Đa tình kiếm khách vô tình kiếm
Hồi 63: Cánh Thiếp Tử Thần
Hồi 63: Cánh Thiếp Tử Thần
Hướng Tòng hơi ngạc nhiên nhưng rồi hắn bật cười:
- Tại hạ tuy không biết giết người nhưng vẫn có thể giết. Kinh tiên sinh tuy biết giết người nhưng rất tiếc là giết người không thể bằng lỗ miệng mà phải giết bằng tay, việc đó chắc Kinh tiên sinh biết hơn tại hạ.
Kinh Vô Mạng nhìn xói vào mắt hắn:
- Ngươi có nhìn thấy tay ta hay chưa?
Hướng Tòng đáp:
- Tuy rất có nhiều thứ, cái mà tại hạ nhìn thấy không phải là bàn tay để giết người.
Kinh Vô Mạng hỏi:
- Ngươi cho rằng tay ta không thể giết người?
Hướng Tòng cười:
- Người cũng có nhiều loại, có loại dễ giết, có loại khó giết.
Kinh Vô Mạng hỏi:
- Ngươi thuộc về loại nào?
Hướng Tòng trầm mặt lạnh lùng:
- Loại mà ngươi không thể giết được.
Kinh Vô Mạng bật cười.
Y như Thượng Quan Kim Hồng, cái cười của Kinh Vô Mạng trông đến lạnh mình.
Hướng Tòng tuy không sợ vì hắn biết cánh tay giết người của Kinh Vô Mạng bị phế rồi nhưng cái cười ghê rợn đó cũng làm cho họ Hướng bất giác thối lui.
Kinh Vô Mạng hỏi:
- Hình như ngươi hận ta lắm phải không?
Hướng Tòng đáp:
- Hận ngươi chắc không ít lắm.
Kinh Vô Mạng hỏi:
- Hình như ngươi muốn giết ta từ lâu?
Hướng Tòng đáp:
- Người muốn giết ngươi không chỉ một mình ta.
Kinh Vô Mạng hỏi:
- Thế tại sao ngươi không hạ thủ?
Hướng Tòng đáp:
- Muốn giết người cũng phải có cơ hội, việc đó chắc ngươi cũng biết.
Kinh Vô Mạng hỏi:
- Bây giờ ngươi cho là đã đến cơ hội?
Hướng Tòng lơ đãng đáp:
- Có thể.
Kinh Vô Mạng thở ra:
- Rất tiếc là ngươi chưa biết được cái bí mật của ta.
Hướng Tòng hỏi:
- Bí mật gì?
Đôi mắt cá chết của Kinh Vô Mạng nhìn chằm chặp vào yết hầu của Hướng Tòng và hắn nói từng tiếng một:
- Tay phải của ta có thể giết người mà lại còn nhanh hơn tay trái.
Tiếng nói sau cùng của Kinh Vô Mạng chưa kịp dứt thì mũi kiếm gã ghim đúng vào yết hầu của Hướng Tòng.
Không ai thấy thanh kiếm được rút ra như thế nào cũng không ai biết Kinh Vô Mạng xuất chiêu ra sao, chỉ thấy ánh thép loáng lên và từ yết hầu của Hướng Tòng phụt ra vòi máu.
Tròng mắt Hướng Tòng lồi hẳn ra bên ngoài, hắn chết mà vẫn còn kinh ngạc.
Tròng mắt của hai người tuỳ tùng của hắn cũng lồi ra ngoài vì khủng khiếp, cả hai lùi dần ra cửa.
Kinh Vô Mạng lạnh lùng:
- Những ai đã thấy bí mật của ta thì không ai đi được ra.
Ánh thép lại loáng lên, hai vòi máu phụt ra, hai thây người ngã xuống.
Chỉ trong nhoáng mát một vị Đại đà chủ danh dội giang hồ với cặp Phong Vũ Lưu Tinh đã rủ xuống như tàu chuối heo.
Kinh Vô Mạng đứng nhìn trân trối.
Lâm Tiên Nhi thót bụng thở phào.
Nàng nhìn Kinh Vô Mạng bằng nụ cười quyến rũ:
- Thật không ngờ anh lại đến kịp để cứu tôi.
