Đại Chúa Tể
Chương 1551: Lúc Gặp Lại, Đã Quân Lâm Đại Thiên
Tiếng hoan hô đinh tai nhức óc vang vọng mảnh thiên địa của bắc thương linh viện này, tất cả học sinh đều sắc mặt đỏ bừng lên, ánh mắt cuồng nhiệt nhìn thân ảnh thon dài trên bầu trời kia, tràn đầy vẻ sùng bái khó nói nên lời.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ đều sinh tòn dưới sự uy hiếp của ngoại vực tà tộc, mỗi phút đều không an bình, vậy mà, ai có thể ngờ tới, trong khoảnh khắc nguy hiểm nhất lại nghênh đón kết cục hồi phong lộ chuyển như vậy.
Hắc thi thiên ma đế kia trong mắt bọn họ gần như là vô địch, thế mà dưới tay vị học trưởng này lại yếu ớt như con kiến hôi, búng tay liền diệt...
Tất cả các thiếu niên lúc này đều sinh ra một cỗ nhiệt huyết sôi trào, mục đích tu luyện cả đời, không phải là để có thể bảo vệ thân nhân bằng hữu, không phải là ở những thời khắc thế này có thể động thân, ngăn cơn sóng dữ, được mọi người kính ngưỡng hay sao?
"Thấy không! thấy không! ta đã nói với các ngươi, chỉ cần mục trần học trưởng tới, hắc thi thiên ma đế gì gì đó cũng phải quỳ ma!", vẻ mặt duẫn nhi tràn đầy hưng phấn, nàng 2 tay chống éo nhỏ, hướng về những thành viên lạc thần hội xung quanh, đắc ý nói.
"Duẫn Nhi đại tỷ thật là liệu việc như thần!". Lúc trước mọi người còn cảm thấy bất đắc dĩ khi thấy lòng tin mù quáng của duẫn nhi, nhưng lúc này không ai bảo ai đều đưa ra ngón tay cái, vô cùng bội phục.
"haha, xem trong linh viện sau này, còn ai dám tranh phong với lạc thần hội chúng ta!"
Những học viên khác của bắc thương linh viện đều dùng ánh mắt ghen tỵ nảy lửa nhìn chằm chằm bọn họ, nội tâm ngứa ngáy kịch liệt, dù sao có trận chiến ngày hôm nay, sợ rằng từ nay về sau, lạc thần hội sẽ vĩnh viễn trở thành đệ nhất xã đoàn của bắc thương linh viện, bất kể trải qua bao nhiêu thời gian cũng sẽ không thay đổi.
bởi vì, cho dù có tốt nghiệp rời khỏi bắc thương linh viện,khi xông xáo đại thiên thế giới cũng chỉ cần nói một câu, thế lực trước kia ta gia nhập chính là do Mục Trần sáng lập, Mục Trần chính là học trưởng của ta, sợ rằng đi tới chỗ nào cũng sẽ dẫn tới người người há mồm.
Một vài thiếu niên tâm tư nhanh nhạy, càng là đang có chủ ý, chờ lát nữa linh viện bình ổn lại, xem ra cũng phải tìm cơ hội, gia nhập lạc thần hội mới được...
"Tên này..."
ĐÁm người trầm thương sinh, lý huyền thông, ôn thanh tuyền cũng dần dần hồi phục từ trong rung động, hai mặt nhìn nhau, đều không nhịn được lộ ra vẻ cười khổ.
bởi vì mục trần trước mắt, thật sự đã vượt qua nhận biết của bọn họ.
Bọn họ bây giờ vẫn còn toàn lực truy đuổi tầng thứ thiên chí tôn, nhưng lúc nãy vừa nhìn cũng đã phát hiện ra, Mục Trần đã sớm vượt qua cái tầng thứ bọn họ đang đuổi theo này...
Sự chênh lệch to lớn này, đúng là khiến người ta đến dũng khí để đuổi theo cũng không có.
"Năm đó khi còn ở bắc thương linh viện, nhìn thế nào cũng không ra, gia hỏa này lại có thể kinh khủng như vậy...". Lý huyền thông thở dài một tiếng, ánh mắt của hắn đảo một cái, nhìn thân ảnh xinh đẹp trên bầu trời kia, ánh mắt hiện vẻ ảm đạm, sợ rằng năm đó cũng không ai cho rằng Mục Trần có thể đạt tới độ cao ngày hôm nay, trừ Lạc Ly ra.
Người khác cũng chỉ cho rằng nàng chẳng qua là tìm được một cục đá tầm thường trên bãi cát, nhưng chỉ có nàng một mực tin tưởng, cục đá kia còn chói mắt hơn so với bất kỳ viên kim cương nào.
Trầm thương sinh vỗ vỗ vai lý huyền thông, có chút đồng tình nhìn hắn một cái, hắn làm sao không biết, tên này từ đầu đến cuối đều thầm thương lạc ly, nhưng cũng tiếc là, hắn sợ rằng vĩnh viên cũng không cỏ cơ hội.
