Chỉ là...tôi nhớ em
Chương 6: Đừng ảo tưởng nữa
Chương 6: Đừng ảo tưởng nữa
Tiểu Mai trở về khu nghỉ dưỡng một mình.
Cô ngồi trên sofa, cầm điều khiển TV chuyển hết kênh này sang kênh khác. Chẳng còn tâm trạng nào để xem nữa, Mai Mai tắt TV rồi thở dài nghĩ lại chuyện khi nãy. Vậy mà ngày hôm nay, trong khoảnh khắc nào đó, cô đã nghĩ anh đang dần mở lòng với mình.
Khóe miệng cong lên có chút bất lực:
” Đúng là ngu ngốc”
___________
Chiếc xe dừng lại trước cổng khách sạn 5 sao nơi Khánh Ly ở.
-“Sao lại tới đây?”_ Khải Phong cau mày
-“Cứ đi cùng em đã”_ Ly nói rồi kéo tay anh vào
…
Vừa vào đến phòng, Phong liền nói:
– “Có chuyện gì em mau nói đi”
Khải Phong vừa dứt lời, Trịnh Khánh Ly đã quay lại vòng tay qua cổ anh hôn điên cuồng.
Khải Phong có chút bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng gỡ 2 tay cô ra:
“Đủ rồi đấy. Đây là chuyện quan trọng của em sao?”
Khánh Ly ôm chặt lấy Phong:
-“Tại sao anh lại đi cùng cô ta? Chẳng phải anh đã nói sớm muộn cũng li hôn, vậy cần gì phải đi nghỉ tuần trăng mật chứ?”
Khải Phong giữ lấy 2 vai của cô:
– “Em nói chuyện cho có lí chút đi! Dù sao cũng đã kết hôn, hơn nữa chuyện này đâu phải anh muốn là được…”
– “Nhưng nếu anh làm vậy thì cô ta sẽ có thêm hy vọng. Nhỡ 2 người có tình cảm, em sẽ phải làm gì đây?…em không thể để mất anh!”_ Khánh Ly vừa khóc vừa gào lên
Khải Phong thở dài, vỗ nhẹ lên vai cô:
-“Được rồi, đừng nghĩ nhiều như thế. Anh hứa chỉ 5 tháng nữa thôi mọi chuyện sẽ kết thúc. Em vào nghỉ ngơi đi. Khi nào về, chúng ta sẽ nói chuyện này sau, còn bây giờ anh phải đi rồi”
Khải Phong vừa định quay đi liền bị một bàn tay giữ chặt lại.
-“…Đừng đi…”_ Khánh Ly nói, giọng như cầu khẩn
-“…Anh nghĩ em cần thời gian bình tĩnh lại. Mau đi nghỉ đi”
– “Khải Phong! Khải Phong!”_ Khánh Ly chạy theo nhưng không kịp, anh đã đóng cửa thang máy
…..
10h đêm…
Tiểu Mai đang chuẩn bị ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
– “Khải Phong?”
Cô vội vàng đi ra mở, trong lòng có chút vui mừng.
Nhưng ngay sau đó tâm trạng liền trùng xuống khi người đứng ngoài cửa lại là Khánh Ly.
– Chị đến có việc gì không?
– À, tôi đến là để chuyển lời của anh Phong. Tối nay anh ấy sẽ không về đâu, cô đừng đợi làm gì
Bàn tay Tiểu Mai đột nhiên nắm chặt vào áo mình, ngăn không cho bản thân mất bình tĩnh:
– “Chị đến tận đây chỉ để nói chuyện này sao?”
– “Tất nhiên là không. Tôi còn có cái này muốn đưa cho cô”_ Khánh Ly vừa nói vừa lấy ra một chiếc vòng từ trong túi xách.
Vừa nhìn thấy, Tiểu Mai đã nhận ra đây là chiếc vòng hôm qua cô đưa cho Khải Phong
– “Cái vòng tay…”
Khánh Ly đưa ánh mắt sắc lạnh về phía Mai Mai:
– “Cái này là của cô tặng anh Phong phải không?”
– “Đúng vậy. Nhưng sao chị…lại giữ nó?”
Nghe đến đây, Khánh Ly ném mạnh chiếc vòng xuống đất:
– “Tốt nhất là cô nên dẹp ngay mấy cái trò này đi. Người anh ấy yêu chỉ có một mình tôi thôi, đừng ảo tưởng nữa”
Nói rồi cô ta quay gót bỏ đi.
