Đấu La Đại Lục
Chương 447: Tiến hóa cuối cùng của Lam Ngân Lĩnh Vực- Hải Nạp Bách Xuyên
- Truyenconect
- Đấu La Đại Lục
- Chương 447: Tiến hóa cuối cùng của Lam Ngân Lĩnh Vực- Hải Nạp Bách Xuyên
Nhìn ánh mắt vui mừng lại có chút không dám tin của cha mẫu thân, Đường Tam nghiêm mặt đáp:
- Cha, mẫu thân, hai người nghe con nói. Vốn dĩ con cũng không dám khẳng định, nhưng thông qua quá trình hồi sinh Tiểu Vũ lần này đã khiến con tìm ra nhiều điều huyền bí về việc tu luyện vũ hồn, thậm chí là hồn thú tu luyện. Nếu con không nhìn sai, phụ thân, người mấy năm nay ở đây cùng mẫu thân nhất định đã uống không ít thuốc.
Đường Hạo gật đầu, đáp:
- Đó đều là mẫu thân con tìm về cho ta uống, có công hiệu bồi dưỡng nguyên khí. Thêm vào căn nguyên của cơ thể ta tương đối tốt, tuy đứt mất tay, chân, nhưng thương thế cũ đã hoàn toàn hồi phục, hồn lực cũng đã khôi phục đến cấp chín mươi bảy.
Đường Tam nói:
- Năm đó, người vì hồi báo tông môn đã tự chặt chân tay, phóng ra máu tích trong nội thể, đồng thời cũng đã trả lại hai khối hồn cốt kia, hồn lực của người cũng vì hồn cốt mất đi mà bị cưỡng chế nên mất đi hai mươi cấp. Nhưng trên thực tế, chín hồn hoàn của người vẫn còn, chỉ là vì không có sự duy trì của hồn lực nên mới khiến hai hồn hoàn sau cùng vô phương sử dụng, đúng chứ ạ.
Đường Hạo đáp:
- Không sai. Nhưng mà, tứ chi bị đứt vẫn có thể hồi phục lại sao?
Đường Tam tự tin đáp:
- Vì sao lại không thể? Kĩ năng hồn cốt chân phải Lam Ngân Hoàng mà mẫu thân giao phó cho con, "Dã hỏa đốt không tận, gió xuân thổi lại sinh" tuy không thể cải tử hoàn sinh, nhưng cũng đủ để khiến tứ chi đã đứt rời hồi phục lại như cũ. Hồn lực của con sau khi đạt đến cấp chín mươi thì kĩ năng của hồn cốt này mới phát huy ra hoàn toàn. Với tinh thần lực của con, hoàn toàn có thể khống chế kĩ năng này không chỉ tác dụng lên bản thân mình, mà còn có thể tác dụng lên thân người khác. Chỉ cần lấy lại hai khối hồn cốt đã từng hợp lại với người đó thì con có trên tám phần chắc chắn giúp người hồi phục lại như trước được. Đến lúc đó, cơ thể người đã hồi phục hoàn chỉnh, chỉ cần thông qua tu luyện hồi phục thì không cần bao lâu người sẽ có thể trở lại đỉnh cao trước đây. Dẫu sao, hồn lực của người tuy tiêu tán đi một phần, nhưng khổ luyện trước đây tuyệt sẽ không uổng phí. Sau khi thân thể hồi phục, kinh mạch kiện toàn, con nghĩ, không quá thời gian một năm người sẽ lại là vị Hạo Thiên đấu la đã khiến Vũ Hồn Điện thấy là sợ vỡ mật kia.
Lời của Đường Tam không nghi ngờ gì là đã nhen nhóm lên hy vọng trong lòng Đường Hạo. Nhưng mục quang lấp lánh đó của hắn lại nhanh chóng ảm đạm xuống, lắc lắc đầu, thở dài nói:
- Tiểu Tam, con quên rồi sao? Ta trả lại hai khối hồn cốt đó là để chuộc tội. Đừng nói là tông môn không thể nào tha thứ đưa lại ta hai khối hồn cốt đó, ngay đến con, hiện tại cũng còn chưa đạt được sự đồng ý thật sự của tông môn.
Đường Tam hừ lạnh một tiếng:
- Phụ thân à, người lúc đầu vì cứu mẫu thân mà giết người của Vũ Hồn Điện, sai lầm ở chỗ nào? Là bọn họ nhòm ngó hồn hoàn của mẫu thân nên mới xảy ra thảm kịch như vậy. Vũ Hồn Điện vì thế giận cá chém thớt, Tông môn không những không xuất diện giúp người mà ngược lại nhát gan lựa chọn trốn tránh. Vậy ai sai ai đúng? Con là vãn bối, không tiện bình luận quyết sách của gia gia. Nhưng một mực lui tránh thật có thể giúp Hạo Thiên Tông chúng ta thoát khỏi được kiếp nạn sao? Cho đến bây giờ con cũng chưa từng cho rằng lúc đó người làm sai điều gì. Mấy trưởng lão tông môn đó nếu không chịu chấp nhận chúng ta, thế thì, con sẽ đánh đến khi họ chấp nhận mới thôi.
Từ trước đến giờ, vì việc của phụ thân cùng với cảnh ngộ của mình tại Hạo Thiên Tông, Đường Tam đối với Hạo Thiên Tông vốn đã không có ấn tượng tốt đẹp gì, nếu không hắn cũng đã không đơn độc thành lập Đường môn. Lúc đối mặt với nguy nan, Hạo Thiên Tông không những không bảo vệ môn nhân của mình mà ngược lại còn lựa chọn trốn tránh thoái lui, thoát li khỏi hồn sư giới, từ đó gây ra cảnh ngộ bi thảm của tứ tông đơn thuộc tính, dẫn đến Hạo Thiên Tông bị trừ tên trong thất đại tông môn, chỉ có thể ẩn mình trên núi.
