Đạo Mộ Bút Ký
Chương 73: Rạn nứt
Chương 73: Rạn nứt
Tôi dựng cả tóc gáy, nghĩ thầm đúng là gặp ma rồi, cái thứ này đúng là sinh vật sống?
Bàn Tử đã chạy vọt lên trước cả chúng tôi, vẫn không ngừng chạy, kéo chúng tôi chạy cùng, gào lên: “Ngẩn người cái gì đấy!”
Bàn Tử kéo chúng tôi chạy đi mấy bước, lúc này vẫn chưa kịp phản ứng, quay đầu lại nhìn, lại thấy một cảnh tượng càng thêm ly kỳ: lúc này, bộ mặt của tượng đã đã nứt vỡ ra, bên trong tượng đá hình như có cái gì đó, trào ra ngoài ở ngũ quan khuôn mặt.
“Chó thật!” Tôi chửi mộ tiếng, nghĩ bụng đúng là dự cảm của mình quả không sai, lập tức vắt chân lên cổ mà chạy.
Chúng tôi đang ở giữa một nơi hoang tàn đổ nát, bên dưới là dây leo và đá lởm chởm, thực sự khó mà tăng nhanh tốc độ được, chỉ đành chạy men theo thế núi, chỗ nào tiện thì chạy chỗ đấy, ngã dúi dụi mấy lần liền, hai đầu gối bị va đập đến toác cả ra, mà vẫn phải chạy đến khi sức cùng lực kiệt, quay đầu nhìn lại, mới nhận ra mình vẫn chưa chạy được xa mấy, có điều pho tượng đá kia vẫn ở nguyên tại chỗ chứ không có đuổi theo, đứng ở khoảng cách này thì không còn nhìn thấy rõ nữa.
Trong lúc cuống cuồng mà chạy, vấn đề thể lực đã kéo dài khoảng cách giữa chúng tôi, Bàn Tử với Phan Tử đều đã chạy trước tôi rất xa, vẫn còn đang cắm đầu cắm cổ chạy. Tôi gào lên gọi bọn họ đứng lại. Bọn họ bèn chạy vọt về kéo tôi xềnh xệch đi, tôi kéo lấy họ, bảo bọn họ giờ trốn trước đã, sau đó mới xem chừng pho tượng ở xa xa kia.
Thấy bức tượng cũng không đuổi theo, bọn họ cảm thấy ngạc nhiên, chúng tôi thở hồng hộc, lại quay lại nhìn, bức tượng đá vẫn không chút sứt mẻ.
Lúc này, bọn tôi mới thả lỏng một chút. Bàn Tử thở hồng hộc như cái ống bễ lò rèn, mệt nhọc nói: “Sao thế? Tiểu Ngô, nó bất động kìa, đấy có phải là cơ quan gì không?”
“Chúng mình vốn đâu có đụng chạm vào nó, sao lại là cơ quan được? Mấy cả, cơ quan cũng không thể đến mức ấy được.”
Đây chắc chắn không thể là cơ quan bẫy rập, toàn bộ pho tượng khắc từ nguyên khối đá, hơn nữa, còn bị kẹp giữa hai cây đại thụ, nếu nó muốn xoay đầu thì sẽ tạo ra động tĩnh cực lớn, thậm chí có thể vặn gãy hai cái cây. Cho nên, nếu là cơ quan thật, thì nó cũng không thể chuyển động, điểm này là không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng mà, dù tôi có nghĩ thế nào, thì sự thật nó vẫn là đã quay đầu rồi, đúng là quái gở.
Thật ra tôi đã có chuẩn bị tinh thần với những chuyện sẽ gặp phải ở trong nước Tây Vương Mẫu rồi, nhưng chuyện như thế này, vẫn là vượt quá khỏi trí tưởng tượng của tôi.
Lúc này, Phan Tử lấy ống nhòm ra khỏi túi trang bị, nhìn về hướng pho tượng kia một lúc. Tôi bèn vội hỏi sao rồi? Rốt cuộc nó là cái gì thế? Liền thấy vẻ mặt Phan Tử đầy kinh ngạc, thốt lên: “Ôi đệt mẹ? Biến rồi?”
