Cô Dâu Gả Thay: Lão Đại, Anh Nhẹ Chút
Chương 34: Yêu em
Chương 34: Yêu em
Sau một thời gian ở cử cực khổ theo khuôn phép của Liễu Đào Nguyên thì ngày hôm nay Lâm Quân Nhi cũng chính thức được tự do, tâm tính của Lâm Quân Nhi cũng dần bình ổn hơn, mỗi khi ở bên cạnh đứa con trai nhỏ thì cô cũng thấy vui vẻ, thoải mái hơn. Nhưng đến đây thì công việc của Cảnh Vân Trạch đã chất đầy như núi, nên anh phải đến trụ sở liên tục để làm việc.
Lâm Quân Nhi ở nhà cùng Diệp Vấn và Kha Nguyệt, nhìn phu nhân cũng không phải dạng người có thể thay đổi một người, nhưng ln hoàn toàn không ngờ cô thật sự có thể thay đổi được Lão đại của họ, cũng không biết là có bí quyết gì hay không nữa đây.
Cứ nghĩ Cảnh Vân Trạch đã cảnh cáo Dương Dung Nhuệ như vậy là cô ta đã biết sợ, nhưng Dương Dung Nhuệ hình như là điếc không sợ súng, không chỉ không đi phẫu thuật thẩm mỹ mà còn công khai đứng về phía của bang Kim Thần. Điều này đã khiến cho khá nhiều người của Long Nhuệ bang cảm thấy bất an, vì trước kia họ từng nghĩ Dương Dung Nhuệ sau này sẽ là phu nhân của Long Nhuệ bang nên hết mực kính trọng, nhiều việc quan trọng của bang cũng thông qua cô ta, không ngờ Dương Dung Nhuệ lại là kẻ ăn cây táo rào cây sung, sau khi bị đá thì liền quay qua cắn Lão đại của họ một cú trí mạng.
Hôm nay, Dương Dung Nhuệ định là sẽ đến Dinh Trạch tâm tình của Lâm Quân Nhi, nhưng cho dù là cửa trước hay cửa sau, cửa phụ hay chính đều có ám vệ của Long Nhuệ bang canh gác, mà hiện tại tất cả thành viên của Long Nhuệ bang đều biết cô ta là kẻ phản bội nên chắc chắn sẽ chặng cô ta lại. Đưa tay chạm vào vết thương trên mặt, ánh mắt của Dương Dung Nhuệ hoàn toàn thay đổi, một ngày nào đó cô ta sẽ bắt Cảnh Vân Trạch quỳ xuống trước chân của mình!
Sau đó thì Dương Dung Nhuệ cũng quay về nhà họ Kim, lúc này Kim Trấm đang ngồi ở phòng khách cùng Phùng gia, thấy vẻ mặt của Kim Trấm rất không tốt, cô ta liền hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra sao?
Kim Trấm liền tức giận đập tay xuống bàn, nói:
- Lâm gia đó đúng là gió chiều nào theo chiều đó. Bây giờ ả vợ mù của Cảnh Vân Trạch đã sinh con trai, nối dõi cho Cảnh gia, vừa hay Lâu gia lại được nhị thiếu Cảnh Vân Trạch giúp đỡ. Hiện tại Lâm gia không muốn đề cập đến chuyện liên hôn với Phùng gia nữa rồi!
Dương Dung Nhuệ biết rõ con người và tính cách của Lâm Tào và Quý Mẫn, cô ta liền ngồi xuống bên cạnh của Kim Trấm, uốn éo ở bên cạnh, nói:
- Anh đừng lo, em hiểu rõ tính cách của hai ông bà già đó mà. Chuyện này anh cứ giao lại cho em.
Kim Trấm liền nhìn cô ta, sau đó liền cười nói:
- Được thôi, vậy anh sẽ giao chuyện này lại cho em. Cục cưng à, hôm nay em đi đâu vậy?
- Vốn dĩ em muốn đến Dinh Trạch để tâm tình với Cảnh thiếu phu nhân, nhưng hình như cô ả không chào đón em lắm.
[...]
Cảnh Vân Trạch ở trụ sở Long Nhuệ bang nhìn qua camera giám sát thì cũng nhìn thấy Dương Dung Nhuệ lảng vảng bên ngoài, nhưng có lẽ cô ta nhìn thấy tình hình bên trong Dinh Trạch bất lợi cho mình nên đã không vào. Tuy nhiên Triều Vũ ở bên cạnh lại nói:
- Lão đại, theo thông tin từ định vị thì Dương Dung Nhuệ hiện tại đang sinh sống ở một căn biệt thự ven biển. Là của lão ta.
- Biến thành tình nhân của lão ta rồi sao?
- Có vẻ là như vậy.
Cảnh Vân Trạch tựa lưng vào sofa, ăn một viên kẹo cao su, đáp:
- Gửi vài ảnh cho Kim phu nhân đi. Nhớ là đừng lỡ tay gửi địa chỉ đó.
Triều Vũ đương nhiên hiểu ý của Lão đại, đương nhiên là sẽ không "lỡ tay" đâu. Tước Xạ ở bên cạnh nhìn anh, nhưng sự chú ý của cậu ta lại rơi vào hộp kẹo cao su bên cạnh, liền hỏi:
- Từ khi nào anh lại thích kẹo vậy?
Cảnh Vân Trạch cầm hộp kẹo lên, nhìn nó và mỉm cười đầy sủng nịnh. Vì anh biết cô không thích mùi thuốc lá, hơn nữa bây giờ anh cũng đang có con nhỏ nên cũng không tiện hút thuốc ở bên cạnh vợ con, nên thay vào đó anh đã mua một ít kẹo cao su, còn cái hộp này là do Lâm Quân Nhi đưa cho anh. Kết hôn không phải là sự ràng buộc ích kỷ, mà là tình nguyện thay đổi vì đối phương.
