Đa tình kiếm khách vô tình kiếm
Hồi 6: Trong Quán Rượu Gặp Cứu Tinh
Hồi 6: Trong Quán Rượu Gặp Cứu Tinh
Đang đứng cúi đầu ủ rũ gã đánh xe vụt phóng thẳng mình lên cởi phăng chiếc áo, chụp lấy gióng xe kéo chạy như bay.
Tuyết rơi trắng xóa, gió rét căm căm, nhưng da thịt gã đánh xe y như sắt thép, hai cánh tay gân cốt nổi vồng từng cuộn, gã như không biết lạnh là gì.
Lý Tầm Hoan không cần cản trở, vì không lạ gì tính tình của người nghĩa bộc, nhưng khi cửa xe khép lại họ Lý bất giác rưng rưng nước mắt.
Tuyết đông trên mặt đường thành băng cứng và trơn như mặt kiếng, gã đánh xe chỉ thi triển khinh công chứ không cần dùng sức lắm, cỗ xe cũng cứ lướt nhanh trong gió.
Nửa giờ sau đã đến Ngưu gia trang.
Ngưu gia trang là một thị trấn nhỏ nhưng rất phồn thịnh, lúc bấy giờ trời đã tối, tuyết cũng ngừng rơi, người ở hai bên đường xách chổi ra quét tuyết trước sân nhà.
Chợt thấy một người đại hán mình trần kéo cỗ xe chạy như bay vào thị trấn, họ hoảng hốt quăng cả chổi chạy vô.
Thị trấn tự nhiên là có quán rượu, nhưng khi vừa ngang cửa trớn xe mạnh quá không ngừng lại được.
Gã đánh xe hét lên một tiếng, hai chân chói về phía trước, lưng dựa ngửa ra sau.
Thành xe vốn làm bằng một thứ gỗ dày và chắc, bên trong lại có chấn song bằng sắt, nhưng sức chịu của gã đánh xe mạnh quá làm cho thành xe bị bẻ làm đôi, những thanh sắt gần bằng cổ tay bị uốn cong vòng.
Quán giữa lúc đông người, thực khách nhảy đu nhốn nháo, nhiều người vỗ tay hoan hô thần lực của gã đánh xe.
Chạy xồng xộc vào quán như một thiên thần giáp sắt bởi làn da đen xạm, gã đánh xe không nói không rằng, nhấc ba cái ghế kê sát mép bàn lấy nệm lót lên rồi mới ra cõng Lý Tầm Hoan đặt lên trên nệm.
Da mặt Lý Tầm Hoan trắng bệch, làn môi cũng tím xanh, đúng là một kẻ bệnh nặng như sắp chết làm cho thực khách và đám tiểu nhị, luôn đến chủ quán phải ngẩn ngơ. Họ không thể tưởng tượng một con người bệnh hoạn như thế mà còn vào quán ngồi uống rượu.
Gã đánh xe vỗ bàn gọi lớn:
- Đem rượu đây, rượu nhất chứ không pha nghe chưa!
Nhìn trân trân gã đánh xe một lúc lâu, Lý Tầm Hoan bật cười:
- Ngót hai mươi năm nay mới thấy được đôi phần hào khí của Thiết Giáp Kim Cương đấy nhé!
Gã đánh xe nhóng thẳng mình, hai mắt tròn xoe bộc lộ một sự rúng động tột cùng. Bốn tiếng “Thiết Giáp Kim Cương” như có một sức mạnh dội vào lòng gã. Hồi lâu gã cũng bật cười:
- Không dè thiếu gia còn nhớ, tôi thì quên bẵng nó lâu rồi!
Lý Tầm Hoan nói:
- Quên lâu nhưng nay thì nhớ lại vậy thì Thiết Giáp Kim Cương nên phá lệ luôn bằng cách uống say một bữa đi!
Thiết Giáp Kim Cương gật gật:
- Vâng, bữa nay thiếu gia bao nhiêu thì tôi cũng xin đôi chút.
Lý Tầm Hoan cười lớn:
- Có thể làm cho Thiết Giáp Kim Cương phá bỏ việc giới tửu, âu cũng là vinh hạnh vậy!
Thực khách trong quán nghe thầy trò Lý Tầm Hoan cười sang sảng, họ lại càng nhìn nhiều hơn nữa, vì không ai có thể tưởng tượng một người bệnh sắp chết mà vẫn vui vẻ nói cười.
Tiểu nhị mang rượu tới, quả thật là chiều khách, rượu mang đến toàn là nước nhất chưa pha.
Thiết Giáp Kim Cương nâng chén:
- Xin thiếu gia thứ cho thuộc hạ phóng túng hôm nay!
Lý Tầm Hoan ngửa mặt cạn chén, nhưng vì tay đã hơi run nên rượu bắn ra ngoài áo.
Họ Lý vừa gập mình ho vừa cười:
- Trong đời này ta chưa hề phung phí một giọt rượu nào, không ngờ hôm nay.
Lý Tầm Hoan ngưng lại một giây rồi vụt cười lớn:
- Bộ y phục này đã cùng ta ấm lạnh suốt bao năm, ta chưa mời nó uống một chén nào, vậy bây giờ ta nên kính nó một chén!
Quả nhiên, chén rượu kế đó, Lý Tầm Hoan đổ cả trên áo.