Trước đây Đường Tam không có đủ năng lực nên chỉ có thể âm thầm nhẫn nhịn. Nhưng hắn hiện tại đã thành công tiến vào cấp bậc Phong Hàu Đấu La, còn nắm giữ thần khí chân chính Hải Thần Tam Xoa Kích này, hắn sớm đã không thể nhẫn nhịn tiếp được nữa rồi. Hai khối hồn cốt đó vốn đã nên thuộc về phụ thân, phụ thân trong tông môn ít nhất cũng ở địa vị trưởng lão, thứ mà phụ thân mất đi, hắn nhất định phải giúp người lấy trở về.
Nhìn bá khí tản phát ra từ trên thân Đường Tam, Đường Hạo tuy mặt vẫn bình lặng như nước, nhưng vẻ chiêm ngưỡng trong mắt lại hiện ra rõ ràng:
- Con càng ngày càng giống ta lúc đầu. Chỉ là, ta lúc đầu chỉ có sự kích động, mà thiếu mất tài trí như con. Nhưng, bất luận là ta hay là con, thì vẫn đều xuất thân từ Hạo Thiên Tông, Hạo Thiên Chuy của chúng ta vẫn là kế thừa từ tông môn mà có. Bất luận thế nào thì chúng ta đều tuyệt không thể phản bội lại tông môn. Đây là giới hạn, con rõ chứ?
- Đường Tam mục quang sáng rực nhìn chăm chú phụ thân, trong mắt lưu lộ quang mang tôn kính:
- Cha. Con hiểu ý của người. Con cũng chưa từng nói sẽ phản bội tông môn. Con biết, đó không phải điều người muốn thấy. Vì vậy, con sẽ đưa Phụ Thân danh chính ngôn thuận trở về, khiến tất cả người trong tông môn đều phải thừa nhận địa vị của người trong tông môn. Phụ Thân xem, đây là cái gì?
Vừa nói, nắm tay Đường Tam vừa quét qua Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ, trong lòng bàn tay đã có thêm một tiểu chuy kim sắc, hai đỉnh đầu chuy khảm nạm một viên ngọc thạch hắc sắc.
Trông thấy cán Chuy này xuất hiện, trong mắt Đường Hạo không ngăn được phóng ra quang mang, tinh thần hắn đột nhiên trở nên kích động, bỗng chốc nắm lấy Chuy từ trên tay Đường Tam:
- Tiểu Tam, mau cho ta biết, con lấy được nó ở đâu?
Đường Tam đáp:
- Đây là của tằng tổ Phụ tặng con. Tằng tổ lão nhân gia không những tặng con tín vật này, đồng thời còn cho con mọi uy quyền của nó. Việc năm đó con đã bẩm báo chi tiết lại với tằng tổ, tằng tổ không trách Phụ Thân. Đến lão nhân gia cũng nói Phụ Thân không sai, Phụ Thân còn sai ở chỗ nào nữa?
- Tổ phụ lão nhân gia thật không trách ta?
Đường Hạo run rẩy hỏi. Con người thép như hắn mà tinh thần lại xuất hiện biến hóa dao động như vậy, có thể thấy hắn xem trọng tông môn đến mức nào.
Đường Tam kiên định gật đầu:
- Phụ Thân. Đây là đích thân tằng tổ nói ra.
Đường Hạo nắm chặt tiểu Chuy kim sắc đó, mắt bỗng sáng lên thần quang trước đây chưa từng có, đột ngột ngửa mặt lên trời hét lên giận dữ, dù là Đường Tam cũng bị sóng âm gan góc của phụ thân chấn động thoái lui khỏi vị trí Phụ Thân vài bước.
Một tiếng thét này, dường như đã thét ra mọi oán hận trong lòng Đường Hạo. Đường Tam nhìn rất chuẩn xác, trong lòng Đường Hạo, Mẫu thân không nghi ngờ gì là đứng vị trí đầu tiên, nhưng hắn từ nhỏ được tông môn bồi dưỡng, được phong hai chữ Hạo Thiên, nên lòng trung thành đối với tông môn thủy chung bất biến. Tông chủ tiền nhiệm vẫn là phụ thân hắn, bất luận việc mà tông chủ đã làm có không đúng đến thế nào thì Đường Hạo vẫn đều không quay về phản bác. Mà thời khắc này, người mạnh nhất của Hạo Thiên Tông, tổ phụ của hắn, lại đã xác nhận những gì hắn làm lúc đầu không hề sai, đối với Đường Hạo mà nói, sự chấp nhận này thậm chí còn quan trọng hơn cả việc phục hồi thực lực bản thân hắn.
Năm đó hắn đã từng lạnh lòng nản chí, nhưng lúc này nghe xong lời của Đường Tam, lửa hy vọng trong nội tâm hắn lại bùng cháy trở lại. Hắn phảng phất lại trông thấy thời khắc huy hoàng lúc Phụ Thân là đại biểu cho Hạo Thiên Tông đó.
Đường Tam nói:
- Phụ Thân, đợi con giúp mẫu thân khôi phục lại nhân hình, chúng ta sẽ trở về Hạo Thiên Tông, lấy về tất cả những gì người đáng có.
Đường Hạo hồi lại thần trí, trân trọng đem tiểu Chuy màu hoàng kim đó giao lại vào tay Đường Tam:
- Đây là quyền uy tằng tổ con giao cho con, nhất định phải giữ gìn. Tiểu Tam, con thật sự nắm chắc có thể hồi phục lại nhân hình cho mẫu thân chứ? Tuyệt không được có bất cứ rủi ro nào.
