Chỉ là...tôi nhớ em
Ngoại truyện 3
Ngoại truyện 3
Trở lại bữa tiệc mừng đầy tháng bé Hạo Thiên...
Trợ lí Lâm, họ tên đầy đủ là Phan Hoàng Lâm, năm nay vừa tròn 30 tuổi xuân. Sau khi uống vài li rượu chúc mừng liền muốn ra ngoài hóng gió một chút.
Hoàng Lâm đang đi bỗng nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy một cô gái đuổi theo mình tới nỗi mặt đỏ bừng. Cô nhìn thấy anh dừng lại mới cúi người thở hắt một hơi rồi ngẩng lên dơ ra chiếc chìa khóa:
-"Anh làm rơi này"
Hoàng Lâm nhận lại chìa khóa của mình trên tay cô gái, áy náy nói:
"Cảm ơn cô, tôi bất cẩn quá"
"Không có gì" _Cô xua tay, rồi hơi nheo mắt nhìn người trước mặt:
"Anh là trợ lí của Khải Phong?"
Hoàng Lâm gật đầu
-"...Tôi là Khả Vân bạn thân của Tiểu Mai. Rất vui được gặp anh" _Vừa nói cô vừa đưa một tay ra bắt tay anh.
-"Tôi là Phan Hoàng Lâm" _Anh lịch thiệp đáp lại
Khả Vân gật đầu rồi hỏi tiếp:
"Sao anh lại ra đây?"
"Tôi không thích chỗ đông người nên muốn ra ngoài một chút"
-"Ồ, tôi cũng không thích chỗ đông người, hay cùng ra ngoài đi" _Cô vừa nói vừa chớp mắt nhìn ạnh.
Hoàng Lâm cười bất đắc dĩ nhưng vẫn cùng cô đi ra khu vườn trước đại sảnh.
Cả 2 chậm rãi đi dạo quanh khuôn viên. Khả Vân nghĩ mình nên tìm chủ đề nói chuyện, liền mở lời: "Anh có bạn gái chưa?"
-"Chưa có, vì không có thời gian"
-"Haiz... Cũng tại giám đốc Lưu bóc lột sức lao động của anh quá mà" _Khả Vân tỏ ra thông cảm, vỗ vai Hoàng Lâm_ "Mấy lần Mai Mai nhà tôi trốn đi đều nhờ một mình anh điều tra ra còn gì"
Trợ lí Lâm phì cười, lúc sau lại khôi phục dáng vẻ đứng đắn: "Thực ra giám đốc Lưu rất tốt. Chúng tôi học cùng trường đại học ở Mĩ. Gia đình tôi vốn định cư bên đó. Bố tôi mất từ khi tôi còn nhỏ, năm 19 tuổi, mẹ tôi lại mắc phải bệnh hiểm nghèo. Nếu khi ấy tôi không được giám đốc giúp đỡ trả tiền viện phí và tiền học, thì đã không có Hoàng Lâm tôi ngày hôm nay. Đối với tôi, giám đốc như anh em trong nhà vậy"
Khả Vân thực sự ngạc nhiên: "Vậy bây giờ mẹ anh ở đâu?"
"Đã cố gắng chữa trị nhưng không qua khỏi" _Hoàng Lâm buông tiếng thở dài
Khả Vân nhìn gương mặt nghiêng của anh, trong lòng vô cùng xót xa: "...xin lỗi, tôi không nên hỏi chuyện này"
Anh mỉm cười nhìn cô: "Không biết không có lỗi"
Khả Vân hỏi tiếp: "Mà anh có định tìm bạn gái không?"
Hoàng Lâm lắc đầu.
Khả Van giật giật đuôi mắt: "Sao lại không muốn có bạn gái? Anh muốn tìm bạn trai chắc?"
Hoàng Lâm: "..."
-Không phải không thích con gái mà là chưa muốn có bạn gái_ Anh nhấn mạnh lại
-Thế anh định bao giờ mới có?