Gã quản lí và bọn tiểu nhị nói thầm:
- Người ấy không những bệnh mà còn điên nữa!
Hai người cứ uống, họ uống không ngừng. Lý Tầm Hoan phải nắm chén rượu bằng cả hai tay thế mà rượu cũng cứ sóng sánh ra ngoài.
Thiết Giáp Kim Cương vụt vỗ bàn ngâm câu thơ cổ:
- Nhân sinh lắm chuyện bi ai, nhưng mong rượu đủ say hoài không thôi.
Lý Tầm Hoan khẽ cau mày nhưng lại cũng cười:
- Hôm nay chúng ta hãy vui say một bữa, ta có nhớ một câu thơ:
Gặp lúc mình vui hãy uống say, Đừng để chén rượu không lồng bóng nguyệt.
Thiết Giáp Kim Cương cười ha hả:
- Gặp lúc mình vui hãy uống say... say... Hay lắm. Thiếu gia, thuộc hạ xin kính thiếu gia một chén.
Giọng cười của gã cực kỳ thê thiết, giọng cười kéo dài như đàn đang rao xuân bỗng xuống khúc nam ai. Thiết Giáp Kim Cương gục đầu xuống bàn khóc ròng.
Vẻ mặt Lý Tầm Hoan chợt có phần ảm đạm:
- Thiết Giáp Kim Cương, hai mươi năm nay ngươi theo ta, ngươi đã khổ quá nhiều, ta biết, nếu không có ngươi chắc ta khó mà sống đến ngày nay. Nhưng... nhưng bây giờ, ta mong ngươi hãy chấn hưng lại uy phong, lấy lại nét hào hùng thưở trước.
Thiết Giáp Kim Cương vùng ngẩng mặt lên cười lớn:
- Thiếu gia, sao khi không lại làm cho mất hứng? Uống nào!
Nhưng khi cạn chén rồi, gã lại vỗ bàn và khóc nữa.
Thoắt cười, thoắt khóc làm cho thực khách ngẩn ngơ.
Gã quản lí lại ngắt nhỏ tên tiểu nhị:
- Không phải một người, mà cả hai đều điên hết!
Ngay trong lúc ấy, chợt có một người loạng choạng bước vô thẳng. Gã lại quầy hàng gục đầu kêu lớn:
- Rượu, rượu, mang rượu ra đây!
Dáng cách của hắn y như nếu không đem kịp rượu chắc là phải chết.
Gã quản lí cau mày nói thì thầm:
- Nữa, lại thêm một người điên nữa!
Kẻ mới vô mặc chiếc áo màu lam, nhưng nhiều chỗ đã bạc màu, hai ống tay áo bụi và mồ hôi đã quết đống như dầu và hai tay những móng dài đầy đất.
Mặc dù chít chiếc khăn nho sĩ, nhưng đầu tóc rối bời, da mặt đã vàng, gò má lại hóp vô hun hút.
Dáng điệu của hắn y như một hàn nho.
Gã tiểu nhị cau mày mang lại một bầu rượu.
Gã hàn nho không cần rót ra chén, cứ bưng nguyên bầu rượu nghe ừng ực, nhưng chỉ mấy hớp hắn lại phun vãi ra cả, thét lớn:
- Như thế là rượu đấy à? Rượu hay là giấm?
Tên tiểu nhị trừng mắt:
- Quán này không phải thiếu rượu ngon nhưng.
Gã hàn nho giận dữ:
- Nhưng gì? Sợ không có bạc trả hả? Đây, cầm lấy!
Gã móc lưng quăng lên quày hàng một đĩnh năm mươi lượng.
Những cô gái ăn sương và đám tiểu nhị thẩy đều biến sắc và tự nhiên lẽ là vàng bạc có vạn năng, rượu ngon lập tức mang ra bằng một thái độ lễ phép ân cần.
Gã hàn nho lại cũng chẳng cầm chén, cứ nguyên bầu uống cạn, và khi để bầu rượu xuống hắn lại ngồi không nhúc nhích, lỗ mũi cứ phồng lên xẹp xuống.
Ai cũng đinh ninh rằng gã uống nhiều quá nên bị nghẹn hơi, riêng Lý Tầm Hoan biết gã đang thưởng thức mùi rượu.
Quả nhiên, mắt gã vụt sáng lên và nói một mình:
- Cũng được, tuy không ngon nhưng ở đất này như vậy cũng cho là tàm tạm!
Tên tiểu nhị cười mơn theo nén bạc:
- Vò rượu này chôn đã mười mấy năm rồi đấy, hạng nhất nghe!
Gã hàn nho quắc mắt:
- Hèn chi mà nhạt quá! Chôn mười mấy năm là không dùng được. Đưa thứ khác mới hơn một chút, thêm mấy món dưa cải, mau lên!
Tên tiểu nhị hỏi:
- Chẳng hay lão gia muốn dùng thức nhắm chi ạ?
Gã hàn nho hừ hừ trong miệng và gật đầu coi có vẻ đã hứng chí:
- Ta biết cái đất này thì chẳng có gì ngon, vậy thì ngươi hãy làm ngay cho ta một con gà mái tơ rồi nhúng hèm cho ta. Nhớ hèm mới nghe!
Tên tiểu nhị cúi đầu vâng dạ và vừa quay mình thì gã hàn nho kêu lại:
- Này, nhớ gà mái tơ nghe, cho to đó nghe. Này, để nguyên con cho ta nghe!
