Cô Dâu Gả Thay: Lão Đại, Anh Nhẹ Chút
Chương 40: Em gái tôi
Chương 40: Em gái tôi
Khi quay về Dinh Trạch thì Cảnh Vân Tranh cũng nhanh chóng chia sẻ những câu từ hoa mỹ, ngọt ngào mà Lâm Quân Nhi dành cho Cảnh Vân Trạch khi nói chuyện với Vương Ngữ Yên, khi nghe em gái nói thì khóe môi Cảnh Vân Trạch chỉ biết giật giật.
Vợ với chả con, mình ở ngoài còng lưng làm việc, cố gắng hoàn thành công việc một cách nhanh chóng để về ân ái với vợ, ấy vậy mà vợ anh ra đường lại nói anh không yêu thương cô ấy, còn nói chỉ là lợi dụng cô ấy sinh con nối dõi. Xem ra lá gan của nóc nhà của anh hơi lớn rồi, đợi xem khi anh quay về, anh sẽ xử lý cô thế nào!
Còn Lâm Quân Nhi vẫn còn ngây ngô chưa biết bản thân đã bị cô em chồng yêu quý bán đứng, nên hiện tại vẫn còn nhàn nhã ở trong phòng trò chuyện với Vương Ngữ Yên qua điện thoại.
Trong điện thoại Vương Ngữ Yên còn luôn nhắc nhở cô đừng quá lo lắng, có thể đối với Cảnh gia thì Vương gia không có tiếng nói, nhưng trong mối quan hệ hôn nhân này thì Vương gia vẫn trên cơ Kim gia một bậc. Trong cuộc hôn nhân này thì Kim Trấm vẫn luôn phải nhường nhịn vợ mình, để không phải nói là khúm núm xin thưa, có thể ở ngoài Kim Trấm luôn tỏ vẻ ta đây, nhưng nếu bạch đạo không có Vương gia chống lưng thì làm gì Kim Trấm có thể vùng vẫy ở hắc đạo.
[...]
Buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Quân Nhi thay một chiếc váy trắng tinh, với bộ dáng vô cùng "đàng hoàng" này chắc chắn có thể chiếm lấy sự đồng cảm của Vương Ngữ Yên. Còn Diệp Vấn cũng ngoan ngoãn thay một bộ quần áo thoải mái, qua giờ ăn sáng thì Lâm Quân Nhi được Vương Ngữ Yên đích thân đến đón.
Ngồi trên xe hai người họ nói chuyện thân nhau như là chị em trong một nhà, Vương Ngữ Yên vẫn luôn thay mặt Kim Trấm xin lỗi cô, mặc dù đây là điều cô muốn nhưng Lâm Quân Nhi có cảm giác Vương Ngữ Yên đang muốn sống yên biển lặng, cô ấy đã chấp nhận một cuộc hôn nhân như địa ngục này cũng đã gần mười năm rồi, nên chịu đựng thêm một chút cũng chẳng sao, chỉ cần có thể bình an sống qua ngày là đủ rồi.
- Quân Quân... Nếu như lão ta làm ra những chuyện quá đáng với em, thì chị thay mặt lão ấy xin lỗi em. Thật ra con người của Kim Trấm không quá tàn nhẫn, chỉ là có hơi tham lam thôi.
- Chị Ngữ Yên, thật sự thì em không dám trách Kim lão đại... Chỉ là... Chỉ là em sợ chị em chịu thiệt thòi... Em cảm thấy... Em cảm thấy mối quan hệ giữa Kim lão đại và Dương Dung Nhuệ tiểu thư không giống như một mối quan hệ làm ăn sòng phẳng.
