Đạo Mộ Bút Ký
Chương 29
Chương 29
Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện gặp phải trường hợp như thế này, đầu óc bắt đầu u u mê mê, chưa bao giờ có người bằng hữu nào lại không tin tưởng vào tôi như vậy.
Suốt thời gian tới đây, tôi vẫn luôn hoài nghi về nhiều chuyện, vậy mà cuối cùng thì giờ đây tôi cũng trở thành người bị hoài nghi sao?
Không, tuyệt đối không thể, nếu bằng hữu của tôi không tín nhiệm tôi, thì tất cả những dữ kiện tôi có trong tay tại nơi này đều tan biến. Tôi lập tức nói với Bàn Tử:” hỏi đi, đừng để bị hắn dụ. Nếu như cậu có bất kỳ điều gì không tin tưởng tôi, vậy hãy hỏi tôi về chuyện gì đó đi.”
Bàn Tử nhìn tôi, lại nhìn Ngô Tà kia, tôi vội nói:” để hắn trả lời trước, thực giả sẽ rõ ngay.”
Tay đặt trên súng của Bàn Tử từ từ buông xuống, anh ta đi tới trước mặt tôi nói:” khỏi cần, Bàn gia tôi tin tưởng vào trực giác của bản thân, chúng ta tiếp tục đi.” nói xong anh ta lại bước sang chỗ tên kia, “tao hỏi mày một vấn đề, chúng ta giao hẹn trước, nếu mày không trả lời được thì ngoan ngoãn nói thật ra. Thế nào?”
Người kia nhìn Bàn Tử, đột nhiên lắc đầu, “không cần, các người đúng rồi, không cần lãng phí thời gian nữa.”
Bàn Tử nhìn tôi nhếch miệng một cái, người kia đột nhiên nói:” ngài bảo Bàn Tử kia đi khỏi đây, tôi sẽ nói cho ngài biết đang có chuyện gì xảy ra.”
Bàn Tử bật cười, mắng:” thằng oắt con, Bàn gia tao còn nghĩ mày giả trang thành cái dạng này chắc phải là người nguy hiểm thế nào, hóa ra mới dọa thế đã sợ rồi.”
Tên kia liền cười, “tôi không phải là không thể nhịn được, chỉ là tôi thấy không đáng tôi, vì tôi đứng bên phe Tam Gia. Có điều, tôi chỉ có thể nói cho ta gia, nếu anh ở đây tôi nhất định sẽ không nói, không tin anh có thể bức cung. Nếu các anh giết tôi, chờ tới khi biết được chân tướng, các anh nhất định sẽ phải hối hận.”
Tôi nhìn Bàn Tử một cái, Bàn Tử còn muốn mắng hắn, tôi thấy quá phí phạm thời gian, liền ra hiệu với anh ta, bảo anh tránh đi một lát, càng nhanh thì càng sớm biết được chân tướng sự thật, Bàn Tử lúc đó mới tức tối bước vào trong rừng.
Tôi chuyển sang “Ngô Tà”, “đừng nói dối tao, mày kéo dài thời gian không có ý nghĩa gì đâu.”
Hắn nhìn Bàn Tử đã đi xa rồi mới nói :” Tiểu Tam Gia, tôi không đơn giản như vậy đâu, chuyện cũng không đơn giản như cậu nghĩ đâu.
Tôi sửng sốt một lát, liền nhìn “bản thân” nửa như cười nửa như không trước mặt mình, bầu không khí bỗng nhiên không như trước.
Tôi không đáp lời, đang còn suy tính xem chuyện quái gì đang xảy ra. Không phải là hắn đã phát hiện được lỗi gì ở tôi đấy chứ, hay hắn thực sự biết thân phận của tôi? Có điều tôi chỉ trầm mặc được một lúc, hắn lại nói tiếp:” cậu không cần suy nghĩ nữa, đã nói rõ là thời gian cũng là vấn đề, hơn nữa tôi thực sự hiểu rõ đang có chuyện gì xảy ra.”
Tôi không làm ra vẻ gì, chỉ ném tảng đá trong tay xuống, rồi tự tìm một chỗ ngồi.
Người kia nhìn Bàn Tử chậm rãi rời đi rồi ngồi xuống một bên trong bụi cây mới mở miệng nói:” Tiểu Tam Gia, tôi là người của Hoa nhi gia.”
“Tiểu Hoa?”
