Đạo Tình
Chương 108: Mưa bão
Chương 108: Mưa bão
Hoàng Ưng vừa nói dứt câu, trời đột nhiên tối sầm, gió thổi ầm ầm, mặt biển không còn hiền hòa mà nổi từng cơn sóng lớn, đại dương cũng đổi màu trong giây lát.
Đám Hồng Ưng, Hoàng Ưng và Lập Hộ biến sắc mặt trong giây lát. Nếu vào lúc bình thường, quân hạm của bọn họ có gặp phải bão mạnh cỡ nào cũng không thành vấn đề. Nhưng sau khi thoát khỏi xoáy nước dưới lòng biển, con tàu không biết bị thủng bao nhiêu chỗ, vẫn có thể điều khiển là tốt lắm rồi. Bây giờ đụng đúng cơn bão, hậu quả khó có thể tưởng tượng. Đến người luôn lạnh lùng vô cảm như Tề Mặc cũng hơi biến sắc.
Nhìn cảnh tượng ở đằng trước, gương mặt Tề Mặc trở nên nghiêm nghị hẳn. Hải triều mang một mùi khang khác vốn đã nhắc nhở hắn từ ban nãy nhưng vào giây phút thoát khỏi lưỡi hái tử thần hắn lại không để ý đến, mà có để ý cũng vô tác dụng, một khi cơn bão đến không ai có thể ngăn cản.
"Giữ nguyên tốc độ, tiến về hòn đảo gần nhất". Lúc này chiếc quân hạm không thể quay về theo lịch trình đã định, con tàu không có đủ thời gian và tốc độ, gió bão trên đại dương vô cùng đáng sợ.
Tất cả mọi người đều trầm lặng, sức mạnh của thiên nhiên là vô cùng, bọn họ có thể thoát chết một lần không có nghĩa lần thứ hai cũng vượt qua dễ dàng. Tất cả mọi người đều hiểu, vào lúc này chỉ có thể cố sống cố chết tranh thủ từng giây một.
Giọng nói hơi hốt hoảng chưa từng thấy của mấy người đàn ông lọt vào tai Ly Tâm. Mặc dù họ cố tỏ ra bình tĩnh nhưng tình cảnh trước mắt hình như khiến họ không thể trấn tĩnh nổi. Cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi, cô ngồi trong lòng Tề Mặc ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài lúc này sắc trời u ám, gió rít ầm ầm, từng cột sóng lớn đánh mạnh vào thân tàu, nước biển mang một vị tanh ngòm. Chiếc quân hạm bắt đầu chòng chành lắc lư.
Tim Ly Tâm thắt lại. Cô không cảm thấy choáng váng đầu óc nhưng gương mặt cô trắng bệch không còn một hột máu. Tình cảnh trước mắt nghiêm trọng đến mức nào không cần Tề Mặc nói cô cũng biết.
Người Ly Tâm không ngừng run lẩy bẩy, cô rất muốn kìm chế nhưng không kìm chế nổi, hai tai cô túm chặt người Tề Mặc, cô còn cắn môi mạnh đến mức bật máu.
"Sợ hãi cũng vô dụng". Giọng nói lạnh lùng từ phía sau vọng tới, truyền đến tai tất cả mọi người trong phòng thuyền trưởng. Đám Hồng Ưng nghe nói vậy hơi sững người rồi tiếp tục công việc của mình. Tuy nhiên nổi lo lắng của bọn họ đã tan biến chỉ vì một câu nói của Tề Mặc.
Tề Mặc một tay khóa chặt Ly Tâm trong lòng và cất giọng trầm trầm: "Ôm chắc vào", một tay hắn nắm cần điều khiển.
Ly Tâm nghe lời ôm chặt thắt lưng của Tề Mặc, cô nói thầm thì bên tai hắn: "Tề Mặc, chúng ta..."
"Sống hay là chết, phải tranh thủ mới biết, em sợ gì chứ?" Tề Mặc cúi xuống trừng mắt với Ly Tâm.