“Cái gì?” Tôi lập tức giật lấy cái ống nhòm, nhìn về phía đó, vừa nhìn thì thấy quả nhiên trước mặt chúng tôi là mặt sau của bức tượng, thế mà, khuôn mặt dữ tợn kia đã biến mất rồi.
Tôi còn chưa đặt ống nhòm xuống đã bị Bàn Tử giật mất, trong đầu tôi rối một nùi, chẳng lẽ những gì chúng tôi vừa nhìn thấy là ảo giác ư? Không thể nào, cả ba người bọn tôi khiếp vía đến nỗi suýt đái ra quần, chuyện này là thế nào? Khuôn mặt chúng tôi vừa nhìn thấy là sao? Chẳng lẽ là hồn ma?
“Bà già nhà nó, chẳng lẽ có kẻ đã chơi mình à?” Bàn Tử nói.
Bọn tôi sợ anh ta lại lỗ mãng, bèn kéo anh ta ngồi xuống. Đá tảng ở đây không vững, Bàn Tử lảo đảo một cái rồi trượt xuống, bọn tôi lại lập tức giữ chặt lấy anh ta lại. Trong lúc vô tình liền nhìn thấy, ở trên một tảng đá khổng lồ cách đây khoảng hơn mười mét, có một phù điêu chạm khắc khuôn mặt to tướng, giống y chang khuôn mặt chúng tôi vừa nãy nhìn thấy, cũng là nét mặt lạnh lẽo nhìn đăm đăm về phía trước, nét mặt trông như xác chết.
Lúc nãy cắm đầu cắm cổ mà chạy, không để ý đến các di tích khắp bốn phía, cho nên không biết bức phù điêu này có đúng là vốn nằm ở đấy hay không.
Bàn Tử và Phan Tử nhìn thấy, lập tức cảm thấy không ổn, đều đứng vững cả lên. Bàn Tử bảo: “Mẹ kiếp, này mà không phải sống.”
“Không chỉ một đâu!” Phan Tử nói, chỉ vào một bên. Chúng tôi quay ra nhìn, liền phát hiện trên khắp các tảng đá lớn ở bốn phía, cứ cách ba bốn bước lại có một bức phù điêu mặt người, to nhỏ đủ cả. Nhưng phần lớn đều bị dây leo mọc che kín hết, không nhìn thật kỹ thì không nhận ra được, mà khi nhìn thật kỹ ra, thì mới nhận thấy quy mô kinh người của nó. Hầu như khắp mọi nơi đều có. Cách nơi chúng tôi núp chưa đến mười mét, chính là một khuôn mặt khổng lồ, quái gở là, toàn bộ các bức phù điêu ở nơi này đều chạm khắc hình mặt người chứ không khắc hình thân chim.
Bàn Tử thấy vô vàn những cặp mắt bằng đá đờ đẫn nhìn mình như thế, không khỏi phát hoảng, lập tức giương súng của Phan Tử lên. Tôi lập tức đè anh ta lại, bảo anh ta đừng có hành động thiếu suy nghĩ. Tôi đã cảm nhận được xung quanh đây có chút không ổn, những thứ này hình như không phải phù điêu đâu.
Tôi còn không kịp suy nghĩ cẩn thận rõ ràng xem những thứ này rốt cuộc là cái gì, thì đột nhiên, một bức phù điêu trong số đó bất chợt nứt toác ra, tiếp đó, tôi liền bắt gặp được một cảnh tượng kỳ lạ: đá vỡ vụn ra, sau đó tất cả bay lên không trung.
Tôi há mồm trợn mắt nhìn, nghĩ thầm lẽ nào tôi bị thần kinh rồi? Ban ngày mà cũng sinh ảo giác? Chợt nghe Phan Tử gầm lên một tiếng: “Mẹ kiếp, là con thiêu thân!”
Tôi tức thì bừng tỉnh đại ngộ, nhìn kỹ lại, hóa ra những viên đá vụn đang bay kia là những con thiêu thân màu đen, những hình mặt người này là do những con thiêu thân túm tụm xếp lại mà thành, thảo nào chốc chốc xuất hiện chốc chốc biến mất. Ngay lập tức, liền thấy những phù điêu mặt người ở khắp xung quanh cũng bắt đầu nứt toác ra, một lượng lớn bay vút lên không trung, tản ra bốn phía.