-"Sắp rồi... Cô muốn giới thiệu bạn gái cho tôi sao?" _Anh nghiêng đầu nhìn cô.
"Bạn bè tôi không lấy chồng thì cũng có người yêu hết rồi... chỉ còn tôi thôi..." _Giọng Khả Vân càng về cuối càng nhỏ lại nhưng anh vẫn nghe thấy.
Hoàng Lâm im lặng, anh vừa cười vừa nhìn cô. Chợt nhớ ra việc gì đó, anh giơ tay xem đồng hồ: "Tôi có việc phải đi trước, ngày mai sẽ tìm cách liên lạc với em, nhớ đợi tin tôi đấy"
Khả Vân chưa kịp trả lời, anh đã đi mất. Dáng người Hoàng Lâm khỏe mạnh, mặc âu phục lại càng chín chắn... giống kị kĩ bóng đêm vậy. Khả Vân thầm cười suy nghĩ của mình rồi xoay người trở lại bữa tiệc...
________________
Dạo này Khải Phong để ý thấy trợ lí của mình có biểu hiện khá khác thường. Thỉnh thoảng hơi lơ là công việc, giờ nghỉ lại đứng bấm điện thoại rồi cười một mình, còn rất hay chải chuốt đầu tóc. Biểu hiện này anh không biết là gì nhưng rõ ràng rất đáng nghi.
Khác biệt lớn nhất có lẽ là vào sáng nay, trợ lí Lâm quên cả giờ họp của Khải Phong, hại anh phải đứng chờ hơn 15 phút.
-"Xin lỗi giám đốc... tại tôi có chút việc..."
"Um không sao đâu" _Khải Phong bình tĩnh nói_ "Dù gì tôi cũng trừ lương của cậu rồi"
"Ơ... À mà thôi... chiều nay giám đốc cho tôi xin phép về sớm 30 phút được không ạ? Anh trừ lương cả hôm nay cũng được hì hì" _Trợ lí Lâm vừa lái xe vừa cười.
"Sao cơ?" _Khải Phong nghệt mặt ra.
Anh thầm nghĩ trợ lí Lâm phải chăng làm việc quá sức nên dạo gần đây đầu óc hơi...? Anh hằng giọng: "Tôi cho cậu nghỉ phép luôn cả ngày mai nữa đấy, về nhà nghỉ ngơi lấy lại tinh thần chút đi"
CẢM ƠN GIÁM ĐỐC!
Trợ lí Lâm phấn khích đáp
_______________________
Khả Vân vừa tan làm thì nhận được điện thoại của Hoàng Lâm.
Cô không kìm được khẽ cười rồi bất máy:
-Alo
Giọng trầm ấm phía đầu dây bên kia vang lên:
-Khả Vân, là anh đây. Em làm việc xong chưa?
-Rồi ạ, em đang chuẩn bị về
-"À, anh thấy rồi..."
-"Anh nói gì..." _Cô đang ngơ ngác không hiểu thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc phía bên kia đường. Khả Vân ngạc nhiên chớp mắt, vui vẻ bước tới chỗ Hoàng Lâm đứng: "Anh Lâm, sao anh lại ở đây?"
"Đón em đấy"
Anh vừa nói vừa mở cửa xe giúp cô: "Hôm nay anh mời em đi ăn nhé"
Khả Vân bật cười ngồi vào xe,
Không kìm được quay sang nhìn anh: "Hôm nay anh đẹp trai ghê nha"
Hoàng Lâm có chút đắc ý, không uổng công anh xin về sớm tắm rửa, thay đồ, vuốt tóc để đến đón cô mà.
Anh quay sang, dịu dàng nắm lấy tay cô: "Khả Vân, anh xuất phát hơi muộn nên quá trình sẽ nhanh hơn đấy. Từ hôm nay nhiệm vụ của Phan Hoàng Lâm là chính thức theo đuổi em, mục tiêu: cuối năm kết hôn!!"