Ly Tâm liền nhắm mắt, cô biết Tề Mặc đã tức giận. Có điều Tề Mặc nói đúng, đã đến nước này rồi, đã không thể tránh khỏi cơn bão thì chỉ còn cách liều chết, sợ hãi cũng vô dụng. Ông trời sẽ không vì anh hoảng sợ mà tha cho anh, cũng không vì anh không sợ mà cố dìm chết anh, tất cả chỉ dựa sự nỗ lực của bản thân mới có kết quả.
Ly Tâm hít một hơi thật sâu rồi gật đầu nói: "Tôi biết, anh yên tâm đi, tôi sẽ không buông tay". Cô cũng là người trưởng thành từ xã hội tối tăm nên cô hiểu đạo lý con người muốn sống cần phải ganh đua với con người thậm chí với cả trời đất.
Tề Mặt gật đầu và cất giọng lạnh lùng: "Quay đầu tàu, lái theo ngọn sóng".
Từng đợt sóng lớn dội vào thân màu, mưa ào ào đổ xuống chỉ trong giây lát, gió biển vẫn thổi mạnh mang theo vị tanh tanh. Mưa bão ở trên biển là vậy, không có dấu hiệu, không có dự phòng cũng không có nơi để trốn tránh.
"Cách đây ba mươi hải lý có một hòn đảo nhỏ". Lập Hộ nhanh chóng dò tìm trên bản đồ hàng hải rồi đưa ra báo cáo chính xác về vị trí và hướng đi của hòn đảo gần nhất.
"Tăng tốc độ tiến về nơi đó". Tề Mặc gạt mạnh cần điều khiển, quân hạm lập tức đổi phương hướng và phóng về phía trước.
"Đây là cơn bão lớn, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?" Lúc con tàu quay đầu và lao vút đi, Tuấn Kỷ từ khoang sau lảo đảo bước vào, gương mặt anh ta tái mét. Anh ta biết quân hạm bây giờ không thể chịu nổi sự tấn công của gió bão.
"Nên làm như thế nào thì làm như thế". Hoàng Ưng chỉ mở miệng trả lời mà không hề quay đầu lại. Anh ta cũng không rời tay khỏi bàn điều khiển.
Sau khi vào trong phòng thuyền trưởng, Tuấn Kỷ mới phát hiện cả căn phòng là một bầu không khí yên tĩnh đáng sợ. Những người trong phòng vẫn giữ bộ mặt vô cảm, không hề tỏ ra căng thẳng cứ như họ không phải đang đối mặt với cơn bão có thể phá hủy con tàu mà họ như đang đi biển đánh cá hoặc đi dạo trên biển.
Tuấn Kỷ hơi sững người, anh ta túm lấy cạnh cửa hít một hơi sâu để khống chế tâm trạng hoảng loạn. Anh ta đi về phía Tề Mặc: "Cần tôi làm gì, anh đừng nói là không cần".
Tề Mặc không quay đầu chỉ cất giọng trầm trầm: "Tát nước".
Khi nghe hai từ này, Tuấn Kỷ ngây người một lúc mới có phản ứng. Anh ta không nói một lời nào lập tức cởi áo khoác ngoài nhét vào lỗ hổng ở bên cạnh. Sau đó Tuấn Kỷ lấy một sợi dây thừng, một đầu buộc chặt vào người anh ta, đầu kia buộc vào cây cột lớn ở cửa. Anh ta rút ra một cái ngăn kéo bằng kim loại và chuẩn bị tư thế sẵn sàng.
