Chỉ là...tôi nhớ em
Chap 16: Rất hợp với cô
Chap 16: Rất hợp với cô
Tại siêu thị…
Khải Phong đẩy xe hàng, bà Thanh đi ở giữa còn Mai Mai đứng bên cạnh
-“Hôm nay hai đứa muốn ăn gì nào?”
-“Mẹ hỏi vợ con đi, cô ấy thích ăn gì con sẽ ăn món đấy”_Khải Phong trả lời
-“Mai Mai, thế con muốn ăn gì?”_Bà Thanh quay sang hỏi con gái
-“Mẹ hỏi anh ta đi, con ăn gì cũng được”
Bà Thanh cau mày:
-“Ơ kìa 2 cái đứa này rốt cuộc muốn gì đây?”
Khải Phong vội giải thích:
-“Tại bọn con nghĩ mẹ nấu món gì cũng ngon nên thế nào cũng được mà. Mẹ đừng giận, hay để con và Mai Mai đi mua đồ ăn, mẹ sang bên gian hàng bán ghế mát-xa thư giãn một lúc, lát nữa thích cái nào cứ nói với con, con sẽ mua tặng mẹ”
-“Được rồi, bà già này đi để 2 đứa có không gian riêng vậy”
——-
Tiểu Mai và Khải Phong vào chọn đồ, thực ra cũng chỉ có một mình Khải Phong chọn, thấy cái gì vừa mắt, đều để vào xe hàng.
Ngày mai làm cơm hộp cho tôi nhé”_Khải Phong quay sang đề nghị
-“Làm cho anh?”_ Tiểu Mai tròn mắt
-“Đúng vậy”
-“Bình thường anh toàn ăn trưa ở ngoài cơ mà, nếu không muốn đi ra ngoài thì anh gọi đồ ăn đến công ty cũng được”
-“Tôi không thích”
-“Tại sao? Anh nghĩ tôi rảnh lắm à? Sao tự nhiên lại bắt tôi làm cơm hộp cơ chứ? Tôi…”
-“Tôi không quan tâm cô có rảnh hay không, miễn là trưa mai phải làm cơm đến cho tôi”_ Nói rồi anh đẩy xe đi tiếp
Mai Mai nghiến răng, không cam tâm nhưng cũng chẳng làm gì được, đành ấm ức đi theo sau.
Chợt chuông điện thoại của Khải Phong vang lên. Anh nghe điện thoại một lúc rồi quay sang nói với Tiểu Mai: -“Tối nay tôi phải đi dự tiệc”
Cô cũng chẳng mấy ngạc nhiên với những lần anh có hẹn đột xuất như thế này nên chỉ nhẹ gật đầu:
-“Vậy anh cứ đi đi, tôi sẽ lựa lời nói với mẹ”
- “Cô đi cùng được không?”
-“Tôi sao?”
Thấy Tiểu Mai hơi chần chừ, anh nói tiếp: “Đúng vậy, bữa tiệc lần trước đã không đi được rồi. Quyết định vậy nhé”
_____________
Sau khi đưa bà Thanh về nhà, trong xe chỉ còn Khải Phong và Tiểu Mai.
-” Bây giờ tôi đưa cô đi mua váy dạ hội”_ Anh lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng
-“Mặc váy bình thường không được sao?”
-“Buổi tiệc hôm nay khách mời đều là người nổi tiếng trong giới kinh doanh, còn cả những chính khách có địa vị cao quý, không thể ăn mặc qua loa được”_ Khải Phong vẫn giữ giọng nói trầm đều giải thích
Nghe đến đây Tiểu Mai bỗng cảm thấy có chút lo lắng, cô bĩu môi: “Buổi tiệc quan trọng như vậy, anh lôi theo tôi làm gì cơ chứ? Dù sao cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, đâu cần phải khoa trương”
Khải Phong cau mày không vui quay sang nhìn cô. Tiểu Mai giật mình hắng giọng ngồi thẳng dậy: “Được rồi được rồi, tôi chỉ nói thế thôi, anh định dùng ánh mắt sắc như dao này doạ chết tôi đấy à?”