Đường Tam đáp:
- Phụ Thân yên tâm đi, con tuy không có cắn cứ chắc chắn tuyệt đối, nhưng cách làm của con đối với mẫu thân chỉ có lợi. Cho dù hiện tại không thể hồi phục thì cũng sẽ khiến thời gian hồi phục của mẫu thân rút ngắn đi nhiều.
- Tiểu Tam.
A Ngân từ đầu vẫn lắng nghe hai phụ tử nói chuyện giờ mới nói.
Quang ảnh hư ảo sáng lấp lánh, trên dung mạo tuyệt lệ đó của nàng tràn ngập sự nhu hòa của từ mẫu:
- Con có thể giúp mẫu thân hồi phục, nhưng mẫu thân có một yêu cầu. Việc con giúp mẫu thân hồi phục không được gây ra bất kỳ thương tổn gì cho con, nếu không, mẫu thân thà vĩnh viễn thế này. Phụ Thân con ở đây cùng mẫu thân đã đem mọi sự tình từ nhỏ đến lớn của con kể cho mẫu thân rồi. Con là một đứa con ngoan hiểu chuyện. Con biết không, bất luận là cha con hay mẫu thân, đều cảm thấy đã mắc nợ con sâu sắc. Chúng ta đem con đến thế giới này, nhưng lại chưa từng tận trách nhiệm của Phụ Mẫu. Con thậm chí không có được một tuổi thơ vui vẻ. Điều này mẫu thân đã là rất có lỗi với con rồi. Nếu con chỉ vì hồi phục nhân hình cho mẫu thân mà thân thể tổn thương thêm nữa, thì mẫu thân vĩnh viễn không thể nào tha thứ cho bản thân được.
- Không, mẫu thân, người đừng nói nữa.
Đường Tam quỳ phịch một tiếng trước mặt mẫu thân:
- Đúng vậy, lúc nhỏ, con thấy hài tử trong thôn đều có mẫu thân, trong lòng thập phần ngưỡng mộ, khát khao tình yêu của người. Nhưng, người không ở bên Phụ Thân và con cũng không phải lỗi của người mà!Phụ Thân và cả mẫu thân vĩnh viễn đều không mắc nợ con, bất luận lúc nào, tình cảnh nào đi nữa cũng đều là như vậy. Hai người đưa con đến thế giới này đã là ân huệ lớn nhất, lớn nhất rồi, là ân huệ mà cả cuộc đời con không cách nào hoàn trả hết. Không có Phụ Thân mẫu thân thì không có con. Sinh mệnh của con đều là Phụ Thân mẫu thân cho, còn có gì có thể nói là mắc nợ. Mẫu thân, người yên tâm đi. Con giúp người hồi phục tuyệt đối sẽ không thương hại gì đến bản thân cả. Sau này con còn phải hiếu kính với Phụ Thân mẫu thân, hơn nữa con còn Tiểu Vũ phải chăm lo, sao có thể không trân trọng cơ thể của bản thân chứ? Một nhà chúng ta cuối cùng đã có thể hạnh phúc ở bên nhau, con hy vọng điều này là mãi mãi.
Nghe Đường Tam nói, A Ngân rất muốn khóc, nhưng nàng hiện tại lại căn bản không khóc ra được. Đường Hạo đỡ Đường Tam từ đất dậy:
- Đừng nói như vậy, con thế này ta với mẫu thân con trong lòng càng thêm buồn.
Đường Tam gật gật đầu, ngẩng lên nhìn mẫu thân:
- Vậy chúng ta bây giờ bắt đầu đi. Mẫu thân, người chỉ cần mở lòng cảm nhận năng lượng mà con truyền đến cùng tất cả năng lượng xung quanh dung nhập vào là được.
Vừa nói, quang mang lam kim sắc vừa sáng lên, Đường Tam giải phóng ra Lam Ngân Hoàng, đồng thời cũng giải phóng ra Lam Ngân Lĩnh Vực của mình.
Đệ thất hồn hoàn huyết hồng sắc lấp lánh sáng. Nói một cách chuẩn xác, đây là viên xếp vị trí thứ hai trong tất cả bốn hồn hoàn trên thân Đường Tam hiện tại. Lam kim sắc tràn ra toàn thân, Đường Tam tiến nhập vào trạng thái lam ngân chân thân của bản thân. Trong phút chốc, dưới tác dụng của lam ngân chân thân, Lam Ngân Lĩnh Vực giãn nở ra nhờ Phụ Thể lên tới nhiều lần, nhanh chóng vươn ra bên ngoài, phủ khắp thân thể của phụ thân và Tiểu Vũ, phủ lại cả bồn địa Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, lại vượt qua vách núi, lan ra khỏi ngoại vi của Lạc Nhật sâm lâm.
Trên trán, chiếc ấn Hải Thần Tam Xoa Kích quang mang lấp lánh, tinh thần lực mênh mông hoàn toàn dung nhập vào trong Lam Ngân Lĩnh Vực của hắn. Từng cành Lam Ngân Hoàng lam kim sắc từ trong nội thể Đường Tam giải phóng ra, lặng lẽ quấn lên thảo diệp của cơ thể A Ngân. Trên mỗi một phiến lá to rộng đều có một cành Lam Ngân Hoàng của Đường Tam quấn chặt.
Thân thể Đường Tam đã ở vào trạng thái Phụ Thể, phi hành đến chính phía trên mẫu thân, từng cành từng cành Lam Ngân Hoàng giống như chiếc cầu nối, khiến thân thể hai mẫu tử bọn họ liên hệ lại với nhau.
A Ngân khẽ kinh ngạc hô:
- Tiểu Tam, Lam Ngân Lĩnh Vực của con đã đạt đến cảnh giới đỉnh cao rồi sao?
Đường Tam trong không trung nhẹ gật đầu:
- Mẫu thân, chú ý hấp thụ năng lượng mà con truyền cho người.
