Cầu Ma
Chương 1475: Cô Hồng
Giờ phút này, dù là Đế hoàng của Cổ Táng quốc xông hướng vòng xoáy trắng đen cũng tốt, Tu La cay đắng cũng thế, hay là ông lão đều không chú ý thấy Tô Minh nhìn chằm chằm vòng xoáy biến đổi sắc mặt, sâu trong lòng dậy sóng.
Trong lòng Tô Minh thì thào thanh âm khiến hắn hít thở dồn dập.
"Hơi thở quen thuộc này là của . . . Hạc trọc lông."
Hơi thở rất nhạt nhưng dù có nhạt hơn thì Tô Minh tuyệt đối không quên.
Bởi vì trong vòng xoáy trắng đen ngoài hơi thở của Hạc trọc lông ra còn có hơi thở khổng lồ khác, tựa như đối lập làm Tô Minh chẳng những cảm nhận được Hạc trọc lông còn cảm nhận chủ nhân của hơi thở khổng lồ.
Đó là . . . Huyền Táng!
Hơi thở của Huyền Táng khoanh chân ngồi trên la bàn trong thương mang.
- Cổ Táng Thiên, ba mươi ba thiên, đối với bọn họ là con đường thành tựu Đạo Nhai, còn đối với ta là con đường rời khỏi thế giới này, quay về thương mang, mở mắt ra. Đi lên ba mươi ba thiên, bước ra một bước cuối cùng là ta có thể thức tỉnh, cuộc đoạt xá sẽ kết thúc.
Tinh thần Tô Minh rung động, trong lòng hiểu ra dần khắc sâu như dấu ấn.
- Đây là con đường của ta.
Trong mắt Tô Minh dần lộ ra cố chấp.
Giờ phút này, Đế hoàng của Cổ Táng quốc đã biến mất trong vòng xoáy trắng đen, một đường phát ra tiếng nổ, lao nhanh. Trong khoảnh khắc Đế hoàng của Cổ Táng quốc đã bước lên hai mươi tầng thiên. Đế hoàng của Cổ Táng quốc không giống Tu La nói ra từng câu, một đường im lặng tiến lnee. Đến hai mươi hai tầng, hai mươi ba tầng, hai mươi bốn tầng. Cho đến khi Đế hoàng của Cổ Táng quốc đạp lên hai mươi chín tầng mới tạm dừng.
Giờ phút này, Tu La nhìn chằm chằm vào vòng xoáy trắng đen, lòng cực kỳ phức tạp. Nói thật lòng Tu La không hy vọng đối phương thành công, nhưng gã muốn biết cái gì là Đạo Nhai. Chỉ khi có người đạt đến mới giải thích nghi hoặc cho Tu La.
Ông lão từ đầu đến cuối biểu tình không thay đổi, tiếc nuối cũng tốt, mong chờ cũng thế, dường như không quá mãnh liệt. Lúc này ông lão chỉ ngẩng đầu lên nhìn.
Đế hoàng của Cổ Táng quốc chỉ tạm dừng mấy giây, lập tức lao lên ba mươi thiên. Một khi bước lên ba mươi thiên là Đế hoàng của Cổ Táng quốc chứng minh y trở thành Đạo Nhai!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Liên tục vang tiếng nổ kinh thiên động địa, tiếng va chạm giống như Tu La, là tiếng nổ bị ngăn cản khi thử bước vào ba mươi thiên. Thanh âm kéo dài mười lăm phút sau tan biến. Không giống như Tu La không cam lòng thử bảy ngày bảy đêm, Huyền nhi chỉ chỉ thử chín lần!
Chín lần, mất mười lăm phút, Đế hoàng của Cổ Táng quốc không thành công bước vào thứ ba mươi thiên. Đế hoàng của Cổ Táng quốc tử bỏ, chậm rãi đáp xuống, ra khỏi vòng xoáy trắng đen. Không thấy Đế hoàng của Cổ Táng quốc có vẻ gì cay đắng, không ủ rũ, chỉ khó tránh khỏi tiếc nuối.
Đế hoàng của Cổ Táng quốc đáp xuống tháp cao, nhỏ giọng nói:
- Trẫm chưa đạt tới Đạo Nhai, xem ra vẫn không thể hoàn toàn chém đứt khí vận.
Dù có tiếc nuối nhưng xem như tiêu sái.
Có lẽ người càng cố chấp thì đối mặt thất bại càng chịu áp lực nặng nề. Như Đế hoàng của Cổ Táng quốc không quá để ý Đạo Nhai ngược lại cầm được thì buông được. Còn Tu La, vào lúc gã thất bại thì cũng mất tâm, như lạc đường, trong quá trình tầm đạo cực đoan đi xa, quay đầu lại đã không biết phương hướng.
