Đạo Mộ Bút Ký
Chương 78
Chương 78
Càng nghĩ càng ngán ngẩm, tôi nhận ra phương án nào cũng bất khả thi, có lẽ tôi sẽ không thể thay đổi chủ ý của hắn được.
Nhưng gì thì gì, tôi vẫn muốn thử sức một lần. Tôi còn nghĩ, phải chăng Muộn Du Bình chỉ muốn đến định cư trong một thôn nhỏ dưới chân núi Trường Bạch, ngày ngày ngắm đỉnh núi tuyết, hút tẩu thuốc cũ, chuẩn bị an hưởng tuổi già ở đó?
Không sao cả, cho dù là thế, cùng lắm tôi chỉ biến thành kẻ ngáng chân đáng ghét thôi, chẳng có gì đáng kể.
Khi tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ, chợt thấy gã bán trứng luộc nước trà đang nhìn chằm chằm cục gạch trong tay mình, hấp ta hấp tấp dọn quán rời đi.
Có lẽ vừa rồi khi suy tính các phương án, tôi đã làm chuyện gì quái đản chăng? Tôi vội vàng vứt cục gạch đi, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm: đây là lần cuối cùng mình tìm cách khuyên nhủ hắn, nếu không khuyên nổi thì thôi, mình cũng chẳng cưỡng cầu làm gì nữa.
Có điều Muộn Du Bình vĩnh viễn không để cho tôi toại nguyện. Tôi cứ thế đợi ở bến xe ròng rã suốt nhiều giờ, đợi đến rạng sáng khi xe kia vào bến mới phát hiện ra Muộn Du Bình không ở trong xe.
Tôi nhìn từng người từng người một xuống xe rồi tản đi, cứ dõi theo bóng lưng họ một hồi lâu như thế, cuối cùng mới dám khẳng định Muộn Du Bình thực sự không ở trên xe. Tôi lập tức leo lên, túm cổ lái xe, hỏi Muộn Du Bình đi đâu mất rồi.
Lăn qua lộn lại hồi lâu lái xe mới hiểu tôi muốn hỏi gì, hắn nói Muộn Du Bình đã xuống một trạm thu phí dọc đường rồi. Tôi lắc lắc lái xe liên tục, hỏi: “Anh khẳng định anh ta xuống xe chứ không phải là đi vệ sinh bị kẹt mãi chưa ra?” Người lái xe đáp, chính miệng Muộn Du Bình nói thế nên tuyệt đối không thể nhầm đâu.
Tôi hỏi vị trí trạm thu phí kia rồi tìm một quán net gần đó, cẩn thận tra cứu bản đồ. Tôi phát hiện ra từ trạm thu phí kia đi xuống không xa lắm là một thị trấn nhỏ, ở đó có thể bắt xe đi tới Nhị Đạo Bạch Hà (*).
(*) Nhị Đạo Bạch Hà: Tên một địa khu nằm dưới chân núi Trường Bạch.
Tôi gọi cho Tiểu Hoa, bảo hắn chuẩn bị ngay cho tôi một chiếc xe, toàn bộ phí tổn tôi chịu hết, mau mau phóng tới Nhị Đạo Bạch Hà. Trong lòng tôi cũng phải âm thầm cảm thán, xem ra mình đã quá coi thường gã Tiểu Ca kinh nghiệm sống thương tật đến cấp 9 này rồi.
Hiển nhiên là với những nơi đã đi qua, hắn rất giỏi ghi nhớ đường tắt, cho dù là trong cổ mộ hay trong xã hội hiện đại cũng không hề thay đổi.
Tạm thời không nhắc tới những câu chuyện phiếm trên đường đi, rạng sáng hôm sau tôi đã tới Nhị Đạo Bạch Hà.
Vừa xuống xe, tôi lập tức hỏi thăm dân bản xứ điểm trả khách trái phép của cái xe dù kia. Khi tìm đến nơi, vừa hay tôi nhìn thấy Muộn Du Bình lưng đeo hành lý đang cắm cúi hướng về một phương trời xa.
Tôi vội vàng gọi tên hắn. Hắn quay đầu lại, thấy tôi, hắn mơ hồ tỏ ra kinh ngạc nhưng cũng không hỏi tại sao tôi bám theo đến tận đây mà chỉ lẳng lặng quay người tiến thẳng về phía trước.
Ngay tức khắc, tôi cũng lảo đảo đuổi theo.
Vào tiết thu, Nhị Đạo Bạch Hà lạnh đến tê người, cũng may Tiểu Hoa đã chuẩn bị quần áo cho tôi rất chu đáo.
Tôi khoác thêm áo choàng rồi bám sát bên cạnh hắn, cùng tiến lên phía trước. Tôi hỏi: “Không phải anh muốn đến đây tự sát đấy chứ?”
