Cực Phẩm Tà Thiếu
Chương 22: Ngươi...Ngươi Không Có Ý Định Cứu Ta ? (1)
Tư duy thằng này chạy nhanh, thật đúng là không phải nhanh bình thường.
Trước một khắc, Viên Cầu còn cầu khóc, hô hào cứu mạng, nhưng bây giờ lại quan tâm phương diện kia của Trần Thanh Đế, hơn nữa nhìn bộ dáng của hắn còn đặc biệt hiếu kỳ, rất là tinh thần.
- Đừng, đừng, ca ca ta không có sở thích kia, ngươi hãy tìm người khác đi.
Viên Cầu một hồi ác hàn, nhịn không được giật mình một cái, một thân thịt mỡ cũng tùy theo trở nên rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy.
Cuối cùng Viên đại thiếu vẫn là nhìn đũng quần Trần Thanh Đế thật sâu, sau đó mới thu hồi ánh mắt.
- Được rồi, đừng đứng ở đây nói nhãm nữa. Chỉ là 500 vạn, đối với Viên đại thiếu ngươi mà nói cũng không coi vào đâu, ngươi cũng không phải thua không nổi.
Trần Thanh Đế như là nhớ ra cái gì đó, rất là bất đắc dĩ nói:
- Hơn nữa, ngươi cũng không phải không có thua qua nhiều như vậy, cũng không thấy lão đầu tử đánh chết ngươi, ngươi tìm ta hô cứu mạng là sao?
Vốn Trần đại thiếu cùng Viên Cầu là một mặt hàng, đều là phá gia chi tử điển hình, thua mấy trăm vạn thật sự là ăn sáng. Hơn nữa, Trần đại thiếu ở phương diện đua xe kia, cho tới bây giờ sẽ không thắng qua, thường xuyên đưa tiền cho người khác không nói, còn làm không biết mệt.
- Chỉ là mấy trăm vạn tính là cái gì chứ, thế nhưng mà...
Viên Cầu duỗi tay gạt đi mồ hôi trán, đáng thương nhìn Trần Thanh Đế, vô cùng hối hận nói:
- Thế nhưng mà lúc ấy ta không có tiền, hơn nửa đêm cũng không có địa phương đi lấy tiền, Lữ Hậu Tích kích ta, nói tất cả mọi người mệt mỏi, nếu không có tiền, liền trực tiếp giải tán, ta... ta cắn răng một cái, ta...
- Ngươi làm sao?
Trần Thanh Đế biết rõ, hắn là bị người ta đưa vào tròng. Hai huynh đệ Lữ gia tìm Viên mập mạp đua xe, tuyệt đối không có đơn giản như vậy.
- Hắn con mẹ nó, Viên Cầu ta là người nào? Há có thể để cho hai tên gia hỏa Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát kia ở trước mặt ca ca ta hung hăng càn quấy?
Vẻ mặt Viên Cầu khí phách, ngưu bức hò hét nói:
- Bởi vì cái gọi là, thua tiền không thua mặt, tiền thua cũng không sao, thể diện không thể mất. Ta dưới sự giận dữ, đem chiếc xe thể thao kia của ta áp lên, lấy 500 vạn. Vốn cho rằng, rất nhanh có thể lấy vốn lẫn lời toàn bộ thắng trở lại, ai biết....
Nói xong lời cuối cùng, Viên Cầu trực tiếp yên lặng, vẻ mặt cầu xin thở dài.
- Lại thua rồi?
Nhìn thấy Viên Cầu gật đầu, Trần Thanh Đế trực tiếp liếc mắt, hổn hển nói:
- Ngươi cái này cũng gọi là thua tiền không thua mặt sao? Ngươi như thế nào không đem quần của ngươi cũng thua luôn đi?
- Ta nhớ được, chiếc Bugatti kia của ngươi mua từ nước ngoài về, số lượng có hạn, giá trị hơn sáu nghìn vạn a? Chỉ là phí tổn làm xe, liền xài hơn một nghìn vạn, còn không có triệt để hoàn thành. Ngươi... Ngươi vậy mà chỉ cầm 500 vạn.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, triệt để bó tay rồi:
- Rẻ như vậy, ngươi còn không bằng bán cho ta.
