Đệ Nhất Danh Sách
Chương 1231 : Từng Là Thời Đại Kia
Chương 1231 : Từng Là Thời Đại Kia
Chương 1231: Từng Là Thời Đại Kia
Trước hừng đông, Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận đã sóng vai ngồi trên mái nhà cao nhất hàng rào 88 chờ mặt trời mọc.
"Tiểu Túc, thế giới trước tai biến có bộ dáng gì? Mọi người ăn gì?"
"Đồ ăn chủ yếu không khác gì hiện tại, có cơm ăn cơm, có mì ăn mì, có lẩu ăn lẩu, có đậu hủ ăn đậu hủ. Vật tư ở thời đại kia phong phú hơn bây giờ nhiều, cũng ít có người chết đói hơn.”
"Muốn ăn gì cũng có sao?"
"Không kém vậy là bao, thậm chí còn có thể ăn trái cây mọc cách đó ngàn dặm nữa."
"Vậy giao thông và truyền tin thì có tiện lợi vậy không?”
Dương Tiểu Cận hỏi.
"Đúng vậy, thời đại kia có máy bay và đường sắt cao tốc. Bay từ đây tới cứ điểm 178 chỉ hơn một tiếng, vận tốc di chuyển trên đường sắt cao tốc từ 270 km/h trở lên. Thời đại kia, ai cũng có điện thoại di động, có thể dễ dàng trò chuyện cùng thân nhân."
"Mỗi người đều có di động sao?"
Dương Tiểu Cận hiếu kỳ:
"Thời đại kia ai muốn đi đâu thì đi đó? Dù là người bình thường cũng được?”
"Đúng vậy, giữa các thành phố đều có tuyến xe lửa hoặc đường cao tốc… "
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Thời đại kia không có tường hàng rào, không phân chia lưu dân và cư dân hàng rào. Ai muốn đi đâu thì đi đó, chỉ cần ngươi muốn là có thể tới nước khác. Rất nhiều gia đình đều có xe ô tô, không như bây giờ, ô tô lại là đồ xa xỉ."
"Thời đại kia có rất nhiều minh tinh, trong nhà mỗi người đều có TV, mọi người có thể xem tiết mục hoặc ngôi sao mình yêu thích trên đó.”
"Thời đại kia, ai cũng có máy tính, mạng internet bao phủ toàn thế giới. Mọi người mua sắm qua mạng, dù chỉ mua một cái kẹp tóc cũng có người giao tới tận tay ngươi.”
"Mạng internet?”
Dương Tiểu Cận tò mò:
"Tiểu Túc, đến cùng thế giới trước tai biến có bộ dáng gì? Có đẹp không?”
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi nói:
"Kỳ thật cũng không đẹp đến vậy. Dù mọi người có thể gọi điện cho người thân bất kỳ lúc nào nhưng chưa chắc họ làm. Dù mọi người có thể ngồi máy bay tới khắp nơi trên thế giớ nhưng họ sẽ vì công việc, cuộc sống mà chẳng thể rời đi. Dù mạng internet bao trùm cả thế giới thì bạn bè chân chính lại không được mấy người.”
Nhâm Tiểu Túc nói tiếp:
"Đương nhiên, không phải ta nói thời đại kia không tốt, ta chỉ có chút hoài niệm thôi."
Thời đại kia có rất nhiều chuyện, cuộc sống của mọi người có thể thay đổi bất kỳ lúc nào. Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, không phải con người tạo nên thời đại mà là thời đại thúc đẩy con người.
Tuy Nhâm Tiểu Túc có bất mãn với thời đại kia, thế nhưng hắn không thể không thừa nhận, đó vẫn là nơi tràn ngập ánh sáng và đầy ấp tình người.
"Cho nên ngươi muốn cố gắng thật nhiều vì đại hưng Tây Bắc… "
Dương Tiểu Cận cười nói:
"Hứa với ta, sau khi trở về, hãy làm một Thiếu soái thật tốt, cho ta thấy thế giới ngươi từng thấy, được chứ?"
Nhâm Tiểu Túc kích động:
"Không có vấn đề, ta nghĩ chỉ cần vài chục năm, thời đại huy hoàng kia sẽ được tái hiện lại.”
Dương Tiểu Cận ngồi trên tầng thượng tựa nhẹ đầu lên vai Nhâm Tiểu Túc. Sau đêm qua, quan hệ hai người dường như không còn gì có thể ngăn cách cả.
...
Mười ngày tiếp đó, hai người sống thật vui. Theo như Nhâm Tiểu Túc mà nói, đây chẳng khác nào tuần trăng mật cả. Sau khi về Tây Bắc, cái họ cần chỉ là một cái hôn lễ nữa thôi.
