Chiến Thần Bất Bại
Chương 4: Biến Cố
Đường Thiên cực kỳ tức giận, lúc này trong lồng ngực hắn phảng phất như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, nhất thời làm cho tốc độ công kích của hắn càng lúc càng nhanh. Hầu hết những động tác của vũ kỹ trụ cột đều hết sức đơn giản, nhưng mỗi một động tác trong vũ kỹ trụ cột đó đều đã được Đường Thiên tập luyện mấy chục vạn lần, nên tất cả động tác ấy đã trở thành bản năng gốc của hắn.
Vì thế động tác của tay hắn còn nhanh hơn cả phản ứng trong đầu của hắn.
Phành phành phành...!
Ánh mắt của A Mạc Lý hừng hực hơn lúc trước, bởi gã cảm giác được rõ ràng là tốc độ xuất thủ của Đường Thiên đang tăng lên nhanh chóng.
Quả nhiên không hổ danh là Đường trụ cột hoàn mỹ mà!
Lúc này tốc độ xuất thủ của Đường Thiên đã đạt tới cực hạn trên lý thuyết của vũ kỹ trụ cột, chỉ thấy tàn ảnh của chiêu cũ còn chưa tan biến thì bóng dáng của chiêu mới đã hiện rõ trên không trung.
Từng đạo tàn ảnh nối tiếp nhau như hồng thủy cuộn trào bao phủ toàn thân A Mạc Lý.
Nhưng A Mạc Lý lại cảm thấy cực kỳ hưng phấn, đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy cực hạn trên lý thuyết.
Gã cảm thấy hứng thú với Đường Thiên cũng tương tự như thế, chẳng phải do gã nhàm chán rảnh rỗi nên... sinh ra 'nông nổi'. Mà từ lần đầu tiên nhìn thấy Đường Thiên gã đã thấy có hứng thú rồi, sau khi hai người động thủ, càng về sau A Mạc Lý càng không ngại liên tục làm phiền, liên tục tìm tới khiêu khích Đường Thiên, cứ sau mỗi lần chiến đấu A Mạc Lý đều thu được ích lợi không nhỏ.
Không ai lại cảm thấy hứng thú với vũ kỹ trụ cột, quả thật trước khi gặp Đường Thiên gã cũng như vậy.
Bởi tất cả mọi người đều biết rằng, tâm pháp võ kỹ là thứ trọng yếu nhất, mà vũ kỹ cao cấp đương nhiên là quan trọng hơn vũ kỹ cấp thấp rồi.
Vì thế chỉ cần tập trung vào việc tu luyện, sau đó thông qua Hồn Tương Tạp là có thể dễ dàng học tập được vũ kỹ rồi. Do đó nếu tốn kém quá nhiều thời gian ở vũ kỹ sơ cấp là hành vi cực kỳ ngu xuẩn, vũ kỹ mà A Mạc Lý tu luyện chính là Thổ Hệ vũ kỹ cấp ba, Địa Liệt Trảm.
Khi mới nhìn thấy Đường Thiên, gã đã nghĩ rằng mình đã tìm được những gì luôn mong muốn, vì thế A Mạc Lý mới dùng vũ kỹ trụ cột để đối chiến với Đường Thiên, mặc dù lần nào cũng đều bị Đường Thiên đánh cho bầm dập te tua.
Đó cũng là lần đầu tiên A Mạc Lý bị người ta đánh đập thảm hại như vậy, ngay cả khi đối chiến với cao thủ số một của Mãnh Thú Học Viện là Lương Thu đi nữa, gã cũng chưa bao giờ phải chật vật như vậy.
Nhưng thời gian trôi qua càng lâu, gã chợt phát hiện ra bình cảnh bấy lâu nay của mình bỗng có dấu hiệu buông lỏng. Điều này làm A Mạc Lý vừa cảm thấy vui mừng lại vừa cảm thấy hơi nghi hoặc, từ đó gã bắt đầu vắt hết đầu óc suy nghĩ, xem tại sao bình cảnh của mình lại được nới lỏng như thế.
Nguyên nhân buông lỏng đối với gã cực kỳ quan trọng, bởi vì muốn đột phá bình cảnh chính là điều mà gã luôn mong đợi bấy lâu nay.
Phải mất hai ngày sau gã mới hiểu được, thì ra nguyên nhân làm bình cảnh buông lỏng chính nhờ trận chiến với Đường Thiên lúc trước.