Hắn gật đầu, “Tiểu Tam Gia, cậu còn nhớ có một đội đeo mặt nạ Tam Gia khác, ở phía sau tấn công vào hang ổ của Vương Bát Khâu không? Người đó chính là tôi.”
“A!” tôi nhớ ra rồi, quả thực là trong lần ở Trường Sa đó, quyết định mang tính quan trọng đầu tiên cơ bản không phải là tôi, mà là một thủ hạ mà tôi chưa từng gặp qua- người của Tiểu Hoa. Tiểu Hoa nói, hắn ta liên quan tới toàn bộ quá trình, căn bản là không có áp lực gì lớn trên người tôi.
“Toàn bộ kế hoạch của Hoa nhi gia, tôi đều tham dự vào.” hắn nói, “ngài có thể không có ấn tượng gì nhiều với tôi, kỳ thật đây cũng không phải lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, từ một mức độ nào đó thì chúng ta cũng xem như là lão bằng hữu rồi.” đối phương nói xong, ngữ khí vô cùng bình tĩnh, “trước kia tôi từng hoạt động trong địa bàn của Tam Gia, người thường tới cửa hàng của ngài để kiểm tra đều là tôi, có điều bình thường ngài gặp người không mấy khi để ý tới mặt mũi họ, cho nên không có ấn tượng lớn gì với tôi, thủ hạ dưới quyền tên Vương Minh của ngài là bạn rất thân của tôi đây.”
Từng lời đó chảy vào tai tôi khiến bản thân có phần hơi bị buồn, lại thêm cả cảm giác như không thỏa đáng. Hắn nói tiếp:” vì vậy tôi được sắp xếp chính là để theo dõi ngài một cách tốt nhất.”
“Ta không hiểu,” tôi lắc đầu, “ta tuyệt đối tin tưởng Tiểu Hoa, ngươi không phải gây chia rẽ quan hệ giữa chúng ta, ngươi còn nói bậy nữa ta sẽ đánh chết ngươi.”
Tôi hiểu là ngài khó mà tin được chuyện này, nhưng Hoa nhi gia sắp xếp như vậy không phải vì bản thân ngài ấy, Tiểu Tam Gia, có rất nhiều chuyện đều là từ đời trước truyền thụ lại.” tên kia cười cười, nhưng điệu cười đó lại vô cùng giống với tôi.
Đấu trí cùng với một người có diện mạo giống mình thực sự là chuyện quỷ dị nhất trong ngàn vạn chuyện quỷ dị trên đời, tư duy của tôi cuối cùng cũng phải ngưng lại mất một lát. Tôi ý thức được rằng Ngô Tà này có bộ dáng giống với tôi, nhưng hắn tuyệt đối không phải là người tôi có thể dễ dàng đối phó được.
Có điều, trong lòng tôi lại không vì những gì hắn nói là trở nên căm ghét, trải qua bao sóng gió, tôi đã không còn dễ dàng tin tưởng bất kỳ lời nào, dù cho Tiểu Hoa có đứng trước mặt tôi nói điều này, tôi cũng vẫn chỉ tin tưởng những gì bản thân mình nhìn thấy, vì tôi là một người nhận thức rất cơ bản.
Tôi lạnh lùng nhìn hắn, nghĩ xem là hắn sẽ nói tiếp thế nào. Tôi biết tôi càng bình tĩnh thì sẽ càng dễ dàng phát hiện ra sơ hở trong lời nói của hắn, chỉ cần phát hiện ra sơ hở, tôi có thể moi được ra càng nhiều thông tin từ đó.
“Vị trí của Hoa nhi gia giờ không phải là do ngài ấy tình nguyện, chẳng qua là không thể không chấp hành mà thôi. Tôi đeo mặt nạ của ngài, so với ngài đã tới đây sớm hơn vài bước, trà trộn vào trong đội ngũ của ông chủ Cầu.”
“Làm vậy vì mục đích gì? Ta cần biết mục đích.”
“Tiểu Tam Gia. Ông chủ Cầu biết rất nhiều chuyện mà ngài không biết. Chú Ba của ngài cả đời kinh doanh tại đây, mục đích của ông ta cũng rất rõ ràng. Chỉ có điều là Hoa nhi gia cũng vì mục đích này mà thôi. Chẳng qua nếu tôi đã xâm nhập vào trong đội Cầu Đức Khảo thì bản thân ngài tất nhiên không nên xuất hiện nữa, nếu Hoa nhi gia có tàn độc một chút thì có thể hạ sát thủ ngay với ngài. Nhưng sự thật là Hoa nhi gia vẫn niệm tình cũ, cho ngài đeo một tầng mặt nạ để ngài có thể tới được đây.”