Rõ ràng những con thiêu thân này núp trên các di tích, sau đó bị chúng tôi quấy nhiễu, không biết vì sao lại xếp thành hình mặt người thế này. Chẳng mấy chốc, bầu trời gần như bị phủ kín bởi những mẩu vụn đen, mấy con thiêu thân này không biết có độc hay không, chúng tôi cứ theo bản năng mà dùng áo bịt mũi, có điều, thông thường những loài sinh vật dùng màu sắc để tự vệ thì thường không độc. Nhìn thiêu thân dần dần bay tán ra, như những cánh hoa đen rải khắp trời, rất có cảm giác.
Bàn Tử bắt lấy mấy con, nói là muốn nhìn kỹ xem sao, mấy con thiêu thân này không biết là cái giống gì nữa, nhưng mà bắt mấy lần rồi mà không trúng. Chúng tôi cũng dần dần thả lỏng, đây cũng coi như là một hồi sợ bóng sợ gió. Có điều, cũng không trách chúng tôi được, tình cảnh này quả thực khiến người ta khiếp vía.
Chúng tôi đứng nguyên tại chỗ, trong lúc đấy không dám hành động thiếu suy nghĩ gì, khi bọn thiêu thân lục tục bay đi, chỉ còn lẻ tẻ lại một ít, lúc bấy giờ, chúng tôi liền nhìn thấy di tích có sự thay đổi. Nơi mà thiêu thân vừa che kín đi, giờ lộ ra một mảng trắng xóa. Nhìn kỹ, liền phát hiện ra tất cả toàn là da rắn lột trắng hếu, quấn đầy trên các dây leo thực vật, trông giống như những dây ruột non ruột già trắng ởn của loài động vật nào đó.
Bàn tử nhảy xuống, nhìn thấy dây leo, bới mấy sợi dây leo rồi chửi một tiếng. Da rắn lộn đa phần đã thối rữa lở loét đủ kiểu, cực kỳ kinh tởm, đầy dây leo xoắn xuýt vào đó, nhìn khắp xung quanh, đâu đâu cũng là da rắn. Tất cả lũ thiêu thân vừa rồi đều bám trên da rắn đó, chắc là đã bị mùi xác thối thu hút kéo đến, nơi này có thể là nơi rắn đến ẩn núp để lột da.
Chúng tôi nhìn mà lạnh cả người, khu di tích này có quy mô cực lớn, phải có biết bao nhiêu rắn sinh sống ở đây thì mới có thể lột được cả đống da như thế này?
Bàn Tử trèo lên, bới ra được một bộ da rắn đem xuống cho bọn tôi xem. Phần đầu của bộ da trương phình lên, có thể nhìn thấy hình mào gà, đích thị chính là da lột của lũ rắn độc này rồi. Bộ da rắn này to cỡ bằng bắp chân, to hơn lũ rắn lúc trước chúng tôi gặp phải nhều, xem ra, tầm vóc của lũ rắn ở đây chúng tôi không thể tính toán được.
Bàn Tử đương nhiên là thấy tởm chết được, cau mày, không thèm nhìn nữa.
Da rắn lột cực kỳ quan trọng lại quý giá, một cân ta có thể bán được đến hơn trăm tệ, với quy mô của nơi này, ít nhất phải đến mấy tấn da rắn rồi, giá trị đế kinh người, nếu Bàn Tử mà biết chắc sẽ không còn thấy tởm nữa đâu. Có điều, tôi cũng biết, cảm thấy khắp mình mẩy nổi đầy da gà.
Phan Tử sờ sờ bộ da rắn, nói: “Lớp da vẫn còn rất cứng chắc, hình như là mới lột cách đây không lâu. Đây là nơi chúng lột da, nếu đụng phải mấy con rắn ở đây, chúng sẽ cho rằng địa bàn của mình đã bị xâm phạm nghiêm trọng, chắc chắn sẽ tập kích chúng ta, tôi thấy nơi này không thể ở lâu.”
Tôi quay ra sau nhìn, muốn đi tiếp, tất phải đi qua những khu vực rắn lột da này, đấy là việc cực kỳ khó chịu, có điều, lo lắng của Phan Tử là hoàn toàn chính xác. Những nơi kín đáo ở đây rất có thể có những lũ rắn độc này.
