Con Đường Bá Chủ
Chương 2971: Thưởng
Chương 2971: Thưởng
Nhận được tin từ Trương Nhã Trâm, Lạc Nam chuẩn bị lên đường đón các lão bà...
“KENG, Rương Đặc Biệt xuất hiện, vị trí tại khuê phòng Ngự Long Công Chúa.”
“Phốc.” Lạc Nam vừa bước xuống giường xém chút ngã sấp mặt.
Thoáng cái đã lại là hai mươi năm kể từ lần gần nhất Rương Đặc Biệt xuất hiện dưới đáy Anh Linh Tổ Đàm của Yểm Ma Điện nên hắn cũng không bất ngờ.
Nhưng lần này Hệ Thống thật sự muốn chơi hắn, vậy mà lại ở khuê phòng của nữ nhân điên kia.
Với ân oán giữa song phương, Lạc Nam vẫn luôn không muốn dính líu gì đến nữ nhân kia, thế mà Rương Đặc Biệt lại ở trong phòng của nàng.
Hai mươi năm hiện ra chứng tỏ đây là một cái Rương Đặc Biệt Thiên Cấp, hắn đương nhiên không thể bỏ qua...
“Hừ, tạm thời mặc kệ...đón vợ quan trọng hơn.” Lạc Nam hạ quyết định, hắn sẽ rời khỏi Sát Chiến Điện một chuyến.
Ra hiệu cho Lạc Long Nhi tiếp tục nghỉ ngơi, hắn bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Bích Tiêu một mình đứng bên hồ nước trong vắt không xa.
“Cô em vợ có tâm sự?” Hắn bước đến gần bắt chuyện, mở miệng trêu nói:
“Tính cách của nàng cũng giống cái hồ này, yên bình không chút gợn sóng.”
“Còn ngươi chính là một tảng đá vừa lỳ vừa cứng rơi xuống mặt hồ, quấy phá sự yên tĩnh đó của ta.” Bích Tiêu quay người lại hừ một tiếng.
Lạc Nam thấy nàng vẫn khoác áo choàng đen kịch trên thân, bất mãn nói:
“Lần trước ta vất vả mới tặng Nhu Thuỷ Tố Y cho nàng, vì sao không thấy nàng mặc?”
Bích Tiêu nghe vậy giận dữ: “Ta mặc y phục còn phải trình báo với ngươi?”
“Hắc hắc, đương nhiên rồi.” Lạc Nam mặt dày nói:
“Tỷ phu quan tâm em vợ là chuyện thường, bằng không sắp tới nhị tỷ của nàng lại trách ta.”
“Vào đây!” Bích Tiêu phất tay bỏ đi.
Lạc Nam nhanh chóng đuổi theo phía sau...
Tiến vào mật thất tu luyện của Bích Tiêu, nàng bỗng nhiên đem áo choàng đen rộng thùng thình kéo xuống.
Trong nháy mắt, Lạc Nam toàn thân chấn động, ánh mắt như bừng sáng lên...
Trước mắt hắn là một mỹ nhân có vẻ đẹp phong tình dị vực, đôi mắt to tròn như bảo thạch lộng lẫy, chiếc mũi thẳng cao thanh tú, bờ môi hồng nhuận óng ánh xinh đẹp mê người, giữa mi tâm có một ấn ký như hình giọt nước càng tô điểm cho ngũ quan hoàn hảo...
Nàng khoác trên người Nhu Thuỷ Tố Y như có một tầng sóng nước nhẹ nhàng ôm sát cơ thể, khoe lấy những đường cong tinh tế, đôi chân dài miên mang, chiếc eo thon gọn, vòng một và vòng ba nẩy nở đầy đặn...
Đẹp không cách nào hình dung...
“Hài lòng ngươi rồi chứ?” Bích Tiêu lặng lẽ nhìn hắn, chỉ là ánh mắt của nàng có chút mất tự nhiên.
