Đệ Nhất Danh Sách
Chương 1212 : Bom
Chương 1212 : Bom
Chương 1212: Bom
Trong lòng đất, bó đuốc chiếu sáng khuôn mặt tất cả mọi người, mọi người theo sau Trần Tửu, đánh dấu đỏ ở giữa mi tâm, sau đó cùng nhau rời đi.
...
Trong trang viên gia tộc Normand, nữ chủ nhân đoan trang ngồi trong đại sảnh khu nhà cấp cao rộng mấy ngàn mét vuông, bên người nàng tụ tập tất cả người trẻ tuổi của gia tộc Normand.
Những người tuổi trẻ này còn chưa có tư cách lên chiến trường, mà nữ chủ nhân tọa trấn tại trang viên cũng là để quản lý bọn họ.
Nữ chủ nhân đã hơn 70 tuổi, làn da được bảo dưỡng tốt mà chẳng khác nào quý phụ mới hơn 40 tuổi. Đồ trang sức đoan trang trang nhã, khí độ ung dung.
Trước khi chiến tranh bắt đầu, Quang Minh Kỵ Sĩ Đoàn đã điều một chi binh sĩ đóng tại trang viên.
Lúc này, trong trang viên phòng vệ chặt chẽ, ngay cả con ruồi cũng không bay vào được.
Trong đại sảnh, những người trẻ tuổi kia cũng không đến mức khẩn trương, đại đa số đều là bộ dáng bất cần đời, không ai thấy chiến tranh có thể ảnh hưởng tới căn cơ gia tộc Normand cả.
Normand và Tudor khống chế vương quốc Vu Sư gần hai trăm năm. Trong khoảng thời gian cũng có gia tộc khác muốn thử khiêu khích uy nghiêm của bọn họ, nhưng đều nhận về thất bại.
Từ nhỏ, những người tuổi trẻ này đã được dạy, vĩnh viễn không ai có thể chiến thắng Normand.
Trong đại sảnh, thậm chí còn có tôi tớ không ngừng bưng đồ ăn lên, thịt bò vừa mới đã nướng chín, chén đĩa bằng bạc được bày trên bàn ăn, còn có rượu vang đỏ được đựng tren chén thủy tinh.
Các Vu Sư tin, bộ đồ ăn bằng bạc sẽ giúp họ biết được thức ăn có độc không.
Nếu không vì vậy, e rằng Normand đã đổi tất cả thành vàng rồi.
Không ai truyền tình hình chiến đấu về. Mọi người đều cho rằng đêm nay cũng như ngày Donnery chết, là một phương đồ sát từ Normand với kẻ địch.
Trong phòng bếp khu nhà cấp cao, chỉ là vì bữa ăn này mà trăm người bận rộn.
Đám người hầu như nước chảy không ngưng bưng đồ ăn lên, đầu bếp cũng nhanh chóng làm xong món.
Một đầu bếp thả dao phay trong tay xuống, nói với trợ lý bên cạnh:
"Tới kho lạnh lấy lưỡi cừu."
Trợ lý tóc đen mắt đen gật đầu đáp ứng, đi đến kho lạnh.
Kho lạnh của vương quốc Vu Sư không hoạt động bằng điện, mỗi ngày sẽ có tôi tớ đem băng vào hầm, sau đó xếp chồng trong kho lạnh.
Sau khi trợ lý một mình tiến vào kho lạnh, hắn không đi lấy lưỡi cừu mà trực tiếp vào phòng chứ rượu, mở một cía rương gỗ ra.
Muốn vụng trộm chuyển đồ vào trang viên Normand thật sự rất khó. Nhưng may thay vì chiến tranh mà nơi này mới được buông lỏng, giúp nhân viên tình báo của Tây Bắc thành công vận chuyển rương gỗ vào.
Nếu không nhờ trận chiến này, dù bọn họ phải mất thêm hai năm cũng chưa chắc tìm được cơ hội tốt như vậy.
Đây là kế hoạch bí mật mà P5092 đã bày cho đại lừa dối. P5092 nói, chiến tranh là chính diện một chuyện, đánh lén lại là chuyện khác.
Khi chiến tranh thật sự nổ ra, họ phải nắm chặt hết thảy cơ hội, sai lầm của đối thủ chính là cơ hội cho ngươi.
Đêm trước hỗn loạn, đối thủ lại càng dễ phạm sai lầm.
Rương hòm được mở ra, bên trong không phải tửu mà là bom ni tơ tinh xảo.
Nhân viên tình báo Tây Bắc thẩm thấu vào vương quốc Vu Sư, họ mang radio cùng súng ống từ Trung Thổ tới đây. Đồng thời cũng có một ít người mang thuốc nổ tới.
Trước tai biến, kỳ thật còn có bom hidro mạnh hơn bom nito, thế nhưng bom hidro quá khó chế tạo, từ đó dần biến mất trong dòng chảy lịch sử.
