[Dịch] Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1576: Kẻ Xâm Nhập
Bụp! Bụp, bụp…
Cây phất trần tung bay, lông trắng còn chưa chạm được đến Lạc Thiên Thu đã bị dừng lại giữa không trung, từng cái bị đánh văng ra ngoài.
Một đạo chân nguyên vô hình phát ra xung quanh thân thể Lạc Thiên Thu tạo thành sóng xung kích như một bàn tay lớn đẩy bóng hồng ra ngoài nhưng không hề có chút thương tổn nào cho đối phương.
Cô gái mặc hồng sam lảo đảo, lui lại mấy bước; khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, trút bỏ trang phục ni cô, mặc trang phục phụ nữ bình thường. Đây là Yến Phi Vũ. - Hà, Lạc gia chủ, tình nhân cũ của anh tới tìm kìa, anh đối với người ta lạnh lùng quá nha.
Ninh Chính Phong trêu đùa
Ánh mắt Yến Phi Vũ lườm ông ta, nói:
- Ông nói cái khỉ gì thế! Ninh Chính Phong đây là Huyền Thiên đảo chỗ của Hồng Mông, không phải là chỗ của Ninh gia các người.
- Ái dà, xấu hổ quá, tôi quên mất tiểu thư Phi Vũ là nhị tiểu thư Yến gia, thất kính, thất kính rồi.
Ninh Chính Phong cợt nhả
Yến Phi Vũ không để ý đến ông ta, giơ cao phất trần Thái Ất, xoay vòng tạo ra một đạo phù văn bạch sắc, đột nhiên bắn ra vô số phi châm lạnh lẽo, như vạn tiễn xuyên thây.
Dù cô đã tấn cấp đến tu vi Nghiệp Hỏa kỳ, nhưng đối với Lạc Thiên Thu thì đó là chênh lệch một trời một vực, chút công kích này còn chưa tới gần được phạm vi ba mét quanh người lão băng tuyết đã tan rã hết.
Huyền băng phi tiễn như mưa đá rơi xuống đất, mang theo một trận gió mát thổi qua.
Yến Phi Vũ thấy Lạc Thiên Thu từ đầu tới cuối không thèm nhìn mình một chút, uất ức vô cùng; lại thấy công kích không chút hiệu quả liền như người đàn bà chanh chua xông lên.
Giương nanh múa vuốt, Yến Phi Vũ chạy tới thẳng chỗ Lạc Thiên Thu, miệng không ngừng chửi rủa:
- Đồ Sở Khanh! Đê tiện, vô sỉ, khốn khiếp! Xem bà làm thịt mày!
Cảnh tượng này giống như mấy mụ đàn bà đầu đường xó chợ mắng chửi nhau, Lạc Thiên Thu nhíu mày, phẩy tay, một đạo chân nguyên phóng ra đẩy cô bay ra ngoài.
Đột nhiên, từ bên ngoài có hơn mười tên tu sĩ bay tới, người đàn ông đi đầu đỡ lấy Yến Phi Vũ; đó là Yến Phi Vân.
- Nhị muội! Không được hồ đồ.
Yến Phi Vũ giãy dụa, muốn thoát khỏi tay anh trai:
- Anh cả, anh đừng quản em! Anh còn không thay em giết chết tên cẩu tặc Lạc Thiên Thu kia!
- Anh biết em hận hắn, anh cũng hận không thể moi tim móc phổi hắn ra! Nhưng em ơi, chúng ta không phải đối thủ của hắn.
Yến Phi Vân nghiến răng nghiến lợi nói, hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Thiên Thu.
Lúc nàến Phi Linh cũng chạy tới đây, cầm lấy tay Yến Phi Vũ khuyên nhủ:
- Nhị tỷ đừng như vậy, hắn không giết chị đã là vạn hạnh rồi.
- Hừ! Hắn có bản lĩnh thì giết bà đây! Hắn dám?
Yến Phi Vũ mặt lúc đỏ, lúc trắng, vô cùng tức giận.
Hơn mười tu sĩ Độ Kiếp kỳ Yến gia đứng trước mặt ba anh em, khẩn trương bảo vệ, nhưng bọn họ đều biết, Lạc Thiên Thu đang im lặng kia ra tay, bọn họ sợ không đủ nhét kẽ răng.
Rốt cục, Lạc Thiên Thu đứng dậy, liếc về phía ba anh chị em nói:
- Bổn tọa đã tha cho mấy lần, nếu còn dám mạo phạm bổn tọa tuyệt đối không tha thứ.