-“Biết điều một chút”_Khải Phong lạnh lùng đáp
-“Tôi biết rồi”_ Mai Mai nhăn mặt nhìn ra cửa sổ: Ác quỷ đúng là ác quỷ!
_______
Xe ô tô dừng lại trước một cửa hàng bán đồ dạ hội cao cấp. Dù cũng là tiểu thư cành vàng lá ngọc nhưng Tiểu Mai chưa có dịp đi dự những buổi tiệc lớn, nên đây là lần đầu tiên cô bước chân vào cửa hàng này.
-“Đây là những mẫu váy dạ hội mới nhất năm nay, mời anh chị xem”_ Một nhân viên niềm nở giới thiệu
Tiểu Mai bỡ ngỡ nhìn những bộ váy lộng lẫy, sang trọng xung quanh, thực lòng không biết chọn cái nào. Trái ngược với cô, Khải Phong thư thả khoanh tay ngồi xuống ghế: “Cô thích cái nào thì chọn đi”
-“Tôi…”
Thấy Tiểu Mai lúng túng, cô nhân viên nhanh nhẹn chọn những bộ váy đẹp nhất, lần lượt giới thiệu. Nhưng hình như càng nghe Mai Mai càng rối, cái nào cũng đẹp nên không thể chọn. Cô quay lại nhìn Khải Phong để “cầu cứu”.
Anh đặt tờ báo xuống: “Sao? Không chọn được à? Hay tôi mua hết cho cô nhé?”
-“Vớ vẩn! Cả đời tôi chắc cũng không mặc hết được chỗ váy này”
Khải Phong bật cười, lướt đôi mắt sắc sảo nhìn một lượt vào những bộ váy tinh tế rồi chọn một chiếc:” Thử cái này đi”
Tiểu Mai thở phào, gật đầu rồi cầm chiếc váy bước vào phòng thử đồ.
Vài phút sau, cô bước ra, mọi người có mặt đều tròn mắt nhìn. Nhân viên giúp Tiểu Mai thử đồ nói nhỏ với cô: “Chị mặc chiếc váy này thực sự rất đẹp đấy ạ”
Tiểu Mai có chút bối rối:” Vậy sao? Tôi rất ít khi mặc những bộ váy lộng lẫy như thế này, không biết có hợp không nữa”
-” Rất đẹp đấy ạ. Chị mau ra cho anh nhà xem đi”
Tiểu Mai gật đầu rồi đi ra ngoài phòng chờ
-“Khải Phong…”
Nghe thấy tiếng cô gọi, anh ngẩng đầu lên, thoáng chốc ngây người nhìn. Tiểu Mai mặc chiếc váy màu trắng được thiết kế hở vai và lưng, làm bằng vải lụa cao cấp có đính pha lê, tôn lên vóc dáng thanh mảnh. Mái tóc nâu dài ngang vai được xoã xuống, làn da trắng sứ với gò má ửng hồng, ở Tiểu Mai toát ra một vẻ đẹp hết sức dịu dàng, thuần khiết, thực sự làm rung động lòng người. Cô giống như tiên nữ bước ra từ truyện thần thoại vậy.
Thấy Khải Phong cứ nhìn mình, Mai Mai ngại ngùng cụp mắt: “Sao thế? Hay để tôi thay bộ khác?”
-“Không cần!”_ Anh xua tay đứng dậy, dắt cô tới trước gương.
Tiểu Mai cũng khá ngạc nhiên khi nhìn thấy chính mình trong gương. Khải Phong đứng đằng sau, nhẹ vén lọn tóc xoã xuống trán cài qua tai giúp cô rồi thản nhiên nói: “Váy này rất hợp với cô đấy”
Như có dòng điện chạy qua, tim Tiểu Mai bỗng đập mạnh lạ thường, không chỉ vậy, cô còn cảm thấy một chút ấm áp.
Cô nhân viên thấy vậy liền bước tới:” Đúng đấy ạ, chiếc váy này rất phù hợp với chị”
-“Cô có thích không?”_Khải Phong hỏi.
Tiểu Mai gật đầu mỉm cười.