Hắn liếc nhìn tôi, lắc đầu, rồi tiếp tục cất bước. Tôi lại hỏi: “Hay anh muốn sinh sống lâu dài ở đây? Sao lại chọn cái chỗ rét mướt này mà ở chứ?”
Hắn nhìn thẳng về phía trước, hồi lâu mới đáp: “Không phải ở đây, tôi muốn lên trên đó.”
Tôi ngước nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy nơi chân trời đứng sừng sững một dãy núi tuyết.
Trong khoảnh khắc ấy tôi không thể không ngừng bước, ngây người trong giây lát mới hoàn hồn mà đuổi theo: “Anh muốn lên núi?”
Hắn không đáp lời, cứ cắm cúi bước về phía trước, hướng thẳng lên đỉnh núi phủ trắng tuyết.
Trên đường đi Muộn Du Bình không thèm hé răng nửa lời, lại càng không định dừng lại. Bất kể tôi có đuổi kịp hay không, hắn vẫn cứ tiến thẳng về phía trước.
Trên đường đi tôi cứ dồn dập truy hỏi nhưng không hề có kết quả. Sau vô số lần bốc hỏa, tôi nghĩ bụng được thôi, anh đã muốn chết đến thế thì cứ đi mà chết.
Theo phán đoán của tôi, Muộn Du Bình nhất định muốn tìm đến cái chết, bởi lẽ tôi không thấy hắn mang theo bất cứ thứ đồ ăn nào. Hắn đi thẳng một mạch mà trên người chỉ đeo có một cái ba lô.
Theo kinh nghiệm lần leo núi trước, trang bị sơ sài như thế còn chưa trụ nổi ba ngày đã chết đói chứ đừng nói đến chuyện trở về.
Tôi càng đi càng cảm thấy chuyến này gay go to, chưa gì đã thấy có mấy cái xe dù đang lén chở người lên núi. Trên đường đi tôi đành phải tìm một cửa hàng mua vài món đồ, ra sức nhồi nhét vào túi hành lý mang theo.
Cũng may những món đồ khô kia không chiếm chỗ cho lắm, giờ trong hành lý của tôi đã chất đủ loại túi nhựa.
Sau đó hai người chúng tôi bắt đầu đặt chân lên sườn dốc, một mạch hướng thẳng lên triền núi cao.
Đến đây, Muộn Du Bình mới quay sang nói với tôi: “Cậu không thể tiếp tục đi theo tôi nữa.”
“Nếu tôi bảo anh đừng đi thì anh có chịu ở lại không?” Tôi hỏi. Hắn lắc đầu làm tôi điên tiết: “Mẹ kiếp, thế nên anh bảo tôi ở lại thì cũng đừng mong tôi ngoan ngoãn nghe theo. Tóm lại anh đừng nhiều lời nữa, tôi muốn theo anh có thế thôi.”
Hắn liếc tôi một cái rồi lại quay mặt đi, lặng thinh không nói.
Trên đường đi chúng tôi chẳng nói với nhau câu nào, mãi cho đến khi gặp một khách sạn du lịch trong núi. Lúc ấy nhiệt độ đã xuống khá thấp, hắn đi thẳng vào khách sạn thuê phòng.
Tôi chẳng thèm nhìn trước ngó sau, cứ lẽo đẽo bám theo, lúc này trong lòng tôi đã sẵn sàng cho một ván cược lớn.
Muộn Du Bình vẫn im như tượng đá, đợi đến khi đặt lưng xuống giường tôi mới bắt đầu cảm thấy hối hận. (khỏi cần nghi ngờ, nghe câu này là biết hai chẻ thuê chung phòng ngủ chung giường rồi =)))
Xem tình hình hiện giờ của hai người chúng tôi mới thấy những hành trang Muộn Du Bình chuẩn bị trước đây đều rất phù hợp cho việc leo núi, mà hành trang của tôi lại quá sơ sài, cứ đà này kiểu gì cũng chết chắc.
Chỉ e hai chúng tôi còn chưa đi được nửa đường đến đích thì tôi đã chết cóng mất rồi. Chắc chắn Muộn Du Bình hiểu rất rõ điều ấy nên mới không hề ngăn cản tôi, bởi vì ngay khi vượt qua ranh giới vùng đất tuyết tôi sẽ phải đối mặt với hai lựa chọn, hoặc là bỏ mạng, hoặc là bỏ cuộc. Lần này dù tôi lấy tính mạng mình ra uy hiếp hắn, có lẽ cũng vô ích.
Muộn Du Bình có lần đã nói, hắn chỉ cứu người muốn sống. Nếu như đối phương được quyền lựa chọn giữa sống và chết mà vẫn nhất quyết chọn cái chết, hắn sẽ không nhúng tay vào.
Tình hình hiện giờ của tôi cũng giống như thế —— nếu tôi tự mình lựa chọn đi theo hắn vào vùng đất phủ tuyết thì sau đó có chết cóng hắn cũng không chịu ra tay can thiệp.
