Chị dâu em chồng
Chương 39: Con đạp nè Niệm
Chương 39: Con đạp nè Niệm
- Thế thì phải giữ thật chặt vào.
Chị mè nheo, rõ ràng Niệm gật đầu đồng ý với chị rồi mà xong vẫn buông chị ra, còn viện cớ linh tinh:
- Đợi đây đi thay bộ áo quần khác nhé.
- Định nhân cơ hội bỏ người ta thì nói ra, không cần phải lý do lý trấu vớ vẩn vậy đâu.
Chị cáu, cậu cốc trán người yêu, dịu dàng hỏi:
- Nhưng đồ người ta mặc đi làm cả ngày, nhiều bụi, đằng ấy không chê bẩn à?
- Đâu có đâu? Bẩn chỗ nào? Chỗ nào cơ? Chẳng thấy ý! Chẳng bẩn chút nào hết luôn!
Chị vừa đanh đá vặn vẹo vừa ôm cậu hít hà, chị khen Niệm thơm ơi là thơm. Người giúp việc trông thấy cảnh chị già làm nũng như đứa trẻ liền nhìn nhau bụm miệng cười, còn muốn hóng hớt thêm cơ mà đã thấy cậu chủ lừ mắt, cả bọn sợ té khói kéo nhau xuống bếp chuẩn bị cơm tối. Ở trên phòng khách chỉ còn cậu ngồi ngả người vào chiếc ghế sô pha, chị dựa đầu vào người cậu, nghịch ngợm tháo khuy áo cậu, áp môi lên hôn miết. Nếu biết trước sẽ có ngày người ta nhớ mình nhiều như này thì cậu đã tạo cho Hoài không gian riêng từ lâu rồi. Tại cậu cứ lo lắng thái quá, tối ngày bám theo khiến cô ấy ngột ngạt. Cậu cười hiền, đưa tay xoa xoa lên gò má người thương. Chị cũng cười ngây ngốc, gió lùa qua khung cửa sổ đem theo mùi mằn mặn của biển cả, trên nền trời xanh thăm thẳm vài ba chú chim hải âu khoe đôi cánh đẹp ngút ngàn. Sải cánh của chim hải âu rộng rãi và vững chắc giống như vòng tay của Niệm vậy. Chị thích thú tháo thêm một chiếc khuy nữa, đặt trên lồng ngực người ta một chiếc hôn sâu thật sâu. Cậu thơm lên mái tóc chị, trán chị, rồi dịu dàng nâng cằm chị, tham lam cắn nhá cánh môi xinh. Chị khẽ đẩy lưỡi chọc ghẹo, cậu cao hứng dùng lưỡi mình miết một đường quanh môi chị, lém lỉnh thừa nhận:
- Ngọt.
- Cái gì ngọt? Phải nói rõ ra chứ!
Chị hỏi vặn, cậu hiền hiền đáp:
- Hoài ngọt.
- Niệm cũng ngọt.
Chị hôn chùn chụt vào môi cậu, đến bữa tối còn tự tay bóc bánh lá đút cho cậu.
- Nào...há miệng...A...A...ngon không?
- Ngon.
- Vì đây bóc nên mới ngon nhỉ?
- Ừ. Vì đấy bóc nên mới ngon.
- Thế thì phải yêu đây nhiều thật nhiều nhé, yêu rồi người ta bóc bánh lá cho mà ăn trọn đời luôn.
- Nói lời giữ lời nhé!
- Chả giữ thì thôi à?
Hoài vênh mặt đút thêm cho cậu một miếng bánh nữa, cậu chưa nuốt vội mà chỉ ngậm một nửa nhử nhử Hoài. Hoài tủm tỉm áp môi vào môi cậu, cắn lấy nửa miếng bánh của cậu. Cậu thích tuýp con gái bạo dạn và thẳng tính như Hoài, thích cách cô ấy bám lấy cậu như cái đuôi nhỏ, thậm chí lúc tắm cũng í ới gọi cậu:
- Đấy ơi đây không biết vặn nước ấm.