“Nàng thật đẹp...” Lạc Nam tán thưởng không ngớt:
“Sau này đừng có đeo mặt nạ rồi khoác áo choàng, cứ như vậy là tốt nhất.”
“Nằm mơ đi, một khi bại lộ thân phận thì phiền toái.” Bích Tiêu lập tức phủ quyết.
“Thế thì những lúc không đi ra ngoài vẫn có thể a.” Lạc Nam khuyên:
“Ta không nỡ để một cô nương tuyệt sắc như thế này phải giấu đi vẻ đẹp của mình, điều này chẳng khác nào đem một đoá hoa mỹ lệ ném vào ngục tối cả.”
Bích Tiêu nghe hắn ví von cũng có chút động lòng, dù sao thì không có nữ nhân nào không thích việc được người khác tán thưởng nhan sắc...
“Chuyện đó nói sau.” Bất quá nàng vẫn giữ được sự bình thản, cánh môi nhẹ mím nói nhỏ:
“Sau khi lập đại công, ngươi từng nói muốn được ban thưởng cái gì?”
Lạc Nam trong lòng rung lên, khó có thể tin nhìn Bích Tiêu: “Nàng nguyện ý sao?”
“Một lần duy nhất.” Bích Tiêu thủ thỉ rất nhỏ, nếu không phải là Thiên Đạo Cảnh, Lạc Nam chắc chắn không nghe được.
Bất quá với một kẻ kinh nghiệm đầy mình, lại được giai nhân bật đèn xanh như thế...hắn làm sao có thể bỏ qua cơ hội?
Tính cách của Bích Tiêu hắn rõ ràng vô cùng, để nàng nói ra mấy lời như vậy đã khó hơn lên trời, làm sao còn mong nàng có thể chủ động?
Thế là hắn vòng tay ôm lấy eo thon, kéo thân thể nhu nhuyễn của nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên bờ môi thơm ngát...
“Ưm...”
Bích Tiêu nhẹ rên một tiếng, toàn thân run rẩy như không còn sức lực, hơi thở nóng rực, bờ môi như lửa của hắn như đang thiêu đốt toàn thân nàng.
Lạc Nam cũng là như đang ở trong mộng, hắn nâng niu nàng vô cùng, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ vỡ, động tác dịu dàng đến cực điểm.
Mơn trớn cánh môi mềm ướt át của giai nhân, chiếc lưỡi chậm rãi xâm nhập vào trong, nhấm nháp sự ngọt ngào, thưởng thức như uống rượu ngon hảo hạng.
Bích Tiêu mơ mơ màng màng, đầu óc như trở nên trống rỗng, cảm giác kỳ quái tràn lan khắp nội tâm, hơi thở trở nên gấp gáp.
Mãi đến khi Lạc Nam càng trở nên quá phận, bàn tay đã theo thói quen tìm đến một bên căng tròn đàn tính, Bích Tiêu mới lấy lại tinh thần, dùng sức đem hắn đẩy ra.
Lạc Nam lưu luyến không rời cuốn lấy đầu lưỡi đinh hương thơm ngát, lúc này mới tiếc nuối dừng lại nụ hôn nồng nàn, nhu tình nhìn lấy nàng:
“Bích Tiêu, nàng nguyện ý cùng ta...”
“Ngươi đừng nghĩ ngợi lung tung.” Bích Tiêu hít sâu một hơi để nội tâm bình ổn, giọng điệu lại chuyển sang nghiêm túc:
“Lần này là ban thưởng cho ngươi như nguyện vọng, ngươi đừng có hối hận là được.”
Nàng tự trấn an bản thân, cái tên này có nhiều cống hiến to lớn cho Phá Đạo Hội...nhưng hắn lại không đòi hỏi tài nguyên, không đòi vật phẩm quý giá, ngược lại chỉ muốn một nụ hôn.
Thân là Tam Đương Gia của Phá Đạo Hội, chút nguyện vọng nhỏ như vậy nàng nghĩ mình nên thoả mãn cho hắn.