Kinh Vô Mạng lạnh lùng:
- Cô nghĩ rằng tôi đến cứu cô?
Lâm Tiên Nhi nói:
- Tôi biết anh đến cứu tôi nhưng anh không phải vì tôi mà vì Thượng Quan Kim Hồng muốn giết tôi.
Kinh Vô Mạng nhìn nàng chầm chập.
Nàng chầm chậm nói tiếp:
- Anh hận hắn lắm vì thế bất cứ chuyện gì hắn định làm là anh quyết phá cho kỳ được.
Kinh Vô Mạng vẫn nhìn nàng nhưng không nói.
Lâm Tiên Nhi thở ra:
- Cho đến bây giờ, tôi mới biết con người của anh và mới biết Thượng Quan Phi cũng bị chính tay anh giết.
Kinh Vô Mạng thả lỏng đôi tay nhưng hắn vẫn còn rắn giọng:
- Cô biết hơi nhiều.
Lâm Tiên Nhi cười:
- Tôi cũng biết anh nhất định không giết tôi vì nếu anh giết tôi thì hóa ra anh đã làm thỏa nguyện của Thượng Quan Kim Hồng hay sao.
Nàng bước lại gần Kinh Vô Mạng và nhoẻn miệng cười:
- Chẳng những anh không giết tôi mà ạnh lại còn mang tôi đi phải không?
Bàn tay của Kinh Vô Mạng hơi run:
- Mang cô đi?
Vóc mình dịu nhiều của Lâm Tiên Nhi đã gần sát vào người Kinh Vô Mạng, nàng nói:
- Bởi vì anh không thể để cho tôi chết vào tay của Thượng Quan Kim Hồng, lại không muốn tôi tiết lộ bí mật của anh và vì anh cũng thật lòng không muốn tôi trơ trọi, vì thế nhất định anh sẽ mang tôi đi.
Nàng nhích sát hơn một chút nữa và giọng nàng thật ngọt:
- Chính tôi, tôi cũng hằng mong như thế, tôi cam tình nguyện theo anh, dù cho gian lao nguy hiểm, dù cho chân trời góc bể, tôi cũng có thể theo anh, kề cận bên anh.
Kinh Vô Mạng trầm ngâm và hắn khẽ nhìn Tiểu Phi.
Hình như cho đến bây giờ, hắn mới chợt nhận ra sự có mặt Tiểu Phi trên cõi đời này.
Nhưng Tiểu Phi đứng trơ trơ, mắt hắn xám lại, hình như hắn không còn cảm giác chính hắn, hắn cũng không còn ý thức được rằng con người mình tồn tại.
Lâm Tiên Nhi quay lại nhìn Tiểu Phi và nàng bước lại phun một bãi nước bọt vào mặt hắn.
Nàng không nói một tiếng nào.
Nàng cũng không cần phải nói.
Lâm Tiên Nhi bước theo Kinh Vô Mạng.
Nàng bước sát bên mình hắn, vì đi sau nên nàng không dùng thứ vũ khí của thân mình, của cái cười, của đôi mắt, nàng dùng vũ khí hơi hám trong mình nàng.
Thân hình nàng và thân hình hắn sát vào nhau.
Bước đi nặng chịch của Kinh Vô Mạng hình như còn vững lắm.
Mặt hắn vẫn trơ trơ nhưng hơi thở hắn dập dồn.
Tiểu Phi vẫn đứng như trời trồng, hơi thở hắn như ngưng hẳn lại.
Bãi nước bọt trên mặt hắn đã khô, hắn vẫn đứng yên.
Khung cửa sổ dọi ánh dương quang báo hiệu rằng trời đã sáng.
Tiểu Phi vẫn không nhúc nhích.
Nhưng cuối cùng rồi hắn cũng phải ngã, hắn ngã trong vũng máu, hắn ngã trên người chết, hắn và người chết như không cách xa nhau lắm.
“Ngày mồng một tháng mười, cách Tây thành mười dặm, khu rừng trước Trường Đình”.
Thượng Quan Kim Hồng Mùa đông đã đến rồi, lá trên cành bị gió lay bức rơi lả tả.