Tuấn Kỷ vừa thực hiện xong một loạt động tác, cơn mưa cực lớn đổ ập xuống thân tàu. Chỉ trong giây lát, nước biển tràn vào bên trong qua những vết nứt trên thân tàu. Nước một loáng đã xâm xấp đến bàn chân, Tuấn Kỷ vội vàng tát nước đổ ra ngoài.Nước biển có thể ngấm vào bất cứ nơi nào trên chiếc quân hạm, hoặc giả có bị ngâm hết trong nước cũng không sao, cùng lắm sau này bị han gỉ. Nhưng phòng thuyền trưởng tuyệt đối không thể, nơi này chứa máy móc công nghệ cao, sau trận xoáy nước không biết bị hỏng hóc chỗ nào. Bây giờ nếu để nước tràn vào ảnh hưởng đến nguồn điện, có lẽ con tàu sẽ rơi vào tình trạng không thể điều khiển.
Trên mặt biển gió mỗi lúc một lớn, phát tiếng kêu như ma khóc quỷ hờn. Sắc trời ngày càng u ám, càng tăng thêm bầu không khí kinh hoàng và tuyệt vọng.
Dưới sự tập kích của gió bão và sóng biển, chiếc quân hạm bình thường to lớn sừng sững giờ đây chỉ như một con kiến nhỏ bé trên đại dương bao la. Trong cơn bão điên cuồng, con tàu như một chiếc lá không trọng lượng, bị đẩy lên tận đầu ngọn sóng rồi lại chìm xuống như có thể bị hủy diệt bất cứ lúc nào.
Tất cả mọi người trên con tàu đều hết sức căng thẳng. Thân tàu tiếp tục loạt soạt rạn nứt, tiếng động này truyền đến tai tất cả mọi người. Không giống lúc vượt qua xoáy nước, vào lúc này mọi người không thể cố định thân thể mà chỉ còn cách cố gắng chạy đua với tử thần.
Khoang sau của chiếc quân hạm đã trở thành bể nước. Trước đó nước đã ngấm vào trong tàu, bây giờ dưới tác động có gió bão, tốc độ rạn nứt ngày càng nhanh, nước biển và nước mưa khiến khoang sau ngập lụt trong phút chốc.
"Nhanh, nhanh lên, nếu muốn sống thì nhanh tay cho tôi". Ngô Sâm và Tiêu Vân lớn tiếng thúc giục mọi người. Người ở khoang sau đa phần là người của Tuấn Kỷ, họ là nhân viên nghiên cứu và nhiên viên dò tìm tài nguyên thiên nhiên. Họ chưa từng trải qua những tình huống như thế này, lúc vượt qua xoáy nước họ sợ đến mức hồn bay đi mất. Bây giờ họ làm gì còn sức lực động đậy chân tay.
Tiêu Vân vừa lo lắng vừa sốt ruột, anh ta túm một nhân viên nghiên cứu đứng gần anh ta nhất và tát mạnh lên mặt người này hai phát: "Nếu muốn chết tôi sẽ ném các người xuống biển ngay bây giờ, đừng có diễn bộ dạng dở sống dở chết dở ở đây với tôi. Dù sao con tàu cũng không thể chứa nhiều người như vậy, chết sớm càng được đầu thai sớm". Nói xong anh ta liền lôi xềnh xệch người nhân viên ra ngoài.
"Không, không, tôi không muốn chết". Đối diện với bộ mặt hung dữ của Tiêu Vân, người nhân viên nghiên cứu bám lấy mép cửa, kinh hoàng thét lên.
"Không muốn chết thì động chân động tay ngay cho tôi, nhanh lên. Con tàu mà đi đời thì chúng ta cũng chết cả nút". Tiêu Vân cất giọng lạnh lùng. Bây giờ cả quân hạm chỗ nào cũng bị dò rỉ, nếu không hành động kịp thời, chỉ e là chưa bị gió bão xé nát con tàu đã chìm xuống đáy biển.
"Muốn sống thì đứng hết lên cho tôi". Người của Tề Gia lúc này cũng xông vào khoang sau. Ai nấy đều nhanh chóng bắt tay vào công việc, kẻ bịt lỗ hổng, người tát nước ra ngoài. Mặc dù con tàu không ngừng lắc lư nhưng chân tay họ vẫn thoăn thoắt như bình thường.
