Đạo Mộ Bút Ký
Chương 120: Cơ quan
Chương 120: Cơ quan
Đó chính là cơ quan. Bên dưới chiếc bàn đá bày bản đồ sao này đã bố trí sẵn một cái bẫy thăng bằng, tất cả các viên đan dược điểm sao trên bản đồ đều đã được tính toán trọng lượng cực kỳ chính xác và tỉ mỉ, trình tự cầm lên cực kỳ nghiêm ngặt, buộc phải lấy đan dược theo một trình tự cố định mới được, nếu không bàn đá sẽ mất thăng bằng, nghiêng xuống kéo khởi động cơ quan, tạo nên phản ứng dây chuyền, làm ngọc dũng khắp bốn phía tự động tuột ra, huyết thi thi biến.
Nơi đây có thể nói chính là thành địa quan trọng nhất của tộc Vương mẫu. Nếu nơi đây bị xâm nhập, tương đương với việc bí mật cốt lõi nhất của hoàng tộc có nguy cơ bị bại lộ. Bởi vậy, ở đây phải thiết trí một cái bẫy đáng sợ đến thế, hoàn toàn là để đồng quy vu tận.
Tình cảnh bây giờ của chúng tôi phải nói là cực kỳ tuyệt vọng, lúc chúng tôi chạy đến cửa hang thì đã bị đóng kín, cả đám bị nhốt trong khu vực dưới đáy hang động này.
Mấy gã người làm của chú Ba đã sợ đến cứng ngắc, đừng nói bọn tôi, ngay cả Bàn Tử với Muộn Du Bình gặp cảnh này cũng tái mét mặt, tình cảnh này ngay đến ông nội tôi cũng chưa từng gặp phải, trong cuốn sổ tay ông để lại cũng đâu có viết nếu đụng phải hơn một nghìn con bánh tông đồng thời cùng thi biến thì phải quản lý ra sao, đưa vào kinh doanh thế nào, cái đệch mợ, không biết cái nghề đổ đấu này có bằng EMBA không nữa.
Ngay sau đó, từ trong đống xác cổ phát ra liên tiếp những tiếng “kèng kẹc kèng kẹc”, tức khắc ở chỗ khác lại vang lên cái tiếng ấy. Chả mấy chốc, khắp nơi nơi đều vang vọng thứ âm thanh này. Đồng thời, tôi thấy lớp da khô bên ngoài các xác khô không ngừng bong tróc ra, hình như thực sự xác chết sắp bật dậy rồi.
Tha Bả kia nhìn về phía chúng tôi, rống lên: “Mẹ kiếp chúng mày đang nhìn cái gì? Sao không nghĩ cách gì đi? Làm thế nào bây giờ?”
Bàn Tử chửi thề một tiếng, nhặt khẩu súng dưới đất lên, bảo: “Làm gì? Bây giờ ta chỉ có thể so xem ai sống lâu hơn ai thôi chứ làm gì nữa.”
“Cứt chó, bố mày không muốn chết, mau nghĩ cách, bằng không tao bắn chết mày.” Người nọ liền chĩa súng qua.
Bàn Tử kiểm tra đạn một chút: “Vậy mày cứ đi đầu hàng thử xem. Có điều, dưới này sâu đến thế, Thượng đế muốn xuống cũng chả dễ gì đâu.” Nói xong nhắm nhào vào huyết thi, ngẩng đầu nổ súng. Cái xác khô gần đó nhất lập tức ngã xiêu vẹo, lớp da khô trên thân mình bị bắn nát, chúng tôi nhìn thấy bên dưới đó là lớp da tím bầm của xác chết, viên đạn bắn trúng chỉ chọc được một lỗ thủng.
Tôi thấy Bàn Tử đã bình thường trở lại rồi, tuy vẫn cảm thấy sợ hãi, nhưng trong lòng anh ta đã chấp nhận được cái chết. Anh ta bắn liên tiếp ba phát súng, đến lúc này tên kia mới phản ứng được, lập tức tới hỗ trợ, tiên hạ thủ vi cường. Sống được một phút thì cũng là một phút.
Bàn Tử vừa thay đạn vừa đi tới bên tôi, móc đạn tín hiệu ra đưa cho tôi, bảo: “Liên tục chiếu sáng, đừng bắn lên trên, bắn vào mặt bọn chúng, tụi mình phải học tập năm anh em tráng sĩ núi Lang Nha!”
Bên trên? Tôi ngẩng lên nhìn trên đỉnh đầu, bỗng nhiên có một linh cảm, nhớ lại nội dung ngay đầu phần cuốn sổ tay, ông nội đã viết cái gì?
