Cực Phẩm Vú Em
Chương 74 : Thú nhân thượng cố Hoàng kim sư tử
- Ồ? Hóa ra người anh em vừa rồi đã phát hiện ra ta. Thế vì sao vừa rồi ngươi không ra tay nhỉ? Lúc đó ngươi cũng chưa rõ ta là kẻ địch hay không thì phải.
Gã thanh niên tự xưng là thú nhân này nhìn Cao Lôi Hoa cười tủm tỉm, thật khó tưởng tượng được vẻ mặt hắn khi cười thật quái dị.
Cao Lôi Hoa khẽ cười:
- Trên người ngươi không hề có sát khí. Không phải thế sao?
- Ha ha ha!
Gã tóc vàng cười phá lên, cũng không hỏi gì nhiều nữa
Cao Lôi Hoa cười nhẹ, tiếp tục lật lên lật xuống miếng ‘Mị Dương’. Sở dĩ không xuất thủ với gã tóc vàng này đương nhiên không chỉ đơn giản vì hắn không có sát khí. Sát khí thật ra cũng không đáng tin cho lắm, nếu gặp phải các cao thủ có phương pháp che giấu sát khí của mình, giống như Cao Lôi Hoa vậy, chỉ cần hắn nguyện ý thì không ai có thể cảm nhận được sát khí của hắn. Không ra tay do không cảm thấy sát khí chỉ là một nguyên nhân mà thôi, quan trọng nhất là…hiện giờ Cao Lôi Hoa cũng không biết mình đang ở nơi nào, cũng không biết ở đây có nhân loại hay không nữa. Lúc này, thật vất vả mới thấy một mống đến, tất nhiên là Cao Lôi Hoa không thể tùy tiện xử lý gã rồi. Bất kể ở đâu đi nữa thì việc có nhiều bạn bè vẫn tốt hơn có nhiều kẻ thù. Hơn nữa cái gã này cũng không có bộ dạng ác ý gì.
- Tiểu huynh đệ à, cái thứ ngươi nướng thật là thơm! Cả đời ta cũng chưa ngửi qua món nào thơm như vậy cả.
Gã tóc vàng ném thanh cự phủ sang một bên, sau đó ngồi xếp bằng xuống phía trước Cao Lôi Hoa, hai mắt cứ sáng lên nhìn ba con ‘Mị Dương’ này, đồng thời ở trong lòng thầm đánh giá ba con nhỏ này đến tay hắn không biết được bao nhiêu đây? Thứ thơm như vậy nhưng mà hơi ít thì phải.
- Hề hề.
Cao Lôi Hoa mỉm cười:
- Ba con này không phải dành cho ngươi đâu, nhìn ngươi như vậy thì ba con này cũng không đủ một miếng cho ngươi rồi. Nếu muốn ăn thì nói với ta, ta làm cái khác cho.
- Hố hố.
Gã tóc vàng gãi gãi đầu:
- Cũng đúng, ba con này nhỏ thật.
- Còn phải nói.
Cao Lôi Hoa lại luân phiên lật ba con ‘Mị Dương’, sau đó từ trong nhẫn không gian lôi ra một ma thú giống như con trâu nhỏ. Sau khi lôi con ma thú này ra, tay phải Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng vung lên một đao, trong nháy mắt một luồng lôi quang ngưng tụ trên tay hắn. Tay Cao Lôi Hoa vung lên nhẹ nhàng như một con dao sắc bén chém xuống chân sau con trâu nhỏ này, đồng thời dí lôi quang vào miệng vết thương, chỗ vết cắt không chút máu tươi nào chảy ra.
Cao Lôi Hoa làm vậy cốt là ‘show hàng’ cho gã tóc vàng này nhìn thấy thực lực của mình. Hiện tại là bạn hay là thù còn chưa phân rõ, tuy rằng nhìn qua thì gã thật sự chưa có ác ý gì, nhưng lòng người khó dò thì đề phòng vẫn hơn. Chiêu này của Cao Lôi Hoa là ‘giết gà dọa khỉ’ thôi. Chỉ cần gã này thực sự sẽ không gây ra điều gì bất lợi cho bọn mình, thì Cao Lôi Hoa sẽ đối xử có tình có nghĩa như với bạn bè.
Quả nhiên, nhìn một chiêu thức đó của Cao Lôi Hoa, gã tóc vàng kinh ngạc mở miệng hỏi:
- Người anh em, chiêu đó của ngươi thật là tuyệt vời! Làm sao mà hay thế? Hình như trong ma pháp lôi hệ cũng không có chiêu này.