- Ta nhổ! Lạc Thiên Thu! Lớn lối lắm! Ông lợi hại lắm mà còn tới tìm Hồng Mông chúng ta cầu viện làm gì! Tôi phải nói cho cha, Hồng Mông chúng ta quyết không ra tay! Cho Lạc gia các người toàn bộ chết hết!
Yến Phi Vũ lớn tiếng chửi.
- Hừ, Yến trưởng lão không phải mấy tên tiểu bối như các người có thể lay động, ông ấy không giống các người không biết phân biệt phải trái!
Lạc Thiên Thu khinh thường nói.
- Ông mới không biết phải trái! Ông hủy cả đời tôi! Ông nghĩ cha ta có thể dễ dàng tha cho ông?
Yến Phi Vũ nhổ nước bọt nói.
Sắc mặt Lạc Thiên Thu tối xầm:
- Yến Phi Vũ, bổn tọa với cô sớm đã không còn liên quan với nhau, chuyện năm đó là cô tự mình đa tình, bổn tọa chưa hề hứa hẹn gì. Hôm nay, tha cho cô ba lượt đã hết nước hết cái, bằng không…. Cô cho là bổn tọa không dám giết các người ở đây sao?
Yến Phi Vân, Yến Phi Linh nghe nói thế cũng tức giận không chịu nổi.
Ba anh em tuy có tranh chấp, có nóng nảy cáu giận nhưng dù sao cũng là người Yến gia, là anh em ruột.
Năm đó, Yến Phi Vũ cùng Lạc Thiên Thu có một đoạn nghiệt duyên, đích thật là do Yến Phi Vũ động tình trước nhưng Lạc Thiên Thu là một người đàn ông bỏ Yến Phi Vũ cũng không nói làm gì đằng này lại đối xử như vứt giày thừa dép cũ, làm sao người Yến gia tâm cao khí ngạo có thể nhịn nổi.
Nếu thực lực Lạc Thiên Thu chỉ cao chứ không thấp hơn Yến Vô Trần, lại chuyện này do Yến Phi Vũ dựng lên trước, mà không phải Lạc Thiên Thu chủ động chỉ sợ năm đó Yến Vô Trần và Lạc gia sẽ đánh nhau một hồi.
Suy cho cùng, Yến Vô Trần muốn ra tay, rất nhiều cao thủ Hồng Mông có tư tưởng ‘nhất vinh câu vinh’ (Một người vui cả đám vui đại loại vậy), cùng nhau xuất thủ, dù không diệt được Lạc gia cũng khiến Lạc gia thương gân động cốt, đến lúc đó, Ninh gia cùng Tiêu gia sẽ lần lượt chèn ép Lạc gia, chuyện cũng không giải quyết dễ dàng như vậy. - Lạc Thiên Thu, nhị muội của tôi có chuyện không hay xảy ra, Yến gia chúng tôi cùng ông không đội trời chung! Lời ông hôm nay, sớm muộn gì cũng có ngày gặp báo ứng!
Yến Phi Vân vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, nhanh chóng dắt Yến Phi Vũ cùng mọi người rời đi.
Mặc cho Yến Phi Vũ khóc rống, nhưng Yến Phi Vân vẫn không buông tay, ép buộc cô rời đi.
Khi đã yên lặng lại, Ninh Chính Phong cười hắc hắc nói:
- Lạc gia chủ, chuyện liên thủ hôm nay với Hồng Mông không thành nếu vì trưởng lão Yến Vô Trần không đáp ứng, công lao của anh số một đấy.
- Đem lòng nhét vào bụng đi.
Lạc Thiên Thu ngồi xuống, thản nhiên nói:
- Yến Vô Trần không phải trẻ con, ông ta biết phải chọn như thế nào mới hợp lý nhất, bằng không ông ta cũng không để cho tôi chờ.
Bên kia, một chỗ trong khu Địa Giai, trên Huyền đảo.
Bị Yến Phi Vân kéo tới một gian đình viện yên tĩnh giữa hồ, Yến Phi Vũ không ngừng nức nở, hoàn toàn không có tư vị sư thái ác nghiệt ngạo mạn, càng giống người vợ bị bỏ rơi rất tội nghiệp.
Ở bên cạnh, Yến Phi Linh vỗ vai nhị tỷ nhè nhẹ, hốc mắt cũng phiếm hồng, không biết an ủi ra sao.