Gã hàn nho dáng cách thì nghèo lắm, nhưng ăn uống thì có vẻ sang, có vẻ đĩnh đạc chứ chẳng lôi thôi tí nào. Lý Tầm Hoan cảm thấy hơi thích thích, giá như bình thường thì có lẽ đã làm quen để uống rượu với gã một tiệc gọi là bình thủy tương giao, nhưng bầy giờ tay nâng chén rượu còn không ổn thì cụng chén làm sao được? Cho nên họ Lý đành đưa mắt ngó, thở dài tiếc rẻ.
Gã hàn nho thì y như chẳng hề thấy một ai, hắn chỉ chăm chú đến bầu rượu chứ không thèm liếc đến bàn khác cả.
Ngay lúc đó, chợt nghe tiếng vó ngựa khua vang và dừng ngay trước gian quán, gã hàn nho đang uống dở chén rượu vùng ngưng lại đứng phắt lên, mặt hơi biến sắc.
Hình như gã định đi ra, nhưng liếc lại bầu rượu thì y như là hơi tiếc nên quay lại bưng bầu rượu uống cạn một hơi, đưa hai ngón tay kẹp lấy đùi gà nhai ngồm ngoàm.
Gã vừa nhai vừa ngâm nga:
- Rượu là bạn thiết ai đành bỏ, lầu rồng gác phượng cũng không tham.
Từ bên ngoài có tiếng vang lên:
- Tên tửu quỉ còn muốn chạy đâu nữa đó?
Một tên khác quát theo:
- Ta biết đến đây là gặp hắn chứ khỏi phải tìm lâu mà!
Cùng với tiếng quát, năm người đại hán xồng xộc xông vô vây lấy gã hàn nho.
Cả năm người đều ăn mặc võ phục, lưng đeo đao kiếm sáng ngời.
Một tên cao cao cầm roi ngựa, chỉ vào mặt gã hàn nho:
- Thực nhận tài, cứu nhân tai, đã lấy tiền chẩn mạch rồi mà không lo trị bệnh cho người là nghĩa lý làm sao chứ?
Gã hàn nho cười hề hề:
- Nghĩa lý làm sao các vị còn chưa biết à?
Gã chỉ bầu rượu và cười nói tiếp:
- Cơn nghiền đã tới rồi, con sâu rượu nó ngọ nguậy chịu không nổi!
Và gã lại gật gù lẩm bẩm:
- Mai Nhị tiên sinh khi mà bị cơn nghiền nó hành rồi thì cho dù trời sập cũng chả cần biết chứ đừng nói chi chỉ chú ý đến bệnh của người khác.
Một tên mặt rỗ trong bọn nói gằn gằn:
- Triệu lão đại, có nghe cái gã họ Mai này nói chưa? Ta đã biết tên tửu quỉ này chăng ra gì mà, bạc đưa cho hắn kể như đổ sông đổ biển.
Triệu lão đại giận dữ:
- Tên tửu quỉ này sau rồi sẽ hay, bây giờ lão tứ đang bệnh nặng thì phải lo trị trước đã.
Lý Tầm Hoan bật cười, thì ra không phải họ tìm để thanh toán cừu nhân, mà là do cái lão họ Mai thầy thuốc này chớp tiền rồi không lo trị bệnh!
Nhưng mà cái lão Mai Nhị tiên sinh này cũng lạ, hồi mới nghe tiếng ngựa thì hơi giật mình, nhưng bây giờ thiên hạ hầm hầm làm dữ thì lão lại ngồi yên nhịp uống rượu.
Triệu lão đại giận quá vong roi ngựa vút qua đầu, bầu rượu văng tung rơi xuống nền bể nát:
- Không có gì lôi thôi cả, ngươi phải theo chúng ta để lo chữa bệnh, khi nào lão tứ mạnh rồi ta sẽ cho uống.
Nhìn những mảnh vụn của bầu rượu, Mai Nhị tiên sinh thở dài:
- Các ngươi thật không hiểu gì cả. Có ba việc mà ta không bằng lòng trị bệnh, ta gọi là tam bất trị.
Triệu lão đại trừng mắt:
- Sao? Cái gì tam bất trị?
Mai Nhị tiên sinh nói:
- Thứ nhất, tiền chẩn mạch không trao trước, bất trị. Mà giao thiếu một phân cũng bất trị!
Tên mặt rỗ sừng sộ:
- Nhưng chúng ta đã có giao thiếu phân nào chưa?
Mai Nhị tiên sinh điềm nhiên nói tiếp:
- Thứ hai, thái độ lời lẽ thất kính, bất trị. Thứ ba, trộm cướp giết người càng... bất trị!
Và không đợi phản ứng, Mai Nhị tiên sinh nói luôn:
- Các ngươi đã phạm vào những điều đó thì đừng mong đến chuyện ta trị bệnh.
Mấy tên đại hán hùng hổ gầm lên:
- Không trị thì mất mạng.
Mai Nhị tiên sinh điềm nhiên:
- Mất mạng cũng bất trị như thường.
Tên mặt rỗ vung tay, cả chiếc ghế, cả Mai Nhị tiên sinh văng ra bảy tám thước, lăn cù dưới đất.