Ôn thanh tuyền bên cạnh cũng ỉ ôi than thờ, trước kia, nàng luôn cảm thấy Mục Trần không xứng đáng với một lạc ly chói mắt như vậy, nhưng giờ khắc này, nàng không thể không nói, thiếu niên đã từng tranh đoạt với bọn họ trong cuộc so tài linh viện kia, đã trưởng thành tới mức đủ để cho người ta ngước mắt nhìn lên.
Hắn đã không còn là thiếu niên năm đó, mà là bắt đầu quân lâm đại thiên.
Bắc minh long côn cùng thái thương viện trường từ không trung bay xuống, hắc thi thiên ma đế vừa chết, ma tai cũng sẽ không làm được trò trống gì, tai ương hủy diệt của bắc thương linh viện bọn họ cũng theo đó mà giải trừ, điều này khiến cho khuôn mặt của bọn họ tràn đầy nụ cười.
Những viện trưởng của tứ đại linh viện khác cũng cười rối rít tới chúc mừng, đồng thời trong mắt bọn họ cũng hiện lên vẻ hâm mộ, Bắc Thương Linh Viện sinh ra một học sinh khó lường, mà từ nay về sau, bắc thương linh viện tất cũng sẽ vì thế mà nảy sinh biến hóa to lớn, danh tiếng sẽ vang dội toàn bộ đại thiên thế giới.
Có lẽ sau này, ngũ đại viện phải do Bắc Thương Linh Viện đứng đầu rồi.
Toàn bộ thiên địa, không khí vốn âm u đều đã lãng trừ, cười vui tràn ngập.
Trên bầu trời, Mục Trần khua khua ống tay áo, làm như xua đi tia ma khí cuối cùng kia, sau đó hắn cúi đầu kinh ngạc nhìn 2 tay của mình, hiển nhiên, lúc trước sức mạnh búng tay mạt sát hắc thi thiên ma đế của mình khiến ngay cả hắn cũng có chút rung động.
Dù sao phải biết, trước khi bế quan, hắn cho dù dốc hết toàn lực, cũng chẳng qua chỉ đánh không phân cao thấp với ma ha thiên mà thôi.
Mà bây giờ, nếu ma ha thiên lại đứng trước mặt hắn, cho dù dựa vào Ma ha âm dương bình đi nữa, sợ rằng cũng không chịu nổi mấy hiệp.
Bời vì hắn bây giờ mặc dù vẫn chưa dẫn động được thương khung bảng tới lưu danh, nhưng cũng đã có thể dẫn động một tia thế giới lực, mà chỉ một tia nho nhỏ này, cũng đã xa xa vượt qua thánh phẩm hậu kỳ.
"5 năm, cuối cùng cũng không uổng phí"
Mục Trần tự nói một tiếng, sau đỏ xoay người lại, thân hình đáp xuống phía trước lạc ly.
Lúc này, lạc ly cũng đang kinh ngạc nhìn hắn, hiển nhiên vẫn còn chưa hồi thần, dù sao, chỉ có người thực lực càng mạnh mẽ mới có thể cảm giác được thực lực Mục Trần kinh khủng ra sao.
"Tỉnh lại đi!". Mục Trần xòe bàn tay ra, quơ quơ trước mặt nàng, cười nói.
Trong con ngươi xinh đẹp của lạc ly cỏ ánh sáng lưu động, trực tiếp lườm mục trần một cái, chỉ có điều nàng cũng không biết, bằng khí chất dung nhan của nàng, chỉ là một ánh mắt lơ đãng trong khoảnh khắc cũng có thể làm lòng người trầm mê.
"Lợi hại không?". Mục Trần cười nói, có chút tự đắc nho nhỏ, cũng chỉ có trước mặt người thương, hắn mới lộ ra tính cách này.
"ờm, ngươi lợi hại", lạc ly nghe vậy, chỉ có thể vừa bực mình vừa buồn cười gật đầu một cái.
"Chà chà, Mục Trần, ngươi bây giờ khó lường nha"
Sau lưng, chợt có thanh âm kinh ngạc thanh thúy vang lên, chỉ thấy lâm tĩnh nhảy tới đây, từ trên xuống dưới quan sát mục trần, chợt cái miệng nhỏ nhắn hất lên, nói: "Còn tưởng rằng mấy năm này kéo gần khoảng cách lại với ngươi, không ngờ bị ngươi ném xa như vậy"
Tiêu tiêu cũng đi tới, con ngươi yêu mị quan sát mục trần, đột nhiên nói: "Ngươi thành công?"
Hiện tại nàng cũng biết được, 5 năm qua mục trần biến mất để làm gì.
Mục Trần lười biến duỗi một cái, 2 mắt thâm thúy nhìn hư không, nói: "Còn thiếu một chút, hơi chờ một chút"
Hắn bây giờ cũng chưa chân chính lưu danh trên thương khung bảng, chỉ có điều, đạt tới bước này, hắn đã mơ hồ cảm thấy sự tồn tại của thương khung bảng...
