Chỉ là...tôi nhớ em
Chap 19: Có anh rồi nên không sợ
Chap 19: Có anh rồi nên không sợ
Bác sĩ nhìn 2 người mỉm cười: “Thôi được rồi, để cho bệnh nhân nghỉ ngơi đã”
Khải Phong sực hiểu, liền buông Tiểu Mai ra: “Bây giờ cô thấy thế nào? Có khó chịu ở đâu không?”
Mai Mai nhẹ lắc đầu
-“Vậy nằm nghỉ đi, để tôi ra ngoài gọi điện báo cho mọi người”
…..
Một lát sau bác sĩ vào thay băng vết mổ cho Tiểu Mai. Băng vết thương vừa mở, Khải Phong liền đưa tay che mắt cô lại
-“Đừng nhìn”
Anh không muốn để cô thấy vết mổ, lúc nãy ở bên ngoài còn liên tục hỏi bác sĩ làm cách nào nhanh lành vết thương.
…..
Buổi tối Khải Phong thường ngồi cách giường của Tiểu Mai vài mét xem tài liệu trợ lí gửi đến, thỉnh thoảng lại nhàn rỗi đọc sách.
-“Khải Phong, kể chuyện cho tôi nghe đi”_Mai Mai nằm trên giường bệnh gọi anh
-“Tôi không biết kể chuyện”
-“Hồi nhỏ đi học cô giáo không kể chuyện cho anh à? Nếu không thì anh bịa ra cũng được, kể đi mà, cứ nằm mãi ở đây tôi chán lắm”_Mai Mai năn nỉ
-“Nhưng tôi đang làm việc”_Khải Phong trả lời, mắt vẫn không rời khỏi tập tài liệu
Tiểu Mai xoay người nhìn ra cửa sổ: “Thế thì anh về nhà mà làm việc cho thuận tiện, cứ gọi chị Phương đến với tôi là được rồi, cần gì mất công vào đây”_Môi cô hơi cong lên mang chút dỗi hờn nhưng vô cùng đáng yêu
Nghe Mai Mai nói vậy, Khải Phong thở dài để tập tài liệu sang một bên, đi tới ngồi bên mép giường bệnh, giọng có chút bất đắc dĩ:
-“Được rồi, tôi chịu thua cô rồi đấy, kể chuyện là được chứ gì”
Và thế là câu chuyện không rõ nội dung, nói về hoàng tử và mụ phù thuỷ đã được anh khổ sở nghĩ ra. Tiểu Mai chăm chú nghe Khải Phong kể, thỉnh thoảng lại bật cười khúch khích. Được một lúc cô bắt đầu buồn ngủ. Khải Phong chỉnh lại nhiệt độ điều hoà, kéo tấm chăn mỏng đắp ngang người Tiểu Mai. Anh ngồi xuống cạnh cô. Nhìn thật lâu, thật lâu…
Rốt cuộc không nhịn được liền hỏi: -“Tiểu Mai, cô thấy tôi là người như thế nào?”
Mai Mai vẫn nhắm mắt:
-“Lưu Khải Phong rất giỏi, chuyện gì tôi hỏi anh cũng trả lời được, thỉnh thoảng còn lo lắng cho tôi, hơi lạnh lùng nhưng không sao, rất có khí phách”
Khải Phong thở dài, bản thân để Tiểu Mai chịu nhiều ấm ức như vậy mà cô vẫn nghĩ tốt cho anh.
-“Còn gì nữa không?”_Anh khẽ hỏi
Mai Mai suy nghĩ một lát rồi lắc đầu:
-“Tạm thời tôi chỉ nghĩ được như vậy”
-“Thế đẹp trai thì sao?”
Tiểu Mai bật cười:
-“À, à phải rồi, vô cùng đẹp trai”
Khải Phong cũng cười theo cô. Im lặng một chút, anh chợt gọi:
-“Này Tiểu Mai..”
– “Sao vậy?”
