Cực Phẩm Gia Đinh
Chương 8: Tiêu phu nhân
Bên cạnh cửa là hai cái bàn lớn, hai cái ghế thái sư đặt ở phía sau, hai sư gia ngồi trên đó thi hành công việc liệt kê đăng ký và ghi chép, đám người đi ứng tuyển chia thành hai hàng hường về phía hai bàn đó. Ở phía giữa hai cái bàn là một cái bảng lớn ghi: “Nơi đăng ký tuyển chọn gia đinh của Tiêu phủ.”
Lâm Vãn Vinh đi tới đi lui liếc mắt xem xét, trước mắt hắn những tên tài tử ngoài thì mang vẻ muốn làm gia đinh bụng thì mang dị tâm kia chiếm khoảng một nửa, còn tổng cộng tất cả lại là khoảng một ngàn người. Ai cũng tranh nhau muốn lên trước đăng ký báo danh, không muốn người khác chiếm đoạt cơ hội của mình.
Một cái chức vị gia đinh nho nhỏ mà cũng có nhiều người muốn chiếm lấy, xem ra vấn đề kiếm việc khó khăn đều phổ biến tại bất kỳ thế giới nào.
Ngẫm lại số lượng đăng ký nhiều như vậy, cạnh tranh quả là lớn, Lâm Vãn Vinh hắn có ưu điểm duy nhất là cái lão đáng chết Ngụy lão nhân này, còn lại thì chỉ có mỗi cái bản thân hắn mà thôi.
Lâm Vãn Vinh trong lòng thực muốn đâm lão Ngụy mười tám đao, hắn trong đám người đi tới đi lui ngó nghiêng, biết hôm nay và ngày mai chỉ là để hoàn thành các công việc đơn giản báo danh đăng ký. Do lão Ngụy đã đang ký báo danh hộ hắn rồi nên Lâm Vãn Vinh không phải xếp hàng chen lấn mệt mỏi như đám người kia nữa mà có thể đi khắp chung quanh dò xét.
Đa phần các ứng sinh cho vị trí gia đinh này đều sầu sầu lo lắng, hiển nhiên là sợ mình sớm bị loại ra, cái cảm giác tâm lý này cũng tương tự như cảm giác trong lòng của Lâm Vãn Vinh lúc này.
Đám tự cho là phong lưu tài tử này hiển nhiên là có thái độ khinh thường những kẻ bị chúng coi là chân trần hạ đẳng, bọn chúng tụ tập thành các nhóm ba hay bốn người tán gẫu với nhau, trên tay thì phe phẩy cây quạt, lúc ngâm thơ đố chữ nhau thì phất lên phất xuống cho có vẻ tiêu sái.
Lúc này đã là cuối thu mà lũ người này còn phe phẩy cái quạt, chẳng lẽ là để chống lạnh sao? Lâm Vãn Vinh trong lòng buồn cười.
Đám tài tử này tụ vạ cùng một chỗ gần nhau, khoa chân múa tay khoe mẽ với nhau, một kẻ đứng bên cạnh Lâm Vãn Vinh chợt nhìn thấy một nhóm ba người khác liền phe phẩy cây quạt, ha ha cười to bước đến chào hỏi: “Ồ, Vương huynh, Triệu huynh, Lý huynh, các người cũng tới rồi.”
Bốn tên thi nhau chắp tay chào hỏi tán tụng lẫn nhau.
“Chờ mỏi mắt mà vẫn chưa đến phiên bọn taị hạ báo danh, đứng ở đây nói xuông nhàm chán lắm, chi bằng chúng ta ngâm thơ nối vần cho vui được không?” Một tên vừa lên tiếng thì ba tên kia không hẹn mà đồng thanh kêu hay, ở thời đại này, giữa đại chúng mà ngâm thơ là mốt thời thượng, chẳng khác gì ở thế giới bên kia của Lâm Vãn Vinh, nam nữ ngoài những nơi công cộng ôm ấp vuốt ve nhau cũng được coi là mốt thời thượng đó thôi.
Kẻ đề nghị trước tiên phải làm một câu đầu, sau đó kẻ thứ hai sẽ ngâm nối phụ vào, cho nên câu đầu rất quan trọng.
Tên kia trầm ngâm thật lâu, mắt hắn vô tình nhìn thấy vài phiến lá cây rơi trên mặt đất hai con mắt sáng ngời, mừng rỡ trong lòng rồi ngúc ngoắc cái đầu ra vẻ ngâm: “Nhất phiến, nhị phiến, tam tứ phiến –“
“Ngũ phiến, lục phiến, thất bát phiến –“, kẻ tên Vương huynh ngâm tiếp.