Vương Ngữ Yên bất giác cúi đầu, sau đó cũng chỉ nở một nụ cười nhạt. Ngay sau đó liền dùng hình tượng mạnh mẽ, lạnh lùng bao lấy sự yếu đuối kia, cô ấy ngước mắt lên nhìn cô, nói:
- Chị không quan tâm, chị chỉ quan tâm việc lão ấy đảm bảo sự an toàn của Vương gia. Còn Vương gia cũng sẽ bảo đảm lão ấy được bình an vô sự... Đối với một cuộc liên hôn thì chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Lâm Quân Nhi có chút không hiểu, vốn dĩ Vương gia cưng chiều Vương Ngữ Yên như vậy, tại sao lại chấp nhận gả con gái đến một nơi như Kim gia, chỉ cần cho chị ấy ly hôn, tài sản chia đôi là được rồi mà, dù sao hiện tại họ cũng chưa có con cái, hoàn toàn không có bất cứ ràng buộc nào... Vậy tại sao Vương Ngữ Yên lại chấp nhận ở bên cạnh lão ấy chứ?
Nhưng mà, nhìn cách hòa giải của Vương Ngữ Yên thì Lâm Quân Nhi dám chắc, người phụ nữ này đã yêu Kim Trấm rồi, chỉ là cô ấy không muốn thừa nhận, cũng không muốn Kim Trấm biết... Có lẽ là vì sự tự tôn, cái tôi của bản thân.
- Chị Ngữ Yên, nếu như tính cách của Kim lão đại giống như lời chị nói... Thì em hi vọng chị có thể thay đổi lão ấy, đừng để lão ấy dấn thân vào con đường sai lầm nữa.
- Chị biết rồi.
Dừng một chút, Vương Ngữ Yên liền nhìn cô, sau đó liền không kiềm nổi sự tức giận mà nói:
- Quân Quân, chị thật sự không hiểu... Một cô gái hiểu chuyện như em tại sao Cảnh Vân Trạch lại khước từ nhỉ?
- Có lẽ là vì xuất thân và những tin đồn về em...
Diệp Vấn ngồi ở phía sau cũng chỉ cười trộm, tính ra thì ngoại trừ cha mẹ của tiểu thư ra thì chẳng ai quan tâm đến mấy cái tin đồn nhảm đó đâu. Nhưng hiện tại tiểu thư đang diễn nhập tâm, với một diễn viên có triển vọng như Diệp Vấn thì cô ấy cũng nhanh chóng nắm bắt tâm lý, sau đó thì cũng đau lòng nhìn Lâm Quân Nhi, rồi nói:
- Chắc Vương tiểu thư không biết... Trước kia tiểu thư nhà chúng tôi từng bị chính cha mẹ ruột hắt hủi, nói chị ấy là đồ sao chổi, còn đuổi chị ấy về quê sinh sống... Cũng may là ông bà ngoại vẫn yêu thương nên mới đưa chị ấy về nuôi dạy, nhưng mà cha mẹ của tiểu thư đúng là không phải người mà...
- Vấn Nhi, được rồi, đừng nói nữa.
Đang kể một nửa thì Diệp Vấn bị Lâm Quân Nhi quát mắng, sự ấm ức trên gương mặt của Diệp Vấn càng khiến cho Vương Ngữ Yên xót xa hơn, cô ấy liền bảo Diệp Vấn kể tiếp.
Diệp Vấn có chút e dè nhìn về phía của Lâm Quân Nhi, nhưng Vương Ngữ Yên đã đảm bảo sẽ bảo vệ cô ấy. Ngay lập tức, bao nhiêu sự căm phẫn, những chuyện làm xấu xa của Lâm Tào và Quý Mẫn đều bị Diệp Vấn nói ra hết.
Từng câu, từng chữ mà Diệp Vấn kể đều lọt vào tai của Vương Ngữ Yên, cô ấy thật sự không dám tin vào những chuyện mà mình đang nghe thấy... Làm sao lại có một thể loại cha mẹ đáng chết như vậy chứ?