Những người ở khoang sau chỉ biết sững sờ nhìn đám người của Tề Gia. Mặc dù bộ dạng của bọn họ lạnh lùng và đầy sát khí nhưng toát ra khát vọng sống mãnh liệt. Đúng vậy, sinh mạng là thứ không thể dễ dàng từ bỏ, dù anh có phải đối mặt với kẻ thù mạnh đến mức nào đi chăng nữa.
Trong giây lát, cả đám người ở khoang sau nhanh chóng động chân động tay mà không cần ai ra lệnh. Có thể giảm bớt tốc độ chìm xuống của con tàu, có thể kéo dài thời gian dù chỉ một khắc, đây cũng là hy vọng sống, là nền tảng tạo nên kỳ tích.
Tất cả mọi người trên quân hạm đều bắt tay vào công việc. Con tàu không ngừng chòng chành lắc lư trong gió bão. Những người ở trong phòng hết bị đẩy về bên này lại bị quăng sang bên kia, nhưng một ai tỏ ra suy sụp. Sức mạnh nội tại và sự ngoan cường trong bản thân mỗi con người được phát huy ở mức cao nhất.
Cũng may là chiếc quân hạm chưa đến nỗi bị phá hủy hoàn thành, thành tàu bị rạn nứt rò rỉ nhưng may mắn đáy tàu vẫn còn nguyên vẹn. Nước tuy tràn vào trong tàu nhưng vẫn ở phạm vi con người có thể giải quyết.
Trong phòng thuyền trưởng, sắc mặt của Tề Mặc còn nghiêm nghị hơn lúc đối diện với xoáy nước. Nghe tiếng báo cáo của đám Lập Hộ và Hoàng Ưng ở bên cạnh, đôi lông mày của hắn ngày càng nhíu chặt lại.
Một ngọn sóng cao ngất trùm lên chiếc quân hạm, Hoàng Ưng nhanh tay gạt cần điều khiển, đưa quân hạm tránh khỏi uy lực to lớn của con sóng. Nhưng vừa tránh đợt sóng này, lại xuất hiện một đợt sóng mạnh hơn tấn công con tàu.
"Nhấc cao đầu tàu, trượt lên trên". Tề Mặc nắm chặt cần điều khiển, đưa đầu tàu dựng đứng lên trong chốc lát.
Đối diện với cột sóng cao tới cả trăm mét đồng thời có sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, nếu không thể trốn tránh thì chỉ còn cách đón đầu nó, xuyên thẳng qua nó mới có khả năng không bị sụp đổ dưới sự tấn công của nó.
"Thân tàu nâng cao ba mươi độ, đã đến cực hạn rồi ạ". Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt Hoàng Ưng, thần sắc anh ta vô cùng lạnh lẽo.
"Không được, vẫn cần nhấc cao hơn nữa, nhanh lên". Mặt Tề Mặc xám xịt, ngọn sóng cao ngất ở trước mặt đã rất gần, nếu đầu tàu không đủ độ cao sẽ bị sóng đánh vỡ tan.
"Cố gắng nâng cao thân tàu hơn nữa". Lập Hộ lên tiếng, anh ta cắn chặt môi đến mức chảy máu nhưng dường như anh ta mất cảm giác hoàn toàn.
Sóng lớn điên cuồng ập đến, cột sóng cao tới một trăm mét khiến những người được chứng kiến tim nhảy hết ra khỏi lồng ngực. Chiếc quân hạm lúc này như một hạt vừng có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào.
"Xông lên đi". Tề Mặc nói lớn tiếng, một tay gạt cần điều khiển, một tay bấm nút trên bàn điều khiển, khiến chúng hoạt động ở mức cao nhất ngay lập tức.
Chiếc quân hạm bắt đầu nhấc đầu đứng dậy leo lên cột sóng cao một trăm mét mang một sức mạnh không thể coi thường.