Cánh thiếp y như lá cây khô, màu vàng thứ màu vàng chết chóc, thứ màu không có sinh mạng, một thứ màu dễ sợ.
Cánh thiếp chỉ vỏn vẹn có mấy chứ, đó là đặc tính của Thượng Quan Kim Hồng: rõ ràng đầy đủ, giản đơn và nhất định không thừa.
Tôn Tiểu Bạch cầm cánh thiếp, nàng cảm nghe hơi lạnh thấu xương, hơi lạnh của sát khí truyền từ tay nàng vào cơ thể.
“Mồng một tháng mười” Tôn Tiểu Bạch lẩm nhẩm:
- Cứ theo lịch thì ngày này không được tốt.
Lý Tầm Hoan cười:
- Giết người mà cũng phải chọn ngày tốt nữa sao?
Nàng nhìn hắn thật lâu vụt hỏi:
- Anh có chắc giết được hắn không?
Lý Tầm Hoan ngậm miệng, nụ cười tan biến.
Tôn Tiểu Bạch đứng dậy bước lại bàn lấy bút nghiên, nàng cẩn thận mài mực và se se ngọn bút:
- Nói đi, tôi viết.
Lý Tầm Hoan hỏi:
- Nói cái gì?
Tôn Tiểu Bạch nói:
- Anh còn những gì chưa làm hết, lòng của anh còn những gì chưa giải tỏa, anh nói tôi ghi.
Giọng nói của nàng tuy vẫn điềm tĩnh nhưng tay của nàng đã run run.
Lý Tầm Hoan bật cười:
- Cô bảo tôi để “di chúc” lại à? Tôi chưa chết mà.
Tôn Tiểu Bạch nói:
- Để anh chết thì anh làm sao nói được.
Nàng cúi đầu nhìn tay cầm bút của mình nhưng vẫn không làm sao tránh khỏi ánh mắt của Lý Tầm Hoan.
Mắt nàng đã ướt, nàng cắn môi:
- Bất luận chuyện gì, anh cũng có thể nói, chẳng hạn như Tiểu Phi, anh có muốn nói gì với hắn, tôi cũng có thể thay anh.
Lý Tầm Hoan thở ra:
- Không có.
Tôn Tiểu Bạch nhướng mắt:
- Không có? Cái gì cũng không có cả à?
Lý Tầm Hoan buồn buồn:
- Tôi có thể bảo hắn đi giết người nhưng không cách nào không yêu người khác.
Tôn Tiểu Bạch hỏi:
- Nhưng nếu người khác định giết hắn?
Lý Tầm Hoan gượng cười:
- Bây giờ thì chưa ai định giết hắn cả.
Tôn Tiểu Bạch hỏi:
- Còn Thượng Quan Kim Hồng?
Lý Tầm Hoan nói:
- Thượng Quan Kim Hồng đã thả hắn đi thì không khi nào giết hắn, nếu không, hắn đã chết rồi.
Lặng thinh một lúc khá lâu, cắn môi cũng gần rướm máu, Tôn Tiểu Bạch bật hỏi:
- Thế còn nàng?
Chỉ một tiếng thôi.
“Nàng”, chỉ một tiếng đó mà hình như cô ta phải dùng hết sức bình sinh.
Tự nhiên, Lý Tầm Hoan thừa biết “nàng” đó là ai.
Và đối với Tôn Tiểu Bạch, nàng rất muốn Lý Tầm Hoan hãy quên con người ấy, người mà nàng chỉ nghe thôi nhưng nàng rất mến phục, nàng rất mến con người của Lâm Thi Âm nhưng mến là một chuyện nhưng muốn Lý Tầm Hoan quên đi lại là một chuyện, nàng muốn hắn quên đi song lại biết lòng hắn không quên được, vì thế nàng phải nói ra.
Có thể bất cứ việc gì mặc dầu nàng không muốn nhưng nếu Lý Tầm Hoan muốn thì nàng cũng có thể hy sinh.
Lý Tầm Hoan nhìn sâu vào mắt nàng và nói:
- Trước khi đến nơi ước hẹn với Thượng Quan Kim Hồng, tôi muốn đến Hưng Vân trang một chuyến.
Tôn Tiểu Bạch lặng thinh.