- Ta... Lữ Hậu Tích là chê ta làm xe không đẹp, cho nên chỉ cầm 500 vạn, lúc ấy ta không biết như thế nào cho phải, hơn nữa uống hai chén, hào hứng tăng vọt, chóng mặt, cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Vẻ mặt Viên Cầu ủy khuất cùng kỳ quái. Hắn thật sự là không nghĩ ra, vì cái gì lúc ấy sẽ không lý trí như thế.
- Cảm tình ngươi còn cảm thấy thế chấp ít một chút, thua ít đi đúng không? Được rồi, hiện tại cho dù ngươi nói nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng, dù sao chiếc xe kia của ngươi cũng chỉ là thế chấp, trở về cầm 500 vạn chuộc lại là xong việc. Lão gia tử nhà của ngươi thương ngươi như vậy, cho dù lão tử ngươi muốn đánh, có lão gia tử che chở, còn sợ cái gì?
Trần Thanh Đế thò tay vỗ vỗ bả vai Viên mập mạp, nói ra:
- Nhà của ngươi có rất nhiều tiền, một nghìn vạn đối với ngươi mà nói, cũng không tính là tiền, ngươi không thèm để ý, lão tử ngươi cũng sẽ không coi là chuyện quan trọng.
Thực là người nào, sẽ có bằng hữu đó dạng. Có Viên Cầu là bạn bè siêu cấp phá sản, nên Trần đại thiếu ở phương diện này, cũng chỉ có thể mạnh không thể yếu.
- Trần đại thiếu, người khác không biết, ngươi còn không biết sao? Ta vì sửa chiếc xe kia, là bỏ ra rất nhiều tâm tư, đến gầy mười mấy cân thịt, ta chẳng lẻ không muốn thắng trở lại sao?
Viên Cầu hào khí vạn trượng, trong hai tròng mắt tràn đầy xem thường:
- Hai cặn bã Lữ gia kia, cũng xứng có được chiếc xe kia của ta?
Ngươi bỏ ra rất nhiều tâm tư sửa xe thể thao, ngươi nói với ta làm con mẹ gì? Lấy thân thể này của ngươi, có nhét cũng nhét không vào, cải trang ngưu bức như thế nào lại có làm được cái gì? Quả thực là rãnh rỗi nhức cả trứng *, có tiền không có địa phương tiêu.
- Tốt... Được rồi.
Trần Thanh Đế thở dài ra một hơi, nói ra:
- Viên mập mạp, Viên đại thiếu, nhìn ý tứ này của ngươi hẳn là tiếp tục đánh bạc a? Nói đi, ngươi lại thế chấp cái gì? Trên người của ngươi đã không có thứ gì đáng giá đi à nha?
Tuy Trần Thanh Đế không có đánh bạc qua, nhưng ở trong trí nhớ hắn tiếp thu, vốn Trần đại thiếu đây chính dân cờ bạc siêu cấp. Đánh bạc thua sạch rồi, không có tiền mặt, thế chấp đồ vật là quá bình thường. Mà xem phản ứng của Viên Cầu, khẳng định lại thế chấp cái gì đó, làm cho hắn cũng đau lòng.
Bằng không thì dùng tích cách của Viên Cầu, như thế nào sẽ gấp gáp như vậy? Xấp xỉ một nghìn vạn đối với Viên mập mạp mà nói, đích thật là tính toán không được cái gì.
- Vẫn là Trần đại thiếu hiểu rõ ta, hắc hắc.
Viên Cầu là gia hỏa không biết sống chết, ở thời điểm này vẫn có thể bật cười, Trần Thanh Đế hận không thể một cước đạp hắn ra ngoài.
- Ta lúc ấy nghĩ, liên tục thua nhiều lần như vậy, không có khả năng thua nữa, vì vậy... vì vậy ta... ta đem nhà máy trang phục của ta áp lên.