Lúc đó, phản ứng đầu tiên của ông nội, đó là huyết thi không biết trèo cây!
Không biết trèo cây, tức càng không biết trèo tường, lại càng không biết trèo vách đá. Nghĩ tới đây, tôi lập tức nói với mọi người: “Chúng ta nghĩ cách trèo lên! Trèo lên cái Huyền không lô kia, nếu người ta có thể treo lò luyện lên cao như vậy, hơn nữa xung quanh lại không có cầu thang, vậy chắc chắn phải có cách khác để trèo lên.”
Loáng cái, tất cả mọi người đều cảm giác có một đường sống rồi. Tất cả lập tức hành động, Bàn Tử gào lên đừng có làm loạn, ai có súng thì tranh thủ chuẩn bị phòng thủ, ai không có thì đi tìm.
Tôi lập tức xông về phía một món đồ thanh đồng gần đó, mấy thứ này cái nào cái nấy phải cao bằng một người lớn, leo lên để nhìn cho rõ.
Nhưng khi tới gần, tôi lập tức nhận thấy không ổn. Nếu có cách để trèo lên, vậy chắc chắn lúc trước chúng tôi phải nhìn thấy rồi. Hơn nữa, tôi biết, thông thường lý thuyết thiết kế của cổ nhân đó là người không động mà hình động, Huyền không lô này có thể không phải được xây dựng ở trên đó, mà là được treo lên, bất kỳ thao tác treo nào cũng có thể tiến hành ở bên dưới được. Như vậy, chúng tôi không thể nào lên đó được, bởi vì cho dù có kéo hạ được bếp lò này xuống thì chúng tôi cũng không lấy đâu ra sức lực mà lại treo nó lên.
Có điều, đứng trên một món đồ đồng, tôi liền nhận ra chúng tôi cũng không nhất thiết phải leo cao đến vậy. Chỉ cần trèo lên trên mấy món đồ này thì chắc huyết thi cũng không với tới được, như vậy, đồ thanh đồng là đủ rồi.
Nghĩ tới đây, tôi lập tức kêu to lên, có vài người phản ứng lại, nhất loạt chạy về phía tôi, ra sức trèo lên các món đồ đồng.
Rất nhanh, tất cả mọi người đã trèo lên. Trên các bậc thang đá, càng ngày càng nhiều huyết thi bắt đầu đứng bật dậy, tôi vừa nhìn liền nhận thấy không xong: những cái xác này cao to lực lưỡng cực kỳ. Độ cao thế này vẫn chưa đủ, nhưng không còn món đồ đồng nào cao hơn thế này nữa.
Đứng từ trên cao bắn xuống chỉ có thể tạm thời ngăn chặn mấy con huyết thi đang tới gần. Dưới ánh sáng đèn mỏ, đã thấy mấy khuôn mặt quái gở đã rất gần chúng tôi rồi, mà ở những chỗ đèn mỏ không chiếu tới được thì càng không thể tưởng tượng hơn nữa.
Ngay trong khoảnh khắc gần như tuyệt vọng, Bàn Tử kêu lên: “Các anh em, phải liều mạng thôi!” Nói rồi, anh ta giũ ra mấy kíp mìn, nói tiếp: “Ta xông lên, vừa chạy vừa ném mìn, nổ ra một con dường máu, mọi người yểm hộ xung quanh, chúng ta xông về phía trước.”
Tôi nhìn thấy liền kêu lên: “Cái thứ này anh lấy đâu ra?”
Không phải lần trước tôi đã nói, không có thuốc nổ tôi không bao giờ xuống đấu nữa. Bàn Tử gào lên: “Ông đây giấu riêng đấy!”
Tôi thấy phương pháp này tuy chả khác gì tự sát, nhưng ít nhất cũng có một đường sinh cơ, bèn gào tướng lên: “Liều mạng!”
Bàn Tử gầm lớn: “Chỉ có bốn kíp mìn thôi, khoảng cách xa quá, mọi người phải theo kịp, chậm một giây là hết cứu!”
Nói đoạn, rút kíp nổ, ném luôn kíp mìn đầu tiên. Tôi nhìn ngòi nổ bốc khói rơi vào giữa bầy xác chết, lập tức ngồi sụp xuống. Ngay tức thì, một tiếng nổ thật lớn vang lên, sóng xung kích hất văng cả đống xác chết lên. Chúng tôi cúi đầu né đá vụn và mảnh vỡ bắn ra, cái lư đồng chỗ chúng tôi nấp bị nổ đến móp méo, ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên, phía trước đã có một khe hở để chạy.