Nàng biết, tin về hai cha con Long Tiêu Vân tất cả đều nghe, duy chỉ có Lâm Thi Âm thì chẳng ai biết gì cả.
Chuyện ước hội với Thượng Quan Kim Hồng thật cực kỳ trọng đại, chính ông nàng cũng chưa nắm chắc được kết quả sẽ ra sao, vì thế chuyện Lý Tầm Hoan muốn đến Hưng Vân trang một chuyến để nghe chắc chắn tin tức của người xưa, âu cũng không phải là vấn đề quá đáng.
Tiếng ho khúc khắc sau lưng, nàng biết ông nàng đã tới nên nàng vụt hỏi:
- Nếu anh muốn đến Hưng Vân trang tôi xin đi cùng anh.
Tôn lão Tiên sinh lên tiếng:
- Nếu có đến đó, trước hết nên ghé qua Nhị thúc của ngươi, ghé qua đó chắc biết tin mau chóng.
Tôn Tiểu Bạch lườm Lý Tầm Hoan:
- Nếu không muốn cho tôi theo thì tôi đến Nhị thúc của tôi vậy.
Lý Tầm Hoan nói:
- Có chi mà không cho cô đi theo? Thôi, đã thế, đêm nay chúng ta lên đường.
Và hắn vụt hỏi:
- Tôn Nhị Hiệp đã âm thầm gìn giữ Hưng Vân trang mười mấy năm nay, thật tôi không hiểu được vì lý do gì?
Quả thật, Lý Tầm Hoan thắc mắc về chuyện ấy khá lâu nhưng hắn không tiện hỏi.
Mười ba năm trước, khi hắn bắt đầu lìa Hưng Vân trang thì hắn đã thấy có cái quán của Lão Tôn Gù nơi đó nhưng hắn không làm sao biết được dụng ý như thế nào?
Nếu nói Lão Tôn Gù hứa chịu lời gởi gắm của người khác thì người đó là ai?
Trên đời này nếu có người biết cái bí mật ấy, chắc chắn chỉ có một mình Tôn lão Tiên sinh, Lý Tầm Hoan định hỏi ông ta nhưng hắn hơi thất vọng.
“Ông già kể chuyện” đang ngồi bập rập ống điếu, chính những lúc như thế mới khó cạy miệng ông ta.
Tôn Tiểu Bạch nhìn ông vụt nói:
- Có một chuyện mà tôi khó hiểu quá.
Lý Tầm Hoan nhìn nàng, đợi nàng nói tiếp.
Tôn Tiểu Bạch nói:
- Cái tên tiểu quỷ Long Thiếu Vân đứng trước Thượng Quan Kim Hồng chặt đứt cánh tay, chuyện đó anh có biết không?
Lý Tầm Hoan gật đầu:
- Hắn là một đứa bé rất đặc biệt và hắn có những hành động cũng rất đặc biệt.
Tôn Tiểu Bạch nói:
- Hắn làm chuyện ấy tôi thấy thật là lạ.
Lý Tầm Hoan nhướng mắt:
- Sao?
Tôn Tiểu Bạch nói:
- Hắn biết lúc đó Thượng Quan Kim Hồng sửa soạn giết người, vì thế hắn áp dụng lối “tiên phát phế nhân” để cho Thượng Quan Kim Hồng không thể nói sao được, không thể làm sao được, làm như thế, thứ nhất, hắn bảo toàn được sinh mạng cho hai con hắn, thứ hai, hắn còn được thiên hạ truyền tụng là đứa con chí hiếu, là một thiếu niên cam đảm, để nhờ đó mà người ta sẽ xem trọng hắn.
Nàng thở ra và nói tiếp:
- Hắn làm như thế thật là tuyệt đỉnh thông minh và cũng có thể nói gọi là cú độc nhưng vì hắn vốn là đứa bé thông minh, một đứa bé tàn độc, thành ra chuyện đó tôi không cho là lạ.
Lý Tầm Hoan hỏi:
- Thế cô lạ chỗ nào?
Tôn Tiểu Bạch nói:
- Võ công của hắn đã bị anh phế bỏ, thể chất của hắn còn suy nhược hơn bình thường, suy nhược yếu đuối hơn một đứa bé bình thường, có phải thế không?