“Cửu phiến, thập phiến, thập nhất phiến -–“, tên tài tử Triệu huynh vội nối theo.
Số lá cây đều bị ba tên kia đếm xong rồi, vì vậy tên tài tử Lý huynh con ngươi xoay vòng một cái, cao giọng ngâm: “Lạc nhập tong trung giai bất kiến.” (tạm dịch: “Đều rơi xuống từ trong hư không.”)
“Thơ hay, thơ hay.” Bốn tên đồng thời cao giọng khen nhau.
Lâm Vãn Vinh đứng bên cạnh nhất thời cảm khái, lão tử đã vô sỉ rồi, nhưng so với ba tên tiểu tử này thì mặt vẫn không dày bằng, xấu hổ quá, xấu hổ quá.
Đột nhiên phía trước ổn ào một trận, có người cao giọng kêu lên: “Tiêu phu nhân đến, Tiêu phu nhân đến.” Lâm Vãn Vinh trong lòng vui vẻ, quả không uổng công đợi ở đây.
Ở phía trước chợt trở nên rối loạn, ai cũng tranh nhau chen lấn lên phía trước. Ngay cả mấy tên tự phụ là văn sĩ phong lưu cũng bất chấp cái thân phận gì đó, cùng đám người kia nháo nhác nghiêng ngó xô đẩy nhau, tựa hồ như kẻ nào đứng trước tiên là lấy được ủng hộ của mẹ vợ tương lai vậy.
Bốn tên vô sỉ vừa rồi ở gần Lâm Vãn Vinh còn ra vẻ ngâm thơ, giờ cũng vội vàng nhào tới, len đứng trước mặt hắn. Lâm Vãn Vinh chần chừ một lát, tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương (tạm dịch: đánh trước thì chiếm được lợi thế, đánh sau thì gặp tai ương), ở cái nơi này hôm nay thì còn có cái quái gì quân tử với phong độ chứ.
Lâm Vãn Vinh một phát tách bốn tên này ra, lớn tiếng quát: “Tránh ra, tránh ra.”
Ngụy lão nhân truyền cho hắn quán tràng, à, không đúng, là quán đính gì đó. Sau khi tiếp nhận quán đính xong, khí lực của Lâm Vãn Vinh hắn có vẻ còn mạnh gấp mười lần lúc trước, nên dễ dàng tách bốn tên ra không khó khăn gì.
Bốn tiểu tử kia nhìn Lâm Vãn Vinh quần áo bình thường, gượng sức chèn lại Lâm Vãn Vinh mà không được, chỉ đành nhìn nhau, ra bộ bất đắc dĩ lắc đầu: “Cái này thuộc về vấn đề tố chất cơ bắp phàm phu tục tử, ta không cần để ý làm gì.”
Giữa đám người nhốn nháo xung quanh lúc này là một trung niên mỹ phụ thật xinh đẹp, mặc áo gấm lụa dài hoa văn tráng lệ, mắt phượng mày ngài, sắc mặt trong suốt, trông giống như một cô người mẫu hơn là một thiếu phụ tuổi ba mươi. Nàng ta vẻ mặt đoan trang quý phái, khi quay về đám sĩ tử và những người đăng ký làm gia đinh chào hỏi, lúc nào cũng toát ra một khí độ thật cao sang mà ung dung bình tĩnh.
Từ cách người khác xưng hô với nàng thì Lâm Vãn Vinh biết đây chính là Tiêu gia gia chủ tức Tiêu phu nhân. Tiêu phu nhân này mười sáu tuổi gia nhập Tiêu gia, sinh ra hai con gái, từ việc nuôi con, giúp chồng chăm lo việc nhà, đoan trang hiền thục, quả là hiền thê đảm đang của Tiêu lão gia.
Đáng tiếc Tiêu lão gia qua đời sớm, để lại mẹ con các nàng cô nữ quả mẫu mà đi. May mắn thay Tiêu gia đại tiểu thư rất có năng khiếu trong thương nghiệp, mấy năm gần đây dốc lòng kinh doanh, tuy rằng không được cường thịnh lắm, nhưng ít nhất cũng duy trì được cục diện phồn vinh này của Tiêu gia, nữ hài tử này cũng thật khiến người ta kính nể.
Lâm Vãn Vinh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng. Tiêu gia cô nữ quả mẫu này, vạn nhất có tên bạch nhãn lang nào vào, tán Đại tiểu thư xong nhưng không thấy đủ, đối với cả hai tiểu thư đều động tâm, ngoài mang cái áo tỷ phu trong thì ngầm chiếm lấy cô em, nói không chừng lại còn có cả chủ ý với nhạc mẫu nữa, trời ạ, cái tình thế hương diễm tuyệt luân kích thích này không phải là giấc mộng của bất kỳ tên nam nhân nào đó ư?