Lúc trước, Yến Phi Vũ vì bị Lạc Thiên Thu vứt bỏ, hận đàn ông đến thấu xương, nên xuất gia, lấy pháp danh Yên Vũ sư thái.
Đây cũng là vì sao, lúc trước nếu không phải muốn nhận Sắc Vi làm đồ đệ, nhìn Dương Thần rất chướng mắt.
Chuyện này có thể nói là một bí mật công khai của cao tầng Hồng Mông, cũng là sỉ nhục lớn nhất của Yến gia; bởi vì Yến Vô Trần nên cũng không ai dám nói linh tinh.
Vốn đau thương trong lòng Yến Phi Vũ đã phai nhạt đi nhiều, nhưng hôm nay nhìn thấy Lạc Thiên Thu, chuyện đau lòng từ mấy chục năm trước ùa về.
- Nhị muội, anh biết em hận hắn, nhưng thực lực của hắn quá mạnh mẽ, ngay cả cha cũng phải làm bộ chuyện năm xưa là không có gì, theo lẽ thường mà đối đãi hắn, em cũng không nên xúc động như vậy.
Yên Phi Vân than thở.
- Anh… em biết… nhưng chính em không nhịn được mà nói ra….
Yến Phi Vũ lau nước mắt:
- Là em có lỗi với cha, cố lỗi với liệt tổ liệt tông Yến gia. Em hận không chết đi cho xong, năm đó nếu không khư khư cố chấp cũng không phạm phải sai lầm lớn kia. Em không còn mặt mũi nào để gặp cha nữa. - Nhị tỷ, chuyện tình cảm nam nữ không thể nói muốn thế nào là như thế ấy? Năm đó tu vi chị còn thấp không khống chế được đạo tâm của mình là chuyện bình thường, muốn trách phải trách Lạc Thiên Thu lòng dạ độc ác, giả vờ giả vịt lừa gạt tình cảm của chị, cướp đoạt công pháp Yến gia, đến giờ cũng không thèm thừa nhận… Trong mắt Yến Phi Vũ hiện ra sự đau khổ, cúi đầu im lặng, như sau cơn mưa là lúc trời âm u vậy.
Bỗng nhiên Yến Phi Vân quay người, nói với Yến Phi Linh:
- Tam muội, lần này hơn nửa là Hồng Mông đồng loạt ra tay đối phó với Dương Thần, anh biết em vẫn không thể vứt bỏ sạch sẽ Dương gia khỏi lòng, nhưng lần này em cũng đừng đứng sai đội ngũ không cha cũng không giữ được em đâu.
Nhắc tới việc nàến Phi Vũ cũng ngẩng đầu nhìn em.
Yến Phi Linh cắn môi, biểu lộ một tia không đành lòng, cuối cùng đành miễn cưỡng gật đầu.
- Em biết, anh cả…. Thật ra… Cho dù em không muốn Dương thiếu gia bị thương em cũng không thể vì anh ta làm cái gì cả….
Yến Phi Linh thở dài tiếc nuối.
Lúc này ba anh em mỗi người có suy nghĩ riêng, không ai nói gì cả; một đạo thân ảnh từ xa bay tới, hạ xuống cung kính trước mặt Yến Phi Vân.
- Phi Vân trưởng lão, chúng ta bắt được một kẻ xâm nhập bị thương nặng, xin hỏi phải làm sao
Điạ giai xử lý chuyện thông thường của Hồng Mông mà Yến Phi Vân là một trong những trưởng lão nắm quyền Địa giai, quản lý công tác phòng vệ Hồng Mông.
- Kẻ xâm nhập?
Yến Phi Vân hồ nghi hỏi:
- Hỏi rõ ràng là ai chưa? Tại sao bị thương?
Người nọ trả lời:
- Gã ta nói là gã muốn gặp anh cả của gã, gia tộc có chuyện lớn xảy ra, là nhị gia Ninh gia; nhưng chúng tôi thấy hắn bị thương nghiêm trọng, thần trí không bình thường không dám xử lý.
Yến Phi Vân sửng sốt một hồi sau đó chợt nghĩ đến điều gì đó, lớn tiếng hỏi:
- Lập tức dẫn chúng ta đi gặp người nọ!
Rất nhanh, Yến Phi Vân đi tới một chỗ đất trống, có hai tu sĩ Hồng Mông đang canh giữ một người bị thương, nằm trên mặt đất, mặt, thân cháy đen, như muốn tắt thở.