Đây là vì đại sự, vì lợi ích chung của Phá Đạo Hội, chỉ dừng lại ở mức độ công việc mà thôi.
Lạc Nam âm thầm cười trộm, hắn nghe thấy tiếng tim của nàng đập nhanh thình thịch, gò má thì ửng đỏ, đôi mắt thì ngập nước...
Rõ ràng cảm xúc của nàng đã bán đứng lời nói của nàng.
Bất quá Lạc Nam cũng không vạch trần, lần này có thể hôn được nàng đã là một bước tiến lớn, không thể vì gấp gáp và nóng vội nhất thời mà hỏng hết tương lai...
“Sao ta lại hối hận? Ta cảm thấy tất cả mọi thứ ta làm đều xứng đáng sau phần thưởng vừa rồi.” Lạc Nam cười nói:
“Hy vọng sau này khi ta có những đóng góp to lớn hơn, nàng lại tiếp tục ban thưởng.”
“Chờ đến đó rồi lại tính.” Bích Tiêu một lần nữa đem áo choàng khoác lên người, trong trẻo cất giọng:
“Trương Nhã Trâm cũng đã báo tin cho ta, hiện tại Sát Chiến Điện xem như vững chắc rồi, ngươi nên đón các nàng trở về.”
“Đương nhiên.” Lạc Nam nở nụ cười:
“Ta và Minh Hà sẽ đi một chuyến.”
...
Cùng lúc đó, Huyễn Tượng Thần Quốc...
Huyễn Tượng Quốc Chủ cả người hư nhược hiện thân trong đại điện...lại nghe lão tổng quản báo cáo có sáu vị Quốc Chủ đang chờ diện kiến.
“Tìm trẫm làm gì?” Huyễn Tượng Quốc Chủ nhíu mày, chẳng lẽ sáu tên khốn này biết được ta là kẻ bí ẩn?
Nếu như thế thì phiền toái, hiện tại đang bị thương, gặp sáu tên kia vây công cũng không dễ ứng phó a.
Bất quá không ra mặt thì càng dễ bị nghi ngờ...Huyễn Tượng Quốc Chủ chỉ đành lấy ra một viên Thần Đan trị thương ngậm vào trong miệng, nhanh chóng điều tức và khôi phục.
Rất nhanh, dáng vẻ phong trần mệt mỏi đã hoàn toàn tan biến, cởi bỏ áo choàng, lộ ra diện mục tuấn mỹ vô song.
Huyễn Tượng Quốc Chủ tiến vào phòng khách quý, đã thấy sáu vị Quốc Chủ ngồi chờ sẳn.
“Các vị lượng thứ, ta vừa mới xuất quan...”
“Không có gì, mấy người chúng ta chờ được.” Hiên Viên Quốc Chủ khoác tay, năm vị còn lại cũng nhao nhao gật đầu.
Dù sao thì đang có chuyện cần cầu cạnh người ta, thái độ phải thành khẩn mới được.
“Các vị Quốc Chủ hôm nay có nhã hướng đến Huyễn Tượng Thần Quốc làm khách, để trẫm gọi mấy nhóm mỹ nhân hầu hạ ca múa...” Huyễn Tượng Quốc Chủ ra vẻ hạ lệnh cho lão tổng quản.
“Huyễn Tượng huynh không cần khách khí, chúng ta hiện tại đang không có tâm trạng thưởng thức văn nghệ đâu.” Ma Thi Quốc Chủ tính tình nóng nảy, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
“Có một thế lực nào đó nhân lúc sáu người chúng ta tranh đoạt cơ duyên tại Tứ Đạo Cổ Lâm đã lẻn vào hoàng cung, trộm sạch quốc khố, tổn thất nội tình nghiêm trọng.”
“Còn có chuyện như thế này?” Huyễn Tượng Quốc Chủ giật mình nhìn sang lão tổng quản.
“Bẩm bệ hạ, quốc khố của chúng ta vẫn còn nguyên vẹn.” Lão tổng quản hồi đáp.