Bốn người một lần nữa nói chuyện với nhau một hồi, sau đó Mục Trần mang theo các nàng từ trên trời cao bay xuống, dưới vô số ánh mắt cuồng nhiệt, đi tới trước mặt thái thương viện trưởng cùng bắc minh long côn.
Mục Trần nhìn 2 khuôn mặt quen thuộc kia, cũng có chút cảm xúc ngổn ngang trăm bề, lúc hắn vừa mới rời khỏi bắc thương linh viên, chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên vừa bước vào chí tôn cảnh mà thôi, thế mà hôm nay, thiếu niên khi xưa cũng đã vấn đỉnh đại thiên thế giới này...
"Học sinh mục trần, bái kiến viện trưởng cùng Long côn tiền bối". Mục Trần ôm quyền, trịnh trọng nói.
Mặc dù thực lực của hắn hiện giờ đã xa xa vượt qua 2 người trước mắt đây,nhưng đối với thái thương viện trưởng cùng bắc minh long côn, mục trần hiển nhiên là cực kỳ tôn kính, năm đó khi còn ở trong linh viện, bọn họ cũng trông nom hắn không ít.
Đặc biệt là bắc minh long côn, càng là đem lôi thần thể truyền thụ cho hắn, ở một khoảng thời gian trước kia, lôi thần thể đã giúp hắn vượt qua rất nhiều cửa ải khó.
Thái thương viện trưởng nhìn thái độ mục trần khiêm tốn như vậy, cũng không nhịn được có chút vui mừng, thiếu niên khi xưa cũng không vì thành tựu hiện tại mà tỏ ra đắc ý tự mãn, vẫn ôn nhuận khiêm tốn như cũ.
Đám người trầm thương sinh, lý huyền thông, ôn thanh tuyền, diệp khinh linh cũng bu lại, gặp lại lẫn nhau, tự nhiên là một phen mừng rỡ cảm thán.
"Mục Trần đại ca!". Duẫn nhi thanh tú đứng trước mặt mục trần, hai mắt trong veo lấp lánh, cười hì hì nhìn hắn.
"Tiểu duẫn nhi"
Nhìn Duẫn Nhi trước mặt, Mục Trần cũng không kìm được có chút hoảng hốt, nhớ lại năm đó khi mới vào bắc thương linh viện, trên đường gặp một cô bé váy trắng, tóc ghim đuôi ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ủy khuất.
Thế mà hôm nay, cô bé năm nào cũng đã trổ mã duyên dáng yêu kiều, đáng yêu động lòng người.
"Ta không còn bé nữa!"
Mục Trần xòe bàn tay ra, giống như năm đó, dùng sức xoa xoa mái tóc mềm mại của Duẫn Nhi, làm mái tóc rối bù,khiến duẫn nhi ánh mắt tràn đầy u oán.
Cùng Duẫn nhi cười náo loạn một trận, sau đó Mục Trần nhìn thấy Đường Thiên Nhi vui vẻ yêu kiều bên cạnh, nàng mái tóc dài khẽ buộc, không còn vẻ hoạt bát lúc trước, ngược lại tỏ ra có chút thanh tĩnh.
"Nhờ Thiên Nhi tỷ bóp nát ngọc phù, mới để ta có thể cảm nhận được không gian ấn ký, kịp thời chạy tới". Mục Trần cười nói.
Đường thiên nhi yêu kiều cười một tiếng, đôi mắt đẹp nhìn Lạc Ly đứng cạnh Mục Trần, hai người đều như vậy, tỏa ra hào quang vạn trượng, chói mắt khiến người ta không thể không dời mắt.
"Lần này thật sự cảm ơn ngươi, nếu không vạn hoàng linh viện chúng ta cũng khó thoát một kiếp". Đường thiên nhi than nhẹ một tiếng, có chút đau thương, bởi vì khi vạn hoàng linh viện chạy trốn tới bắc thương đại lục, cũng đã thương vong một ít học viên.
Mục Trần chỉ có thể vỗ nhẹ vai nàng, tỏ vẻ an ủi.
"Mục Trần đại ca, tiếp đó ngươi sẽ rời đi sao?". Duẫn Nhi bên cạnh chen miệng hỏi, mọi người cũng đưa mắt nhìn tới.
Cảm nhận sự lưu luyến trong mắt mọi người, mục trần cũng hơi cười cười, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía tòa bắc thương linh viện này, những chốn thân quen kia, đều đã từng lưu lại dấu vết của hắn.
"Ta sẽ ờ lại Bắc Thương Đại Lục mấy ngày, hơn nữa triệt để thanh trừ ma tai bên trong đại thiên thế giới..."
Nghe được lời này của Mục Trần.trong bắc thương linh viện một lần nữa bạo phát ra tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
Mục Trần thấy vậy, cũng khẽ cười một tiếng, đồng thời có một bàn tay hơi mát nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, hắn trở tay nắm chặt, ánh mắt thâm thúy nhìn hư không.
Bởi vì hắn biết, đây sẽ là khoảnh khắc yên bình cuối cùng trước đại chiến.