Biết thừa mẹ Hạt Mầm giả bộ nhưng cậu vẫn chạy vào vặn nước cho người ta, thấy Hoài thích nghịch cánh hoa hồng cậu liền bỏ thêm hoa vào bồn tắm. Hoài cười cười giữ chặt tay cậu, vô tư kéo cậu vào bồn rồi ghé tai cậu nài nỉ:
- Niệm trả lại Hạt Mầm cho chị, nha!
Có người sửng sốt trước thái độ lạ lùng của đối phương, cái đầu nhỏ bé kia đang nghĩ gì cậu chịu không suy đoán nổi, chỉ biết bàn tay xinh đã thoăn thoắt lột bỏ đồ của cậu, chủ động khêu gợi cậu. Những đường cong quyến rũ dập dềnh theo sóng nước hại đầu óc cậu mụ mị rối bời. Cậu gạt tóc Hoài qua một bên, hôn nhẹ lên gáy rồi dùng môi miên man một đường thẳng từ gáy dọc theo sống lưng. Người chị run bần bật, chân tay tê rần theo từng cử chỉ âm yếu của Niệm. Cậu thấy chị hồi hộp hơi thở cũng trở nên dồn dập theo, cậu tiếp tục đặt những nụ hôn đều đều chạy khắp trên lưng chị. Mảng da dẻ trắng mịn của chị chỗ thì ửng hồng vì hơi nước ấm, chỗ thì đỏ rực bởi vết cắn của cậu, chỗ lại bị dính cánh hoa hồng nhung thoắt ẩn thoắt hiện đầy mê đắm. Cậu nhẹ nhàng vòng tay qua phía trước đỡ lấy nơi mềm mại của chị, vẻ đẹp rực rỡ kiêu sa ấy đốn gục trái tim cậu, khiến cho nó vì chị mà đập loạn, khiến cho cậu cứ ngẩn ngơ ngắm nghía mãi không rời.
- Hoài...Niệm yêu Hoài.
Cậu ghé tai chị nói thầm, chị thẹn thùng xoay người đối diện với Niệm, đáp trả lại yêu thương của Niệm bằng những nụ hôn cẩn thận và tỉ mỉ y hệt cách Niệm hôn chị. Cái nhìn trìu mến từ phía Niệm khiến chị ảo tưởng rằng chị có chút gì đó khiến cho Niệm bị hấp dẫn, tiếc rằng, ngay khi chị muốn yêu Niệm, Niệm lại từ chối. Thái độ phũ phàng của Niệm hại chị tủi thân rớt nước mắt, chị buồn buồn bước ra khỏi bồn tắm, mặc nhanh chiếc váy hai dây rồi ôm gối chạy ra phòng khách tính ngủ riêng. Cậu cũng mặc vội bộ quần áo ngủ rồi khổ sở chạy ra lay chị hỏi han:
- Sao vậy? Giận à? Người ta thương mà!
Chị nghe cậu nịnh ngứa cả tai, bực dọc quát:
- Thương thương cái mồm ý, thương mà xin có mỗi em bé Hạt Mầm cũng không trả. Keo!
Có người bị oan ức liền vội vàng đặt tay chị lên bụng chị, đoạn giở giọng trẻ con biện minh:
- Mẹ Hoài ơi con có ở với ba Niệm đâu mà mẹ bắt ba trả con? Trước giờ con vẫn nằm trong bụng mẹ mà!
- Khỏi xạo. Rõ là đấy giữ nó rồi. Cho người ta xong còn đòi, chưa chia tay đã đòi quà, cái thứ đàn ông gì vậy?
Hoài hâm! Hoài hâm bức Niệm muốn hâm theo Hoài luôn. Phần vì không biết cách nào có thể thuyết phục người yêu, phần vì sợ nói dài nói dai nói dại khiến Hoài kích động dẫn tới co giật hại sức khoẻ nên cậu chỉ lặng thinh ngồi nghe người ta chỉ trích. Hoài càm ràm chán chê thì thiu thiu ngủ. Cậu ôm cô ấy vào phòng trong, mẹ Hạt Mầm mỗi ngày lại mập thêm một xíu, em bé cũng đang lớn dần. Hôm kia đưa Hoài đi khám bác sĩ nói em phát triển bình thường ba Niệm mừng huýnh. Giờ ba chỉ mong em lớn nhanh nhanh để mẹ Hoài có thể cảm nhận được em và khỏi bệnh. Ba âu yếm hôn lên bụng mẹ, dặn dò em bé:
- Hạt Mầm phải khoẻ mạnh con nhé, vì con chính là nguồn sống của mẹ, còn mẹ chính là nguồn sống của ba.