Lam Ngân Lĩnh Vực đột nhiên biến đổi, từ màu lam kim sắc trước đó đã hoàn toàn biến thành lam sắc mênh mông. Chính trong nháy mắt đó, cả Lạc Nhật sâm lâm đã bị Lam Ngân Lĩnh Vực phủ hoàn toàn biến thành một vùng hải dương lam sắc.
Trong sâm lâm, mỗi một cành Lam Ngân Thảo đều lay động theo một quy luật đặc thù, từng tia kim quang nhu hòa từ trong nó phát tán ra ngoài, dung nhập vào thế giới lam sắc đó, rồi hội tụ về Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn ở trung tâm sâm lâm, hay chuẩn xác hơn, là ngưng tụ về Đường Tam, vị đế hoàng của thế giới lam ngân này.
Lam Ngân Lĩnh Vực kĩ năng tiến hóa cuối cùng, Hải Nạp Bách Xuyên, phát động.
Phối theo thực lực nâng cao đến cảnh giới Phong Hàu Đấu La, Lam Ngân Lĩnh Vực của Đường Tam cũng lần nữa tiến hóa. Nếu nói vũ hồn chân thân là cơ sở để lĩnh vực phát huy thực lực chân chính, vậy thì, thực lực Phong Hàu Đấu La chính là yếu tố cốt yếu để lĩnh vực triển hiện cảnh giới cao nhất.
Quang mang lam sắc nồng đậm thông qua Lam Ngân Hoàng liên kết Đường Tam và A Ngân nhu hòa chú nhập vào nội thể nàng. Trải qua sự hội tụ và chiết lọc của Đường Tam, năng lượng này đã biến thành năng lượng Lam Ngân Hoàng thuần túy nhất. Huyết mạch cùng một nguồn cội khiến năng lượng truyền đi giữa mẫu tử hai người không có bất cứ chướng ngại nào.
Hải Nạp Bách Xuyên của Lam Ngân Lĩnh Vực, hiệu quả kĩ năng tại nơi có Lam Ngân Thảo khiến lĩnh vực có thể chuyển hóa lực sinh mệnh của mọi Lam Ngân Thảo thành bất cứ hình thái năng lượng nào mà Lam Ngân Đế Hoàng muốn. Tự thân bổ sung, chỉ cần còn có Lam Ngân Thảo thì năng lượng của Lam Ngân Đế Hoàng sẽ không khô kiệt. Năng lượng chuyển hóa này có thể là lực sinh mệnh, cũng có thể là hồn lực hoặc lực tinh thần. Hiệu quả của lĩnh vực cấp cuối cùng này không nghi ngờ gì đã khiến Lam Ngân Đế Hoàng trong sâm lâm ở vào trạng thái vô địch khi chiến đấu với đối thủ cùng đẳng cấp.
Mà thời khắc này, Đường Tam chính đang nhờ cậy vào năng lực này, đem toàn bộ năng lượng của Lam Ngân Thảo trong Lạc Nhật sâm lâm chuyển hóa thành năng lượng Lam Ngân Hoàng thuần túy nhất, lấy cơ thể bản thân làm trung gian truyền vào nội thể mẫu thân, tăng tu vi của mẫu thân lên.
Loại phương pháp này cũng chỉ có ở trên thân mẫu tử bọn họ mới có thể sử dụng, hơn nữa còn nhất thiết phải lấy Đường Tam làm chủ đạo mới được, trừ phi có một ngày thực lực của A Ngân có thể vượt qua hắn, thì chủ đạo mới có thể thay đổi.
Trong Lạc Nhật sâm lâm, tất cả hồn thú đều run sợ bất an ẩn nấp vào trong sào huyệt. Năng lượng vô tận đó dập dờn khiến chúng căn bản không dám manh động, năng lượng đồ sộ lan tràn ra cả Lạc Nhật sâm lâm, lần đầu tiên đưa Lam Ngân Thảo loại hạ đẳng nhất trong sâm lâm lên trở thành chủ nhân của sâm lâm. Dưới sự triệu hoán của lam ngân đế hoàng, chúng không chút bảo lưu giải phóng ra khí sinh mệnh của mình.
Dưới sự ẩm ướt của lam quang đó, thân thể của A Ngân giãn nở ra gấp nhiều lần một cách nhanh chóng. Mỗi một phiến thảo diệp đều bắt đầu trở nên rõ ràng như lam bảo thạch, đường vân kim sắc bên trên cũng trở nên càng lúc càng thô to hơn. Nàng có thể cảm giác được rõ ràng tu vi bản thân đang tăng lên với một tốc độ nhanh chưa từng có.
A Ngân vốn đã có kinh nghiệm tu luyện đến cấp bậc mười vạn năm, tự nhiên biết những năng lượng hoàn toàn phù hợp với bản thân này nên xử lý thế nào, cũng hoàn toàn có thể xử lý chúng được. Chỉ là, trong lòng nàng có chút bất an.
Đối với năng lực của Hải Nạp Bách Xuyên trong Lam Ngân Lĩnh Vực nàng đương nhiên hiểu rõ. Lúc đầu khi nàng ở vào trạng thái Phụ Thể nhân hình cũng từng có được thực lực của lĩnh vực như vậy. Nàng tuyệt không hy vọng trông thấy chỉ vì phục hồi cho bản thân mà khiến cho tử dân sinh mệnh tiêu hao quá mức dẫn đến mất mạng. Nhưng lúc này quyền chủ đạo ở Đường Tam, nàng cũng chỉ có thể bị động tiếp nhận, bởi vì nàng càng không mong muốn làm con trai đau lòng.
Đường Tam dường như hiểu được tâm sự của mẫu thân, tất cả những gì hắn làm tiếp sau đó đã khiến A Ngân hoàn toàn an tâm lại.