Thấy thái độ điềm tĩnh của Mai Nhị tiên sinh, Lý Tầm Hoan tưởng đâu lão thầy thuốc này hẳn bản lĩnh cứng lắm, thế mà không dè lão chỉ cứng miệng chứ tay chân thì lại mềm như... thầy thuốc!
Triệu lão đại rút đao quát lớn:
- Ngươi nói nửa chữ bất nữa thì ta tiện cổ mi ngay.
Mai Nhị tiên sinh vò vò mặt:
- Sợ cái đám chó bây à? Mai Nhị tiên sinh nói bất trị là bất trị.
Triệu lão đại thét lên xông tới.
Thiết Giáp Kim Cương vỗ bàn quát lớn:
- Đây là chỗ uống rượu, kẻ nào không uống rượu thì cút đi.
Tiếng quát của Thiết Giáp Kim Cương y như một tiếng gầm vang, làm cho Triệu lão đại giật mình lui lại mấy bước, nhưng gã lại định thần sừng sộ:
- Ngươi... ngươi là cái giống gì mà lộn xộn thế?
Lý Tầm Hoan mỉm cười:
- Cút đi vẫn chưa thích, bò ra cả mới thích.
Thiết Giáp Kim Cương hất hàm:
- Thiếu gia ta bảo chúng bay bò ra đó nghe không?
Thấy một người thì bệnh hoạn, một người say lừ nhừ, Triệu lão đại coi thường xốc tới:
- Không thích hả? Không thích thì lão gia giúp cho một đao cho thích!
Hắn nói xong thì ánh đao cũng đã loé lên giáng xuống ngay giữa đầu của Lý Tầm Hoan.
Thiết Giáp Kim Cương đưa cánh tay lên.
Thực khách trong quán và đám tiểu nhị kia hết hồn. Họ nghĩ con người này quả là điên thật, ai đời thanh đao sắt thép ngời ngời mà lại đưa cánh tay bằng xương thịt lên đỡ!
Nhiều kẻ nhát gan đã phải bụm mặt vì họ tưởng tượng sẽ có một cánh tay rơi mà máu sẽ xối ra.
Nhưng, một tiếng khua thật nhẹ như đao chém chiếc gối, cánh tay không bị một dấu vết nào mà thanh đao lại bật văng ngược lại. Triệu lão đại lảo đảo thụt lui.
Biết chuyện không êm, gã mặt rỗ bước tới cười mơn:
- A... chẳng hay bằng hữu cao danh quí tính là chi? Chúng ta là những kẻ không đánh không quen mà... trước không biết nhưng sau là bằng hữu cả.
Thiết Giáp Kim Cương lạnh lùng:
- Bằng các ngươi mà xứng là bằng hữu của ta à? Cút đi!
Triệu lão đại nóng mặt:
- Sao bằng hữu khi ngươi quá thế? Nên biết rằng Hoàng Hà Thất Giao này cũng đâu phải dễ chọc.
Hắn nói chưa dứt lời thì gã mặt rỗ đã kéo hắn lại nói nho nhỏ mấy câu, vừa nói vừa liếc chừng con dao nhỏ để cạnh chén rượu của Lý Tầm Hoan.
Triệu lão đại cũng hơi run giọng:
- Không phải hắn đâu.
Gã mặt rỗ cau mặt:
- Không phải hắn chứ còn ai nữa! Hồi nửa tháng trước tôi nghe lão thầy bói ở miếu Long Thần nói hắn từ biên giới về rồi. Lão thầy bói đó biết hắn nhiều lắm, không sai đâu!
Triệu lão đại nói:
- Sao xem bệnh hoạn.
Gã mặt rỗ gắt:
- Ấy, từ trước đến giờ là vậy à, coi thế nhưng ngọn đao.
Nghe đến ngọn đao, cả bọn lập tức tái mặt thụt lùi.
Triệu lão đại đặng hắng vài tiếng hai ba tiếng rồi bước lại cóm róm cười mơn:
- Chúng tiểu nhân có mắt không tròng, không nhận biết lão gia, quấy rầy lão gia trong lúc tửu hứng, thật tội đáng chết, xin lão gia dung thứ.
Không đợi vị lão gia đáp lời, bọn Hoàng Hà Thất Giao rón rén như chuột.
Không biết có nghe thấy không, Lý Tầm Hoan cứ tiếp tục uống rượu và tiếp tục ho, y như là không thấy chuyện gì xảy ra cả.
Cái vị Mai Nhị tiên sinh không thèm cám ơn ai, mà vừa đứng lên là lại nhảy phóc ngồi chéo chân trên ghế vỗ bàn quát lớn:
- Rượu, rượu đâu, đem đây cho mau!
Bọn tiểu nhị trố mắt nhìn lão trân trân, không ai có thể nghĩ rằng cái kẻ dang quát tháo gọi rượu bây giờ là cái người vừa bị té lăn chiêng.
Câu chuyện náo nhiệt trôi qua, thực khách lần lượt ra về, trong quán chỉ còn lại hai thầy trò Lý Tầm Hoan và lão Mai Nhị tiên sinh ngồi uống hết chén này sang chén khác.
Lý Tầm Hoan nhìn bầu trời qua cửa sổ gật gù:
- Rượu quả là kỳ diệu, lúc không muốn say thì lại say mau, nhưng lúc muốn uống cho say thì không bao giờ say cả!
