Chỉ cần một người hiểu em trong đời
Phần Hai: Khi thuộc về nhau ( 2 )
Phần Hai: Khi thuộc về nhau
Chuyện bếp núc không phải lúc nào cũng là việc của phụ nữ
Chồng em thường xuyên phải dạy em nấu ăn. Nghe đã thấy nó hài rồi, nhưng ở nhà em đấy là chuyện có thật và vẫn đều đặn suốt những năm qua.
Từ ngày yêu nhau, em đã được thưởng thức tài nấu ăn của lão. Thực sự ngoài mẹ ra chưa ai chiều nổi cái miệng em và giờ thì đến lão. Món gì chồng em cũng biết nấu, vào tay lão thì thịt gà công nghiệp cũng ngon như gà quê, thịt lợn ra thịt chó, một con gà lão xẻ dọc ngang thế nào cũng ra ba bốn món: gà rang, gà luộc, gà xào lăn.
Từ bé em đã vụng nấu nướng, lại đi học xa nhà từ sớm nên toàn cơm bụi là chính. Khoản nội trợ em chỉ biết vài ba món đơn giản, cần cầu kỳ là em dính phốt ngay kiểu gì cũng phải đổ đi.
Được cái chồng em chưa bao giờ cằn nhằn hay nặng lời với em về điều ấy. Lão cứ khẽ nhăn mặt kèm thêm nụ cười ghét lắm: Trời ơi, hôm sau để anh nấu cho lành.
Thế là cơm em cắm, canh em nấu xong, cứ luẩn quẩn dưới bếp đến giờ chồng đi làm về là em nhanh nhảu ra ôm hôn rồi: món này vợ chưa nấu bao giờ này, món này nấu sao hả chồng, chồng dạy em nhé. Chưa kịp ráo mồ hôi, nguyên quần áo đi làm lão vào việc luôn.
- Đây này, vợ làm như này như này.
Lúc đấy thì em chả nghe được đâu vì còn mải ôm đằng sau rồi ngắm chồng em, yêu không tả được, chỉ muốn cuộn tròn lại ăn luôn.
Nấu xong rồi, lại tủm tỉm cười:
- Cái đồ vụng này. Thế chồng không về thì làm thế nào?
Em bảo:
- Chồng không về thì el cho tất vào em luộc.
Đúng thật, gì chứ không có chồng là món gì em cũng luộc.
Có hôm bố chồng em bảo chặt gà, em vâng vâng nhưng tay thì luống cuống, gọi điện cho chồng hớt hải:
- Chồng ơi sắp về đến nhà chưa, vợ sắp nguy rồi.
Chồng em tưởng chuyện gì lo lắng, em bảo:
- Bố bảo vợ chặt gà huhu, vợ cố kéo dài thời gian chồng nhanh về chặt cho em nhé.
Chồng em:
- Ừ ừ anh đang về rồi, bình tĩnh.
Thế là dựng xe xong lao luôn vào bếp thi hành nhiệm vụ. Không quên hướng dẫn vợ chặt sao bày sao cho đẹp, không bị nát này nọ.
Em gầy gò nên ăn uống chồng em chú ý lắm. Miễn là vợ ăn được nhiều, ăn thấy ngon là tốt rồi còn mấy thứ khéo tay với đảm đang lão không cầu kỳ. Thế nên, nấu cơm cho vợ xong, chỉ cần nhìn em ăn hết mà không ngồi đếm hạt cơm là mặt lão rạng rỡ hẳn ra. Em thì không quên ngọt ngào:
- Chồng nấu ngon quá, em nghiện luôn rồi í.
Chồng em còn có thói quen, dù ăn xong trước vẫn ngồi ở bàn đợi vợ ăn. Xem em ăn hết không hay lại bỏ thừa, hôm nào em chán ăn ngồi đếm hạt là lại bài ca:
- Em không ăn anh cũng không ăn, đấy đem đổ hết đi.
Có chán thế nào em cũng cố.
Nhiều khi mệt, lười em lại dùng cái bài: Chồng ơi em thèm mì chồng nấu quá, em thèm thịt gà của chồng, thèm vịt om sấu, thèm bò sốt vang của chồng nhắm.
Thế là kiểu gì lão cũng làm cho em. Mà không hiểu sao đến nấu mì tôm em cũng thấy chồng em nấu ngon ơi là ngon.
Bảo em may mắn không sai tí nào. Lấy được người yêu tất cả những khuyết điểm của mình thực sự là cảm kích vô cùng.
Về nhà ngoại, em thì tranh thủ bà trông chúa là chỉ ngủ với ăn. Chồng thì lăn vào bếp từ đầu chí cuối. Mẹ em chửi em đủ kiểu thì chồng em nhăn nhở:
- Ui vợ con nấu không ngon đâu, mẹ để con làm tí còn được ăn không lại mất ăn.
Sau rồi kiểu gì em cũng bị mẹ đập cho mấy cái.
Cuối tuần rảnh rỗi en lẽo đẽo theo chồng đi chợ chọn gia vị cho từng món, rồi bám đuôi lão trong bếp từ đầu đến cuối nên tạm thời cũng bổ sung được vài món, nhưng kiểu gì cũng không ngon bằng.
Em thích cái kiểu nựng yêu của lão lắm. Làm sai gì cũng mắng đấy nhưng lúc kiểu gì cũng ôm ấp bảo: Cái đồ con ních ( con nít í ) rồi hôn tọp vào má vợ.
Mấy tháng bầu bì nằm bẹp, hôm nào làm về sớm cũng hỏi xem hôm nay vợ thèm gì để chồng nấu. Có hôm em tếu em bảo:
- Em thèm thịt người, 4 tháng không được ăn rồi.
Lão lại nhe cái hàm răng ám khói ra nhăn nhở:
- Cái đồ dê cụ, vợ dê lắm, chả chơi, anh phải bảo vệ con.
Xong rồi ghé vào bụng vợ nựng con:
- Bin nhóc, nghe bố nói không, con lớn đừng vụng với dê như mẹ nhé!