Bất chợt, Vương Ngữ Yên lại nghĩ đến một chuyện hệ trọng, cô ấy liền nắm lấy tay của Lâm Quân Nhi, nói:
- Quân Quân, thật ra cha mẹ chị chỉ có mỗi mình chị là con, nếu em không chê thì chị sẽ đưa em đến gặp họ, nếu họ thích em thì có thể nhận em làm con nuôi. Cần gì đến Lâm gia đó, đối với chị thì Lâm gia chẳng là cái gì, nhưng nếu em là con nuôi nhà họ Vương thì ít nhất Cảnh Vân Trạch cũng sẽ nể nang một chút. Em nghĩ sao?
Lâm Quân Nhi có suýt nữa là bị Vương Ngữ Yên làm cho sặc nước bọt, chị gái này có phải nhiệt tình quá rồi không? Bình thường người ta chỉ mong cha mẹ quan tâm mỗi mình họ, không ngờ Lâm Quân Nhi lại quen biết một chị gái được cha mẹ yêu thương quá nhiều... Nên bị ngộp thở, bởi vì vậy nên mới tìm cớ để nhồi nhét cô vào, lấy cô làm điểm tựa chia sẻ tình yêu thương gia đình sao?
- Cảm ơn chị Yên Yên, nhưng em cảm thấy bản thân rất tốt. Dù sao em cũng là mẹ của Sở Tiêu, mẹ quý nhờ con mà... Cảnh gia cũng không hà hiếp gì em đâu.
Vương Ngữ Yên cũng chỉ ậm ừ rồi lại cho qua, có con thật tốt, có thể bồi đắp tình cảm giữa vợ chồng... Nhưng cô ấy lại không có cái diễm phúc đó.
Chiếc xe rôm rả tiếng cười nói của họ đi thêm một lúc nữa thì đến Kim gia, Vương Ngữ Yên đỡ lấy em gái xuống xe, còn khoác tay của cô đi vào nhà.
Kim Trấm lúc này đang ở trên phòng, được nghe thông tin Vương Ngữ Yên đã về rồi liền nhanh chóng đi xuống, nhìn cô ấy rồi cười cười nói:
- Em về rồi à? Có đói không, anh kêu nhà bếp nấu chút gì đó cho em ăn nha.
- Em không đói. À phải rồi Kim Trấm, anh xuống đây, em có chuyện muốn nói với anh.
Kim Trấm đi xuống nhà, bất ngờ khi nhìn thấy Lâm Quân Nhi xuất hiện ở đây. Lão ta liền đứng hình, ngay sau đó là chỉ tay năm ngón về phía của Lâm Quân Nhi, một con mù như vậy mà đã đánh cho toàn quân của Dương Dung Nhuệ tan tác, bây giờ lại là bạn bè với vợ của lão... Nhân vật này chắc chắn không tầm thường.
Vương Ngữ Yên thấy Kim Trấm đang chỉ tay về phía của Lâm Quân Nhi liền hắng giọng, nói:
- Anh đừng có chỉ trỏ em gái của em như vậy. Hơn nữa em còn phải hỏi anh đó, tại sao anh lại dám chống lưng cho Dương Dung Nhuệ hãm hại Quân Quân như vậy? Cô gái này cũng chỉ là một cô gái vô hại thôi mà.
- Vô hại? Cô ta mà vô hại sao?
Ngay tức khắc diễn viên chuyên nghiệp như Lâm Quân Nhi liền bùng nổ diễn xuất, cô khẩn trương đứng dậy, sau đó liền xua tay, sợ hãi nói:
- Thật... Thật xin lỗi Kim lão đại... Đáng lẽ ra tôi không nên nói... Xin... Xin phép Kim lão đại và Kim phu nhân, tôi... Tôi về trước đây... Đừng... Đừng giết tôi...
Kim Trấm trố mắt nhìn, lão ta còn chưa động đến một cộng lông của Lâm Quân Nhi nữa mà? Sao đột nhiên lại biến thành lão ta truy sát cô rồi?
- Anh còn đứng đó làm gì, mau xin lỗi Quân Quân đi. Hiện tại, em ấy là em gái tôi!