Mai Nhị tiên sinh vụt ngước mặt cười ha hả:
- Say giải muộn sầu, say khoái hơn công hầu. Rất tiếc có kẻ muốn say cho đến chết thế mà trời lại không cho chết như ý muốn!
Thiết Giáp Kim Cương khẽ cau mày, nhưng Mai Nhị tiên sinh loạng choạng bước qua.
Lão ta nhướng nhướng nhìn Lý Tầm Hoan:
- Các hạ biết mình sẽ uống được bao lâu nữa không?
Lý Tầm Hoan mỉm cười:
- Có lẽ không lâu!
Mai Nhị tiên sinh nói:
- Biết không sống lâu sao không lo hậu sự mà lại còn đến đây ngồi uống rượu?
Lý Tầm Hoan cười:
- Chết là sự thường, giả vì chuyện ấy mà làm lỡ dở tửu hứng hay sao?
Mai Nhị tiên sinh vỗ tay cười lớn:
- Đúng, đúng, chết sống là sự thường, uống rượu là đại sự. Lời của các hạ thật đúng với ý ta!
Lão ta lại nhướng nhướng mắt hỏi:
- Các hạ có lẽ biết ta là ai chứ?
Lý Tầm Hoan cười:
- Chưa được hận hạnh.
Mai Nhị tiên sinh trố mắt:
- Không biết thật à?
Thiết Giáp Kim Cương cau mặt:
- Không biết là không biết chứ chuyện chi phải thật hay giả.
Như không nghe thấy, Mai Nhị tiên sinh cứ ngó châm bẩm Lý Tầm Hoan:
- Ừ, như vậy không phải các hạ vì muốn ta trị bệnh mà cứu các hạ cứu ta lúc nãy à?
Lý Tầm Hoan cười:
- Nếu muốn uống rượu, tôn giá cứ tự nhiên ngồi uống cho vui, bằng như muốn trị bệnh thì xin mời đi nơi khác, đừng làm mất tửu hứng!
Mai Nhị tiên sinh cứ nhìn Lý Tầm Hoan trân trân, miệng thì cứ lẩm bẩm:
- May lắm nghe, may lắm nghe... các hạ mà gặp ta thì may lắm nghe.
Lý Tầm Hoan nói:
- Tại hạ không có trao tiền chẩn mạch, mà lại không hơn bọn cường đạo là mấy, xin mời tôn giá trở về bàn!
Mai Nhị tiên sinh lắc đầu nguầy ngậy:
- Không, không được. Bệnh người khác thì không đáng kể, nhưng bệnh của các hạ ta không trị không được. Muốn ta không trị thì trừ phi các hạ phải giết ta.
Thật là dị đời!
Hồi này, người ta đòi giết lão, lão ta nhất định không trị bây giờ gặp kẻ không cần thì nằng nặc đòi trị.
Đám tiểu nhị ngủ gà ngủ gật bây giờ cũng choàng mình tỉnh dậy, chúng nhìn lão Mai Nhị tiên sinh trân trối. Có lẽ lão này điên thật rồi.
Thiết Giáp Kim Cương nhổm mình lên hỏi tới:
- Các hạ quả thật trị được à?
Mai Hoa Đạo rùn vai:
- Trừ Mai Nhị tiên sinh này ra, bệnh này trong thiên hạ sợ không có ai trị được!
Thiết Giáp Kim Cương đứng phắt lên nắm lấy cổ tay lão:
- Nhưng các hạ có biết người bệnh này bệnh gì không?
Mai Hoa Đạo trừng mắt:
- Ta không biết thì ai biết chứ? Bộ tưởng Hoa lão lục chế được “Hàn Kê Tán” à?
Thiết Giáp Kim Cương kêu lên:
- “Hàn Kê Tán”? Thuốc độc đó là “Hàn Kê Tán”?
Mai Nhị tiên sinh cười đắc ý:
- Trừ “Hàn Kê Tán” của Mai gia ra, trên đời này còn có thuốc độc nào làm chết được Lý Tầm Hoan!
Thiết Giáp Kim Cương vừa sợ vừa mừng:
- Như vậy “Hàn Kê Tán” của Hoa Phong là do các hạ chế?
Mai Nhị tiên sinh cười lớn:
- Ủa, ngoài Diệu lang trung Mai Nhị tiên sinh này thì còn ai chế được “Hàn Kê Tán”? Các hạ xem chừng quê mùa quá vậy? Chuyện như thế mà không biết nữa à?
Thiết Giáp Kim Cương vỗ tay nhảy dựng lên:
- Trời ơi, gặp rồi... gặp rồi... Thiếu gia không chết... thiếu gia không chết.
Hắn cười nhưng nước mắt tuôn ràn rụa.
Lý Tầm Hoan gượng cười:
- Xem ra muốn sống rất khó, mà muốn chết cũng chẳng dễ chi!
* ***
Cỗ xe bây giờ đã thắng ngựa chạy băng băng trong tuyết.
Một điểm khác hơn nữa là bây giờ họ mướn một phu xe. Thiết Giáp Kim Cương ngồi trong xe chăm sóc cho Lý Tầm Hoan và cũng vừa để canh phòng Mai Nhị tiên sinh Thiết Giáp Kim Cương xem ra cũng chưa được an lòng, hắn hỏi:
- Tự tiên sinh đã có thể giải được độc, sao lại còn phải đi tìm người khác? Mà người ấy là ai? Ở đâu? biết đến có kịp hay không?
Mai Nhị tiên sinh cau mày:
- Ta tìm Mai Đại tiên sinh mà, ông anh của ta mà ở gần đây thôi, yên lòng đi, Mai Nhị tiên sinh này đã bằng lòng trị bệnh thì không có chết đâu.
Thiết Giáp Kim Cương hỏi:
- Nhưng phải tìm ông ấy làm chi?
Mai Nhị tiên sinh nói:
- Bởi vì thuốc giải “Hàn Kê Tán” cất tại nhà ông ấy mà.
Thiết Giáp Kim Cương nín miệng lặng thinh.
Mai Nhị tiên sinh hỏi lại:
- Môn công phu của các hạ là “Thiết Bố Sam” hay là “Thập Tam Thái Bảo”?
Thiết Giáp Kim Cương trừng trừng mắt nhưng vẫn đáp:
- Thiết bố sam!
Mai Nhị tiên sinh mỉm cười lắc đầu:
- Thật trên đời này không ngờ có kẻ lại bằng lòng khổ luyện cái công phu điên ấy, bởi vì nó chỉ để hù dọa bọn anh hùng rơm thôi chứ chẳng có ích chi cả.
Thiết Giáp Kim Cương lạnh lùng:
- Công phu điên cũng còn hơn chẳng có công phu nào!
Mai Nhị tiên sinh không giận mà cứ lắc đầu cười:
- Nghe nói muốn luyện Thiết bố sam thì phải là đồng tử còn trinh trắng, và phải giữ mãi sự trinh trắng đó, không được gần phái yếu, cái hy sinh đó lớn quá, có phải thế không?
Thiết Giáp Kim Cương lặng thinh.
Mai Nhị tiên sinh lại nói:
- Nghe nói trong vòng năm mươi năm nay chỉ có một người bằng lòng luyện môn công phu điên đó mà thôi, người ấy nghe nói tên Thiết Giáp Kim Cương Thiết Phó Giáp nhưng hai mươi năm trước đây bị một chưởng rơi xuống vực sâu, không biết đã chết mất xác rồi hay còn sống nhăn răng ngồi uống rượu?
Thiết Giáp Kim Cương cứ như điếc, mặc cho lão thầy thuốc đó gọi bằng cách nào cũng một mực lặng thinh.
Nhưng đến khi Mai Nhị tiên sinh nhắm mắt dưỡng thần thì hắn lại hỏi:
- Nghe nói Thất Diệu Nhân người nào cũng ti tiện vô sỉ, thế sao tiên sinh lại không giống như thế?
Mai Nhị tiên sinh miệng nói mà mắt cứ nhắm:
- Lấy tiền chẩn mạch mà không thèm trị bệnh cho thiên hạ, chẳng phải là ti tiện vô sỉ à?
Thiết Giáp Kim Cương nói cười:
- Nếu bằng lòng trị bệnh cho bọn đó mới là vô sỉ chứ. Lấy tiền và trị bệnh là hai việc khác nhau mà!
Mai Nhị tiên sinh vỗ tay cười:
- A... luyện công phu điên, thế mà con người không điên hé!
Thiết Giáp Kim Cương thở ra:
- Hạng tiểu nhân dưới con mắt của người đời chưa chắc là tiểu nhân tất cả, còn hạng quân tử thì cũng chưa chắc là quân tử hoàn toàn.
Lý Tầm Hoan ngồi dựa vào thành xe, trên môi phảng phất nụ cười y như có nghe họ nói chuyện mà cũng y như là tâm thần lãng đâu xa.
Tất cả sự nhơ nhớp trễn mặt đất này đều bị tuyết chôn vùi tất cả, từ cửa xe dòm ra trời đất một màu trắng xóa.
Tâm trí Lý Tầm Hoan chợt chập chờn một bóng hình.
Y phục của nàng là màu tím nhạt, giữa bãi tuyết trắng phau xem nàng như một đoá Tử la lan.
Nhớ rằng nàng rất ưa tuyết. Lúc tuyết xuống là lúc mà nàng thường kéo tay chàng chạy ra sân vò tuyết chọi nhau. Nàng cười như nức nẻ.
Nhớ lúc chàng mang Tiêu Vân về cũng chính là lúc tuyết đang xuống, lúc đó nàng đang ngồi nơi nhà thủy tạ xem hoa tuyết đáp hoa mai.
Nàng ngồi tựa lan can, lan can nhà thủy tạ sơn màu đỏ, hoa mai rực náh hồng, nhưng chàng cảm thấy có mặt nàng, màu thắm của hai vật đỏ thắm, trở thành nhợt nhạt.
Lúc đó chàng không thấy sự biểu lộ tình cảm gì của Long Tiêu Vân, nhưng sau này chàng tưởng tưởng thấy. Lần thứ nhất gặp nàng, có lẽ Long Tiêu Vân đã ngây ngất đắm say.
Bây giờ, bây giờ thì ngôi nhà thủy tạ ấy có còn không? Hoa mai còn có đón mừng hoa tuyết không? Nàng có còn ngồi dựa lan can hồng để xem hoa tuyết hay không?
Lý Tầm Hoan ngẩng mặt ngó Mai Nhị tiên sinh:
- Trong xe có rượu, chúng mình uống một chén cho ấm!
Gió khi mạnh khi yếu, tuyết rơi lúc ngừng.