Ba kéo chăn đắp cho mẹ rồi mở laptop ra làm việc. Từ ngày đưa mẹ về biển nghỉ dưỡng ba thường xuyên phải giải quyết công việc vào buổi đêm. Trước kia ba làm việc chăm chỉ vì kiếm tiền là đam mê của ba, vì ba muốn bản thân thật bận rộn để quên đi nỗi nhớ mẹ. Bây giờ ba làm việc là vì gia đình tương lai của chúng ta. Ba muốn cho con và mẹ được sống trong điều kiện tốt nhất có thể, giống như những gì ông nội đã dành cho bà nội và ba. Ông đã cho ba theo học ở ngôi trường tốt nhất, dạy cho ba những kinh nghiệm quý báu, tạo cho ba một nền tảng kiên cố để có thể tự đứng vững trên đôi chân của mình. Bởi vậy nên khi ông nói với ba về việc tước quyền thừa kế, ba hoàn toàn ủng hộ quyết định của ông. Bà nội thì không như vậy, bà khóc rất nhiều, vì không khuyên được ba nịnh ông nên bà đã mắng ba không biết nghĩ cho tương lai của con. Con là khúc ruột của ba, ba có thể không nghĩ sao? Chỉ là, ba cảm thấy mồ hôi công sức của ông thì ông có quyền lựa chọn. Về phần ba, được làm con một người khí phách như ông đã là may mắn rồi. Ba mong rằng sau này con cũng sẽ cảm thấy may mắn vì là con của ba. Cả mẹ Hoài nữa, ba hi vọng mẹ sẽ tự hào vì là vợ ba. À, ba đang đợi mẹ khỏi bệnh để lừa mẹ cầu hôn ba đó Hạt Mầm. Tình hình có vẻ hơi gian nan vì mẹ Hoài khá chảnh, nhưng mà ngày xưa mẹ còn chảnh hơn cơ, ba vẫn lừa được mẹ tỏ tình với ba đấy thôi, cho nên là...mình phải hết sức tự tin, bình tĩnh để giành chiến thắng, con nhỉ?
Mẹ con lại đạp chăn rồi Hạt Mầm ạ, và ba lại vừa mới kéo chăn cho mẹ. Ba nhớ hồi trẻ mẹ không nghe lời ba, toàn cố may thâu đêm, xong bị ốm cũng nằm một xó sụt sịt rồi nhức người đạp chăn tung toé. Lúc đó ba chỉ muốn bỏ mặc mẹ, cho mẹ chừa cái tội bướng bỉnh. Nghĩ chơi chơi vậy thôi chứ đâu có bỏ được, ai kêu ba mê mẹ dữ quá làm chi? Mê từ hồi trai trẻ tới hồi mẹ con đi lấy chồng cũng không làm cách nào mà dứt ra được. Ba biết có khả năng ông bà nội sẽ không ủng hộ chuyện ba mẹ đến với nhau. Nhưng việc đó chẳng thành vấn đề, bởi ba đã để lỡ mẹ suốt tám năm ròng rã, ba sẽ không rời xa mẹ thêm bất cứ một giây phút nào nữa.
- Hoài hâm...nếu như được trở về quá khứ...thì ngày đó...nhất định Niệm sẽ quay trở về tìm Hoài.