- Hề hề, chút tài mọn thôi.
Cao Lôi Hoa khẽ cười, sau đó ném cái chân trâu vào bồn rửa, đồng thời bỏ phần thân còn lại của con trâu vào trong nhẫn không gian:
- Muốn chín mấy phần?
Cao Lôi Hoa vừa làm vừa hỏi.
Gã tóc vàng ngơ ngác.
- Chín mấy phần ư? Là sao vậy?
- À, ta hỏi là hỏi xem ngươi thích ăn thịt nướng chín mấy phần? Ngay cả nướng thịt chín cũng có mức độ, mỗi một mức độ chín đều có hương vị khác nhau.
Cao Lôi Hoa vừa cười vừa giải thích:
- Có các loại sau: Ba phần chín, năm phần chín, tám phần chín, và chín hoàn toàn.
- Nếu đã vậy thì cho ta nếm thử một chút loại thịt tám phần chín đi.
Gã tóc vàng vội giải thích:
- Lúc trước ta ăn chỉ cần để lên trên lửa là được rồi, còn chưa thấy cái vụ chín mà theo mức độ thế này.
- Ừ.
Cao Lôi Hoa cười cười rồi đặt thêm một miếng thịt nướng lên trên đống lửa, sau đó lại khứa mấy nhát cắt trên miếng đùi trâu này, làm vậy sẽ giúp cho thịt trâu dễ nướng và ngon hơn. Cuối cùng Cao Lôi Hoa đặt cẳng trâu này lên cái giá đỡ rồi lật lên lật xuống vài cái.
- Được rồi, tiểu huynh đệ à, hình như các ngươi không phải là người trong phong ấn.
Gã tóc vàng thuận miệng hỏi, hai mắt hắn vẫn dán chặt vào khúc chân trâu mà nuốt nước miếng ừng ực. Cái khúc chân này lớn bằng cánh tay nhỏ của hắn, miễn cưỡng cũng có thể lót dạ được đây.
- Ồ?
Trong mắt Cao Lôi Hoa hiện lên tia kinh ngạc:
- Ngươi làm sao mà đoán ra được là bọn ta không phải là người bên trong phong ấn này?
- He he, muỗi, việc này rất dễ nhận ra!
Gã tóc vàng cười nói:
- Vì các loài sinh vật được xưng là có trí tuệ sống trong phong ấn này cũng chỉ có tộc thú nhân bọn ta. Trừ chúng ta ra thì không có sinh vật nào khác. Mà bộ tộc chúng ta lại có đặc điểm rất dễ nhận ra.
Gã tóc vàng chỉ chỉ vào bộ râu quai nón đầy vẻ nam tính của mình, đương nhiên đây là đối với Cao Lôi Hoa mà thôi. Hiện tại Cao Lôi Hoa ngay cả một sợi lông cũng không có dài ra được nên đối với bộ râu xù xì đầy vẻ khêu gợi này thì hâm mộ cực kỳ.
- Bộ râu này chính là đặc trưng của hoàng kim sư tộc các người à?
Cao Lôi Hoa nhìn bộ râu của gã tóc vàng nghi hoặc hỏi, bởi vì Cao Lôi Hoa cũng đang nghĩ tới đứa con lớn thứ hai của mình (Saga) cũng có bộ râu manly như thế.
- Râu? Trời ơi, tiểu huynh đệ à, cái này không phải là râu đâu.
Gã tóc vàng vội vàng giải thích cho Cao Lôi Hoa:
- Đây là đặc trưng của bộ tộc chúng ta - Bờm sư tử! Tiểu huynh đệ sau này đừng bao giờ nói lung tung đây là râu ria đó. Điều này sẽ làm cho người trong bộ tộc chúng ta phẫn nộ ngay.
- Ôi, thật xin lỗi, tôi không cố ý đâu.
Cao Lôi Hoa hơi ngượng ngùng gật gật đầu nói:
- Tôi là Cao Lôi Hoa, là nhân tộc ở bên ngoài. Không ngờ bị một vết nứt không gian hút vào đây. Hiện tại cũng chưa biết đây là đâu hết. Anh tên gì vậy, dũng sĩ thú nhân tộc?
Cao Lôi Hoa lật lật cái chân trâu đang nướng, ngẩng đầu nhìn gã tóc vàng.