Tuy vậy A Mạc Lý cũng không dám chắc suy đoán của mình là đúng, vì thế gã mới chạy đến An Đức học viện để tìm Đường Thiên đánh thêm một trận nữa, và đương nhiên lần đó lại bị đánh cho tơi bời hoa lá.
Thế nhưng thông qua trận chiến đợt đó gã cũng đã xác định được suy đoán của mình, quả nhiên nguyên nhân chính là nhờ chiến đấu với Đường Thiên.
A Mạc Lý là một kẻ kiên trì, từ lúc đó trở đi cứ sau một thời gian ngắn gã lại tìm Đường Thiên để được hành hạ một phen. Tuy nhiên, trước kia gã chỉ đến nhà Đường Thiên để thách đấu, riêng sự kiện tới tận học viện lần này để khiêu chiến chính là lần đầu tiên đấy.
Trải qua nhiều trận đánh, rốt cuộc A Mạc Lý cũng đã tìm ra nguyên nhân chính thức, đó chính là vũ kỹ trụ cột! Đồng thời gã còn phát hiện ra, khi gã không ngừng thuần thục vũ kỹ trụ cột thì uy lực của Địa Liệt Trảm cũng từ từ được tăng lên.
Cứ như vậy bình cảnh của A Mạc Lý bất tri bất giác đã đột phá từ lúc nào không biết, nhưng sau khi đột phá hắn vẫn không hề dừng lại trò chơi tìm Đường Thiên quyết đấu.
Quả thật thực lực của gã mạnh mẽ hơn xưa, đồng thời hiểu biết về vũ kỹ cũng vượt xa Đường Thiên. Vì thế, vũ kỹ trụ cột không gây chút khó khăn nào cho A Mạc Lý nữa, chẳng qua trước đây gã không để tâm tới mà thôi. Vì thế sau khi đánh mấy trận, trình độ vũ kỹ trụ cột của A Mạc Lý tăng lên nhanh chóng.
Nhưng điều làm cho gã không thể ngờ tới chính là gã vẫn đánh không lại tên Đường Thiên kia.
Không thắng được nổi một lần !
Tên Đường Thiên này đúng là đồ biến thái mà, đã đè đầu cưỡi cổ suốt thời gian dài trên phương diện vũ kỹ trụ cột.
Trong lòng A Mạc Lý vẫn nghẹn tức điều đó. Phải nhớ rằng, gã chính là cao thủ của Mãnh Thú Học Viện đấy, vậy mà ngay cả người xếp hạng cuối cùng của An Đức Học Viện còn đánh không lại, nếu như tin tức này bị lộ ra ngoài thì mất mặt đến cỡ nào chứ. Chỉ sợ tất cả mọi người đều cho rằng đối phương dùng vũ kỹ trụ cột còn mình lại xài công phu, nhưng như vậy thì làm sao hắn có thể thua được đây?
Đường Thiên không suy nghĩ nhiều như A Mạc Lý, trong mắt hắn A Mạc Lý là một tên rác rưởi, thân hình thì giống trâu, tính tình lại như con ruồi cứ vo ve bám theo phiền chết đi được.
Nhưng điều làm cho hắn không thể nào tha thứ được chính là, không ngờ con ruồi trâu ngu xuẩn này lại dám để ý tới Thiên Huệ chứ!
Đường Thiên không thể kiềm chế được cơn giận, để mặc nó hoàn toàn bạo phát.
Song, rõ ràng là lần này A Mạc Lý có chuẩn bị rồi mới tới, bất kể Đường Thiên công kích điên cuồng đến mức độ nào, A Mạc Lý vẫn cứ thủy chung đứng sừng sững bất động. Điều này chứng tỏ A Mạc Lý bỏ ra không ít thời gian cho vũ kỹ trụ cột, và chênh lệch giữa hắn với Đường Thiên đã ngày càng rút ngắn đi.
Người có cảnh giới cao đi học vũ kỹ cấp thấp âu cũng chẳng phải là điều gì quá khó, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao Đường Thiên tu luyện vũ kỹ trụ cột năm năm lại khiến cho người ta cứ cười nhạo đến vậy.
Hiện tại song phương lâm vào thế giằng co.
Tố chất thân thể của cả hai người đều cực kỳ xuất sắc, A Mạc Lý chiếm ưu thế về lực lượng, còn Đường Thiên lại chiếm ưu thế về tốc độ và sự dẻo dai, có thể nói đến lúc này hai bên vẫn ngang sức ngang tài với nhau.