– “Tiểu Mai”
– “Um, tôi đang nghe đây”
– “Tiểu Mai”
-” Có chuyện gì thì anh nói luôn đi, đừng có gọi tên tôi mãi như thế”_Cô mở mắt ngước lên nhìn anh, trách móc
Khải Phong khẽ vuốt tóc Mai Mai:
-“Hôm đó tôi đã gọi tên cô rất nhiều, thực sự rất nhiều lần…Tôi sợ cô sẽ không bao giờ trả lời tôi nữa…”
Không khí bỗng trở nên yên lặng, Tiểu Mai đương nhiên hiểu được những gì anh nói. Cô mỉm cười: “Nhưng bây giờ thì tôi trả lời anh được rồi này”
-“Lúc đấy cô không sợ sao?”
Mai Mai lắc đầu:
“Tại có anh ở đấy rồi nên tôi không sợ”
Khải Phong nhìn cô chăm chú, mắt anh thoáng chút xúc động:
-“Từ nay về sau khi nào tôi gọi cô cũng phải trả lời như thế này đấy”
Mai Mai ngoan ngoãn gật đầu, một lúc sau liền chìm vào giấc ngủ. Khải Phong lơ đãng nhớ tới quãng thời gian sống cùng cô, bản hợp đồng hôn nhân do chính anh đề ra còn 2 tháng nữa sẽ kết thúc, chẳng phải chia lìa đang ở ngay trước mắt? Nghĩ đến đây, anh bất giác nhíu mày….
————
Sáng hôm sau Tiểu Mai vừa mở mắt liền thấy ngay hình ảnh Khải Phong nằm bên mép giường, tay anh còn đang nắm lấy tay cô. “Sao lại ngủ như thế này?”
Mai Mai khẽ rút tay lại nhưng vẫn làm anh thức giấc
-“Dậy rồi sao?”_Khoé môi Khải Phong hiện lên ý cười dịu dàng
Giường bệnh phòng VIP không nhỏ nhưng chỉ dành cho một người, hai người nằm có chút không thoải mái. Hơn nữa, Khải Phong có vóc người cao lớn như vậy, chỉ nằm nghiêng chắc chắn rất mỏi. Nhìn anh khiến cô vừa thấy ấm áp, lại vừa có chút xót xa.
-“Anh cũng mau dậy đi, nằm như thế mỏi lắm đấy”
Khải Phong vươn vai, gật đầu công nhận: “Haiz, đúng là rất mỏi, vậy cho tôi ôm cô một lát có được không?”_Vừa hỏi anh vừa vòng tay nhẹ ôm cô vào lòng.
Mai Mai thoáng cứng người: -“Này…anh làm gì thế? Tôi mới là bệnh nhân đấy nhé, mau dậy đi!”
-“Nói ít một chút, tôi đau đầu lắm. Chắc bị lây bệnh của cô rồi đấy”_Giọng vừa ngủ dậy của Khải Phong hết sức dịu dàng
-“Vớ vẩn, tôi chỉ bị thương, làm sao lây được chứ”_Cô nói, nhưng không đẩy anh ra nữa
—————–
Suốt hơn 1 tuần nằm viện, chỉ có gia đình và một vài người bạn thân thiết được vào thăm Tiểu Mai. Khải Phong buổi sáng tới công ty, tan làm đều nhanh chóng vào với cô. Vụ khởi kiện tên họ Mạc kia, anh đã giao cho trợ lí Lâm.
Chiều hôm nay bác sĩ thông báo Tiểu Mai được xuất viện.
Khải Phong cùng bố mẹ Mai Mai đến sớm giúp cô dọn dẹp đồ đạc.
Bà Thanh mở cửa bước vào:
-“Mai Mai, con dọn đồ xong chưa?”
-“Dạ xong rồi”_Cô gật đầu
-“Khải Phong bận rộn như vậy, hay là con về nhà mình vài hôm để mẹ tiện chăm sóc”_Bà Thanh xót xa nhìn con gái.