Chúng tôi lập tức lên đường, vội vội vàng vàng rời khỏi khu vực này, tôi vốn tưởng rằng ít nhất cũng đụng phải một hai con rắn, thế mà quãng đường đi ra lại thuận lợi cực kỳ, chúng tôi không hề phát hiện thấy cái gì cả. Mới nhớ ra, hình như ban ngày rất ít khi gặp phải rắn, xem ra lũ rắn này là động vật ăn đêm, điều này cũng chứng tỏ, vào buổi tối cánh rừng này chắc chắn sẽ vô cùng náo nhiệt.
Tôi đi sâu vào trong, ngửi thấy được một mùi tanh hôi đến là buồn nôn, thứ mùi này cực kỳ quái gở, khi đi ra khỏi khu di tích, men theo địa thế mà về lại cánh rừng, đủ các thứ trong dạ dày đã ọc lên nghẹn ứ ở cổ họng rồi.
Sau khi, lại tiếp tục đi sâu vào rừng rậm, cái cảm giác cả bầu trời bị che khuất lại ập thẳng vào mặt, có điều, đã trải qua khoảng thời gian vừa nãy, cho nên cảm thấy bầu không khí trong rừng rậm chính thật là đáng hưởng thụ, không khí ẩm ướt trộn với mùi đầm lầy vẫn tốt hơn mùi tanh tưởi của rắn nhiều. Rất nhanh sau đó, cảm giác buồn nôn của tôi đã biến mất rồi.
Chần chừ trong khu di tích một hồi lâu, cho nên Phan Tử đi nhanh cực kỳ, có điều, thể lực đã đến giới hạn rồi, chúng tôi không nói chuyện nữa, cứ đi bộ như thế bốn, năm tiếng đồng hồ. Chúng tôi cảm nhận được rõ ràng địa thế lại càng hạ thấp, nước trong đầm lầy lại càng chảy xiết, khắp xung quanh lúc nào cũng nghe thấy tiếng thác nước chảy xiết, nhưng không biết là ở nơi nào.
Phan Tử lấy lương khô, chúng tôi vừa ăn vừa đi tiếp, không lâu sau đó, cuối cùng cũng đến được một chỗ thác nước, đó là một đoạn đứt gãy địa tầng khi địa thế đột ngột hạ thấp, không biết là di tích cổ đại gì nữa.
Suốt chặng đường đi, tôi gần như có thể khẳng định thung lũng núi này có địa thế lòng chảo, vùng trung tâm thung lũng chắc là nơi thấp nhất, như vậy, toàn bộ nước đều chảy về nơi ấy. Tôi cảm thấy cung Tây Vương Mẫu hẳn là phải ở đấy, nhưng bây giờ điều đó không còn quan trọng nữa.
Sau khi đi qua thác nước, cả người chúng tôi đều ướt đẫm, đến phía dưới thác nước lại là một hang động, dường như nước ngấm hết vào đất, thảm thực vật lại càng dày đặc, hầu như không còn một khe hở nào để bước đi nữa, mà ở dưới này vốn không thể nhìn thấy bầu trời đâu, chúng tôi gần như là phải chen chúc mà tiến lên từng đoạn một, thế là mất đi cảm giác phương hướng.
Khói hiệu của bọn chú Ba loãng đi rất nhanh, cho dù chúng tôi đã chỉnh lại la bàn, nhưng vẫn lo sẽ đi chệch hướng quá xa. Phan Tử đành phải dừng lại, trèo lên cây phân biệt phương hướng.
Lúc này, tôi đã mê man cả người rồi, Phan Tử vừa trèo lên, tôi với Bàn Tử bèn trèo lên một cành cây dựa vào đó mà thừa dịp nghỉ ngơi lấy sức một chút. Nhưng mà, chẳng được bao lâu sau, Phan Tử đã chỉ rõ được phương hướng, nói đã đến gần chỗ bọn chú Ba rồi, lại bắt chúng tôi đi tiếp như muốn đòi mạng nhau.