Công kích dần dần thoát khỏi tầm khống chế của Đường Thiên, lúc này hắn đã tiến vào một trạng thái vô cùng kì dị.
Hắn ra đòn tấn công còn nhanh hơn cả suy nghĩ của hắn.
Đây cũng là lần đầu tiên Đường Thiên tiến nhập vào trạng thái như vậy, nếu lúc này mà hắn vẫn còn tỉnh táo thì hẳn sẽ rất kinh ngạc, nhưng hiện tại Đường Thiên lại đang hòa vào trạng thái bạo tẩu, hắn đã quên mất mình là ai.
Dù Đường Thiên đã đạt đến mức cực hạn trên lý thuyết, nhưng tốc độ xuất chiêu của hắn vẫn cứ gia tăng, dù sự gia tăng này rất nhỏ bé, khó mà có thể thấy được.
Lập tức A Mạc Lý cảm thấy có áp lực.
Điều này làm hắn hơi sững sờ, phản ứng đầu tiên trong đầu hắn chính là: không thể như vậy được!
Cực hạn có nghĩa là gì ? Cực hạn có nghĩa là không thể đột phá! Hơn nữa cực hạn trên lý thuyết lại càng không thể đột phá!
Trừ khi Đường Thiên tu luyện tâm pháp cấp ba, có chân lực tích lũy cao cấp hơn thì mới có thể đột phá được cực hạn của vũ kỹ.
Nhưng song phương đã giao thủ qua vô số lần rồi, nên hắn hiểu rất rõ Đường Thiên. Thứ mà gã này tu luyện chỉ là tâm pháp cấp hai Dưỡng Khí Quyết mà thôi, hơn nữa khoảng cách luyện đến viên mãn vẫn còn xa.
Khi A Mạc Lý thoáng ngây người, đột nhiên trong mắt Đường Thiên lóe lên một đạo quang mang lạnh thấu xương, đồng thời thân thể cao lớn của hắn linh hoạt giống như con báo, toàn thân khẽ động một cái đã áp sát vào A Mạc Lý.
Thấy vậy A Mạc Lý cả kinh, tay trái theo bản năng đánh ra một trảo.
Tức khắc tay trái của Đường Thiên chạm với tay trái của A Mạc Lý, chưởng pháp trụ cột "Vẩy" đã được tung ra, đồng thời hắn mượn cỗ lực phản chấn lại, thân thể trơn trượt tựa như cá, hai chân di động với tần suất cực nhanh tức khắc đã lui về sau ba bước, đúng khinh công trụ cột "Toái bộ".
Thân hình hắn giống như quỷ mị, đột nhiên hiện ra giữa không trung phía bên trái A Mạc Lý, đồng thời lúc này thân hình đã xoắn lại, hữu quyền lập tức được đánh ra.
"Giết !"
Tiếng quát như tiếng sấm được vang lên, lực lượng dồn từ eo đến khuỷu tay rồi đến tận cổ tay, mượn thế vồ từ trên cao xuống mà tung mạnh ra một quyền!
Một quyền này có tốc độ cực nhanh !
Giống như một ngôi sao băng vậy !
Dưới tình thế cấp bách, thân thể A Mạc Lý liền né sang bên phải.
Nhưng một quyền cực mạnh của Đường Thiên vẫn đánh trúng lên vai trái của A Mạc Lý.
Lực lượng cực mạnh làm sắc mặt A Mạc Lý biến đổi, nhưng khi gã còn chưa kịp có phản ứng gì thì thân hình đã bị văng ra ngoài.
Rầm...!
Thân hình A Mạc Lý giống như một bao cát nghe “rầm...” một tiếng thật nặng nề đập mạnh lên mặt đất, rồi sau đó bị kéo lê trên mặt đất đến bảy tám thước mới dừng lại.
Cả Diễn Võ Trường chìm vào trong yên tĩnh, sắc mặt tất cả mọi người đều dại ra.
Đường Thiên vẫn giữ nguyên tư thế khom người xuất quyền, còn trước mặt hắn không xa là thân thể A Mạc Lý đang gục trên mặt đất, hai người tạo lên một bức tranh vô cùng quỷ dị.
Này này này...
Vù vù hô!