Mà bom nito nay trở thành niềm kiêu ngạo của phương đông, được cứ điểm 178 nghiên cứu ra nhờ tư liệu tìm được.
Cứ điểm 178 ở Tây Bắc, nơi này vừa vặn là nơi gần với chỗ thí nghiệm bom nito trước tai biến.
Bom nito có nhiệt độ phân giải là 116.8 độ C, nhiệt độ nóng rất ổn định.
Cần 5kg chất nổ TNT đã đủ để nổ sập một tòa nhà không tầng, nhưng quả bom nito bé nhỏ này lại có thể phá hủy toàn bộ trang viên Normand…
Trợ lý nhấn nút đếm ngược cho quả bom rồi làm như không có gì và rời khỏi kho lạnh.
Hắn căn bản không lấy lưỡi cừu mà trực tiếp rời khỏi đây thông qua cống thoát nước.
Mùi vị tanh tưởi xung quanh đối lập với thần sắc bình tĩnh lại chứng minh ý chí vô cùng kiên định của hắn.
...
Tại tu viện Hoa Hồng, Mai Qua bất an ngồi bên cạnh Tiểu Hạ:
“Từ trước tới giờ, sao ngươi chưa bao giờ nói với ta về thân thế của mình?”
Tiểu Hạ thấp giọng nói:
"Thật xin lỗi, bất quá việc này liên quan đến quá nhiều người, ta không thể để bọn họ gánh vác rủi ro vì ta."
"Ta không hiểu ý tứ ngươi… "
Tiểu Mai nhanh chóng nói:
"Ý của ta là, nếu ngươi nói ta biết, nói không chừng ta có thể giúp đỡ gì đó thì sao. Lúc trước khi còn ở trong lòng đất, ta từng nghe các ngươi nói chuyện với nhau, khi đó ta cảm giác mình rất vô dụng, không giúp được gì, thậm chí ngay cả các ngươi nói gì ta nghe cũng không hiểu."
Tiểu Hạ tiến lên một bước, cầm chặt tay Tiểu Mai:
"Ngàn vạn đừng nói vậy, ngươi sao có thể vô dụng được? Lần này may mà có ngươi."
Hai mắt Tiểu Mai sáng lên:
"Vì sao?"
Tiểu Hạ giải thích:
"May mắn ngươi dẫn hậu nhân của vị Kỵ Sĩ kia tới.”
Tiểu Mai:
"... Là vậy hả."
Giờ khắc này, sâu trong lòng Tiểu Mai, hắn như bị vạn tiễn xuyên tâm, thiếu chút là khóc thành tiếng.
"Đùa với ngươi thôi… "
Tiểu Hạ cười nói, nàng và Tiểu Mai ngồi song song trên rương hòm:
"Lúc 12 tuổi ta đã biết những chuyện này. Từ ngày hôm đó, ta không có cách nào…giống như những người cùng lứa, vô lo vô nghĩ nữa. Khi đó ta rất hâm mộ ngươi, nhưng về sau lại không hâm mộ nữa, mà ta muốn bảo vệ ngươi với hết thảy những điều tốt đẹp kia. Kỳ thật ngươi bị phái tới biên thuỳ là ý của ta, ngươi có trách ta không? Ta chỉ hy vọng trước khi chiến tranh xảy ra, ngươi có thể rời khỏi vòng xoáy của Căn Đặc thành."
Không chỉ thế, khi Tiểu Hạ ký kết hôn ước cùng gia tộc Tudor, nàng cũng đã muốn đoạn tuyệt với Tiểu Mai.
Đương nhiên, khi Tiểu Hạ đưa ra quyết định này, chủ yếu vẫn do nàng muốn tới gần Tudor hơn.
Tiểu Hạ không thật sự muốn gả cho Tudor, kế hoạch của họ trong ngày hôn lễ, thừa dịp Tudor đãi khách sẽ đầu độc bọn họ.
Ngày đó, nhất định sẽ có rất nhiều Vu Sư đến tham gia hôn lễ, nhân vật trọng yếu của gia tộc Tudor khẳng định đều tới tụ họp.
"Không trách ngươi… "
Mai Qua lắc đầu:
"Gian khổ hai năm giúp ta hiểu được rất nhiều chuyện, ta ở đó cô độc nhìn lên trời, cô độc ca hát cho chính mình nghe. Ban đầu chưa quen, nhưng về sau lại dần phát hiện, cô độc có thể khiến nội tâm kiên cường."
Bấy giờ, Mai Qua bỗng nhiên nghĩ đến, nếu Nhâm Tiểu Túc có ở đây, e rằng thiếu niên sẽ nói với hắn: Nội tâm cường đại cái rắm, chừng nào ngươi có thực lực cường đại hãy nói.
Nghĩ tới đây, Tiểu Mai thậm chí còn cảm thấy có chút buồn cười, dường như ban đùa thiếu niên Trung Thổ đã không nhìn trúng mình nhưng hết lần này tới lần khác vẫn luôn giúp đỡ hắn.