Đạo Mộ Bút Ký
Chương 55
Chương 55
Chúng tôi đem tất cả những người còn sống mang hết ra ngoài gian phòng này. Sau khi ra ngoài đó chính là một cái hàng lang rất dài, thế nhưng kết cấu cũng giống với phía dưới, tất cả đều được chia thành từng gian, từng gian phòng. Chúng tôi cũng lười nhìn vào bên trong rốt cuộc là cái tình huống gì. Rồi để mọi người nằm xếp thành một hàng dài trên hàng lang, sau đó mới bắt đầu từng bước từng bước cấp cứu cho họ.
Loại chất kiềm sương mù này độc tính phát huy tác dụng khi vào đường hô hấp của con người, nhất định là do đường hô hấp bị thối rữa mới dẫn tới sự khó thở. Có lẽ là bởi vì bị chúng tôi di chuyển đi, có nhiều người vừa đem ra ngoài gần như vừa mới đặt xuống, bên trong lập tức suy yếu họ liền tắt thở ngay. Cái cảm giác này thật sự không dễ gì chịu đựng được, bởi giống như chúng tôi đang mưu sát họ vậy. Hai người chúng tôi cùng nhau nghĩ hết tất cả biện pháp, rốt cục cũng nhìn đến Muộn Du Bình.
Theo như tình trạng của Muộn Du Bình thì thấy, anh ấy chính là dùng tất cả quần áo quấn quanh người mình lại thật chặt. Hình xăm trên người anh ấy đã có thể nhìn thấy được, có thể nói nhiệt độ cơ thể của anh hiện tại đã khá là cao .
Bàn Tử nói: “ Tình trạng này của Tiểu Ca, chẳng lẽ cậu ấy ép hô hấp của mình xuống để điều chỉnh tới trạng thái mỏng manh nhất? ”
“ Cái này chẳng lẽ là phương pháp Quy Tức trong truyền thuyết sao? ” Tôi nói.
“ Đây là lúc nào rồi mà cậu vẫn nhắc tới những từ ngữ này chứ, có thể đừng dùng cái giọng điệu trong mấy phim trưởng Hồng Công kia được không? ” Bàn Tử nói, “ Cẩu thật Quy tức, lão tử không ngờ lại là cách hít thở quỷ quái này. Cậu ấy trước tiên chính là làm cho thân thể của chính mình biến thành vô cùng suy yếu, rồi tiến vào một trạng thái hôn mê sâu. Nhịp đập của tim cũng có vẻ tương đối yếu, như vậy huyết áp sẽ phi thường thấp. Tiếp đó dùng quần áo nhanh chóng bao quanh chính mình, cố gắng giảm bớt diện tích tiếp xúc của da với không khí, như vậy có thể hạn chế được mức độ bị trúng độc. Trong tất cả mọi người, chỉ có cậu ấy bị trúng độc ở mức độ thấp nhất thôi, chắc là chính vì nguyên nhân này. ”
“ Anh ấy làm sao có thể khiến cho chính cơ thể mình bị suy yếu đi được? ” Tôi nói, “ như kiểu tự nói với chính bản thân mình là, tôi đang rất yếu tôi đang rất yếu sao? Anh không cảm thấy nói xong anh cũng không muốn đánh chính mình sao? Anh cũng có thể tự mình làm thành như vậy phải không? ”
“ Vậy thì cậu cũng đã không hiểu rồi. ” Bàn Tử chỉ chỉ tay Tiểu Ca, rồi cầm tay trái của Muộn Du Bình lên cho tôi xem. Tôi thấy được trên cổ tay hai tay đều có miệng vết thương. “ Muốn làm cơ thể suy yếu đi, chích máu ra là được rồi, Tiểu Ca đối với phương pháp lấy máu, khẳng định so với chúng ta là thông thạo hơn nhiều đó. ” Trên mặt đất có dấu máu lưu lại, xem ra ngoại trừ chất thải của những người khác ở ngoài, còn có máu của Tiểu Ca.
“ Lúc này chúng ta nên làm cái gì bây giờ đây? ”
Tôi nhìn bộ dạng của những người này liền có chút sợ hãi dâng lên — nếu lại trở lại một lần nữa, rất có thể chúng tôi cũng sẽ biến thành cái dạng này, “ Chúng ta chỉ có hai người thôi, nơi này nhiều người như vậy, chúng ta làm sao mang ra ngoài hết được. ”
Bàn Tử gãi gãi đầu, rồi nói: “ Tôi nói cậu đừng có tức giận nha. Tôi cảm thấy, chúng ta chỉ đem một mình Tiểu Ca đi ra ngoài cũng đã rất tốt rồi. Tiếp tục ở tại chỗ này, cũng không có ai biết được, chúng ta có gặp phải rủi ro không hay gì trong này không.”