Huyễn Tượng Quốc Chủ thở phào, thuận miệng tìm cớ nói: “Xem ra do trẫm tự thân trấn thủ, kẻ trộm không dám lộng hành.”
“Lần này chúng ta đến đây, là muốn nhờ khả năng thôi diễn thiên cơ của Huyễn Tượng huynh, hy vọng ngươi giúp chúng ta tìm ra hung thủ.” Thiên Hoàng Quốc Chủ nghiêm nghị nói.
“Đúng vậy, chúng ta biết Huyễn Tượng huynh mỗi lần ra tay đều phải trả giá khá lớn, ngươi cứ an tâm...mấy người chúng ta sẽ không để ngươi chịu thiệt thòi.” Độc Ách Quốc Chủ ứng tiếng.
“Các vị đạo huynh không cần khách khí như vậy, tổn thất của các vị cũng giống như tổn thất của toàn bộ Đạo Quốc, mà thân là một phần tử của Đạo Quốc, ta đương nhiên sẽ hỗ trợ hết mình.” Huyễn Tượng Quốc Chủ nghiêm túc đáp.
“Nếu là như vậy, xin đa tạ đạo huynh trước.” Sáu người thở ra một hơi.
“Bắt đầu ngay!” Huyễn Tượng Quốc Chủ phất óng tay áo:
“Ở tại Huyễn Tượng Thần Quốc, ta được Quốc Vận hỗ trợ, khả năng thôi diễn sẽ càng được gia tăng sức mạnh, nói không chừng thật sự có hy vọng.”
“Xin nhờ.” Đám người âm thầm mừng rỡ.
Phần phật...
Huyễn Tượng Quốc Chủ thả người bay lên thiên không.
Sáu vị Quốc Chủ khác nhanh chóng đuổi theo...
Rất nhanh, khi Huyễn Tượng Quốc Chủ thi thuật, hàng vạn ngôi sao hiện ra giữa bầu trời đêm tại thần quốc thần dị...
Hắn đứng giữa trung tâm, tất cả ngôi sao chiếu rọi xuống Tinh Thần Lực vào cơ thể hắn...
Những ngôi sao này như vô vàn con mắt có thể nhìn thấu thời không, xem trộm tương lai, soi rọi quá khứ...
Huyễn Tượng Quốc Chủ cũng rất muốn biết rốt cuộc là kẻ nào làm chuyện như thế.
Rất nhanh, toàn thân hắn chấn động...ở giữa không trung lảo đảo vài bước chân, trong lòng thầm mắng:
“Có Thần Đạo Viên Mãn Quy Tắc cố ý che giấu thiên cơ, ngăn cản trẫm dò xét chuyện này?”
Nếu là trước đây, Huyễn Tượng Quốc Chủ chắc chắn không thể xem thấu vì tu vi chênh lệch.
Nhưng hiện tại hắn đã là Thần Đạo Viên Mãn...
Nghĩ đến đây, Huyễn Tượng Quốc Chủ bí mật điều động Thần Đạo Viên Mãn Quy Tắc luân chuyển bên trong thể nội của mình, sau đó dồn nén vào đôi mắt.
Rất nhanh, một bóng lưng quen thuộc đập vào trong mắt...
Hiển nhiên khả năng dò thám thiên cơ của Huyễn Tượng Quốc Chủ đã phát huy tác dụng, khi sử dụng thực lực chân chính, y đã nhìn ra lai lịch của thủ phạm.
“Tại sao là hắn?” Huyễn Tượng Quốc Chủ giật mình, trong lòng dâng lên vô số suy nghĩ, liệu có nên triệt để vạch trần?
Bất quá hắn âm thầm lắc đầu, với thực lực của lục đại Quốc Chủ và mình cộng lại, chưa chắc sẽ là đối thủ của Loạn Đạo Thần Công.
Đây chưa phải thời cơ thích hợp cùng kẻ này trở mặt...nhưng tạo chút ít phiền toái cho hắn, gây nên nghi kỵ lẫn nhau vẫn là có thể làm được.