Hữu thủ vẫy ra, cắm vào đất, Hải Thần Tam Xoa Kích màu đen đó đã rơi vào trong tay Đường Tam, ánh sáng của Hải thần lần nữa trở thành chiếc cầu nối thông giữa Đường Tam và hoàng kim tam xoa kích này. Kim quang chói mắt xông thẳng lên trời, hơi thở thần thánh đại biểu cho thực lực Hải Thần phát tản ra cùng với Lam Ngân Lĩnh Vực. Nguồn sinh mệnh to lớn khiến vạn vật phục tỉnh đó như hải dương mênh mông tràn ngập đến mỗi một góc cạnh của Lam Ngân Lĩnh Vực, Phụ Thể phủ cả một mảng Lạc Nhật đại sâm lâm. Lam Ngân Thảo vốn dĩ vì giải phóng sinh mệnh mà dần dần mất đi sinh khí, giờ trong lực Hải Thần mà hoàng kim tam xoa kích này giao cho sinh khí lại bùng lên, còn Lam Ngân Lĩnh Vực của Đường Tam trong một khắc này cũng đã hoàn toàn biến thành kim sắc. Chuẩn xác thì những gì hắn thi triển ra trong thời khắc này, có lẽ nên gọi là Hải thần Lam Ngân Lĩnh Vực. Có thể lĩnh vực thế này không có bất kỳ ý nghĩa thực tế nào đối với chiến đấu, nhưng nó đối với việc thông qua Lam Ngân Thảo để hấp thu năng lượng thì lại có ích rất lớn.
Chỉ đơn độc ánh sáng hải thần đã có thể giúp cho tu vi của A Ngân tăng lên nhanh chóng rồi, càng chưa nói đến phương thức thông qua loại năng lượng truyền đạo này chú nhập vào năng lượng lam ngân hoàng. Đây cũng là lá bài cuối cùng để Đường Tam trợ giúp mẫu thân hồi phục lại. Chính là bởi vì có sự tồn tại của Hải Thần hoàng kim tam xoa kích,hắn mới không cần lo lắng việc sử dụng Hải Nạp Bách Xuyên của Lam Ngân Lĩnh Vực có thể sẽ gây thương hại đến Lam Ngân Thảo nơi đây. Cũng chính nhờ thần lực của Hải Thần, hắn mới càng nắm chắc hơn việc giúp mẫu thân trở lại nhân hình.
Cảm thụ được tác dụng mà ánh sáng hải thần sinh ra đối với tất cả Lam Ngân Thảo, A Ngân lúc này mới an tâm toàn tâm toàn ý hấp thu năng lượng tinh khiết mà con trai truyền cho.
Nơi có Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn vốn đã là chỗ linh khí thiên địa hội tụ, A Ngân ở đây ôn dưỡng năm năm, căn bản vốn là Lam Ngân Hoàng đã giác tỉnh trở lại. Sự khác biệt lớn nhất giữa hồn thú hệ thực vật và hồn thú động vật chính là sức sống. Kể cả vua của sâm lâm cường mạnh như Đại Minh và Nhị Minh, về sức sống sót cũng không thể so bì được với lam ngân hoàng. Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu vì sao mà A Ngân sau khi hiến tế vẫn có thể lưu lại hạt giống, mà Tiểu Vũ, Đại Minh, Nhị Minh sau khi hiến tế lại tức khắc phải đối diện với cái chết.
Đường Tam dùng máu tươi của mình để dẫn dắt mẫu thân ở đây sinh rễ, có tác dụng quan trọng đối với việc sống lại của A Ngân. Chính vì hắn phục dụng qua huyết dịch của Bát Giác Huyền Băng Thảo và Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ nên mới khiến A Ngân ở bên Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn trở thành kẻ thu lợi lớn nhất, có thể không chút cố kỵ mà hấp thụ linh khí thiên địa do Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn giải phóng ra. Cho dù không có sự giúp đỡ lúc này của Đường Tam, trong vòng trăm năm, nàng cũng chắc chắn có thể trở lại trình độ trước đây. Lúc này có Đường Tam lấy tự thân mình dẫn dắt, đem năng lượng của tất cả Lam Ngân Thảo trong Lạc Nhật sâm lâm truyền vào nội thể mẫu thân, gia tăng nhanh chóng tốc độ hồi phục của nàng.
Trên thực tế, mọi thứ Đường Tam làm lúc này tương đương với việc đem tu vi của vô số Lam Ngân Thảo trong Lạc Nhật sâm lâm rót vào nội thể mẫu thân. Mà hắn cũng không phải đang giết gà cướp trứng, chỉ biết đến cái lợi trước mắt mà phá hủy tương lai, Lam Ngân Lĩnh Vực của hắn phối hợp với hải thần ánh sáng, khiến cho mỗi một cành Lam Ngân Thảo trong Lạc Nhật sâm lâm tu vi đều đại tăng, Đường Tam hút đi trên thân chúng chẳng qua chỉ là một bộ phận trong tu vi tự thân chúng đã tăng lên mà thôi.
Tu vi của một cành Lam Ngân Thảo hiển nhiên không đáng gì, nhưng tu vi của ngàn vạn cành Lam Ngân Thảo cùng ngưng tụ vào một chỗ, thì lại là to lớn vô bì.
Thân thể A Ngân biến hóa trong tốc độ nháy mắt, mắt nhìn thảo diệp to lớn tốc độ nhanh vươn đến mọi góc của bồn địa xung quanh Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, Đường Tam cũng không ngừng từ nội thể giải phóng ra từng cây từng cây Lam Ngân Hoàng tương liên với nó.