Những gì người này nói dường như đều rất phù hợp, nhưng tôi biết có nhiều chi tiết trong vấn đề này hắn chỉ nói úp mở cho qua thôi.
Tôi cũng là người thích bắt lỗi sai của kẻ khác, nên những lời vừa rồi có đề cập tới hai khả năng. Một là bản thân người này thích đối nhân xử thế tương đối linh hoạt, nghĩ là làm điều đó sẽ khiến người khác thấy hắn vô cùng khôn ngoan. Và một khả năng khác là hắn hoàn toàn chẳng biết chi tiết gì về vấn đề này cả, để tránh bị vạch trần, hắn đã cố tình sử dụng cách nói như vậy.
Dưới tình huống này, chẳng ai còn tâm tư đâu mà giả trang người khác, đây cũng không phải là đang tán gái. Hắn đang nói bừa, tôi thầm nhận định. Sau khi tên đó nói xong, tôi lẳng lặng nhìn hắn, hỏi:” ta nói rằng ta hỏi: mục đích là gì?”
Hắn nhìn tôi, cũng không vì bị ép mà trở nên bối rối, thân thể cũng không làm ra vẻ gì khiếp hãi, nhưng rõ ràng hắn khó mà nói tiếp được, lặng một lúc lâu sau, hắn mới đáp:” thật đúng là khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác rồi.”
“Nếu không trả lời, ta sẽ bảo Bàn Tử quay lại. Ta đã nói là kéo dài thời gian không có ý nghĩa gì đâu. Ta không muốn tán gẫu linh tinh với ngươi, chỉ là ta muốn biết đáp án của mấy vấn đề, tất cả mọi lời của ngươi đều là nói bừa.” tôi nói, “cơ hội cuối cùng đây.”
Hắn cúi đầu cười cười, nói :” được, tôi nói thật.” nói xong hắn nhìn nhìn túi quần trái của mình, “điện thoại của tôi đặt trong túi này, ngài lấy nó ra là có thể đọc được tin nhắn bên trong, xem xong ngài sẽ biết là có chuyện gì đang xảy ra, giờ tôi có nói thế nào ngài cũng không tin, vậy ngài tự dùng mắt mình xem đi.”
Tôi nhìn túi quần hắn, thầm nhủ cũng có lý liền bước tới vươn tay ra sờ, nhưng vừa sờ một cái lại phát hiện túi quần hắn rỗng không.
Tôi liếc mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn đang cười cười đáp lại tôi, trong giây lát dây trói tay sau lưng hắn đã bị tháo ra, hắn lập tức nắm lấy cổ tôi, đồng thời hai chân gạt một đường vào chân tôi, hắn vừa gạt người tôi lập tức mất thăng bằng, ngã lên trên người hắn. Sau đó tên kia liền nghiêng người đè chặt tôi trên mặt đất.
Cổ họng tôi bị hắn bóp cho nghẹt thở, một câu cũng không thốt ra được. Hắn lạnh lùng nhìn tôi, gương mặt đối diện với tôi kia càng khiến tôi phát điên lên. Con mẹ nó chứ rốt cuộc thì đây là cái chuyện quái gì? Chẳng lẽ là tôi đang bị chính mình bóp chết?
“Đúng như mày nói, tao quả thực đang nói bừa. Mày tuy là đã thông minh hơn trước đây nhiều, nhưng vẫn quá dễ tin người.” Đối phương lên tiếng, nói rồi quơ tay nhặt lên tảng đá vừa rồi tôi vứt lại, quay về phía gáy tôi hung hăng giáng một đòn.
Thậm chí tôi còn không cảm giác được đau đớn gì đã thấy đầu óc choáng váng, tiếp theo, cảm giác đó lại càng thêm rõ rệt.
“Chỉ có một câu tao không nói bừa, tao đúng là đứng bên phe chú Ba mày.” Hắn nói tiếp, “nhưng tiếc là, mày không quan trọng như mày vẫn nghĩ. Trên đường xuống âm tào địa phủ, cố gắng đoán xem tao rốt cuộc là ai nhé!”
Đập thứ ba vừa giáng xuống, tôi lập tức mất đi tri giác.