Nghĩ đến đây, Huyễn Tượng Quốc Chủ cố ý cắn đầu lưỡi.
“PHỐC!”
Một ngụm máu tươi phun ra, hắn như diều đứt dây rơi xuống giữa bầu trời.
“Huyễn Tượng huynh.” Lục đại Quốc Chủ biến sắc, lập tức bay đến nâng đỡ, sắc mặt trở nên khó coi.
Chẳng lẽ thôi diễn không ra...
“Phải chăng hung thủ lấy trộm là Phá Đạo Hội?” Hiên Viên Quốc Chủ gấp gáp hỏi:
“Chỉ có Phá Đạo Hội mới thần thông quảng đại như vậy.”
Huyễn Tượng Quốc Chủ lắc đầu, hít sâu một hơi đáp:
“Không giấu gì các đạo huynh, các ngươi cũng biết hầu hết thành viên Phá Đạo Hội đều được Hội Trưởng của bọn hắn dùng công pháp tuyệt đỉnh Thái Thượng Đạo Ngôn Kinh che đậy thiên cơ, khiến ngay cả ta cũng nhiều lần thúc thủ vô sách trong việc tìm kiếm tung tích.”
Sáu vị Quốc Chủ gật đầu, chuyện này không phải bí mật gì, rất nhiều cường giả tinh thông Thiên Cơ cũng đều không thể truy ra hành tung của các thành viên Phá Đạo Hội từ thấp đến cao.
“Với kinh nghiệm nhiều lần cố gắng dò xét Phá Đạo Hội của ta, phản phệ ta nhận phải vừa rồi không giống với những lần trước.” Huyễn Tượng Quốc Chủ lập lờ nước đôi đáp:
“Khả năng cao không phải do Phá Đạo Hội gây ra...”
“Liệu bọn chúng có cố tình thay đổi cách thức để đánh lạc hướng chúng ta?” Trấn Linh Quốc Chủ nhíu mày suy đoán:
“Ở hiện trường còn lưu lại đích danh Phá Đạo Hội.”
“Cái này thì không xác định được...tuy Phá Đạo Hội và chúng ta có thù, nhưng thủ phạm lấy trộm là chuyện khác, không thể để cảm tính xen vào quá trình điều tra.” Hiên Viên Quốc Chủ nói thẳng:
“Không biết Huyễn Tượng huynh có phát hiện manh mối nào không?”
“Manh mối thì có...nhưng cực kỳ mơ hồ.” Huyễn Tượng Quốc Chủ khéo léo đáp:
“Chỉ biết đó là một tên nam nhân, hơn nữa lý do ta không thể dò xét thiên cơ, vì tu vi của hắn cao hơn ta.”
“Thần Đạo Viên Mãn? Còn là nam nhân?” Lục đại Quốc Chủ toàn thân rùng mình...
Huyễn Tượng Quốc Chủ là “Thần Đạo Hậu Kỳ”, kẻ có tu vi cao hơn hắn đương nhiên là Thần Đạo Viên Mãn, hơn nữa còn là một nam nhân.
Nhìn khắp Đạo Quốc, nhân vật như thế hình như...
Đương nhiên cũng chưa có gì để khẳng định kẻ trộm là người Đạo Quốc...
“Thôi được rồi, ta đã mệt mỏi...” Huyễn Tượng Quốc Chủ thở dài một tiếng suy nhược:
“Mong các vị giữ bí mật chuyện lần này, kẻo kẻ đó biết được ta dám dò xét hắn, lại mang đến đại hoạ cho Huyễn Tượng Thần Quốc.”
“Huyễn Tượng huynh an tâm, chúng ta sẽ không làm càn.”
Lục đại Quốc Chủ gật đầu hứa hẹn, chỉ là trong lòng càng thêm nặng nề đến cực điểm...
...
Chúc cả nhà ngủ ngon
...
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:
-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU
- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn