Cửu Đỉnh Ký
Chương 38: Hai mươi sáu tháng chạp
-Thanh Sơn, đã về rồi à!
Đại môn của Đằng gia trang mở ra, các tộc nhân trông coi liền nhiệt tình chào hỏi.
Đằng Thanh Sơn trên tay cầm hai con gà rừng cũng cười nói:
- Dạ, về rồi! Phòng thúc! Hôm nay chúng tôi còn săn được một số con mồi, buổi tối các người có đồ nhắm rượu rồi.
Lần này vào núi chủ yếu là để lấy nước, đương nhiên trên đường quay lại, thấy con mồi cũng thuận tiện săn bắt một ít. Phỏng chừng có thể chia cho mỗi nhà một cân thịt.
“Ây?” Vừa tiến vào luyện võ trường, chân mày của Đằng Thanh Sơn liền nhíu lại.
Trên mặt đất ẩn ước còn có thể nhìn thấy vết bánh xe lõm xuống. Luyện võ trường này quanh năm bị giẫm đạp, vô cùng rắn chắc, có thể đè xuống mặt đất tạo thành vết lõm, trọng lượng của chiếc xe này có thể tưởng tượng được.
Đằng Thanh Sơn quay đầu dò hỏi một thiếu niên bên cạnh:
- Tam tử! Hôm nay có người nào đến trang vậy?
Thiếu niên kia liền nói:
- Thanh Sơn ca! Mới vừa rồi có một đội ngũ gần trăm người áp giải một xe hàng lớn hai ngựa kéo, hiện tại bọn họ đã đi về phía kho binh khí bên kia.
Vừa nghe, Đằng Thanh Sơn trong lòng đã đoán ra, có lẽ những người kia là đội ngũ áp giải nguyên liệu khoáng thạch dùng để luyện chế một trăm tám mươi hai thanh Bích Hàn đao.
- Ca ca!
Thanh âm trong trẻo vang lên.
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, chính là mẫu thân và muội muội Thanh Vũ của mình. Hôm nay Thanh Vũ rất vui vẻ, trực tiếp chạy đến ôm lấy Đằng Thanh Sơn. Cặp mắt to lập tức mở lớn nhìn vào gà rừng trên tay hắn:
- Ca! Hôm nay có thịt gà ăn rồi, còn có đến hai con.
- Mẹ! Mẹ mang gà rừng này về đi, con đến chỗ cha xem thử!
Đằng Thanh Sơn đưa hai con gà rừng cho mẫu thân Viên Lan.
- Được rồi! Cha con mấy ngày tới sẽ rất vất vả, cũng phải ăn vài thứ để bồi bổ thân thể.
Viên Lan cầm lấy hai con gà rừng.
Việc phân phối thức ăn trong tộc là dựa theo cống hiến của từng nhà. Đương nhiên cho dù không có cống hiến, cũng sẽ được cấp một phần thức ăn tối thiểu. Mà trong gia đình Đằng Thanh Sơn gia, Đằng Vĩnh Phàm là đệ nhất thợ rèn trong tộc, nhi tử Đằng Thanh Sơn hôm nay cũng là đệ nhất cao thủ trong tộc, còn là thủ lĩnh của đội thợ săn, tự nhiên sẽ được phân chia nhiều thức ăn hơn. Hai con gà rừng này là sau khi phân phối xong Đằng Thanh Sơn chuẩn bị trực tiếp mang về nhà.
- Ca! Muội cũng muốn đi theo huynh chơi!
Thanh Vũ ôm lấy cánh tay Đằng Thanh Sơn.
Mẫu thân Viên Lan bên cạnh cười nói:
- Thanh Sơn, con hãy dẫn muội muội đến chỗ cha chơi đi! Nhưng mà lát nữa các con phải trở về dùng bữa trưa!
Đằng Thanh Sơn đáp lời một tiếng, liền nắm lấy cánh tay nhỏ bé của muội muội, cùng hai người Đằng Thanh Hổ và Đằng Thanh Hạo bên cạnh đi về hướng kho binh khí.
- Thanh Hổ ca, Thanh Hạo ca!