Theo tay chỉ của Mai Nhị tiên sinh, cỗ xe rẽ vào con đường nhỏ ven sườn núi, qua một cái cầu nhỏ và xe ngừng nơi đó.
Mặt cầu nhỏ tuyết trải mới nguyên không một dấu người, chỉ thấy hàng dấu chân của chó nhà in rõ, mà dưới mắt Lý Tầm Hoan thì y như những đóa hoa mai bắn rớt tựa dựa lan can.
Thiết Giáp Kim Cương vịn Lý Tầm Hoan đi lên tiểu kiều là chợt thấy rừng mai trước mắt và năm ba gian nhà đã dựa bên.
Hoa hồng đã trắng, gió tuyết rập rờn y như một bức họa lung linh.
Từ trong rừng mai văng vẳng như có tiếng người, khi đến gần mới thấy một lão già quắc thước đang chỉ cho hai gã đồng tử rửa hoa cho sạch tuyết.
Thiết Giáp Kim Cương hỏi nhỏ:
- Có phải Mai Đại tiên sinh đấy không?
Mai Nhị tiên sinh cười:
- Trừ cái lão điên ấy ra thì có ai mà đem nước đi rửa tuyết bao giờ?
Thiết Giáp Kim Cương cũng bật cười:
- Ông ấy chẳng lẽ không biết rằng sau khi rửa rồi tuyết sẽ đông lại như đá sao? Bởi vì nước rồi cũng đóng thành băng tuyết?
Mai Nhị tiên sinh cười:
- Lão có thể xem hai bức họa giống nhau để phân biệt giả thật trong tức khắc, có thể chế thuốc cực kỳ độc hại, có thể chế ngay thứ thuốc giải. Thế nhưng câu chuyện quá tầm thường ấy mà lão lại không biết mới tức chứ!
Đang làm việc nghe tiếng người, Mai Đại tiên sinh quay ra vừa thấy em thì chạy tuốt vô trong lão bỏ chạy như gặp quỉ.
Lão vừa chạy vừa hô lớn:
- Dẹp, dẹp... giấu hết đi... đừng để ló một bức họa, một quyển sách nào cả... coi chừng, coi chừng cái thằng quỉ ấy đánh cắp mang đi đổi rượu hết bây giờ.
Mai Nhị tiên sinh cười ha hả:
- Khỏi, khỏi. Lão Đại yên lòng đi, bữa nay tôi mới có được một chư tiệc rồi, nên mới đưa hai vị bằng hữu đến đây.
Nghe vừa đến đó, Mai Đại tiên sinh đã vội đưa tay bụm mắt:
- Thôi, thôi... cám ơn, cám ơn, bằng hữu của ngươi, người nào người ấy lấy thấy một lần là giảm thọ ba năm!
Mai Nhị tiên sinh nhảy đỏng lên:
- Được, được rồi, đã khinh kẻ này thì kẻ này đâu có giới thiệu bạn làm chi. Lý thám hoa, lão đã chẳng muốn tiếp bọn mình thì đi vậy!
Mai Đại tiên sinh vụt quay đầu lại rồi hai tay ngoắc lia ngoắc lịa:
- Khoan, khoan... Thám hoa nào? Có phải họ Lý một nhà bảy đời tiến sĩ ba đời thám hoa đó không?
Mai Nhị tiên sinh hừ một tiếng:
- Còn ai nữa? Chẳng lẽ có một Lý thám hoa nữa à?
Mai Đại tiên sinh xôm tới ngó Lý Tầm Hoan:
- Vụ này đây? Lý thám hoa đây?
Lý Tầm Hoan mỉm cười:
- Không dám, tại hạ tên là Lý Tầm Hoan!
Mai Đại tiên sinh nhìn sững một hồi rồi chụp lấy tay áo Lý Tầm Hoan:
- Uý cha, ngưỡng mộ hai mươi năm nay, không dè bây giờ gặp được. Lý huynh, xin lỗi... xin lỗi...
Trước thì xua đuổi, sau thì cung kính mà lại có vẻ hết sức thân tình, thái độ của Mai Đại tiên sinh làm cho Lý Tầm Hoan ngờ ngợ.
Mai Đại tiên sinh lại vòng tay mọp mình gần sát đất:
- Lý huynh đừng trách tội nghiệp nhé. Tại vì vị lão đệ của tôi đây hai năm trước có đưa về một người bạn, bảo là một họa sư, yêu cầu tôi cho xem những bức họa, không dè hai ông ấy lại tráo giấy trắng để lấy mất của tôi hai bức, báo hại tôi suốt ba tháng mất ăn mất ngủ!
Lý Tầm Hoan bật cười:
- Xin tiên sinh đừng trách Mai Nhị tiên sinh, bởi vì một khi con sâu rượu nó nổi dậy mà trong lòng không có tiền thì thật là khó chịu lắm!
Mai Đại tiên sinh cũng cười:
- Té ra Lý huynh cũng có chân trong tửu đạo à?
Lý Tầm Hoan cười:
- Vua gọi không vâng, chứ nghe hơi rượu là đến ngay lập tức.
Mai Đại tiên sinh vỗ tay cười lớn:
- Hay lắm, hay lắm. Kỵ Hạc, bỏ bỏ, đừng rửa hoa nữa. Mau vào quật tửu phần, nhớ đào cái ché “Trúc Diệp Thanh” chôn đã hai mươi năm đấy nhé.