“ Không phải lúc nãy anh mới nói cái gì mà muốn ban sự cứu giúp đồng đều cho tất cả sao? ” Tôi hỏi.
“ Cứu người thì vẫn phải cứu người, thế nhưng khi cậu phát hiện là đã không thể cứu được nữa, cậu cũng không cần phải cố chịu trách nhiệm làm gì. Bàn gia tôi là một người luôn đặt hiệu quả và lợi ích làm đầu, với thân thể của Bàn gia tôi lúc này, muốn khiêng một người nữa đi ra ngoài khẳng định là không được. Tôi và bọn họ cũng không quen biết gì cho lắm, hơn nữa tất cả những người trong chuyến đi này so với tôi thời gian xông pha mạo hiểm là như nhau, bọn họ chắc hẳn là đã có tư tương giác ngộ rồi. Cậu cõng Tiểu Ca trên lưng, tiếp đó tôi giúp cậu một tay, chúng ta mới chạy thật nhanh đi ra được. ”
Tôi nghĩ nghĩ, rồi nhìn những người đang nằm trên mặt đất không biết cảm giác của họ thế nào nữa, thầm nghĩ, nếu là tôi đang nằm ở chỗ này, lại mong muốn trong lúc mình đang hôn mê, mà nghe người khác tiến hành một cuộc đối thoại như vậy sao?
“ Sau khi chúng ta ra ngoài rồi có vào đây lại không? Tiếp tục đi vào một chuyến nữa, đem những người này và thi thể của Hoắc Lão bà cũng mang đi ra ngoài luôn? ”
“ Mẹ kiếp, cậu… con mẹ nó, còn có cái gì không vừa ý nữa? ” Bàn Tử nói, “ Cái chỗ quỷ quái này thực sự, mẹ nó, quá bất thường đi! Bàn gia tôi cho tới bây giờ chưa bao giờ sợ đổ đấu, nhưng mà chỗ này là cổ lâu, tôi tiến vào liền cảm thấy cả người không được thoải mái chút nào. Thiên Chân, tôi nói cậu này, những người kia đợi tới lúc cậu đi trở lại lần nữa chắc chắn đều đã chết cả rồi. Cậu có quay trở lại cũng bằng không, trăm ngàn lần đừng có vào những giây phút quan trọng này mà còn xoắn xuýt những cái…. này nữa. ”
Tôi biết Bàn Tử nói những lời này để lừa gạt mình. Ý của Bàn Tử kỳ thật rất đơn giản — tôi trước tiên cố hết sức cứu giúp, đây là nguyên tắc thứ nhất, nhưng mà nếu cứu rồi mà vẫn không dậy nổi, tôi cũng không cưỡng cầu, cũng sẽ không chịu trách nhiệm bất kì sự ràng buộc đạo đức nào. Bàn Tử quả là tương tối hiểu tâm ý người khác, có rất nhiều thời điểm anh ấy cũng sẽ phải trở thành loại người khốn kiếp như này.. haha.. nguyên tắc sống này thật đúng là làm cho tôi bái phục.
Chúng tôi cũng không tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa. Tôi bước đi trở về, nhìn thi thể của Hoắc lão bà, liền không biết khi trở về gặp Tiểu Hoa thì nên nói như thế nào. Đương nhiên, kỳ thật Hoắc Lão thật sự đã sống một đời hòa nhất cùng những chuyện phấn khích vô song, lại có liên quan đến vài người đàn ông cũng đều là những người kiêu hùng một phương, mà bà ấy chỉ là một phụ nữ có hiểu biết bình thường mà hiểu biết cũng không nhiều. Chỉ có điều Hoắc Lão bà đã chết, Tiểu Hoa trở về thì nên giao phó như thế nào đây?
Hoắc gia hiện tại đã là một hoàn toàn hỗn loạn, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể. Tuy rằng thi thể Hoắc Lão bà gần như đã khô héo, nhưng muốn mang đi ra ngoài cũng là một việc tương đối khó khăn. Tôi không có khả năng để đem toàn bộ thi thể Hoắc Lão bà mang đi ra ngoài. Thế nhưng, nếu tôi mang một bộ phận nào đó của bà ấy đi ra ngoài, biết đâu có thể sẽ đạt được mục đích chết phải thấy thi thể của bọn họ thì sao?
