khi Hắc Hồ dùng kính viễn vọng, hắn thấy được trên mặt đất có một binh sĩ Khánh thị đang nằm cùng hơn 10 con chim sẻ như đang tìm gì đó.
Không riêng gì kiếm trong túi, nó còn kiếm ở cổ áo, tóc, ống tay áo… Hắc Hồ còn thấy một con chim sẻ miệng đối phương ra kiểm tra trong răng, cứ như đang điều tra chuyện gì cực kỳ quan trọng vậy.
Điều khiến da đầu Hắc Hồ càng thêm tê dại là đám chim sẻ đó không ngừng mổ lên da thịt đối phương.
Đây là lần đầu Hắc Hồ thấy chim sẻ đối xử với nhân loại như vậy!
Sau năm phút, chim sẻ đã bị bắn rơi hơn phân nửa, nhưng số còn lại vẫn không chịu rời đi.
Hơn nữa, đám chim sẻ này bắt đầu tấn công thi thể người Khánh thị!
Hắc Hồ cắn răng:
"Tiếp tục tiến lên, đổi hộp đạn, đổi thời gian bắn!"
Tuy hắn không biết vì sao binh sĩ Khánh thị lại xuất hiện trong nội cảnh Tây Bắc. Thế nhưng một màn này quá mức quỷ dị, hắn phải điều tra rõ ràng đến cùng chuyện gì đang xảy ra.
Khi đám chim sẻ chỉ còn hơn mười con, chúng bắt đầu bay về hướng nam.
Hắc Hồ nói:
"Tiếp tục, đội 2 ở cũ chờ lệnh. Đội 3, đội 4 giữ trận hình công kích theo ta tiến lên."
Khi họ tới bên thi thể Đường Chu, Hắc Hồ thấy bộ dáng Đường Chu thì ngây ngẩn cả người. Hắn từng người sĩ quan bên cạnh P5 Hỏa Chủng, Đường Chu lại là tâm phúc bên cạnh La Lam, sao hắn có thể không nhận ra?
Nhân vật thế này đột nhiên tới nội cảnh Tây Bắc, còn bị một đàn chim sẻ giết chết?
Rốt cục đám chim sẻ đó đang điều tra cái gì?
Hiện giờ vì động vật biến dị nên mấy chục năm nay, hàng rào không thể phát triển đường hàng không, mà hiện tại, uy hiếp từ trên trời đã xuất hiện.
Đường Chu thương tích đầy mình lẳng lặng nằm trên mặt đất, Hắc Hồ kiểm tra thương thế đối phương:
"Vết thương trí mệnh do đạn bắn từ cằm xuyên tới đỉnh đầu, là tự sát."