Ba em bé ghé tai mẹ em bé thủ thỉ, tranh thủ gửi trộm một chiếc hôn lên vành tai, một chiếc trên vùng da cổ trắng ngần và một chiếc ở nơi mỡ màng dưới xương quai xanh rồi quay lại tiếp tục xem xét đống văn kiện dang dở. Tầm hai rưỡi sáng cậu vừa gửi mail cho Bách xong thì chị thức giấc, chị đanh đá xông tới gấp laptop rồi kéo cậu vào chăn bắt đi ngủ. Tính chị là vậy, nhanh giận nhanh quên, vừa lúc tối bực cậu ầm ầm mà giờ thấy cậu thức khuya lại thương thương hôn má. Sợ cậu trốn dậy làm việc nên chị gối đầu lên bả vai cậu, chân tay quấn quanh người cậu như sâu róm bám thân cây xong mới yên tâm ngủ tiếp. Thực ra nếu chị không quấn cậu thì cậu sẽ quấn chị, đợt này hai người rất bám nhau buổi đêm nên buổi sáng thường cùng nhau thức giấc, cùng nhau đánh răng rửa mặt, cùng nhau ăn sáng, cùng nhau đi dạo. Chị hay mè nheo đòi cậu đem giá vẽ ra bờ biển. Sức khoẻ chị chưa tốt nên cậu chưa cho đi làm, nhưng thi thoảng chị thích vẽ vời giải khuây thì cậu không cấm. Rất nhiều mẫu thời trang mới của may Thu Hoài được ra đời ở đây, chính cậu là người gửi thiết kế của chị về công ty để cấp dưới triển khai may theo mẫu và phân phối sản phẩm.
Cuộc sống của họ cứ như vậy ngày qua ngày rất đỗi bình dị. Những tuần đầu chị rất bảo thủ, một mực cho rằng con đã mất. Tuy nhiên những tuần sau đó thấy bụng mình to lên rõ rệt chị bắt đầu bán tín bán nghi. Có thật là em bé Hạt Mầm đang thực sự lớn dần trong bụng chị không nhỉ? Hay là do chị béo quá, Niệm sợ chị buồn nên an ủi vậy thôi? An ủi thì sao đi siêu âm lại trông thấy hình ảnh em bé? Là hình ảnh thật hay giả? Chị băn khoăn ghê lắm, phải đến tháng thứ sáu của thai kỳ những thắc mắc của chị mới được giải đáp. Khoảnh khắc bị em bé đạp nhẹ một cái, chị ngớ cả người. Em đạp cái thứ hai, chị giật mình đứng tim. Chị run run đặt tay lên bụng, bần thần, ngỡ ngàng, choáng váng, rồi như kẻ ngốc bừng tỉnh sau rất nhiều ngày tháng mụ mị, chị hồ hởi lao đi tìm Niệm khoe khoang:
- Niệm ơi! Con đạp...con đạp nè Niệm ơi...Niệm ơi hoá ra con vẫn ở bên chị...vậy mà chị không tin chứ...hình như lúc đó chị bị điên Niệm ạ...nhục quá đi mất thôi...
Dương Nhất Niệm đã mong đợi giây phút này từ rất lâu rồi, cậu từng nghĩ rằng khi nào Hoài tỉnh táo trở lại cậu sẽ mắng cô ấy một trận tơi bời khói lửa, sẽ bắt người ta đền bù những thiệt hại tinh thần và những nỗi lo âu khắc khoải mà cậu phải chịu đựng trong thời gian vừa qua. Thế nhưng chẳng hiểu sao khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Hoài cậu lại xúc động không nỡ trách phạt. Vì đang nói chuyện điện thoại dở với bác sĩ nên cậu hiền hiền dang tay, ra hiệu cho Hoài nhào vào lòng mình. Hoài chắc nghe được phong phanh cuộc đối thoại, thấy cậu tắt máy cô ấy liền nhõng nhẹo:
- Người ta thích đẻ thường cơ. Mong mãi mới được đi đẻ, đẻ mổ thì còn gì vui chứ?