Đằng Thanh Sơn đi trên đường, từ xa đã nhìn thấy trước cửa kho binh khí có rất đông người tụ tập, liền nói:
- Các người hãy đi vòng vào cửa sau của kho binh khí, đưa thùng nước vào là được!
- Hiểu rồi!
Mặc dù nói người ngoài nhìn thấy thùng nước cũng không có việc gì, nhưng Đằng Thanh Hổ và Đằng Thanh Hạo cũng biết, cố gắng bảo mật thì tốt hơn.
...
Kho binh khí lúc này rất náo nhiệt. Không ít những người học việc tại kho binh khí đang bàn luận về các loại nguyên liệu. Còn tại một chiếc bàn gỗ ở một góc của đình viện kho binh khí, có bốn người đang ngồi, phân biệt là Đằng Vĩnh Phàm, Đằng Vân Long cùng với hai người lạ. Một người cao to cường tráng, nhìn rất uy mãnh. Còn lại là một người rất béo mập, trên người mặc áo lông cáo màu vàng, kim ban chỉ trên ngón tay cái lấp lánh phát sáng.
- Thanh Sơn, con đã đến rồi!
Đằng Vân Long ngồi trong đình viện trung ương của kho binh khí tươi cười chào hỏi.
Thanh Vũ cũng cất giọng giòn giã:
- Cha, ông ngoại!
Đồng thời lập tức chạy đến.
- Vĩnh Phàm! Đây là con gái của ngươi à? Thật là đáng yêu!
Người mập mạp cười ha hả nói.
Đằng Vĩnh Phàm mỉm cười gật đầu, đồng thời đưa tay ôm Thanh Vũ đặt lên đùi.
Người mập mạp kia lại nói tiếp:
- Đằng lão tộc trưởng, Vĩnh Phàm! Chúng ta buôn bán không phải một năm hai năm, các người chắc cũng biết, giá cả chúng ta đưa ra tuyệt đối không cao. Một vạn ba ngàn lượng bạc, ta đã trừ số lẻ đi rồi.
- Lý Nhị!
Đằng Vân Long cười nói:
- Chúng ta đều là lão bằng hữu, Đằng Vân Long ta chưa bao giờ nói dối. Huống hồ chắc ngươi cũng hiểu được, có thể giao cho chúng ta một mối làm ăn lớn như vậy, có thể là người bình thường hay sao? Những người đó tự mình chạy đến Đằng gia trang ta, khẳng định là vì muốn ép giá thấp. Đằng gia trang chúng ta không có biện pháp, chỉ có thể tiếp nhận. Cái giá này của ngươi hãy thấp xuống một chút, để cho chúng ta còn có một chút lợi nhuận!
Người mập mạp kia suy nghĩ một chút.
- Được rồi!
Người mập mạp kia đưa tay phải vỗ xuống bàn, hào sảng nói:
- Niệm tình bằng hữu nhiều năm giữa chúng ta, ta cũng hiểu được khó khăn của các người, không nói nhiều lời, một vạn hai ngàn năm trăm lượng bạc. Đây là giá thấp nhất, một đồng tiền cũng không bớt được nữa.
Đằng Vân Long và Đằng Vĩnh Phàm nhìn nhau.
- Đồng ý!
Đằng Vân Long gật đầu.
- Để ta bảo người đi lấy bạc!
Dứt lời, Đằng Vân Long liền quay sang gật đầu với Đằng Vĩnh Phàm bên cạnh. Đằng Vĩnh Phàm liền tự mình đứng dậy đi lấy bạc.
Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn tráng hán ngồi bên cạnh người mập mạp: “Nam tử này hai mắt có thần, lực lượng gân cốt cũng rất mạnh, là một cao thủ không tệ. Có điều so sánh với thủ lĩnh của đội kỵ binh hôm qua đến đây thì còn kém xa.”
Đúng lúc này, Đằng Vĩnh Phàm tự mình ôm một chiếc rương đến.
“Bồng!” Chiếc rương rơi xuống mặt đất.
- Lý Nhị! Trong này có bốn ngàn năm trăm lượng bạc. Còn đây là tám ngàn lượng ngân phiếu.