Bàn Tử nhảy xuống, lập tức ném kíp mìn thứ hai, gào lên: “Chạy!”
Chúng tôi lập tức nhảy xuống khỏi cái lư đồng. Trong nháy mắt đó, kíp mìn phát nổ, lần này không có cái lư đồng che chắn, đá vụn bay véo véo cứ như đầu đạn bắn về phía chúng tôi, chúng tôi lập tức gạt bay ra. Nhưng còn chưa kịp đau rát, Bàn Tử lại quăng một kíp mìn khác ra, những người có súng dàn ra xung quanh, lập tức nổ súng bắn hất lũ huyết thi đang nhào tới.
Chúng tôi tiếp tục liều mạng chạy về phía trước, quả thực cứ như trên chiến trường vậy, nổ bùm một cái, cả đám nhào xuống nằm úp sất trên mặt đất một giây, chờ hết chấn động, lại chồm lên chạy tiếp, lỗ tai cả đám đều ù đi. Tôi nghĩ, chiến dịch Thượng Cam Lĩnh cũng chỉ đến thế này thôi.
Bàn Tử hét lên: “Một quả cuối, chạy!”
Lần này, kíp nổ ném về phía cửa đá. Chỉ bằng một kíp mìn này, nhất định phải nổ tung được cửa đá phong kín kia, bằng không, tất cả đều thành công cốc.
Chúng tôi sống chết liều mạng chạy về phía trước, vừa khom lưng vừa chạy, nhưng xông đến nơi rồi mà kíp mìn vẫn chưa nổ. Bàn Tử chạy đầu tiên lập tức dừng lại, quay đầu gào lên: “Ngại quá, đoán nhầm rồi! Đạn lép!”
Huyết thi xung quanh lập tức ập tới. Không khí nồng nặc mùi thuốc nổ và thứ mùi cay độc đặc trưng của huyết thi. Chúng tôi xúm lại thành một vòng tròn, tôi kêu to: “Dùng súng, bắn kíp nổ!”
Bàn Tử nói: “Bị che rồi, không nhìn thấy.”
Chỉ thấy Muộn Du Bình nhảy vọt lên, đạp lên bả vai Bàn Tử, mượn lực một cái rồi bay vút lên, hai đầu gối vặn một cái, kẹp ngay cổ một con huyết thi, vặn mạnh một cái đến nỗi cả cái đầu huyết thi cũng bị vặn đứt luôn. Sau đó, hắn một cước đá bay cái đầu huyết thi vào trong đống xác. Cái xác không đầu ngã xuống đống huyết hi, để lộ ra kíp mìn sau lưng nó.
Bàn Tử cực nhanh, vung tay bắn một phát, tức thì kíp mìn nổ tung. Lúc này chúng tôi cách kíp mìn quá gần, lần này là trúng thực chiêu thật, cả đám bị hất bay.
Tôi đầu váng mắt hoa, đứng lên là muốn nôn mửa, nghiến răng để không ngất xỉu. Đứng lên nhìn, chỉ thấy cửa đá quả nhiên đã bị phá, nổ ra một lổ hổng to tướng. Nhìn kỹ, tôi mới phát hiện bên trong cánh cửa đá lại là thanh đồng.
Toi. Tôi đứng lên, nhìn huyết thi khắp bốn phía, nghĩ thầm toi thật rồi. Còn chưa kịp đứng vững, từ phía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa. Cả hang động như rung lên bần bật, cả đám chúng tôi ngã lăn ra đất, cả đống xác cổ khắp xung quanh cũng ngã dúi dụi. Quay lại nhìn, thì ra do thuốc nổ chấn động, xích sắt treo Huyền không lô trên trời cuối cùng cũng đứt gãy, cái lò khổng lồ từ trên đỉnh hang động rơi thẳng xuống đáy hang động một cú kinh hoàng. Cái lò có trọng lượng khổng lồ, rơi xuống đáy đập ra một cái hố cực sâu, thân lồ ngập hẳn dưới mặt đất. Đáy hang động này coi như vẫn còn có tí không gian.
Tiếng lò luyện đan vang dội làm đầu óc tôi tê dại. Đàn huyết thi quây xung quanh ngày càng đông, mấy người chúng tôi còn không đứng thẳng lên nổi. Muộn Du Bình kêu lên: “Lùi về! Tôi dụ chúng ra chỗ khác!”
Bởi suốt nãy giờ liên tục cho nổ, huyết thi vẫn còn chưa hoàn toàn tụ lại, chúng tôi đành phải lui về. Muộn Du Bình gọi Bàn Tử: “Đao!”