Lúc này nhìn đồng hồ, đã đi không ngừng nghỉ suốt một ngày trời rồi, trong hoàn cảnh như này mà bôn ba với cường độ mạnh như thế, tôi thật đúng là chưa trải qua bao giờ, đến bây giờ tôi vẫn có thể đứng lên được, đúng là giờ thể lực đích xác là đã vượt trội lên không ít rồi. Nhưng mà bây giờ đã vượt qua cực hạn của tôi rồi, tôi cứ có cảm giác chỉ cần ngồi xuống một cái là sẽ thiếp đi luôn.
Bàn Tử và Phan Tử bàn bạc một chút, rồi cuộc hành quân cấp tốc lại bắt đầu. Bàn Tử thấy sắc mặt tôi tái lợt ra, biết thể lực tôi đã tiêu hao quá mức rồi, nhưng mà trong tình huống bây giờ anh ta cũng không thể giúp gì được cho tôi. Chỉ có thể không ngừng tán phét với tôi, dời sự chú ý của tôi.
Xung quanh cảnh sắc đơn điệu, không có chủ đề để nói chuyện, Bàn Tử bèn nhìn cái gì đó trong nước, rồi hỏi tôi: “Tiểu Ngô, cậu nói xem, trong mấy cái nhà rách chìm dưới nước này liệu có minh khí gì không nhỉ?”
Tôi nói, dựa theo kinh nghiệm khảo sát thành cổ Lâu Lan thì đương nhiên sẽ có một vài thứ, nhưng mà bởi vì thành cổ này bị nhấn chìm dưới nước rồi, cho nên những thứ như tơ lụa thẻ tre không cần phải vấn vương nữa, nồi niêu chén bát thì chắc là còn thừa một ít. Anh định làm gì thế hả? Bộ lại ngứa tay rồi à?
Bàn Tử bèn vội nói không ngứa không ngứa, sao cậu lại dùng ánh mắt hẹp hòi đấy mà nhìn Bàn gia ta, mục tiêu bây giờ của chúng ta là một món bở hơn nữa cơ, đồ tới tay là tôi nghỉ hưu luôn, mấy thứ chai chai lọ lọ đó đáng mấy đồng, dù thế nào bọn mình cũng phải mò được mấy thứ đáng để đem bán đấu giá ở nhà hàng Bắc Kinh chứ lị.
Tôi nghe mà thở dài một cái, lúc mới đầu thì còn có tí tác dụng, chứ càng về sau trước mắt tôi càng nhòe nhoẹt cả đi, những thứ ở phía xa xa tôi không còn nhìn thấy rõ nữa rồi, cây cây cối cối đều mờ mờ ảo ảo. Nghĩ thầm chẳng lẽ sắp té xỉu rồi, đúng là mất mặt quá mà. Chợt nghe Bàn Tử nói: “Mẹ, sao lại nổi sương rồi?”
Cố sức lấy lại tinh thần, tôi dụi mắt nhìn khắp xung quanh, nhận ra đúng là sương mù thật, không phải mắt tôi hoa lên, mà là sương mù này không biết nổi lên từ bao giờ, xám xịt mờ ảo, cánh rừng phía xa xa đã hoàn toàn không nhìn thấy rõ nữa, mấy cái cây trước mặt cách mấy mét thôi cũng đã biến thành những bóng hình quái dị. Một luồng khí âm lạnh bắt đầu chụp lên toàn bộ cánh rừng.
Không biết là do mệt nhọc quá độ, hay là do nhiệt độ hạ thấp nữa. Nhịp tim tôi bắt đầu nảy lên cực nhanh, cực kỳ bất an, cảm giác xoắn xuýt đè ép lên ngực tôi cứ như là bóng đè.
Đêm qua là ở ngoài biển cây, bên trong biển cây có sương mù hay không chúng tôi không biết, cũng không biết sương mù này có độc hay không, có điều, chúng tôi không thể nào chú ý đến nhiều thứ như thế, đằng nào thì cũng không mang theo mặt nạ phòng độc.
Chúng tôi xé quần áo, thấm ướt rồi bịt vào lỗ mũi, lại đi một đoạn, không có cảm giác gì khó chịu thì mới bỏ ra. Có điều lúc này, chúng tôi phát hiện sương mù đã dày đặc đến mức không còn nhìn thấy cái gì rồi.