Thấy cô đồng ý, anh liền quay ra lãnh đạm đưa thẻ vàng cho nhân viên:”Tôi lấy chiếc này”
_________________
Nơi tổ chức tiệc là một khách sạn nằm giữa khu vực phồn hoa nhất thành phố. Phải có thẻ hội viên mới được ra vào nơi này, nhìn qua cũng đủ biết, người có địa vị mới được đặt chân tới.
8h tối, chiếc xe mercedes sang trọng dừng lại trước cổng khách sạn. Nhân viên nhanh chóng bước tới cung kính mở cửa xe. Khải Phong đĩnh đạc trong bộ vest thẳng thớm bước xuống, đi sang cửa xe bên kia, tự mình mở ra, rồi đưa một tay cho Tiểu Mai. Cô hồi hộp hít một hơi thật sâu, nắm lấy tay anh bước ra ngoài. Khải Phong đặt tay cô lên khuỷu tay mình, tác phong vô cùng vững vàng. Cả 2 tiến vào đại sảnh xa hoa. Đúng như đã nói, bên trong toàn những người hoạt động trong giới kinh doanh, quyền chức cao quý. Không gian rộng lớn, choáng ngợp khiến Tiểu Mai có chút e dè. Cảm nhận được bàn tay nhỏ bé của cô đang nắm chặt lấy khuỷu tay mình, Khải Phong hơi nhếch miệng cười. Bình thường cứng đầu là thế nhưng đến đây lại như đứa trẻ nép vào anh.
-“Cứ bình tĩnh, có tôi ở đây mà”
Đôi mắt thâm trầm của Khải Phong cũng giúp Tiểu Mai cảm thấy an tâm hơn một chút, liền gật đầu, thả lỏng người. Dáng vẻ anh tuấn của Khải Phong cùng sự kiêu sa của cô ngay lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý khi bước vào.
Một quý ông bước tới tươi cười bắt tay Khải Phong: “Giám đốc Lưu đã tới rồi, nghe danh đã lâu bây giờ mới được gặp mặt, cậu đúng là tuổi trẻ tài cao, cảm ơn đã nể mặt tới bữa tiệc của tôi”
Khải Phong nhếch môi cười: ” Những lời này của giám đốc Lý tôi không dám nhận”
Giám đốc Lý bật cười nhìn sang bên cạnh: – “Cô gái này là…?”
-“À xin giới thiệu với ông đây là vợ mới cưới của tôi-Trương Tiểu Mai”
-“Vậy sao? Chào cô Trương, quả là vợ của giám đốc, thực sự rất đẹp”
Tiểu Mai mỉm cười bắt tay vị giám đốc kia rồi cùng Khải Phong đi chào hỏi mọi người.
Lát sau, một bồi bàn đi tới nói nhỏ với Khải Phong điều gì đó, anh chỉ gật đầu rồi quay sang nói với Tiểu Mai:
-“Cô ra kia tìm chỗ ngồi chờ, tôi đi có việc một chút”
-“Ơ…anh đi đâu?”_Tiểu Mai lo lắng giữ lấy tay Khải Phong
Anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, trấn an:
-“Tôi chỉ đi một lát rồi sẽ quay lại”
Chẳng còn cách nào, Tiểu Mai đành buông tay anh ra, xịu mặt xuống nói nhỏ:”Đừng để tôi chờ lâu quá”
Khải Phong mỉm cười gật đầu rồi đi ra phía cửa. Cô đứng nhìn đến khi bóng lưng anh khuất hẳn mới đi tìm chỗ ngồi. Tiểu Mai cầm ly rượu vang, chọn 1 bàn nhỏ gần cửa sổ rồi ngồi xuống.
-“Mai Mai!”_Giọng nói quen thuộc vang lên.
Tiểu Mai quay lại nhìn thì ra là Minh Vũ. Anh vô cùng khôi ngô trong bộ vest màu trắng lịch lãm
-“Ơ..sao cậu lại ở đây?”_Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên
-“Ba mình được mời đến dự bữa tiệc này, ông bảo mình đi theo để học hỏi, không ngờ lại gặp cậu ở đây”
Tiểu Mai mỉm cười: “Vậy để lát nữa mình vào chào bác”
-“Thế sao cậu cũng ở đây?”