"Tàu chỉ lên được hai mươi tư độ, mức khống chế áp lực của thân tàu đã vượt qua tiêu chuẩn 10%".
"Tàu lên được bảy mươi ba độ, mức khống chế áp lực của thân tàu đã vượt qua mức cho phép 50%".
Bơi ngược dòng nước, không tiến sẽ lùi. Lúc này chiếc quân hạm như con kiến bò lên ngọn sóng. Đám Tề Mặc thể hiện thao tác và sự tính toán ngông cuồng và sắc bén vô tiền khoáng hậu vào chính lúc này.
(* Câu thành ngữ "Bơi ngược dòng nước, không tiến sẽ lùi" (Nghịch thủy hành chu, bất tiến tắc thoái) có nghĩa làm việc gì cũng cần cố gắng thì mới có tiến triển và tiến bộ, nếu không cố gắng vươn lên thì sẽ bị tụt hậu, cũng giống như chèo thuyền ngược dòng nước, không gắng sức đưa thuyền tiến lên thì sẽ bị nước cuốn trôi xuống dưới hạ lưu)
Lúc này quân hạm gần như thẳng đứng trên mặt biển. Ở đây không giống xoáy nước dưới lòng biển, sức mạnh của xoáy nước là lực hút xuống bên dưới, còn bây giờ là sự tấn công của sóng nước từ trên cao.
"Lão đại, không thể nâng đầu tàu lên thêm nữa". Hoàng Ưng cất giọng gấp gáp.
"Cố gắng nâng hết mức, tăng tốc". Tề Mặc gầm lên một tiếng, đôi mắt hắn vằn lên tia máu, toát ra sự không khoan nhượng và uy nghiêm tuyệt đối.
Đám Hoàng Ưng hít một hơi sâu, họ lập tức ấn xuống các nút điều khiển, con tàu lập tức đứng thẳng tạo thành góc chín mươi độ với mặt biển và leo lên ngọn sóng.
Cả đám người ở trên tàu không thể giữ thăng bằng và rơi cả về đằng sau. Do con tàu đứng thẳng, mấy người của Tề Gia đang tát nước ở bên ngoài lập tức rơi ra khỏi quân hạm. May mà họ đã có sự chuẩn bị từ trước, người họ được buộc bằng những sợi dây thừng chắc chắn nên không bị rơi hẳn xuống biển. Khi quân hạm từ từ leo lên ngọn sóng, thân hình họ rơi lủng lẳng ở bên dưới.
Đám Tề Mặc ở trong phòng thuyền trưởng chỉ tập trung vào cột sóng cao trước mặt, hoàn toàn không để ý đến tình hình ở phía sau. Vì vậy những thuộc hạ của Tề Gia bị rơi ra ngoài chỉ còn biết nhắm mắt phó thác cho ông trời.
Lúc này chiếc quân hạm đã leo lên 70% độ cao của ngọn sóng lớn. Bên trên là nước biển mang một sức mạnh kinh hồn ùn ùn kéo đến, bên dưới là đại dương mênh mông tăm tối. Những người của Tề Gia bị rơi ra ngoài đều nhìn thấy rõ, chiếc quân hạm đã rời khỏi mặt biển khoảng bảy tám mươi mét.
Trong phòng thuyền trưởng, Tề Mặc nhìn xuống các loại máy móc trước mặt đã bật đèn đỏ và không ngừng phát ra tín hiệu cảnh cáo. Khóe miệng cương nghị của hắn mím chặt, Ly Tâm gần như nghe thấy tiếng nghiến răng của Tề Mặc.
Ly Tâm hít một hơi sâu rồi quay đầu nhìn ra bên ngoài qua cửa kính phía trước, ngọn sóng cực lớn đen ngòm đang ụp xuống, khiến con người có cảm giác như bị nước biển nuốt mất. Sóng giống như cái miệng đang há to của con quái vật khổng lồ có thể nuốt tất cả mọi người và mọi vật trong tức khắc.