Lâm Vãn Vinh tim đập rộn ràng, việc này đối với hắn quả là một kích thích to lớn. Hắn nguyên lai tại thế giới kia của mình làm công việc buôn bán tiêu thụ, vì hoàn thành nhiệm vụ tự nhiên chẳng phải là quân tử thánh nhân gì, hoa chiêu tiểu xảo lừa gạt cái gì mà chả dùng qua. Buôn bán được nhiều thì lời lãi nhiều, hắn cũng đa phần là vì công việc bức bách thành ra phải như vậy thôi.
Không nghĩ tới tại thế giới này còn có thể gặp được những sự tình như thế này, nếu mỗi vị tài tử chỉ chọn lấy một trong hai vị tiểu thư, thì Lâm Vãn Vinh hắn trong lòng cũng có thể chấp nhận, nhưng nếu chúng muốn nuốt tất cả mọi thứ, ngồi hưởng phú quý ôm ấp hai vợ thì Lâm Vãn Vinh hắn thật không thoải mái. Hắn từng gặp phải những tao ngộ cay đắng cho nên lúc này đối với diễm phúc của kẻ khác tự nhiên có một loại cảm giác ghen ghét.
Tuyệt không cho phép đám nam nhân xuất hiện tại đây có hạnh phúc hơn ta, lão tử vô sỉ như thế các ngươi làm gì được ta? Lâm Vãn Vinh hung hăng nghĩ thầm, căn bản là tại cái thế giới này hắn không có sợ một ai cả.
Càng nghĩ hắn càng cười mỉm, con bà nó thật hay ho a? Cưới tỷ muội, vờn mẫu nữ nhà người, ai cũng có quan hệ với mình, thật sự là ăn mặn dễ đau tim mà, hắc hắc, nhưng thật ra ngẫm lại, có rắc rối như thế mới là thế giới thật sự. Ta thật tồi bại, ha ha.
Nói đến rắc rối, Lâm Vãn Vinh trong lòng lại nghĩ tới việc khác. Tiêu gia này là đại phú hộ tại Kim Lăng thành, mặc dù quang cảnh hiện nay không bằng lúc trước, nhưng Tiêu gia tốt xấu cũng là một gốc cây đại thụ, dù có trăm còn côn trùng phá hoại, chết nhưng không chịu mục nát ra dễ dàng. Trước mắt dù có không quyền không thế, không tiền không đủ nhân lực nhưng Tiêu gia vẫn là một cây đại thụ, mặc dù không còn xanh thắm như xưa, nhưng vẫn có thể cho người bóng mát, sự che chở và chỗ dựa lưng tốt. Đạo lý này Lâm Vãn Vinh hắn cũng hiểu được, nên nhớ lại lời lão Ngụy bảo hắn đến Tiêu gia làm gia đinh cũng không phải là không có cơ sở.
Lâm Vãn Vinh hắn nguyên lai đối với cái gì chó má gia đinh này có thể có thái độ bất cần, nhưng từ khi có những ý nghĩ này, hắn lại thận trọng tính toán trong lòng. Hắn trước kia làm việc buôn bán kinh doanh hay cùng khách hàng đi ăn uống xa đọa, bề ngoài có vẻ sảng khoái, nhưng kỳ thật nội tâm tịch mịch hư không chỉ có mình hắn biết được. Nếu không phải vì muốn báo đền cha mẹ, cung cấp tiền bạc cho em gái học hành nên người, hắn đã sớm mặc kệ đời rồi.
Hiện giờ âm dương thay đổi khiến hắn tới cái thế giới xa lạ này, không người thân mà cũng không ai biết rõ về bí mật của hắn, hắn như một người cô độc, không có mục tiêu nhất định, như vậy xem ra hắn có đi làm gia đinh cho người ta cũng chẳng có gì sai trái cả.
Tiêu phu nhân chậm rãi tiến lên vài bước khẽ nghiêng mình cảm ta mọi người, đoan trang nói: “Cảm ta mọi người đã có tấm lòng đối với Tiêu gia chúng tôi, xin mọi người tin rằng Tiêu gia chúng tôi tuyển chọn gia đinh công khai, công bình, công chánh nghiêm minh, nhưng cũng có nguyên tắc riêng của mình. Xin mọi người hãy xếp hàng theo thứ tự mà báo danh đăng ký, không nên lộn xộn, mỗi người đều sẽ có cơ hội của mình.”
Nàng nói thật uyển chuyển dịu dàng, thanh âm tuy không lớn, nhưng ai ai cũng im lặng tập trung lắng nghe rành mạch từng từ một.