Bàn Tử tay nổ súng, tay vung ra ném một con dao găm tới. Muộn Du Bình nhảy lên nhận lấy, ngay lập tức rạch một đường ngay lòng bàn tay, mở tay ra giơ về phía đám huyết thi. Lũ huyết thi này cứ như thể bị hắn thu hút, cả thảy đều nhất loạt quay phắt về phía hắn. Hắn tách khỏi chúng tôi, đi lên phía trên. Không biết vì sao, lũ huyết thi cũng lập tức đi theo.
Nhân lúc này, chúng tôi vội vã lùi về phía đáy hang. Tôi kêu lên: “Thế còn anh thì sao?”
Muộn Du Bình không để ý tới tôi, Bàn Tử vội kéo tôi lùi về sau. Mãi cho đến khi chúng tôi lùi xuống đáy hẳn rồi, Muộn Du Bình đã chìm trong đàn huyết thi, ngay cái bóng cũng không nhìn thấy. Tha Bả bèn nói: “Mẹ kiếp trượng nghĩa thật!”
Tôi giựt lấy khẩu súng của gã gào lên chửi: “Trượng nghĩa cái đéo!” Đang định quay trở lại, sao có thể để hắn hy sinh được, Bàn Tử liền kéo giựt tôi lại, quay về phía bên kia kêu to: “Tiểu Ca, tụi tôi tới rồi!”
Bất chợt nhìn thấy Muộn Du Bình ngoi phắt lên từ dưới đàn huyết thi, đạp vào một bên vách đá gần như thẳng đứng mượn lực nhảy vụt lên như một vị thần, sau đó nhảy ra bên ngoài vòng vây huyết thi, theo đà lăn một vòng đến chỗ huyết thi thưa thớt. Sau đó, lại thấy hắn khom lưng gần sát mặt đất, chạy xuyên qua giữa các huyết thi nhanh như chớp, nháy mắt đã lui đến bên lò luyện đan.
Mấy gã người làm của chú Ba chứng kiến vậy mà ngẩn người. Muộn Du Bình đến nơi, nói với chúng tôi: “Những huyết thi này còn chưa thấy máu, các khớp xương vẫn cứng, không giống con trong Lỗ vương cung kia vốn ngâm trong huyết dịch. Bằng không, không một ai trong số chúng ta chạy thoát nổi. Đừng ngẩn ra nữa, xem xem có thể chạy đến đâu.”
Bấy giờ chúng tôi mới phản ứng lại được, mới nhìn thấy cái lò luyện đan bị kẹt tít dưới đáy hang động, xung quanh có vết nứt toác, thông xuống lòng đất. Quả nhiên bên dưới vẫn còn lối đi. Lối vào đường ngầm có lẽ đã bị bàn đá che mất nên lúc trước không phát hiện ra.
Lúc này không còn cân nhắc gì nữa, chúng tôi bám vào những gờ hoa văn trên lò luyện đan, từ từ trèo xuống dưới.
Bên dưới chỉ có một vách tường kép cao bằng nửa thân người, ngồi xổm xuống cũng không ngẩng đầu thẳng được. Bên dưới toàn là đá vụn, sau khi xuống đó, chúng tôi lập tức mò mẫm nhặt đá chặn kín khe hở kia. Cho đến khi không còn một tia sáng nào lọt vào nữa, chúng tôi mới thở phào nhẹ nhõm, cả lũ vật ra đất, hai tai tôi gần như điếc, chỉ thấy trời đất quay cuồng.
Văn Cẩm lập tức xé áo cầm máu cho Muộn Du Bình.
Bàn Tử cầm đèn pin quan sát khắp bốn phía, phát hiện đây là một khoang nhỏ hẹp bằng đá, cũng là do sức người đục đẽo, chỉ rộng chừng sáu, bảy mét vuông, lại bị chèn thêm một cái lò luyện đan to đùng nữa nên chỗ trống lại càng ít, chật đến nỗi không thể vung tay vung chân gì được.
“Cứt thật, giờ biết làm sao đây? Cái lũ kia liệu có tản ra không?” Một người hỏi.
Trong tình hình này, giá có năng lượng mặt trời đem phơi khô lũ xác chết ấy thì được, nhưng mà ở đây thì chẳng có gì có thể trông cậy được, chúng tôi buộc phải nghĩ cách khác thôi. Bàn Tử cầm đèn pin chiếu lung tung, bỗng nhiên, chúng tôi nhìn thấy có cái gì đó được khắc trên vách đá ở một bên. Nhìn kỹ, đó là chữ của Muộn Du Bình, nhưng không giống ký hiệu, mà giống một câu nói hơn.