Lý Tầm Hoan thở ra:
- Thật ra lúc đó tôi không biết hắn là con của Long Tiêu Vân và Lâm Thi Âm nên thấy hắn hung ác quá, tôi đành phải phế võ công của hắn để trừ họa về sau cho thiên hạ, vì thấy quá rõ bàn chất tàn độc của hắn nên tôi xuống tay hơi nặng cho nên cô nói đúng, hắn vốn yếu đuối lắm, yếu hơn một đứa bé tầm thường nhiều lắm.
Tôn Tiểu Bạch nói:
- Một con người như thế không làm sao tự mình chặt được tay mình như thé, cho dù có người chặt hộ thì cũng không làm sao có thể chịu đựng, nhất định phải ngã ngay chứ không thể đứng nói tỉnh táo một lúc khá lâu như thế. Hành động và sức chịu đựng đó chỉ có đối với người có trình độ võ cồng cao.
Lý Tầm Hoan chớp ngời ánh mắt, hình như hắn vừa phát giác ra một việc.
Tôn Tiểu Bạch nói:
- Chẳng những thế, hắn còn cúi xuống nhặt cánh tay vừa chặt và đối đáp rất mạch lạc mà nếu là tôi cũng không làm như thế nổi.
Lý Tầm Hoan hỏi:
- Ý của cô muốn nói phải chăng võ công của hắn đã được phục hồi?
Tôn Tiểu Bạch gật đầu:
- Trừ phi truyền ngôn về chuyện Hưng Vân trang có tàng ẩn một bộ võ công bí kíp mà bộ võ công ấy tình cờ lọt vào tay của hắn.
Lý Tầm Hoan lầm bầm:
- Tôn Nhị Hiệp cố thủ tại Hưng Vân trang mười mấy năm nay để làm gì? Phải chăng vì lời ký thác của người nào đó nên ở mãi để canh chừng bộ võ công bí kíp?
Tôn Tiểu Bạch lắc đầu:
- Hỏng hết.
Tôn lão Tiên sinh cười:
- Không nói thì làm thinh, còn đã nói cho rõ, làm gì mà ấm a ấm ớ như thế?
Tôn Tiểu Bạch cúi đầu:
- Nói sợ bị mắng.
Tôn lão Tiên sinh cười:
- Nếu ai muốn giữ được bí mật thì đừng có đi chơi với đàn bà, đừng có hở ra một tiếng nào cả.
Tôn Tiểu Bạch chu miệng:
- Cháu không thèm nói đâu.
Tôn lão Tiên sinh lại cười:
- Cô không nói mà cô lại còn tìm cách gợi cho tôi nói thế phải không? Đừng, tôi là ông nội của cô mà.
Tôn Tiểu Bạch đỏ mặt:
- Nhưng nếu cháu có nói thì cũng nói cho hắn nghe thôi vì thật ra hắn cũng không phải... người ngoài.
“Hắn không phải người ngoài” Câu nói đó làm cho Lý Tầm Hoan muốn nhai đi nhai lại.
Nhưng rồi hắn vụt nghe lòng xốn xang, hắn đã nợ người nhiều rồi, bây giờ nếu “nợ” thêm nữa thì chắc tới già hắn không ngóc đầu lên nổi.
Một người đàn bà khi đã nói một câu “Hắn cũng không phải là người ngoài”, tự nhiên nàng đã đặt hắn “vào thân tộc” nhưng nếu không phải là một họ thì nàng đã gắn cuộc đời nàng với “hắn” rồi.
Tôn lão Tiên sinh ngưng cười:
- Hưng Vân trang quả thật có tàng ẩn một bộ võ công bí cập.
Lý Tầm Hoan giật mình:
- Võ công bí cập của ai? Tại sao tôi lại không hay biết?
Tôn lão Tiên sinh gõ gõ tàn thuốc:
- Thám hoa có nghe cái tên Vương Lân Hoa lần nào chưa?
Lý Tầm Hoan nói:
- Có, tức là Tiền Đại Võ Lâm ẩn Hiệp Vương Lân Hoa đó chứ gì?