Đường Hạo và Tiểu Vũ ở bên cạnh căng thẳng theo dõi, bọn họ có thể cảm giác được năng lượng của A Ngân đang tăng lên cực nhanh. Đường Hạo lúc này cũng đã hiểu rõ vì sao con trai lại có thể nói, bất luận có thể giúp A Ngân phục hoạt hay không thì tất cả những gì hắn làm đều hữu ích vô hại đối với mẫu thân. Hắn đem năng lượng của Lam Ngân Thảo đưa vào nội thể mẫu thân thế này, làm gia tăng tu vi của mẫu thân, thì cho dù A Ngân hiện tại không thể hồi phục hình người, tổng thời gian hồi phục cũng sẽ rút ngắn rất nhiều.
Hải Thần Ánh Sáng của Đường Tam đủ để duy trì cho hắn truyền một canh giờ mới bị thiếu lực.
Thu lại lam quang, Đường Tam từ không trung hạ xuống ngồi xếp bằng bên cạnh mẫu thân, trực tiếp tiến vào trạng thái tu luyện. Tinh thần lực của hắn gần như đã tiêu hao cạn hết, nhưng vẫn chưa quá giới hạn.
Trải qua thời gian một canh giờ này, A Ngân biến hóa rất lớn, Lam Ngân Hoàng bản thế đã gia tăng đến con số gấp mười lần, mỗi một phiến thảo diệp đều linh động vươn ra trong sơn cốc. Theo việc Đường Tam tiến vào trạng thái tu luyện, khí của nàng cũng trầm lặng dần xuống. Cho dù những năng lượng được truyền vào này căn bản không cần dung hợp cũng đã có thể trở thành năng lượng bản thân, nhưng nàng vẫn phải thích ứng với biến hóa bản thân.
Chỉ vẻn vẹn công phu một canh giờ mà tu vi của A Ngân đã gia tăng lên hơn hai vạn năm. Lam Ngân Thảo dùng số lượng bổ khuyết chất lượng, dưới sự truyền dẫn qua người trung chuyển trước chưa từng có của Đường Tam, dựa vào kim quang mà kĩ năng cấp cuối cùng của Lam Ngân Lĩnh Vực Hải Nạp Bách Xuyên và Hải thần thần lực ngưng tụ thành, đã hoàn toàn đạt đến hiệu quả mà Đường Tam dự đoán.
Đường Tam hồi phục lực tinh thần đã dùng trọn vẹn thời gian hai ngày, mười ngày tiếp đó, hắn trước sau bốn lần lại dùng phương thức đồng dạng giúp mẫu thân ngưng tụ năng lượng của lam ngân hoàng. Có Hải Thần Ánh Sáng bổ trợ, Lam Ngân Thảo trong Lạc Nhật sâm lâm cung cấp năng lượng dùng vô tận, mãi đến khi năng lượng Lam Ngân Hoàng trong nội thể A Ngân đạt đến mức độ hoàn toàn bằng với Đường Tam thì mới vô phương truyền dẫn tiếp.
Hoàn thành xong lần truyền dẫn năng lượng cuối cùng, Đường Tam lại tiến vào trạng thái tu luyện. A Ngân lúc này đã có biến hóa cực lớn. Thảo diệp to lớn không phân tản nữa mà đã hoàn toàn tụ tập lại với nhau. Trong mỗi một phiến thảo diệp không chỉ ẩn chứa năng lượng Lam Ngân Hoàng cực lớn mà thậm chí còn có được bộ phận khí của hải thần quang. Thảo diệp lúc này đã hoàn toàn biến thành màu kim sắc, dựng lên ngưng kết thành một cái kén to đường kính mười mét, kim quang thông suốt sáng lấp lánh, năng lượng cực lớn dập dờn hoàn toàn ẩn vào trong lá.
Từng trải nghiệm qua tình huống loại này, Tiểu Vũ nói với Đường Hạo, đây là dấu hiệu của hồn thú tiến hóa mười vạn năm, lúc mà A Ngân phá kén ra ngoài thì nàng sẽ trở lại cấp bậc mười vạn năm như trước đây, đồng thời trong cái kén lớn do chính năng lượng bản thể nàng hình thành nên này, nàng lại có cơ hội đưa ra sự lựa chọn, hoặc là trở thành loài người, hoặc là tiếp tục làm hồn thú mười vạn năm cường đại. A Ngân sẽ chọn lựa ra sao điều này không cần phải nghĩ ngợi, nàng đã có kinh nghiệm một lần tu luyện thành người rồi. Lần giác tỉnh này sẽ dẫn đến tình trạng thế nào đến Tiểu Vũ cũng không nói chắc được, dẫu sao thì, tình huống tu luyện hai lần đều đạt đến cấp bậc mười vạn năm như A Ngân thế này nàng cũng là lần đầu nhìn thấy.
Hai ngày sau, Đường Tam tỉnh lại sau khi tu luyện, trong thời gian mười mấy ngày này, hắn không ngừng đem tinh thần lực dùng hết lại hồi phục, trên cảm giác, tinh thần lực của bản thân dường như trở nên càng nồng hậu thêm vài phần.
Chiếc kén to kim sắc vẫn như cũ lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt, quá trình tiến hóa này cần thời gian bao lâu thì không ai biết rõ. Đường Hạo ngồi trước kén đợi, trong mắt liên tục lóe qua quang mang lo lắng. Tuy hắn đã đợi lâu như vậy rồi, theo lý mà nói thê tử sắp có cơ hội hồi phục, nhưng càng là như vậy, cảm giác sốt ruột trong lòng hắn lại càng mãnh liệt. Mắt nhìn chiếc kén to kim sắc đó mà lòng không thể chờ được nữa chỉ muốn lập tức gặp được thê tử.
Đường Tam vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Tiểu Vũ ở gần trong gang tấc, đôi mắt to đen tuyền của nàng đang chớp chớp nhìn mình, lông mi dài cong vút, mái tóc dài hơi rối xõa trên đất đen nhánh.
- Tiểu Vũ.