Tiểu Mai sững sờ đứng nhìn những hạt cườm bé nhỏ lăn dài trên sàn nhà lạnh lẽo.
Một lúc sau cô mới định thần lại từ từ ngồi xuống nhặt từng hạt, từng hạt một. Nước mắt nóng hổi bất giác rơi. Mai Mai nắm chặt đống hạt cườm trong tay, mệt mỏi dựa lưng vào tường:
Chuyện của họ đâu liên quan đến mình…sao lại đau thế này nhỉ…?”
_____________________
Sáng sớm hôm sau
Vừa về, Khải Phong đã nhìn thấy Tiểu Mai từ phòng ngủ bước ra.
– “Hôm nay cô dậy sớm thế?”_ Anh vừa nói vừa với tay lấy chai nước trên mặt bàn
Mai Mai không trả lời, im lặng đứng nhìn anh
Khải Phong thấy vậy liền nói tiếp:
“Nếu muốn đi đâu thì bảo trợ lý của tôi đưa đi. Hôm nay tôi không có tâm trạng”
– “Tôi muốn về nhà”_ Mai Mai đột nhiên lên tiếng
Khải Phong đang đi liền đứng khựng lại, xoay người nhìn cô.
– “Tại sao?”
-“Anh nói còn nhiều việc ở công ty mà? Vả lại vốn dĩ lúc đầu chúng ta đến đây đã chẳng ai có tâm trạng để đi du lịch. Vậy nên…tôi nghĩ không cần tốn thời gian thêm nữa”
Không gian bỗng trở nên yên tĩnh. Tiểu Mai mím chặt môi, đợi anh trả lời
Gương mặt vẫn không để lộ một chút cảm xúc, Khải Phong lạnh lùng nói:
– “Được, cô muốn về thì về”
___________________________
Vừa đặt chân xuống sân bay, 3 cô bạn thân của Tiểu Mai: Trúc Linh, Khả Vân không biết từ đâu chạy ùa tới. Họ mang theo một bó hoa lớn, cười nói vui vẻ:
– “Xin chào, xin chào”
Tiểu Mai tròn mắt kinh ngạc:
– Sao…sao mấy cậu lại biết…?
– “Có chuyện gì của cậu mà bọn này không biết chứ!”_ Trúc Linh nói
Tiểu Mai vội vàng lôi bọn họ qua một bên:
– “Mình chỉ là nghỉ tuần trăng mật chứ có phải đi du học về đâu mà mấy cậu đến đây làm loạn hả? ”
– “Làm loạn hồi nào? Thôi bỏ ra để bọn mình chào chồng cậu một tiếng đã”_ Khả Vân chen vào
Rồi mấy cô gái đó quay sang chỗ Khải Phong:
– Chúng tôi là chị em tốt của Mai Mai, rất vui được làm quen với anh ^^
Khải Phong chỉ nhìn họ rồi gật đầu.
– “Hôm nay chúng tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc để chúc mừng Tiểu Mai là người đầu tiên lên xe hoa, nếu có thể rất mong anh Lưu cùng đến dự được không?”
Khải Phong nhìn sang Mai Mai. Suy nghĩ một chút, anh nói với 2 người bạn của cô:
– “Xin lỗi. Hôm nay tôi bận rồi”
– “Aish…tiếc thật đấy. Vậy hôm nay anh cho bọn tôi mượn tạm cô dâu mới một buổi nhé”_ Trúc Linh mỉm cười khoác tay Mai Mai
– “Này, cậu…”
Tiểu Mai định từ chối nhưng Khả Vân liền trừng mắt: “Đã nói là sau khi cưới sẽ cùng bọn mình đi ăn mà. Cậu định thất hứa đấy à?”
– “Em cứ đi đi. Tôi về trước cũng được”
Khải Phong đã nói vậy, cô cũng chẳng có cớ gì để từ chối, đành đi theo họ.
Vừa ngồi lên xe ô tô, 2 cô gái đã thi nhau nói:
– Tuần trăng mật thế nào hả? Nhìn 2 người rất hợp nhau.
Thấy Mai Mai cứ nhìn ra cửa sổ, Trúc Linh vỗ vai cô:
– Trương Tiểu Mai cậu có nghe không đấy?
– “Này các cậu thôi đi, mình thực sự rất mệt mỏi rồi!”_ Tiểu Mai giận giữ nói lớn
Trúc Linh và Khả Vân bị quát đến giật mình, một lúc sau mới dám mở lời:
“Mai Mai, là bọn mình nghĩ chuyện gia đình đã khiến cậu căng thẳng nên muốn giúp cậu giải tỏa một chút thôi, có cần thiết phải nổi nóng như vậy không?”