Nói đoạn, Đằng Vân Long liền lấy ngân phiếu ra.
“Ngân phiếu?” Sắc mặt của người mập mạp gọi là Lý Nhị khẽ biến đổi, y nhướng mày, liếc mắt nhìn vào tấm ngân phiếu. Khi nhìn hai chữ “dương diêm” trên dấu ấn của ngân phiếu, sắc mặt mới dễ coi hơn một chút:
- Đằng lão tộc trưởng! Tàm ngàn lượng ngân phiếu này, ta đến Dương châu tiền trang đổi lấy bạc cũng phải nộp tám mươi lượng chi phí.
Một phần trăm, đây là tỷ lệ chi phí mà Dương châu tiền trang quy định.
Đằng Vân Long cười khổ:
- Lý Nhị! Đằng gia trang chúng ta bình thường làm sao có được ngân phiếu chứ? Cũng là do người đặt hàng kia, người ta chỉ đưa cho chúng ta tám ngàn lượng ngân phiếu này. Ta còn lo lắng đến lúc đó đối phương sẽ không trả khoản tiền còn lại. Ai! Ai bảo chúng ta chỉ là một thôn trang nhỏ, dễ bị ức hiếp. Lý Nhị, ngươi hãy rộng rãi một chút đi!
Lý Nhị mập mạp liền đứng lên, thở dài một hơi:
- Quên đi, ta cũng không tính toán nữa! Chúng ta làm ăn buôn bán, bản thân cũng phải cẩt bạc vào tiền trang. Này, đã đếm kỹ chưa?
- Là bốn ngàn năm trăm lượng!
Tráng hán mở rương kiểm tra số bạc gật đầu nói.
- Tốt lắm!
Lý Nhị mập mạp nhìn Đằng Vân Long:
- Đằng lão tộc trưởng, Vĩnh Phàm huynh đệ! Vụ buôn bán này của chúng ta đã xong. Ta cũng xin cáo từ trước!
Đằng Vân Long lập tức đứng dậy, đi tiễn đoàn người này.
Sau khi đám người này rời đi, bên trong kho binh khí phô lập tức trở nên yên tĩnh. Đằng Thanh Sơn nhìn về phía phụ thân Đằng Vĩnh Phàm:
- Phụ thân! Vụ làm ăn này rất thiệt thòi sao?
- Nếu như có thể lấy được khoản tiền còn thiếu, cũng không tính là thiệt thòi!
Đằng Vĩnh Phàm nói:
- Một trăm tám mươi hai thanh Bích Hàn đao, giá trị một vạn tám ngàn hai trăm lượng bạc. Chúng ta chỉ mua các loại nguyên liệu cũng đã hao phí một vạn hai ngàn năm trăm lượng bạc, hơn nữa bên trong trang còn có một số nguyên liệu đặc thù khác, tiền vốn cũng gần hai ngàn lượng bạc. Cộng thêm nước của Bích Hàn đầm, còn có tiền công chế tạo.
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
Chỉ cần tiền mua nguyên liệu cũng đã tốn một vạn hai ngàn năm trăm lượng bạc. Nước của Bích Hàn đầm, đối với Đằng gia trang mà nói là không đáng giá, còn đối với những người không biết vị trí Bích Hàn đầm mà nói là bảo bối vô giá. Còn có Đằng Vĩnh Phàm và Đằng Vân Long hơn một tháng không ngừng khổ cực chế tạo.
Mối làm ăn này, cho dù lấy được khoản tiền còn thiếu, cũng chỉ xem như kiếm được một chút mà thôi.
- Diêm thương này, đừng xem bọn chúng tài phú dồi dào, thế nhưng làm ăn thì lại rất keo kiệt. Bằng không làm sao lại tự mình chạy đến nơi này của chúng ta để đặt hàng?
Đằng Vĩnh Phàm cười nhạo.
- Số tiền còn thiếu, có khi nào không lấy được hay không?
Đằng Thanh Sơn nhíu mày nói.