Ánh mắt cậu thoáng buồn, cậu hiểu Hoài khát khao được làm mẹ, mong mỏi được đi đẻ như bao người phụ nữ khác. Cậu rất muốn chiều theo ý Hoài, ngặt nỗi em bé của bọn họ đang phát triển vượt trội so với bình thường. Mặc dù chế độ dinh dưỡng của mẹ bé đã được kiểm soát nghiêm ngặt nhưng em vẫn cứ ngày một to, nếu mẹ chọn sinh tự nhiên sẽ vô cùng khó khăn. Kể cả chọn sinh mổ thì cũng không tránh khỏi những nguy hiểm luôn rình rập. Lời cảnh báo của bác sĩ khiến cậu rơi vào trạng thái căng thẳng cực độ, hơi thở của cậu trở nên nặng nề, cậu ôm Hoài chặt hơn, đầu gục vào vai người yêu, nẫu nề tâm sự:
- Hoài...không được xa Niệm đâu đấy...xa nhau như vậy là đủ rồi, xa nữa chịu không nổi đâu.
Chị thấy cậu u sầu liền nhượng bộ:
- Ừ, tụi mình không bao giờ xa nhau nữa. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, đừng lo quá.
- Rảnh đâu mà lo?
Niệm chối. Chị cười hiền, chị biết thừa Niệm lo cho chị. Thời gian qua chị tưởng mất con nên hay bị lên cơn rồ, mỗi lần như vậy chị hành Niệm. Ngoài chửi bới, đấm đá thì có đợt chị còn kề kéo vào cổ Niệm doạ dẫm:
- Đấy mà không trả con thì đừng trách đây ác.
- Đấy ác đi, đây không trách.
Niệm bạo gan đáp trả, tuy lúc đó chị vẫn còn chút lương tâm, không dám làm liều nhưng lúc chị giật kéo lại, lưỡi kéo vô tình làm xước một mảng da của Niệm. Chị sợ quá khóc toáng lên, khi ấy chị khóc vì xót Niệm, bây giờ chị khóc vì thấy mình sao ngu thế? Chả hiểu quãng thời gian đó chị ăn phải cái bả gì mà lại bị hoang tưởng nặng đến vậy? Chuyện thật như đùa, chị thấy có lỗi với em bé, với Niệm, với ông bà ngoại, ông bà nội của bé nữa. Chị bệnh khiến mọi người lo lắng nhiều quá.
- Đừng chấp con thần kinh này nhé! Chỉ cần đấy không để bụng chuyện cũ thì từ giờ đấy nói gì đây cũng nghe, đây hứa sẽ hiền như con cún luôn.
Chị xuống nước nịnh nọt rồi cầm tay Niệm đưa lên miệng hôn thật sâu. Cậu được chị cưng chiều một lúc tâm trạng nhẹ nhõm hẳn, cậu xoa đầu chị, hắng giọng bảo:
- Vậy thì tốt, lát nữa đây phải về thành phố dự đám cưới của Đan. Cún con ở nhà ngoan nhé!
- Ơ...yêu ai mà nhanh ghê vậy?
- Tên Đại...hình như là người chú Tám mai mối, thấy Bách kể hai đứa quất nhau ngay từ lần đầu gặp mặt, Đan bầu hơn ba tháng rồi.
- Xem chừng cậu Đại chất ghê nhỉ? Chẳng bù cho bé Niệm, thanh mai trúc mã suốt ngần ấy năm mà không sơ múi được gì. Cũng tiêng tiếc nhờ Niệm nhờ?
Chị trêu, cậu thản nhiên chọc lại:
- Ừ. Tiếc quá đi chứ, thế nên đây đang tính phải ăn mặc thật bảnh, biết đâu cướp được cô dâu.
- Cướp được cô dâu? Cái thứ đàn ông ở đâu mà làm cha rồi vẫn nhăng nhít, mất nết vậy? Bữa nay đấy mà không dẫn đây đi ăn cưới cùng thì mình giải tán.
Chị doạ nạt, Niệm tủm tỉm nhận xét:
- Chẳng có con cún con nào hét to như đấy đâu.
- Đây không thèm làm cún nữa, giờ đây phải làm chó sói hung ác để giữ cha cho Hạt Mầm.