Tôi lựa lúc hắn nghỉ ngơi, vội vàng ra ngoài mua thêm trang bị. Trong khách sạn có khá nhiều du khách, tôi cầm tiền mặt mua chỗ này một ít chỗ kia một ít đồ. Hết tiền, tôi quét thẻ ở chỗ ông chủ khách sạn, đổi sang tiền mặt với tỉ lệ mười ăn tám rồi tiếp tục thu mua, chật vật mất một lúc cuối cùng cũng gom đủ một bộ trang bị coi như xài được.
Sau khi mặc cái đống đó vào người, quả thực trông tôi vô cùng thê thảm. Áo choàng của Tiểu Hoa vốn không đủ dày, tôi đành cắn răng khoác thêm một tầng áo nữa ra bên ngoài. Người tôi tròn vo như cái kén, nhìn không khác gì con gấu chó. (sắp chết rét đến nơi bạn vẫn điệu ;)))
Hai cái găng tay không cùng một đôi, tay trái là găng của nữ nên khá chật, đeo lên rồi cử động cũng bị hạn chế, thành ra mọi hoạt động chủ yếu đều dựa vào tay phải.
Giày leo núi lại là một đôi hoàn chỉnh, có điều chủ nhân trước kia của nó đích thị là một thằng cha thối chân, thối đến nỗi bánh tông lỡ ngửi được cũng phải lăn quay ra chết. Tôi không còn cách nào khác, đành phải bịt mũi nhăn nhó mà đi vào chân.
Còn một ít lương khô để ăn khi lên núi, tôi sắp xếp cho gọn gàng rồi nhặt đồ làm bếp và lò không khói bỏ hết vào một cái ba lô leo núi to đùng. Tiếp đó tôi chia nhỏ đồ ăn vặt đã mua lúc trước rồi cất vào một cái túi nhựa cỡ bự, cũng nhét cả vào ba lô, đến đây mới tạm thời yên tâm.
Chuẩn bị xong xuôi, tôi quay về phòng nghỉ ngơi. Duỗi thẳng cẳng trên giường, tự nhiên tôi lại muốn bỏ cuộc. Cũng không hiểu rốt cuộc mình muốn gì, nhưng tôi thật sự không thể để hắn một thân một mình lên núi.
Tôi không biết lấy gì khuyên nhủ hắn, bởi vì tôi còn không rõ rốt cuộc hắn muốn làm gì. Tôi chỉ có thể đi cùng hắn đến tận nơi, biết rõ hắn muốn làm gì rồi mới từ từ nghĩ cách thuyết phục hắn quay về.
Nhưng không hiểu vì sao, tôi cứ có cảm giác những chuyện tôi làm lần này đã hỏng bét. Nửa đêm tôi trằn trọc mất ngủ, đành vùng dậy gọi hai cuộc điện thoại cho ông cụ ở nhà và Tiểu Hoa, bộc bạch hết suy nghĩ của mình với Tiểu Hoa.
Ông cụ chỉ bảo tôi nên thả lỏng một chút cho tâm hồn thư thái, tôi nghĩ bụng thư thái thế quái nào được. Tiểu Hoa nghe xong, trầm ngâm giây lát rồi nói: “Chuyện lần này tôi vốn định khuyên cậu đừng đi theo, nhưng sau đó tôi lại cảm thấy nên để cậu thử một lần xem sao. Dù sao nếu như cậu trơ mắt nhìn mọi thứ diễn ra thì quãng đời còn lại cũng không thể sống trong thanh thản. Nhưng tôi muốn nhắc cậu khi tiến vào núi phải chú ý khoảng cách, giờ đang là mùa thu, núi Trường Bạch còn chưa phong tỏa. Cậu nên nhớ vượt qua ranh giới ấy, đi sâu hơn vào bên trong là cửu tử nhất sinh, nếu trước khi đi đến ranh giới ấy cậu vẫn chưa thể khuyên nhủ anh ta thì phải quay về ngay.”
Tôi nói: “Nhưng nếu hắn cứ khăng khăng không chịu nghe lời tôi thì phải làm sao mới khuyên nhủ được hắn đây?”
“Nếu anh ta đã đến từ biệt cậu thì cậu cứ nói đi đừng ngại gì, tôi tin cho dù anh ta không đáp lại thì lời cậu nói vẫn lọt lỗ tai thôi.” Tiểu Hoa trấn an.
Giữa trưa ngày thứ hai, tôi xuất phát cùng lúc với Muộn Du Bình. Ra đến cửa hắn còn quay đầu lại liếc tôi một cái, tôi cũng liếc trả, nói: “Yên tâm, tôi chỉ muốn đi cùng anh đến cuối con đường.” Nghe vậy hắn mới chịu quay người xuất phát.