Cô có thể chấp nhận con người thật của anh, chấp nhận công việc của anh, thì anh cũng chấp nhận được cái khó của cô. Hôn nhân mà, một người nhường thì một người nhịn.
Tuy nhiên, Tước Xạ thấy Lão đại cười ngốc liền lắc đầu, đúng là khi yêu vào chẳng ai bình thường cả.
Ngay lúc này, Tước Xạ vừa định đứng dậy thì điện thoại đã có một tin nhắn đến. Là Cảnh Vân Tranh, nhưng tại sao cô ấy lại cho cậu ta chứ?
- Tiểu thư Vân Tranh? Cô có chuyện gì sao?
- [Không sao, tôi chỉ muốn hỏi anh hai có ở bên cạnh của anh không?]
- Có, hiện tại Lão đại đang ở đây. Có chuyện gì sao?
- [Hì, không có gì đâu. Vậy... Anh có rảnh không?]
Tước Xạ nhìn Lão đại của mình, anh cũng chỉ gật đầu một cái.
Cậu ta bước thẳng ra ngoài, nói:
- Có.
- [Thế anh có thể đến Cảnh gia đưa tôi đi học có được không? Anh ba từ sớm đến giờ không biết đã đi đâu rồi, cha và mẹ cũng không có ở nhà, anh hai thì đang bận nên chẳng ai đưa tôi đi học cả]
- Được, tiểu thư chờ tôi một chút.
Đầu dây bên kia truyền đến câu "Ok" thì Tước Xạ đã trực tiếp tắt máy, nhưng Tước Xạ lại không hiểu tại sao vị tiểu thư này lại có số điện thoại của mình? Mà còn là số điện thoại cá nhân nữa chứ, nếu cần thì cứ gọi thẳng cho Lão đại là được mà... Chẳng lẽ...
[...]
Buổi chiều, Cảnh Vân Trạch về nhà với một ly trà sữa trên tay, Lâm Quân Nhi đang ôm con trai ở trên ghế sofa, bên cạnh còn có Diệp Vấn và Kha Nguyệt đang chọc cười đứa nhỏ. Khung cảnh vui vẻ này khiến cho tâm tình của Cảnh Vân Trạch cũng thoải mái hơn, anh bước đến ngồi bên cạnh vợ mình, nói:
- Bà xã, em nghiện con quá rồi đấy.
- Vậy sao? Em không để ý đấy.
Sau đó Cảnh Vân Trạch liền đưa con trai cho Diệp Vấn, hoàn toàn tách biệt con trai và vợ. Rồi cũng đưa ly trà sữa vừa mua cho cô, Lâm Quân Nhi uống một ngụm liền cảm khái, dường như là quên luôn đứa con trai vừa bị ruồng kia đang mếu máo. Cảnh Vân Trạch nhìn cậu quý tử nhà mình, liền hất mặt kiêu ngạo, dù sao thì đang cũng là vợ anh, cho dù con nít có đáng yêu đến đâu thì cũng không đấu lại anh.
Một lúc sau Lâm Quân Nhi đã được Cảnh Vân Trạch đưa lên phòng, cậu nhóc mếu máo. Vào đến phòng thì Cảnh Vân Trạch đã nhanh tay đóng cửa, đứa nhỏ ở dưới liền khóc rống lên.
Tiếng khóc của con trai khiến cho Lâm Quân Nhi phải giật mình, hỏi:
- Hình như Sở Tiêu đang khóc đúng không?
- Em nghe nhầm rồi, làm gì có ai khóc, thằng nhóc thối đó đang ngủ ngon lành trong phòng mà.
Lâm Quân Nhi bán tính bán nghi, nhưng rồi vẫn mặc kệ, tiếp tục trà sữa của mình. Nhìn báo nhỏ nhà mình đáng yêu như vậy liền hôn lên má của cô, nói:
- Bà xã, em đáng yêu quá đi.
- Lúc nào em chẳng đáng yêu. Ha?
Anh cười lớn một tiếng, rồi ôm lấy vợ mình, khoảnh khắc này thật sự quá bình yên và hạnh phúc. Một lúc lâu sau, anh lại nói:
- Bà xã, ngày mai anh đưa em đi kiểm tra lại một lần nữa, đôi mắt của em không nên để lâu thêm.
- Cảnh Vân Trạch... Anh đừng hi vọng quá nhiều, đôi mắt của em đã như vậy hai mươi năm rồi... Chỉ sợ hi vọng nhiều rồi thất vọng nhiều thôi.
Anh nhẹ nhàng hôn lên trán của vợ mình, nói:
- Không sao, nếu thật sự không thành công thì em vẫn là vợ anh. Cả đời này anh sẽ làm đôi mắt cho em.
- Cảm ơn anh, Cảnh Vân Trạch.
- Thay vì nói suông thì mình làm gì đó thiết thực hơn đi.
Lâm Quân Nhi nhíu mày, thiết thực là thế nào? Anh cũng không nói nhiều mà trực tiếp bế cô lên giường, cúi xuống hôn lên cánh môi nhỏ của vợ yêu, nói:
- Báo nhỏ, em biết báo thật đấy.
- Báo? Em báo anh khi nào?
- Báo nhỏ của anh, anh không muốn đợt kiểm tra tiếp theo lại như lần trước đâu.
Nói xong, Cảnh Vân Trạch cũng đưa tay lấy một biện pháp bảo vệ cơ bản, rồi nói:
- Đợi khi nào em khỏe hẳn thì anh chắc chắn sẽ bắt em bù đắp gấp mười lần.
- Anh là trâu sao!
- Không, anh là chồng em.