Chị hùng hổ tuyên bố, cậu nom điệu bộ ăn dấm chua của chị cười ngất. Vì muốn được gần gũi với bà bầu nhà mình nên cậu gọi lái xe đưa bọn họ về thành phố. Suốt quãng đường đi Hoài luôn miệng khoe Hạt Mầm đạp giỏi. Thực ra đêm qua lúc Hoài ngủ cậu đã từng thấy con đạp nhẹ một hai phát rồi, nhưng vì mẹ em bé hứng khởi quá nên cậu làm bộ hiếu kỳ ghé tai vào bụng người ta nghe ngóng. Hoài vuốt ve tóc cậu, nhân cơ hội rao giảng:
- Em bé đáng yêu thế này ba Niệm còn tơ tưởng đến cô nào nữa? Ba mà xí xớn là em ghét ba luôn đó. Em đạp mạnh vậy chắc là em trai rồi ba nhỉ?
- Ừ. Là em trai.
Ba em bé khẳng định chắc nịch, mẹ em bé sững người. Chị sực nhớ có đợt đi siêu âm bác sĩ đã tiết lộ giới tính rồi, nhưng chị nghi mọi người lừa mình nên chẳng dám tin, giờ chị tin rồi, chị mừng huýnh gọi điện báo cho người thân mình đã tỉnh táo. Riêng chị Thư do trước đó có nhiều khúc mắc nên chị chỉ nhắn tin thôi, rất nhanh Thư đã nhắn lại:
"Cho chị xin lỗi Hoài một lần nữa nhé! Bây giờ em khoẻ mạnh chị mới dám nói chuyện công việc, chị mở được bệnh viện là nhờ ơn của em, em thích lấy lại lúc nào cũng được, em muốn chị nghỉ việc chị cũng chịu."
"Chị hâm à? Bệnh viện đó là công sức và tâm huyết của chị, em sẽ không lấy những thứ không thuộc về mình nên chị đừng nhắc lại chuyện này nữa."
"Chị nợ em nhiều Hoài ạ. Là tại chị ngu nghe con Hương xúi bậy. Mọi nghiệp chướng kiếp này của em chị xin chịu hết, chỉ mong em luôn bình an."
Chị Hoài nhìn thấy chữ "Hương" trong tin nhắn của chị Thư liền giật nảy mình, vội vã gọi điện lại hỏi han sự tình. Biết được chân tướng mọi việc chị tức lộn ruột. Chị tắt máy rồi kể vắn tắt sự tình với Niệm. Lửa giận ngùn ngụt khiến chị không sao giữ bình tĩnh được, chị kêu lái xe đưa chị tới NIEM Group, trước khi xuống xe chị thành thật thú nhận:
- Đùa chứ cục hận này đây nuốt không trôi. Đấy cứ đi đám cưới đi, kệ đây.
- Đấy nuốt không trôi thì đây nuốt sao nổi?
Niệm hỏi chị, ánh mắt nó rực lên những tia đỏ dữ tợn. Vì không thích người đàn ông của mình phải dính vào mấy chuyện đàn bà con gái nên chị bắt Niệm đứng bên ngoài, chỉ trường hợp cấp bách mới được vào. Hương gặp chị có vẻ không vui cho lắm. Vui làm sao được khi vừa gặp đã bị chị túm tóc vả cho ba phát liên tiếp?
- Hoài...sao Hoài lại đối xử với Hương như thế? Hương có tội tình gì đâu cơ chứ? Hoài ác quá Hoài!
Thực ra chị Hương có khả năng đánh lại chị Hoài, nhưng từ khi chị mang bầu Chủ tịch Nhất đã lắp may quay trong phòng nên chị chỉ yếu ớt năn nỉ:
- Tha cho Hương đi mà. Hoài vẫn chưa hết điên hả?
- Tao chưa bao giờ điên hơn lúc này!
Chị Hương khấp khởi mừng thầm, con Hoài bị kích động hơn chị tưởng. Mày cứ thoải mái mà điên đi Hoài, để tao xem động tới con của Chủ tịch Nhất thì bữa nay mày có sống yên không? Hay mày sẽ phải trả giá bằng chính đứa con và mạng sống của mình? Chị cố ý nói những câu ngứa tai để con Hoài tát mình thêm vài cái nữa. Sau khi hai bên má đã đỏ bừng và tê rát chị mới giả bộ ngã vật ra đất rồi mệt mỏi lịm mất, hoàn thành xuất sắc vai diễn của người bị hại.