– “Thôi được rồi bỏ đi, mình cũng không cố tình lớn tiếng đâu…”_ Tiểu Mai dịu giọng xuống_ “Bữa ăn hôm nay mình sẽ trả tiền, được chưa? :))”
3 cô gái sắc mặt liền tươi tắn trở lại, cùng nhau nói chuyện suốt cả đường đi…
—————-
Khải Phong đang ngồi trong phòng làm việc thì điện thoại đổ chuông. Là số của Tiểu Mai.
– Alo
– Tôi là Khả Vân đây ạ. Xin lỗi anh nhưng hôm nay Mai Mai uống hơi say, để cậu ấy về bằng taxi tôi không yên tâm. Anh có thể tới đưa Mai Mai về được không?
Khải Phong nhíu mày, nắm chặt điện thoại trong tay:
– Cho tôi địa chỉ đi
_______
Vừa xuống xe, Khải Phong liền sải bước đi vào trong nhà hàng. Vợ anh đang nằm bò trên bàn, hai má đỏ bừng, bộ dạng vô cùng… thảm hại.
Mặt Khải Phong tối đi một nửa:
Thế này là “hơi say” sao?
Vừa thấy anh, Trúc Linh liền nói:
– Ơ anh đến rồi à? Xin lỗi đã làm phiền. Bình thường cậu ấy không bao giờ uống rượu đâu, không hiểu sao hôm nay lại uống nhiều như vậy…”
Khải Phong ôm lấy vai Tiểu Mai đỡ cô đứng dậy:
“Chúng tôi về trước đây. Cảm ơn vì đã gọi cho tôi”
Nói rồi anh đi thẳng ra chỗ để xe.
________
Dọc đường về, Khải Phong lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể, thỉnh thoảng lại nhìn sang chỗ Tiểu Mai.
Về tới khu căn hộ thì cô mơ màng thức dậy. Cả người vẫn chưa tỉnh táo hẳn nên chỉ yếu ớt nói khẽ:
– “Sao anh lại đưa tôi về?
Khải Phong không nói lời nào, ánh mắt đen đặc đến lạnh người, ôm cô ra khỏi xe
“Bỏ ra, tôi tự đi được”_ Tiểu Mai hất tay Khải Phong nhưng mất đà nên ngã vào lòng anh.
Khải Phong nhanh chóng bế xốc cô lên rồi đi vào thang máy. Mai Mai tựa đầu vào lồng ngực anh. Người anh vẫn còn phảng phất khói thuốc nhưng lại chứa hương thơm ấm áp của gỗ và xạ hương. Vào nhà, Khải Phong đặt cô nằm xuống ghế sofa, lông mày nhíu chặt lại, gằn giọng:
– Sao cô lại uống say thế này hả? nếu ko nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ tới thể diện của tôi nữa chứ!
Tiểu Mai nằm dưới ghế, ánh mắt chất chứa tủi hờn nhìn anh, cười lạnh:
– “Vậy anh đã bao giờ nghĩ cho tôi chưa? Tôi không biết vì lí do gì mà anh lại ghét tôi như vậy đấy”
– “Anh có biết tôi đã phải đấu tranh tư tưởng thế nào mới dám đồng ý kết hôn không? Vậy mà ngay ngày đầu tiên anh đã dội cho tôi một gáo nước lạnh. Mỗi lần bước tới gần anh tôi thực sự rất lo lắng. Tôi sợ mình sẽ bước qua giới hạn mà anh đã vạch sẵn cho tôi. Tôi đã cố gắng hết sức rồi,nhưng chắc là tôi không thể khiến anh vừa lòng nữa giám đốc Lưu ạ…”_ Cổ họng cô nghẹn lại, miệng nở nụ cười mơ hồ
Tiểu Mai tiếp tục nói, thanh âm nhẹ nhang như hơi thở:
-“Tôi biết là thật vô lí nhưng hình như…tôi có tình cảm với anh…một chút tình cảm với Lưu Khả Phong…”_ Hai hàng nước mắt chảy dài xuống gò má cô. Tiểu Mai nhắm mắt rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Khải Phong như hóa đá đứng nhìn người con gái trước mặt:
Trương Tiểu Mai, sao cô phải đối xử tốt với tôi? sao phải tự làm khổ bản thân mình như vậy?”