Tôn lão Tiên sinh gật đầu:
- Chính là ông ta, nghe nói lúc chuẩn bị ra miền Đông Hải là sau cùng, hình như ông ta biết sẽ không trở lại Trung Nguyên nên sau khi chọn mãi, ông ta mang đến Mai Hoa trang tức là Hưng Vân trang hiện nay để giao nó cho một người.
Lý Tầm Hoan hỏi:
- Giao nó cho ai?
Tôn lão Tiên sinh đáp:
- Giao cho Thám hoa.
Lý Tầm Hoan nhướng mắt:
- Giao cho tôi?
Tôn lão Tiên sinh cười:
- Thật thì ông ta quyết trao tận tay cho Thám hoa nhưng lúc đó Thám hoa bận đi xa mà ông ta lại hẹn nên không thể đợi, vả lại vốn biết Lâm cô nương vốn là người em kết nghĩa mà cũng có thể là người hôn phối sau này của Thám hoa nên ông ta nhờ về trao lại. Cẩn thận hơn một chút, ông ta lại nhờ một người ở kế bên đó bảo hộ.
Lý Tầm Hoan “à” một tiếng thật dài, hình như đó là sự thật phát giác về Lão Tôn Gù chứ hắn vẫn còn thắc mắc:
- Nhưng tại sao nàng lại không nói lại cho tôi biết?
Và hắn lẩm bẩm như ôn lại:
- Mười ba năm trước khi tôi có việc ra vùng quan ngoại khi về bị phục kích và mang thương nặng, chính nhờ Long Tiêu Vân cứu thoát.
Hình như cổ hắn nghẹn lại.
Chỉ vì một chuyến đi mà cuộc đời của hắn thay đổi, cuộc đời của nàng đã thay đổi.
Chuyện đó có lẽ đến chết hắn cũng không quên.
Chính vì một chuyện ân ân nghĩa nghĩa đó mà hắn suốt đời bất hạnh.
Tôn Tiểu Bạch xen vô:
- Chuyện này chính Nhị thúc tôi đã nói lại rõ ràng, khi Vương lão tiền bối đến Hưng Vân trang... không, đến Mai Hoa trang thì người đã nhờ Nhị thúc tôi ở sát một bên gìn giữ.
Tôn lão Tiên sinh nói:
- Vương tiền bối là người lịch lãm nên mới nhờ lão Nhị của ta canh phòng, để khi nào vạn nhất xảy ra bất trắc có thể giúp đỡ Thám hoa một tay bảo vệ bộ võ công bí kíp, chỉ có lão Nhị tại đó, Vương lão tiền bối mới yên tâm ra đi.
Bây giờ thì Lý Tầm Hoan đã hiểu rồi.
Nhất định Lâm Thi Âm sau này đã trao quyển bí kíp ấy cho con nàng để theo đó luyện tập phục hồi công lực.
Nàng là một người mẹ, nàng có thẩm quyền bảo vệ con mình, nàng phải lo cho con nàng. Mẫu Tử Tình Thâm, chuyện đó có gì đáng trách.
Nhưng đó là việc sau, còn khi Lý Tầm Hoan từ quan ngoại trở về một lượt với Long Tiêu Vân, thuở ấy chưa có biến cố xảy ra, tại sao nàng không cho Lý Tầm Hoan biết về quyển bí kíp ấy?
Nghĩ đến nàng là Lý Tầm Hoan nhớ lại ngày xưa.
Ngày đó hắn mới gặp nàng.
Lúc đó hắn và nàng đều còn bé.
Tuy là chuyện đã quá lâu, không ai nhắc tới, cả hắn và nàng cũng không hề nhắc tới nhưng trong lòng hắn, chuyện đó như ràng ràng trước mắt.
Đó là vào một buổi tuyết sa.
Lãnh Hương tiểu trúc hoa mai đang nở rộ.
Lý Tầm Hoan rất thích móc tuyết đắp hình người y như những đứa trẻ vùng nhiệt đới ưa móc đất sét dắp hình nhân.
Hắn tìm được hai cục than lỏi, thứ than có ánh ngời ngời, hắn định dùng khảm vào mặt làm hai con mắt cho “người tuyết”.
Đó là thuở vui vẻ trẻ trung nhất trong đời của hắn.