Tiểu Mai mỉm cười:”Không cần đâu mẹ, con khoẻ hẳn rồi mà, hơn nữa ở nhà còn có chị Phương giúp việc nữa”
——-
Đưa Tiểu Mai ra xe, không đành lòng nhưng cuối cùng bà Thanh cũng đồng ý, quay sang nói với Khải Phong: “Vậy nhờ cậy con chăm sóc cho con bé”
-“Mẹ đừng lo, đây là trách nhiệm của con”
-“Đúng vậy, bố mẹ cứ yên tâm nhé”_Mai Mai giơ tay qua cửa sổ chào mọi người rồi cùng Khải Phong trở về nhà…
__________
Bấm mã số mở cửa, Tiểu Mai nhanh chân bước vào rồi reo lên đầy thích thú:
-“oaaa! Cuối cùng cũng được về nhà rồi này!”
Khảo Phong bê theo đồ đạc đi sau bật cười. Lúc nào cô cũng đáng yêu như thế. Chị Phương đã chuẩn bị rất nhiều món ngon để chào mừng cô chủ trở về, thậm chí còn cắm cả hoa trong phòng khách. Bỗng chuông điện thoại của Khải Phong vang lên. Anh bắt máy, chỉ trầm tĩnh nghe đầu dây bên kia nói, cuối cùng đáp lại ngắn gọn: “Được rồi”
Tiểu Mai để ý thấy anh cau mày liền hỏi: “Anh có việc ở công ty à?”
-“Không có gì”_Khải Phong cười rồi bê đồ vào phòng. Tiểu Mai chạy tới trước mặt anh chặn đường: “Rõ ràng có việc mà. Anh cứ đi đi, không cần lo cho tôi đâu”
Khải Phong thở dài:”Hôm nay có đối tác nước ngoài tới bàn chuyện kí hợp đồng”
-“Vậy anh mau đi giải quyết công việc đi”_Cô cầm cặp tài liệu đưa cho anh
Khải Phong vừa sốt ruột vừa không nỡ đi:
-“Nhưng cô…”
-“Không cần lo cho tôi, tôi sẽ ở nhà chờ anh”_Mai Mai mỉm cười tươi tắn
Khải Phong áy náy:
– “Tôi xin lỗi”
Cô hơi bất ngờ nhưng một giây sau liền nhoẻn miệng cười:”Vậy sau này anh phải đối xử tốt với tôi đấy”
-“Được”_Khải Phong ôn nhu đáp lại rồi đột nhiên cúi xuống hôn nhẹ vào trán Tiểu Mai
Cô bị sự dịu dàng của anh làm cho xúc động, ngây người nhìn theo bóng lưng Khải Phong cho tới khi anh ra khỏi nhà…
———-
Hơn 10h Khải Phong mới về tới nhà. Anh nghe thấy tiếng tv đang bật, bước vào phòng khách liền thấy Tiểu Mai nằm ngủ ngon lành trên ghế sofa, tay vẫn cần điều khiển. Khải Phong để cặp tài liệu lên bàn, đắp áo vest của mình cho Mai Mai rồi vén tóc mai loà xoà trước trán cô sang bên. Tiểu Mai vừa chợp mắt một lúc, thấy động tĩnh liền thức giấc
“Anh về rồi à?”_Cô không chịu ngồi dậy, lười biếng ôm áo vest của anh. Khải Phong ngồi xuống cạnh Mai Mai, gật đầu thay cho câu trả lời.
-“Cô ăn gì chưa?”
Tiểu Mai lắc đầu
Khải Phong hơi nghiêm mặt trách:
-“Sao lại chưa ăn? Tôi đã dặn nhiều lần nếu tôi về muộn thì không cần chờ cơ mà?”
-“Ai mà biết là anh về muộn như vậy chứ?”_Mai Mai bĩu môi
-“Lần sau dù tôi về sớm hay muộn thì đến bữa cũng phải ăn, mà buồn ngủ thì…”
-“Khải Phong tôi đói bụng rồi”_Tiểu Mai ngắt lời, mở đôi mắt to tròn ngước lên nhìn anh, ra vẻ tội nghiệp.
Tất nhiên là phương thức này thành công, Khải Phong thở dài:
-“Vậy để tôi vào chuẩn bị đồ ăn”