- Thú nhân tộc, ta tên là Tra Lý.
Hắn vỗ vỗ ngực mình:
- Chúng ta chính là vương giả trong Thú nhân tộc — tộc Hoàng kim sư tử.
- Tộc hoàng kim sư tử?
Cao Lôi Hoa đổi tay cầm thịt nướng, trầm tư trong giây lát:
- Dường như trong thú tộc chưa nghe qua chủng tộc này.
Cao Lôi Hoa quay đầu nhìn sang Nguyệt Nhị cùng Tiểu Tam.
Nguyệt Nhị nhún vai tỏ vẻ mình cũng không biết gì cho lắm.
Tiểu Tam thì cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi ngẩng đầu lên nhìn Tra Lý chằm chằm:
- Tộc hoàng kim sư tử! Thú tộc thượng cổ hoàng kim sư tộc? Đó là thú tộc duy nhất biết ma pháp đúng không?
- Ha ha, ngươi cũng từng nghe qua về hoàng kim sư tộc chúng ta à! Nhưng mà, hoàng kim sư tộc chúng ta lại biến thành thượng cổ thú tộc khi nào vậy cà?
Tên Tra Lý tóc vàng gãi gãi đầu buồn bực nói.
Cao Lôi Hoa nhìn về phía Tiểu Tam, sau khi hắn đi tới thế giới này nghe được không ít chuyện song chưa từng nghe qua hoàng kim sư tộc trong thú tộc. Trông tình hình Tiểu Tam lúc này thì có vẻ biết một ít thì phải.
- Ta cũng không ngờ là còn có thể nhìn thấy hoàng kim sư tộc.
Tiểu Tam cười cười, hai mắt chớp chớp nhìn vào Tra Lý:
- Từ sau cuộc đại chiến thần tộc, vương giả của thú tộc, tộc hoàng kim sư tử cũng không biết vì lý do gì lại biến mất dần dần. Hiện giờ thì tộc hoàng kim sư tử gần như đã trở thành truyền thuyết. Tư liệu cụ thể ta cũng không rõ ràng cho lắm. Nhưng mà trong truyền thuyết thì tộc hoàng kim sư tử là Thú nhân tộc duy nhất có thể sử dụng ma pháp, trong tộc thì mỗi một người đều là cường giả kiêm cả ma pháp lẫn vũ kỹ. Trong thời kỳ thần ma đại chiến, chính lực lượng hùng mạnh của bọn họ đã chặn cuộc tiến công của Ma tộc.
Tiểu Tam đem trong những gì mình biết về thượng cổ thú tộc từ từ nói ra:
- Khi đó dưới sự dẫn dắt của hoàng kim sư tộc mà thú tộc đã từng trở thành bộ tộc hùng mạnh nhất trên đại lục. Nhân tộc lúc ấy cũng chỉ chịu dưới quyền thống trị của thú tộc. Có điều về sau không biết tại sao hoàng kim sư tộc lại đột nhiên biến mất! Theo truyển thuyết, thượng cổ thú tộc hoàng kim sư tộc chọn bất cứ người nào thì cũng là cường giả bậc sáu! Bọn họ chỉ cần thành niên là trở thành cường giả song tu cả ma pháp và vũ kỹ. Thậm chí trong thời kỳ đỉnh cao, bọn họ còn có tới sáu cường giả thánh cấp đấy!
- Ha ha, không ngờ là lâu như vậy mà vẫn có người biết về hoàng kim thú tộc chúng ta.
Tra Lý vỗ vỗ đầu:
- Ngươi nói không sai, thú tộc chúng ta đích thật là đột nhiên bị mất tích. Bởi vì ngay tại thời điểm cuối cùng của thần ma đại chiến, toàn tộc chúng ta đều bị người ta phong ấn ở nơi quái quỷ này.
Tra Lý u sầu chỉ lên trời nói:
- Chính là một tầng phong ấn này, phong ấn luôn bọn ta khi đang chiến đấu với ‘Vong Linh Thần’.
- Phong ấn ư?
Tiểu Tam cùng Nguyệt Nhị hiện tại mới chú ý tới trên bầu trời là một mảng màu vàng nhẵn bóng:
- Lẽ nào hiện giờ chúng ta đang ở ngay trong phong ấn được xưng là vĩnh viễn không thể phá vỡ của Quang Minh thần?
Sắc mặt Tiểu Tam cùng Nguyệt Nhị lập tức trở nên khó coi…………..