Nếu không phải vì Phụ Thân mẫu thân đều ở đây, Đường Tam thật muốn ôm Tiểu Vũ vào lòng mặc sức âu yếm.
Tiểu Vũ vui mừng đáp:
- Ca ca tỉnh rồi.
Đến nơi này trước sau cũng được tầm nửa tháng rồi, Đường Tam trong thời gian giúp mẫu thân hồi phục tu vi đã cùng Tiểu Vũ đem cơ thể Đại Minh và Tiểu Minh chôn tại bên kia của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn. Tuy biết rõ không thể, nhưng Tiểu Vũ trong lòng vẫn kì vọng linh khí nơi đây có thể đem đến cho hai vị vua sâm lâm này cơ hội hồi sinh.
Dưới sự khuyên giải của Phụ Thân mẫu thân Đường Tam, tinh thần Tiểu Vũ đã tốt lên rất nhiều. Tuy nội tâm nàng vẫn còn đau thương, nhưng nàng không mong muốn Đường Tam nhìn thấy dáng vẻ không vui của mình.
Tiểu Vũ khéo léo ngả vào lòng Đường Tam, mái tóc đen dài của nàng giống như chăn lụa che lấp cơ thể hai người. Tiểu Vũ nhỏ nhẹ nói:
- Ca ca, mẫu thân lúc nào có thể tỉnh lại?
Đường Tam lắc đầu đáp:
- Đến muội còn không biết thì huynh lại càng không rõ hơn. Nhưng nếu năng lượng đã đủ, mẫu thân lại đã từng có kinh nghiệm đột phá mười vạn năm, chắc sẽ không quá lâu đâu.
Tiểu Vũ đáp:
- Ca ca, chúng ta ra ngoài đi lại được không? Hồn thú trong Lạc Nhật sâm lâm này cũng không ít, không biết chừng có thể tìm ra thứ thích hợp với huynh. Lam Ngân Hoàng của huynh chỉ còn lại bốn hồn hoàn, nhìn trơ trụi khó coi lắm.
Đường Tam trong lòng thoáng động đáp:
- Tiểu Vũ, huynh còn chưa kịp hỏi muội, hồn lực của muội bây giờ là cấp bao nhiêu? Tuy thân thể muội mấy năm nay phân li khỏi linh hồn, nhưng vẫn là đã phục dụng qua hai đại tiên phẩm dược thảo, đặc biệt là nhánh tương tư đoạn hồng trường đó hiệu lực càng là cực lớn. Tuy muội tu luyện không nhiều bằng huynh, nhưng chỉ cần dựa vào nhánh tiên thảo này thì độ dẻo dai của cơ thể muội đã không ở dưới huynh rồi.
Tiểu Vũ nhẹ mỉm cười, đáp:
- Muội cũng không biết hồn lực hiện tại của bản thân là cấp bao nhiêu, muội giờ là giai đoạn khó khăn, như ranh giới của bảy mươi cấp. Muội từ hồn thú mười vạn năm tu luyện thành người, sáu hồn hoàn đầu tiên không cần thiết phải đi săn giết hồn thú, nhưng đến cấp bảy mươi thì muội thật sự thành người rồi, hơn nữa dưới tác dụng của hai loại tiên phẩm dược thảo đó, muội trở thành người còn sớm hơn chút, bây giờ cũng cần phải săn giết hồn thú lấy hồn hoàn mới được. Cảm giác hình như hồn lực không chỉ ở cấp bảy mươi, nhưng cụ thể là bao nhiêu thì muội cũng không nói rõ được.
Đường Tam kéo Tiểu Vũ đứng lên, thuần thục tìm từ trong nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ ra một chiếc lược gỗ bạch đàn, vừa chải mái tóc dài đen sẫm của Tiểu Vũ vừa nói với nàng:
- Vậy thì chúng ta đi quanh trong Lạc Nhật sâm lâm xem, với tình trạng cơ thể hiện nay của muội, hấp thu hồn hoàn mười vạn năm có thể có chút nguy hiểm, hơn nữa cũng không có nhiều khả năng tìm thấy hồn thú mười vạn năm, nhưng hồn hoàn hồn thú năm, sáu vạn năm chắc không vấn đề gì. Đợi muội có được vũ hồn chân thân rồi thì năng lực tự bảo vệ sẽ càng mạnh hơn. Tiếc là trong tay chúng ta không có hồn hoàn của thần.
Tiểu Vũ đáp:
- Đẳng cấp nhất khảo của muội có thể là vì linh hồn với bản thể phân lìa nên phần thưởng vẫn đều là lặp lại. Phải đợi sau khi huynh hoàn thành xong hải thần cửu khảo mới có thể đạt được. Khảo thí lần thứ tám huynh hiện tại còn thiếu mười mấy viên hồn hoàn và một khối hồn cốt. Mẫu thân đang ở vào trạng thái tiến hóa, chúng ta ở ngay đây tìm thử xem có hồn hoàn thích hợp gia tăng cho huynh, sớm chút hoàn thành khảo thí thứ tám.
Đường Tam xoa xoa đầu Tiểu Vũ, hắn đương nhiên biết, Tiểu Vũ nói như vậy là bởi bản thân hắn vì phục hoạt Tiểu Vũ mới mất đi năm hồn hoàn. Trên thực tế, đã từng là hồn thú, nàng không thích nhất là nhìn thấy hồn sư liệt sát hồn thú.
Vừa chải tóc cho Tiểu Vũ, Đường Tam vừa nói với nàng:
- Tiểu Vũ, ta bảo đảm với muội, mọi hồn thú mà ta săn giết nhất định đều là những loại vô cùng tà ác và có tính chủ động công kích, hơn nữa tuyệt không lạm sát, được không?