Hắn không phải ưa thích cái hình tuyết nhưng hắn rất ưa thích đôi mắt. Mỗi khi hắn khảm hai con mắt “than” vào, cái bộ mặt tròn tròn của “người tuyết” bỗng như sống động lung linh.
Đó là lúc sung sướng nhất trong thời gian chơi hình tuyết của hắn.
Mặt hình tuyết vốn tròn vành vạnh, hắn đang tính toán không biết gắn đôi mắt vào đâu, ngay lúc đó mẹ hắn, người đàn bà luôn đau yếu, hôm ấy lại phá lệ ra chốn viên đình, bên cạnh lại có dẫn theo một cô bé khoác chiếc áo choàng màu.
Hồng và Bạch luôn là hai màu mà hắn ưu thích nhất, da mặt của cô bé thật trắng, chiếc áo màu hồng.
Bạch tương trưng cho trong trắng, Hồng biểu hiện của nhiệt tình.
Lần thứ nhất thấy nàng, hắn chợt thương ngay.
Tự nhiên đối với cái tuổi nho nhỏ ấy, đó là tình thương với nghĩa anh em.
Mẹ hắn cho hắn biết:
- Đây là đứa con gái của người bạn gái mẹ, người ấy là em nuôi của mẹ, vì bận việc đi xa nên để em lại đây, bắt đầu từ giờ phút này, Thi Âm là em gái của con, con phải dạy dỗ chăm non cho nó.
Mẹ hắn gọi Thi Âm nhưng sau đó hắn biết cả họ nàng Lâm Thi Âm.
Nhưng lúc đó hắn không nghe mẹ hắn nói gì đi nữa, mẹ hắn có nói nhưng hắn không nghe vì cô bé đã bước lại bên hắn cúi xuống nhìn hình tuyết và khẽ hỏi:
- Tại làm sao không có con mắt?
Hắn hỏi lại:
- Bé có thích làm hai con mắt cho hình tuyết không?
Tự nhiên là cô bé thích mê.
Hắn trao hai cục than cho bé.
Đây là lần thứ nhất hắn cho người khác hưởng chung cái thú tạo đôi mắt lung linh cho hình tuyết.
Cũng từ ấy trở đi, bất cứ hắn có những gì, hắn cũng cùng với nàng chung hưởng, thậm chí người ta cho hắn một bánh nho nhỏ, hắn cũng giấu trong tay áo đem về, chờ cho đến lúc gặp nàng để chia xẻ với nàng.
Chỉ cần thấy được một tia sáng trong mắt nàng là hắn cảm thấy đời hắn vui sướng hơn bao giờ hết, vĩnh viễn không có gì thay thế được.
Thậm chí hắn không tiếc gì sinh mạng của mình, hắn đem nó cho nàng cùng trong một giấc mộng chung.
Nàng cũng thế. Hắn biết và hắn tin như sắt đá.
Thậm chí lúc hắn và nàng chia tay lần hắn ra quan ngoại và cho đến bây giờ thì hắn cảm thấy chắc chắn rằng chỉ có hắn, mãi mãi chỉ có hắn mới có thể chia sớt những gì đau khổ, mới có thể cùng chung vui sướng với nàng nếu không, nếu chỉ mỗi một người, đời sống sẽ như một cây khô. Hắn tin tưởng như thế cho đến bây giờ.
Nơi con đường hẹp tối tăm. Tuyết xuống đã bao lần, mặt đất ẩm thấp không dấu chân người.
Bên vòng tường, tự nhiên cũng có lối khô ráo nhưng Lý Tầm Hoan tình nguyện đi dưới sình lầy, hắn thích chân đạp lên lớp băng êm ái.
Trên mặt đất tuy lạnh nhưng nếu dẫm xuống bùn, bên dưới âm áp lạ lùng. Chỉ những lúc như thế mới làm cho tâm tình của hắn cảm thấy yên vui.
Trước đây, hắn rất ghét bùn lầy, hắn bằng lòng đi một cái vòng thật xa chứ không bằng lòng bước ngang bùn lầy để được nhanh hơn. Nhưng bây giờ, bây giờ thì khác.
Hắn cảm thấy bùn lầy giông giống như cuộc đời hắn.