Đường Thiên chỉ cảm thấy thế giới xung quang bỗng nhiên yên tĩnh đến kỳ lạ, xung quanh chỉ có tiếng thở “ồ ồ” của chính mình. Dần dần, suy nghĩ vốn chậm nửa nhịp của Đường Thiên cuối cùng cũng đã đuổi kịp phản ứng của thân thể, hắn chậm rãi phục hồi lại tinh thần.
Sau đó là những tiếng thét hỗn loạn làm lỗ tai hắn ong ong.
"Hắn hắn hắn..."
"Ta... trời ạ! Ta... trời ạ! Trời đất ơi...!"
"Ta hoa mắt sao? Thật sự là bị hoa mắt sao...?"
"Đường... đường... đường... đường..."
..
A Mạc Lý từ từ bò dậy, trên mặt gã vẫn hiện lên vẻ không thể tin nổi, lúc này cánh tay trái của gã đã tê dại không còn cảm giác nữa, cũng chẳng biết có bị gẫy xương gì không.
Sao lại có thể như vậy được ? Sao cực hạn lý thuyết lại bị phá vỡ được?
"Đường Thiên !" Trong ánh mắt của A Mạc Lý lấp lóe quang mang nóng rực không thể giải thích được, hắn nhìn chằm chằm vào Đường Thiên, rồi cao cất giọng: "Tới Mãnh Thú học viện đi! Một thiên tài như ngươi không nên bị mai một ở chỗ này! Đến Mãnh Thú học viện với ta đi, Đường trụ cột, ngươi nhất định sẽ tỏa sáng!"
"Thúi lắm !" Đường Thiên mở to hai mắt, thân thể vẫn giữ nguyên tư thế cũ, vững vàng như bàn thạch rồi chửi ầm lên: "Con trâu ngu xuẩn, định lừa ta tới Mãnh Thú học viện gì gì đó à, rồi sau đó dùng mưu mô gấp ghé Thiên Huệ chứ gì! Nói cho ngươi biết, đừng có mà nằm mơ, ta đã nhìn thấu âm mưu của ngươi rồi!"
"Đường Thiên, nữ nhân là cái đinh gì chứ! Thân là nam nhi phải khai sáng ra con đường võ đạo thuộc về mình! Đến đây đi, tới Mãnh Thú học viện đi, chỉ cần chúng ta liên thủ, nhất định sẽ khai sáng ra con đường võ đạo hoàn toàn mới! Chẳng có cái gì có thể hứng khởi tinh thần hơn thế đâu..." A Mạc Lý chẳng thèm để ý tới mấy lời chửi mắng của Đường Thiên, gã vẫn cứ trợn to con mắt trâu lên, trên mặt đầy vẻ kích động.
"Phì...!" Đường Thiên vẫn không hề nhúc nhích, khinh thường nói: "Ngươi là một thằng ngu, ngươi nghĩ là dùng mấy thủ đoạn hạ lưu có mục đích bỉ ổi đó là có thể đùa giỡn ta sao, ngươi quá ngây thơ rồi!"
"Đường Thiên, ta không từ bỏ ý định này đâu!" Ánh mắt A Mạc Lý nóng rực như đang bốc cháy, giọng nói đầy khí thế.
"Hừ, con trâu ngu ngốc ! Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám dòm ngó đến Thiên Huệ, nhất định ta sẽ đánh cho ngươi thành một đống thịt... bò cho xem!" Đường Thiên dùng vẻ mặt cảnh cáo đồng thời mang chút khinh bỉ lườm lườm A Mạc Lý.
"Ngươi đúng là một tên nam nhân sa đọa mà!"
A Mạc Lý nhìn chằm chằm Đường Thiên một lúc lâu, rồi bực tức xoay người rời đi.
"Này...!" Bỗng nhiên Đường Thiên hô lên.
Nghe thấy vậy, cước bộ A Mạc Lý liền đứng yên rồi quay mặt nhìn lại, khuôn mặt hiện lên vẻ mừng như điên: "Đường trụ cột, ta biết mà... cuối cùng cái tâm võ giả của ngươi cũng không can tâm cứ tầm thường hoài như thế, chúng ta cùng nhau khai sáng ra con đường võ đạo mới..."
"Này... các người đỡ dùm ta cái" Thân thể Đường Thiên vẫn giữ nguyên tư thế khom người xuất quyền như lúc trước mà không nhúc nhích, lúc này hắn mới thở hổn hển rên thành tiếng: "Thắt lưng ta đau quá! Ui da má ơi... xem ra lần này phải đau đến mấy ngày rồi..."