Đằng Vĩnh Phàm thoáng suy nghĩ, lắc đầu nói:
- Mặc dù ta cũng có chút lo lắng, bất quá... hẳn là sẽ không. Thứ nhất, bọn họ là Dương châu diêm thương, địa vị bất đồng, phỏng chừng cũng chẳng thèm ăn chặn tiền của chúng ta. Thứ hai, dựa vào vũ lực của đối phương, căn bản không cần giở thủ đoạn, cứ trực tiếp ép buộc chúng ta luyện chế binh khí, nếu không thì sẽ giết, đây không phải là dứt khoát hơn sao?
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
Phụ thân nói không phải là không có lý, chỉ là đối phương chiếm ưu thế tuyệt đối, Đằng gia trang cũng lo lắng đối phương giở trò.
- Thanh Sơn! Từ hôm nay cho đến khi toàn bộ Bích Hàn đao luyện thành, mỗi ngày vào buổi tối ta đều phải ở lại kho binh khí này. Sự tình trong nhà, con hãy giúp đỡ mẹ một chút. Thanh Vũ vẫn còn chưa hiểu chuyện, mẹ con vừa làm việc vừa phải trông coi nó sẽ rất mệt.
Đằng Vĩnh Phàm nhắc nhở.
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
Muội muội Thanh Vũ dù sao cũng chỉ là một hài tử sáu tuổi, cũng không có ký ức kiếp trước giống như mình, bướng bỉnh không hiểu chuyện là rất bình thường.
Những ngày tiếp theo, phụ thân Đằng Vĩnh Phàm và tộc trưởng Đằng Vân Long hầu như hoàn toàn ở tại kho binh khí. Có đôi khi bận rộn, ngay cả ăn uống cũng không có thời gian về nhà, chỉ có thể bảo người nhà đưa cơm đến.
...
Thấm thoắt, lễ mừng năm mới chỉ còn cách năm ngày.
- Thanh Sơn! Tộc trưởng bảo cậu đến kho binh khí.
Đằng Thanh Sơn suất lĩnh đội săn thú vừa mới trở về, tộc nhân lập tức báo lại tin tức này.
- Biết rồi!
Đằng Thanh Sơn đưa con mồi trong tay cho Đằng Thanh Hổ:
- Thanh Hổ! Con mồi này các người hãy phân chia đi.
Nói đoạn, Đằng Thanh Sơn liền cầm thương thép chạy về hướng kho binh khí. Đi được nửa đường, từ rất xa đã nghe thấy những tiếng rèn đúc “đinh đinh đang đang” phát ra từ kho binh khí.
Đằng Thanh Sơn đi vào kho binh khí.
- Thanh Sơn đến rồi!
Không ít các tộc nhân học việc cười chào hỏi.
Đằng Thanh Sơn đưa mắt nhìn, chỉ thấy lúc này phụ thân Đằng Vĩnh Phàm đang để ngực trần, huy động thiết chùy.
- Thanh Sơn, con qua đây!
Đằng Vân Long ngồi bên trong đình viện, trên người chỉ khoác áo choàng, khuôn mặt đầy mồ hôi đang thở hổn hển. Nhìn thấy Đằng Thanh Sơn đi đến, lão tự giễu cười nói:
- Đúng là già rồi, mới chỉ nửa canh giờ ta đã mệt không chịu được. Đành phải dựa vào cha con thôi!
Đằng Thanh Sơn cười ngồi xuống:
- Ông ngoại! Bình thường những người trẻ tuổi trong tộc, lực cánh tay đều không đủ để chế tạo Bích Hàn đao, ông như vậy đã rất lợi hại rồi.
Vừa nghe những lời này, Đằng Vân Long nở nụ cười:
- Con đấy, chỉ biết nói lời dễ nghe. Được rồi! Thanh Sơn! Hôm nay ta tìm con là muốn nói với con, một trăm tám mươi thanh Bích Hàn đao này có lẽ đêm nay sẽ chế tạo thành công toàn bộ. Ngày mai là hai mươi sáu tháng chạp, là một ngày lành, thích hợp để lên đường. Đội thợ săn các con hãy ngụy trang vào trong thành bán da lông dã thú, đem một trăm tám mươi thanh Bích Hàn đao đưa vào thành. Đến lúc đó, cha con cũng sẽ cùng đi.