Nhâm Tiểu Túc tính toán nên tổ chức hôn lễ thế nào, khi đó hẳn phải mời nhiều người chút, tiền mừng cũng nhiều…
Mười ngày sau, Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận nhận y phục và giày rồi để lại cho Lan di cùng Lâm nãi nãi mỗi người hai cây vàng. Cũng dặn họ nhất định phải giấu kỹ, nếu gặp chiến loạn đừng nên chạy loạn, Nhâm Tiểu Túc sẽ ưu tiên tới đây cứu trợ họ.
Lúc ấy Lan di lo lắng hỏi:
"Chiến tranh vẫn có thể xảy ra à? Không phải chiến tranh ở Tây Nam đã kết thúc rồi sao, chẳng lẽ Tây Bắc và Tây Nam sẽ khai chiến?"
Nhâm Tiểu Túc im lặng một hồi mới đáp:
"Kẻ địch của Tây Nam không phải Tây Bắc."
Trên thực tế, hiện tại Tây Bắc và Tây Nam đang phải đối mặt với cùng một kẻ địch. Bất quá Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, Vương Thánh Tri thật sự sẽ điên cuồng tới mức toàn diện tiến công Tây Nam và Tây Bắc sao?
Tuy bây giờ Vương thị rất mạnh nhưng Tây Nam cùng Tây Bắc cũng không dễ đối phó a?
Thế nhưng, Nhâm Tiểu Túc không thể xác định được suy đoán của hắn đúng không, vì Trung Nguyên không chỉ có Vương thị, mà còn có Linh.
Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận từng thảo luận về Linh. Có đôi khi, hắn thậm chí cho rằng Linh là một sự tồn tại độc lập ngoài Vương thị.
Bởi vì Linh với hắn mà nói, nó đã là một sự tồn tại ngoài nhân loại. Vì thế La Lam mới nói AI chẳng khác nào người ngoài hành tinh, cách so sánh này cũng không có gì sai cả.
Nhâm Tiểu Túc từng đọc trên một quyển sách: Văn minh và văn minh rất khó để cùng tồn tại, không chỉ vì vấn đề cân đối tài nguyên mà còn vì ý thức hình thái của cả hai.
Linh chứng kiến thường xuân sinh ra và mấy đi. Nó tận mắt thấy nhân loại đối xử với ngoại tộc thế nào. Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, hạt giống nguy hiểm đã được chôn giấu từ lâu rồi.
Bất quá, giờ khắc này Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, chỉ cần Dương Tiểu Cận ở bên cạnh hắn, hắn sẽ có dũng khí đối mặt với hết thảy nguy hiểm.
Hai người chuẩn bị xong mọi việc ở hàng rào 88 thì trực tiếp đi tới bảo tàng trang viên Dương thị như một đôi tình nhân bình thường.
Kết quả vừa mua vé vào cổng, một trong hai bảo ai thấy họ liền ngây ngẩn cả người:
"Đợi chút, ta từng gặp hai người các ngươi ở đâu rồi đúng không?"
Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận cười nhìn nhau:
"Có khi nào ngươi nhận lầm người không?"
Lúc này bảo an nói:
"Tối mấy hôm trước hai ngươi tự tiện xông vào viện bảo tàng, đứng đây đợi đi, ta gọi người của Trật Tự Tư tới!"
Nhâm Tiểu Túc cùng Dương Tiểu Cận căn bản không nghe lời hắn, trực tiếp đi vào trong trang viên.
"Này, hai người các ngươi đứng lại cho ta, bây giờ kẻ trộm đã kiêu ngạo đến vậy rồi sao? !"
Bảo an đuổi theo sau lưng bọn họ, chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận càng chạy càng nhanh, bảo an chỉ có thể trơ mắt nhìn họ chạy vào hậu viện trang viên Dương thị.
Khi bảo an không kịp thở chạy tới nơi thì hắn kinh ngạc vô cùng. Đối tình nhân kia như bốc hơi, trực tiếp biến mất!
Nhâm Tiểu Túc đi qua mật chìa khóa chi môn, nhìn về phía hồ Nguyệt Nha, chỉ thấy cái đầu to lớn của Lăng Thần đang bơi lượn trên mặt nước, nhìn chằm chằm mình như đang im lặng oán trách.
Nhâm Tiểu Túc có phần xấu hổ, lúc trước hắn nói với Lăng Thần sẽ lập tức quay lại, vậy mà đi một phát hết mười ngày, Lăng Thần hẳn cũng ở đây bảo vệ mật chìa khóa chi môn đủ mười ngày rồi.
Nhìn ánh mắt ai oán của Lăng Thần, Nhâm Tiểu Túc nói:
"Ngươi nghe ta giải thích..."
"Phốc… "
Lăng Thần nhổ một bãi nước miếng tới, Dương Tiểu Cận vội né về bên trái, chỉ còn một mình Nhâm Tiểu Túc đứng ở chỗ cũ.
'Rầm Ào Ào'
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy như có một cái bể bơi loại nhỏ tạt lên người hắn, toàn thân đều ướt đẫm!