Đáp án vô cùng rõ ràng. Nhưng mà tôi thật sự không có nghĩ ra được, tôi nên lấy đầu của Hoắc Lão bà xuống như thế nào đây. Tôi hiện tại đang nghĩ nếu người của Hoắc gia thấy được đầu của Hoắc Lão bà, bọn họ sẽ có biểu hiện gì. Vậy “ Chết thì phải thấy thi thể ”, khi thực sự thấy thi thể rồi, không lẽ sẽ trực tiếp bão nổi luôn?
Bất quá người của gia tộc trộm mộ đối với rất nhiều chuyện sẽ có cái nhìn khác với những gia tộc bình thường, Tiểu Hoa khẳng định cũng rất cần cái này. Cho dù nó sẽ không bị trưng bày ra cho tất cả mọi người trong Hoắc gia xem, nhưng chắc cũng phải trưng ra trước mặt một số vị trưởng bối có quyền quyết định, sau đó họ sẽ nói cho tất cả mọi người biết chuyện đã ra. Nhưng cho dù tôi nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy hành vi thật sự ngay cả bản thân tôi cũng không thể nào chấp nhận được.
Tôi ở trước mặt thi thể Hoắc Lão bà dập đầu vài cái, sau đó nói với bà ấy: “ Bà bà à, bà biết cháu đang định làm gì phải không? cháu biết là bà sẽ phải rất đau, Tiểu Hoa cũng vậy. Cháu thật sự là bất đắc dĩ lắm rồi. Nếu bà không có ý kiến, thì bà đừng động nha.”
Sau khi nói xong, tôi nhìn nhìn thi thể, phát hiện thi thể quả thật không nhúc nhích gì, nói: “Cám ơn bà bà, cháu sẽ lén nói bí mật này cho bà biết, thực ra ông nội của cháu vẫn còn thích bà lắm. Nếu bà cũng thích ông ấy thì báo mộng cho cháu biết, cháu sẽ đem bà đi chôn ở bên cạnh ông nội của cháu, không cho bà nội của cháu biết đâu. ”
“ Cậu vì muốn sống mà dám bán đứng cả bà nội của mình vậy sao. ” Bàn Tử ở bên cạnh mắng, “ Với gương mặt của ông nội cậu không chừng ở dưới đó đã có ba bốn nàng vợ hậu hạ rồi, bây giờ cậu lại đem Lão Thái bà đi xuống chỗ ông nội cậu, vậy không phải là gây ra “ Tinh phong huyết vũ “ sao. ”
“ Không quan tâm được nhiều như vậy đâu. ” Tôi nói, “ Những người sống trong giang hồ, làm sao mà không bị người khác chém chứ. ” Nói xong tôi liền cảm thấy chính mình con mẹ nó, quả thực là tên khốn nạn đến cực hạn.
Tôi rút đao trên người thi thể ra, đưa lên cổ Hoắc Lão bà hoa tay múa chân một chút, nhắm mắt lại, cắn răng, sau đó quay đầu sang Bàn Tử nói: “ Bàn Tử, tôi có một việc, anh nhất định phải làm giúp tôi, tôi cho anh sáu mươi vạn! ”
Bàn Tử đang ở bên kia đem tất cả mọi thứ sửa sang lại chuẩn bị đi ra, nghe thế liền quay đầu lại hỏi tôi: “ Cái gì đây, hai người chúng ta có gì mà cậu còn phải khách khí như vậy? Nói, làm việc gì, nếu là việc đơn giản tôi sẽ đánh chết cậu. ”
Tôi nói: “ Anh giúp tôi đem đầu của Lão bà bà “hái” xuống. ”
Bàn Tử nhìn tôi, liền ngây người: “ Cậu điên rồi! Vậy thì Tú Tú không giết cậu mới lạ? ”
Tôi đem suy nghĩ của mình nói với Bàn Tử. Bàn Tử nghĩ nghĩ, nói: “ Việc này thực tình tôi chưa từng làm. Tuy rằng tôi là trộm mộ, nhưng mà những việc làm không tôn trọng thi thể này, mà còn là thi thể của người quen, thật đúng là tôi chưa từng làm qua. Tôi thực sự không thể làm được. ”
Tôi thở dài, liền hỏi Bàn Tử: “ Vậy thì làm sao bây giờ? Anh nghĩ cho tôi một cái biện pháp gì đó đi. ”
Bàn Tử suy nghĩ một hồi, nói: “ Tám mươi vạn đi, tám mươi vạn tôi làm liền. ”