-“Mình đi cùng anh Phong..”
Câu nói của Tiểu Mai làm nụ cười của Minh Vũ nhất thời có phần gượng gạo:
-“Vậy à…anh ta đâu? Sao lại để cậu ngồi một mình thế này?”
-“Khải Phong đi có việc, một lát sẽ quay lại”
Chợt một MC trên sân khấu nói:
-“Hôm nay tôi được biết vợ mới cưới của giám đốc tập đoàn Lưu thị cũng đến tham dự. Nghe nói chị chơi piano rất hay, liệu có thể lên biểu diễn tài nghệ một chút được không?”
Và tất nhiên MC đó không ai khác chính là Khánh Ly. Đèn được chiếu thẳng tới chỗ Tiểu Mai ngồi. Cô lúng túng thực sự không biết làm thế nào. Cô tập piano từ hồi cấp 2, lâu lắm rồi chưa động đến đàn, Khánh Ly rõ ràng đang làm khó cô mà.
Tiểu Mai đưa mắt nhìn xung quanh, càng ngày càng khẩn trương, trong lòng như muốn khóc:
Khải Phong, anh đâu rồi? Mau về giúp tôi điii
Thấy rõ sự lo lắng của Tiểu Mai, Minh Vũ nhẹ nắm tay cô an ủi: “Bình tĩnh, cứ coi như đây là buổi tập đàn, mình tin cậu làm được mà. Nào, mình đưa cậu lên sân khấu”
Nếu không phải được dắt lên, chắc Tiểu Mai nửa bước cũng không đi nổi. Cô cố thả lỏng nhưng vẫn thấy sợ, hai tay lúc này đã đổ mồ hôi lạnh. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô gái xinh đẹp trên sân khấu. Tiểu Mai hít một hơi thật sâu, ngồi xuống ghế da. Trước mặt là cây đàn piano lớn màu trắng được sơn sáng bóng. Cùng với ánh đèn lung linh trong bữa tiệc, sân khấu như một bức tranh tiên cảnh huyền ảo mà nhân vật chính là cô. Ngón tay thon dài nhẹ chạm vào phím đàn. Âm thanh rụt rè ban đầu dần trở nên du dương, êm ái. Thì ra Tiểu Mai cũng chưa quên hẳn nhưng gì đã học. Ngón tay lướt trên phím đàn, phong thái tự tin càng làm cô đẹp rực rỡ.
Đúng lúc này Khải Phong từ ngoài bước vào, có một chút ngạc nhiên khi anh thấy cô đang ở trên sân khấu. Nhưng ngay sau đó, dường như bị hút hồn vào hình ảnh đẹp đẽ kia, anh cầm ly rượu vang, khoanh tay nhẹ tựa lưng vào tường, đáy mắt ánh lên một chút tự hào. Ngay sau khi màn biểu diễn của Tiểu Mai kết thúc, cả hội trường đều đồng loạt vỗ tay khen ngợi. Khoé môi Khải Phong hơi cong lên, định bước tới dắt cô xuống sân khấu. Nhưng đã có người nhanh hơn anh. Minh Vũ đi tới nắm tay Tiểu Mai đỡ cô xuống. Hai đầu lông mày hơi nheo lại, Khải Phong đặt ly rượu xuống bàn rồi bước tới
-“Xin chào”
Tiểu Mai giật mình quay lại, lập tức buông tay Minh Vũ, chạy tới chỗ anh, giọng như sắp khóc:
-“Anh đi đâu vậy hả? Sao lại bỏ tôi ở đây một mình? Vừa nãy tôi đã sợ..”
-“Xin lỗi”_Khải Phong bước tới gần hơn, vì anh rất cao nên cô phải ngẩng đầu mới có thể đối diện. Thấy tư thế này không được tự nhiên nên Tiểu Mai định lùi lại. Chợt anh giơ tay chạm nhẹ vào gò má cô_”Tôi hứa lần sau sẽ không để em lại một mình nữa, được chưa?”
Đôi mắt đẹp mở to nhìn anh, giọng nói ôn nhu này ngay lập tức khiến tim Tiểu Mai loạn nhịp…