Tất cả liền xúm vào, Bàn Tử vui vẻ bảo: “Tiểu Ca coi này, có phải cái này nghĩa là phía dưới còn đường xuống không?”
Muộn Du Bình khom lưng lách vào xem, sắc mặt liền thay đổi. Chúng tôi hỏi hắn đấy có nghĩa gì thế, hắn lắc đầu, nhưng tôi nhìn vẻ mặt hắn, biết là hắn xem hiểu ký hiệu này.
Nhưng nơi khắc ký hiệu là vách núi, Bàn Tử lần sờ mãi mà không tìm thấy kẽ hở nào. Muộn Du Bình bèn qua bên đó, dùng ngón tay đặc biệt dài của mình sờ theo những đường nét một lượt, rồi cầm một tảng đá lên đập vào vách. Đập hai phát, bỗng như vách đá kia nứt toác ra như phấn, hắn bèn húc mạnh một cú, vách đá vỡ ra thành lối đi nhỏ xíu, chỉ đủ một người nằm bò xuống chui qua.
“Sao ở đây lại có đạo động?” Bàn Tử kinh ngạc nói.
“Đây không phải đạo động, mà là đường ống dùng để bố trí cơ quan, cơ quan bên trên hoạt động từ phía dưới này.” Muộn Du Bình nói, rồi chui vào đầu tiên.
Chúng tôi nhìn nhau, rồi cũng lục tục chui vào theo. Sau khi bò được khoảng mười mét, đột nhiên lối đi ngoặt thẳng xuống dưới vuông góc với mặt đất, chúng tôi không thể quay đầu trong này, đành phải đầu chúc xuống đất mà bò. Bò mãi, đến khi sung huyết não tưởng ngất luôn rồi, thì chợt nghe thấy tiếng nước.
Có nước, tức là thông với đường giếng rồi. Mọi người lập tức tăng tốc, loáng cái đã đến cuối đường, nhưng lại phát hiện có một tảng đá chặn lối đi. Muộn Du Bình dùng sức húc mấy cái, húc tảng đá văng ra ngoài, tảng đá lăn xuống, từ bên dưới vang lên tiếng tõm.
Chúng tôi ló ra ngoài thăm dò, bên ngoài là một đường nước rất rộng. Dòng nước phẳng lặng, cũng không sâu, chắc ngập khoảng đến eo. Nước trong suốt, có thể nhìn thấy đá phiến lát dưới đáy nước.
Muộn Du Bình đi đầu, mọi người lần lượt trèo xuống, vừa xuống nước thì phát hiện dưới nước lao xao, vô số con giun nhỏ xíu bị chúng tôi quấy nhiễu liền cuống cuồng tản ra. Có mấy người giật mình sợ đến mức suýt nổ súng.
Tôi cũng giật mình một phen. Dưới nước này toàn là một loài giun màu thịt không có vỏ, toàn thân trong suốt, bình thường nằm lặn dưới đáy nước nên không nhìn thấy. Hình như chúng tôi có tính công kích, mỗi khi chúng tôi cử động, chúng lại bơi tứ tán.
Sau khi tất cả mọi người đều xuống nước, có vài người lấy đèn chiếu hai bên đường, chỉ thấy thượng nguồn đường nước là một cửa đập bằng sắt, bên ngoài đập kẹt đầy những cành cây hoặc rác rưởi lộn ngổn trôi từ đầu nguồn xuống. Phía hạ du tối đen, không biết thông đến đâu.
Chúng tôi đến bên cái cửa đập, ra sức rung lắc. Nhưng nó rắn chắc vô cùng, đẩy thế nào cũng không động.
“Đây là đâu?” Một người hỏi.
“Đường nước ở đây dài đến vậy, lượng nước cũng lớn, có lẽ thông đến đường giếng chính dẫn nước xuống hồ chứa dưới cùng rồi.” Văn Cẩm nói. Lời chưa dứt, bỗng có người kêu lên. Chúng tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở ngay giữa dòng nước phía hạ du, có một pho tượng chim mặt người đứng thẳng, cao hơn hai mét. Nó xuất hiện ở đây quá đột ngột.
Chúng tôi lội đến đó, thấy pho tượng rất giống với pho tượng tôi từng nhìn thấy trong rừng mưa. Đang định nhìn kỹ, chỉ thấy Muộn Du Bình rùng mình một cái, đột nhìn đi vòng qua pho tượng, rồi cắm đầu chạy xuống hạ du. Mọi người còn lại liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi cũng lập tức đuổi theo.