Lão lại vòng tay:
- Hoa đẹp tặng giai nhân, rượu ngon mời danh sĩ. Hai ché rượu chôn hai mươi năm nay cốt dành để thết đãi đại danh sĩ là Lý huynh đấy!
Mai Nhị tiên sinh chen vô:
- Đó là lời nói thật đấy, khách nào khác tới đừng nói rượu mà luôn cả một nhiễu giấm lão không cho nữa là.
Và quay sang ông anh, Mai Nhị tiên sinh nói tiếp:
- Nhưng Lý huynh hôm nay đến đây không phải là để uống rượu đâu!
Mai Đại tiên sinh nhìn Lý Tầm Hoan cười:
- Ôi, cái chuyện Hàn kê nhỏ nhít ấy kể làm gì. Lý huynh cứ việc uống cho thật khoái một bữa đi, còn cái chuyện bậy bạ đó, đệ sẽ thu xếp an bài.
Mai Đại tiên sinh mời khách vào thảo đường.
Khách thính cực kỳ trang nhã và mùi rượu Trúc Diệp Thanh cũng đã sự nức quanh phòng.
Rượu qua ba tuần, Mai Đại tiên sinh chợt nói:
- Nghe nói bức Thanh Minh Thượng Hà Đồ trong đại nội vốn là từ tôn phủ Lý huynh, chẳng hay chuyện đó có đúng thế không nhỉ?
Hiểu ra chuyện ân cần đãi khách này nguyên nhân xuất phát từ nơi đó, Lý Tầm Hoan cười:
- Vâng quả có như thế.
Mai Đại tiên sinh mừng ra mặt:
- Giá mà Lý huynh cho đệ mượn xem thì đệ cảm kích biết bao!
Lý Tầm Hoan nói:
- Mai Đại tiên sinh đã có ý đó, tại hạ dám đâu lại chối từ, chỉ tiếc vì tại hạ vốn là kẻ táng gia bại sản, mười năm trước đây gia tài khánh tận, luôn cả bức họa ấy cũng đã về tay người khác!
Mai Đại tiên sinh ngồi lặng như tượng gỗ, cảm nghe như ai giáng xuống đầu mình một cây búa nặng, một lúc thật lâu lão mới chép miệng:
- Rất tiếc, rất tiếc... rất tiếc.
Nói luôn một hơi “rất tiếc” rồi lão vùng đứng dậy gọi vào trong:
- Kỵ Hạc, còn số rượu trong vò này đem chôn lại đi nghe, Lý thám hoa uống đã vừa rồi!
Mai Nhị tiên sinh cau mày:
- Không có Thanh Minh Thượng Hà Đồ rồi không có rượu nữa?
Mai Đại tiên sinh nói một cách lạnh lùng:
- Rượu ấy vốn ta không phải để mời uống!
Lý Tầm Hoan không đổi sắc, vẫn cứ cười vui vẻ.
Hắn cảm thấy người này tuy khó tánh, nhưng lại rất thẳng thắn, ít nhất cũng không phải là hạng ngụy quân tử.
Nhưng Thiết Giáp Kim Cương thì không chịu nổi, la lên:
- Không có Thanh Minh Thượng Hà Đồ rồi thuốc giải độc cũng không có nữa sao?
Tiếng thét của hắn lớn quá làm cho tiếng dội ong ong, cảm nghe như nhà cửa rung rinh.
Mai Đại tiên sinh vẫn cứ lạnh lùng:
- Rượu không còn thì làm gì lại có thuốc giải!
Thiết Giáp Kim Cương nắm chặt hai tay giận dữ, nhưng Lý Tầm Hoan khẽ níu áo lại, mỉm cười:
- Mai Đại tiên sinh với ta vốn không quen biết, do đó mình không nên quấy rầy người.
Thiết Giáp Kim Cương cau mặt:
- Nhưng, thiếu gia.
Lý Tầm Hoan khoát tay và vòng tay tươi cười:
- Tiếc vì không gặp nhau đúng lúc, chúng tôi xin cáo biệt vậy!
Mai Nhị tiên sinh vụt hỏi:
- Vậy là không cần thuốc giải nữa à?
Lý Tầm Hoan lắc đầu:
- Vật nào có chủ ấy, tại hạ từ xưa nay rất không thích có việc ép buộc nào cả.
Mai Đại tiên sinh hỏi:
- Các hạ có biết không thuốc giải là chết không?
Lý Tầm Hoan mỉm cười:
- Sinh tử hữu mạng, tại hạ không hay để ý những chuyện đó!
Mai Đại tiên sinh trố mắt nhìn Lý Tầm Hoan, miệng nói lầm thầm:
- Phải rồi, phải rồi... luôn cả Thanh Minh Thượng Hà Đồ mà cũng trao cho người khác thì huống hồ là sinh mạng, người như thế trong thiên hạ thật là ít có.... ít có...
Và lão vụt quay vào trong lớn:
- Kỵ Hạc, quật tửu phần, quật tửu phần, trừ con người như thế này ra, không ai xứng đáng uống rượu ta cả!
Thiết Giáp Kim Cương vội hỏi:
- Thế còn thuốc giải?
Mai Đại tiên sinh trừng mắt:
- Đã có rượu mà không có được thuốc giải à?