Tiểu Vũ gật đầu nhè nhẹ, nàng ngồi quay lưng với Đường Tam, nhưng vành mắt lại đã đỏ lên rồi, Đại Minh và Nhị Minh chết rồi, trên thế giới này, có thể nói là nàng chỉ còn một người thân là Đường Tam thôi. Lòng tốt, tình yêu của Đường Tam đối với nàng đang âm thầm lặng lẽ dung hòa hóa giải những bi thương trong nội tâm nàng.
Mất công phu một lúc, đuôi sam chỉnh tề đã tết hoàn thành, cho dù đã tết thành đuôi sam nhưng tóc của Tiểu Vũ vẫn như sắp chạm xuống mặt đất.
Sắc đỏ trong mắt Tiểu Vũ đã mất đi, nàng chuyển người tươi đẹp cười với Đường Tam:
- Chúng ta nói với phụ thân một tiếng rồi đi đi.
Đường Tam gật đầu, kéo bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Tiểu Vũ đến bên Đường Hạo, mục quang của Đường Hạo thủy chung đều ở trên cái kén lớn kim sắc:
- Lời các con nói ta đều nghe thấy rồi. Đi đi, chú ý an toàn.
Đường Tam đáp một tiếng, rút ra Hải Thần Tam Xoa Kích bên cạnh, cáo biệt phụ thân, phi thân lên vượt qua đỉnh núi vào trong Lạc Nhật sâm lâm.
Chân đạp xuống đất, hai người tay nắm tay hướng về nội bộ Lạc Nhật sâm lâm. Đường Tam không vội đi liệp sát hồn thú, đây là lần đầu tiên sau khi Tiểu Vũ sống lại hắn dẫn nàng chầm chậm dạo trong sâm lâm. Cái cảm giác này cực kỳ đáng hưởng thụ, hắn cũng không muốn việc giết chóc phá vỡ sự yên tĩnh trước mắt này.
Tiểu Vũ với Đường Tam tâm ý tương thông, nàng nhu thuận đi theo hắn, thân ảnh của họ dần dần chìm vào trong rừng rậm um tùm.
Đi ra không xa, Tiểu Vũ đột nhiên dừng bước lại nhìn Đường Tam, nhẹ giọng gọi:
- Ca ca.
- Ờ?
Đường Tam cũng dừng chân nhìn về phía nàng.
- Hôn muội được không?
Tiểu Vũ gương mặt xinh đẹp hơi đỏ hồng, nhưng vẫn thẹn thùng nói ra câu này.
Đường Tam chỉ cảm thấy máu nóng bốc thẳng lên đầu, mục quang nóng bỏng trong mắt phát ra, nơi này không có phụ mẫu ở cạnh, tình cảm trong lòng hắn cũng không thể khống chế được nữa, gần như có chút điên cuồng ôm Tiểu Vũ vào lòng, không ngừng mong mong muốn trao một nụ hôn nồng cháy lên trán nàng, mái tóc nàng, lên gương mặt mịn màng mềm mại, cuối cùng dừng lại trên bờ môi màu phấn hồng xinh đẹp của nàng.
Sự tiếp xúc mềm mại như bông, mùi thơm thanh tịnh như lan phảng phất như trong chốc lát đã nuốt chửng linh hồn Đường Tam vậy. Vai Tiểu Vũ kề sát cổ Đường Tam, đáp ứng lại hắn. Vào thời khắc này, nước mắt hai người gần như đồng thời lăn xuống. Trải qua phong ba, sinh li tử biệt, bọn họ cuối cùng cũng có thể ở bên nhau.
Một nụ hôn này, phảng phất phải đến khi trời đất khô cằn, biển cạn đá mòn, ai cũng không muốn phân li.
Đây lại là một nụ hôn thuần túy, không có bất cứ sự hỗn tạp bên trong cả, chỉ có tình yêu nồng nàn chân thành.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên, sự va chạm trên linh hồn khiến Đường Tam giật mình tỉnh lại, ôm ngang cơ thể xinh đẹp của Tiểu Vũ mà di chuyển, một hắc quang từ vị trí hắn ngay trước đó đã đứng lóe qua, đồng thời quang mang hắc sắc đó nhanh chóng lan tràn ra, truy đuổi theo thân thể Đường Tam và Tiểu Vũ.
Đó là các đạo gai nhọn màu đen sắc bén, bên trên đem theo khí hắc sắc nồng nặc. Đường Tam đem theo Tiểu Vũ liên tiếp chuyển đổi phương vị mấy lần trong không trung, nhưng nó vẫn như cũ đuổi theo sát không rời. Năng lượng ngang ngược dao động kích thích không khí phát ra hàng loạt những tiếng bụp bụp, những chỗ nó đi qua, trên mặt đất nổi lên một thứ mùi khó chịu.
Đây là… kĩ năng đâm xuyên của địa huyệt ma chu?
Đối diện với công kích này, Đường Tam không khỏi có thứ cảm giác dở khóc dở cười, cũng đồng thời vì việc tốt của mình với Tiểu Vũ bị công kích này làm đứt đoạn nên cảm thấy tức giận.
Sau khi hắn và Tiểu Vũ tiến vào sâm lâm, vì tâm đều đặt trên mình người yêu nên không giải phóng ra khí chất của mình, khí thu vào trong ngược lại lại gây nên sự công kích của hồn thú, không chừng lại còn là một con địa huyệt ma chu tu vi tương đối bất phàm. Đại lễ dâng đến cửa không lí gì không nhận, ngay đến Tiểu Vũ trên gương mặt tươi đẹp lúc này cũng lóe hiện thần sắc phẫn nộ. Mà kết quả của việc chọc giận Tiểu Vũ chỉ có một, Thiên Thủ Đấu La Đường Tam vừa nhập giới không lâu sẽ lại trực tiếp trở lại thành Thiên Thủ Tu La.