A Mạc Lý đứng như hóa đá.
Khi hai người Đường Thiên và A Mạc Lý còn đang đánh nhau đầy khí thế, thì tình cảnh ở phòng Viện trưởng Lý cũng trở nên hỏng bét.
"Học viện của các ngươi vẫn còn có loại học sinh bỏ đi như thế sao, ta rất ngạc nhiên đó!" Một vị trung niên nhân có khuôn mặt đỏ au như say rượu đang kích động quơ cánh tay phải to đùng, quát lên như sấm: "Ta không thể tưởng tượng ra được! Từ thời tổ phụ của ta đến giờ, gia tộc ta luôn trợ giúp cho An Đức học viện, hàng năm ngoài kim tiền ra còn có tình cảm nữa, vậy mà cuối cùng lại lấy được báo đáp như thế này đây. Các ngươi dung túng một môn sinh đồ bỏ đi vốn có phẩm đức ti tiện như vậy, cứ ngu ngơ ở trường học suốt năm năm trời, chẳng lẽ An Đức học viện đã xuống cấp thê thảm như vậy sao! Ngươi là Viện trưởng, không thể tránh được trách nhiệm về việc này..."
Bên cạnh vị trung niên đó có một thiếu niên với khuôn mặt bị sưng vù nhưng lại đầy vẻ đắc ý, rõ ràng hắn chính là tên tân sinh bị Đường Thiên ra tay dạy dỗ ở trước cổng học viện. Đường Thiên không biết rằng, tên thiếu niên bị hắn thuận tay xử trí lại chính là Chu Bằng con trai của gia chủ Chu gia.
Ở Tinh Phong thành này Chu gia có thế lực cực lớn, sau mấy trăm năm kinh doanh, các xúc tu của Chu gia gần như đã vươn tới mọi ngóc ngách trong Tinh Phong thành. Vậy mà đường đường là con trai của gia chủ Chu gia thiếu chút nữa đã bị mưu sát ở trước cổng học viện, chuyện này nhất định sẽ khiến Chu gia trở thành trò cười cho các gia tộc khác trong Tinh Phong thành.
Thiếu chủ của Chu gia có thể đùa giỡn với dân nữ, có thể hoành hành ngang ngược, có thể xem mạng người như cỏ rác, nhưng tuyệt đối không thể bị làm nhục!
Gia chủ Chu gia vô cùng bực bội. Ban đầu hắn gửi nhi tử đến An Đức Học Viện, cũng bởi vì An Đức Học Viện chính là địa bàn của Chu gia, mà đối với bất kỳ một gia tộc nào mà nói, bồi dưỡng thế hệ tuổi trẻ luôn là khoản đầu tư tầm cỡ. Mấy trăm năm nay Chu gia luôn luôn giúp đỡ An Đức học viện về mặt vật chất, đến tận bây giờ vẫn chưa bao giờ dừng lại.
Trên mặt vị Viện trưởng nở nụ cười nịnh hót lấy lòng, mặc cho nước miếng của trung niên nhân gần như đã phun đầy mặt hắn, nhưng không hề dám đắc tội với vị tài chủ trước mặt, bởi nếu như nguồn thu năm nay của học viện bị giảm mạnh, e rằng chả cần đến hết năm hắn cũng sẽ bị cắt luôn cái thân phận Viện trưởng này.
Mắng suốt một canh giờ trung niên nhân mới chịu dừng lại, hắn cố nén lửa giận trong lòng rồi trầm giọng nói với Viện trưởng: "Bất kể như thế nào thì sự thật vẫn là nhi tử của ta tiến vào học viện do Chu gia giúp đỡ, vậy mà thiếu chút nữa đã bị mưu sát. Đúng rồi, đó chính là mưu sát cơ đấy! Những chuyện như thế này, không chỉ ta không thể nào tiếp nhận nổi mà cả Chu gia cũng không thể nào thừa nhận được, ngươi phải cho Chu gia ta một câu trả lời thỏa đáng!"
Nói xong, trung niên nhân chẳng thèm nhìn Viện trưởng lấy một cái, lập tức xoay người dẫn theo Chu Bằng rời đi.
Sắc mặt của Viện trưởng trở nên âm trầm đến mức gần như có thể nặn ra nước, hắn thấp giọng rống lên giận dữ: "Gọi Đường Thiên tới đây cho ta!”