Ông lão yên lặng một lúc sau quay đầu nhìn Tô Minh, nói:
- Hai vị đã thử rồi thì lão phu cũng thử, xem coi chém xuống đạo này là thật hay giả.
Tô Minh nhìn ông lão.
- Vi sư dò đường cho ngươi, nếu vi sư là chân thì ngươi phải ở lại đây, nếu vi sư chọn sai thì chuyện lúc trước ta hứa với ngươi sẽ không thay đổi.
Ông lão nhìn chằm chằm Tô Minh, lộ nụ cười hiền hòa, xoay người, lắc một cái hóa thành cầu vồng xé gió lao hướng vòng xoáy trắng đen bàng bạc trên bầu trời.
Tô Minh nhìn bóng lưng ông lão, lời nói của ông trước khi đi làm Tô Minh nhớ tới lúc xưa trong sân, ông lão mở cửa nhà chờ đợi hắn bái sư.
Tô Minh nhớ đến lời ông lão từng nói.
- Ta sẽ chứng minh đạo của ngươi, nếu ngươi sai thì phải truyền thừa y bát của lão phu. Nếu lão phu sai thì sẽ giúp ngươi rời khỏi đây!
Câu nói kia còn quanh quẩn bên tai, trên bầu trời tiếng nổ không dứt. Ông lão hóa thành cầu vồng xông vào vòng xoáy trắng đen, một đường ầm ầm, từng tầng trời không ngừng vỡ nát.
Đế hoàng của Cổ Táng quốc ngẩng đầu nhìn trong vòng xoáy trắng đen. Tu La yên lặng nhìn. Cô Hồng hơi khác với hai người, vì đạo của ông không có giới hạn khí vận, không có bá cực như Tu La. Đó là một loại chân giả tồn tại trong thế giới, là đạo mà họ từng không hiểu, bây giờ xem ra vẫn không hiểu nổi.
Đạo này thật giả, chân thì mọi thứ là chân, giả thì luôn hư ảo. Giờ phút này, ông lão xông vào trong vòng xoáy trắng đen, kiểm chứng bắt đầu.
Tiếng nổ không dứt, ông lão một đường xông lên hai mươi tầng thiên rồi hai mươi ba tầng, hai mươi sáu tầng, hai mươi chín tầng!
Tại đây ông lão không chút dừng lại, tiếp tục xông vào ba mươi tầng thiên.
Giờ phút này, Đế hoàng của Cổ Táng quốc cũng tốt, Tu La cũng thế, đều tập trung chú ý. Tô Minh con ngươi co rút nhìn chằm chằm.
Ầm!!!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa thậm chí là chưa từng có từ khi vòng xoáy trắng đen xuất hiện bỗng vang lên, quanh quẩn thiên địa, quanh quẩn bát phương, quanh quẩn cả thế giới, quan quẩn hư vô khung trời.
- Ba mươi . . . Thiên . . .
Tu La lảo đảo lùi mấy bước, bỗng cười to, nụ cười cay đắng, tràn ngập không cam lòng.
Trong vòng xoáy trắng đen, ông lão đã bước vào ba mươi tầng thiên.
Bước vào ba mươi thiên đại biểu tu vi đã thành đạo nhai!
Giờ phút này, không những Tu La chua xót, Đế hoàng của Cổ Táng quốc cũng biến sắc mặt nhìn chằm chằm vòng xoáy trắng đen, hít thở dồn dập.
Đầu óc Tô Minh ù vang, htis sâu nhìn bóng dáng ông lão trong vòng xoáy trắng đen, mơ hồ thấy lão tạm dừng ở ba mươi thiên, không biết suy nghĩ điều gì.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mấy mấy tiếng đồng hồ qua đi. Ông lão đứng ở ba mươi thiên nhấc chân, tiếng nổ lại tràn ngập kinh trời, ông đứng ở ba mươi mốt thiên.
Giọng ông lão vọng từ ba mươi mốt thiên:
- Địa có biên, thiên biên, sinh tử mấy phần niệm biên . . . Thì ra là vậy, thì ra là vậy . . .
Tiếng thì thào kia không có vui sướng chứng đạo mà lộ ra cay đắng, như tiếng thở dài. Tu La khó hiểu, Đế hoàng của Cổ Táng quốc do dự.
Tiếng cười của ông lão càng vang dội:
- Thì ra . . . Mọi thứ là như vậy!
Cay đắng đã hóa thành gần như điên cuồng, trong một giây ông lão nhìn thấy điều gì đó, hiểu rõ cái gì. Nhưng dù sao thì cay đắng, điên cuồng trong tiếng cười kia khiến người nghe thấy bất giác bi thương.
Tu La vội hỏi:
- Cô Hồng, ngươi trông thấy cái gì?
Thanh âm truyền vào trong vòng xoáy trắng đen.
Ông lão cười càng điên cuồng:
- Ta nhièn thấy . . . Thế giới các ngươi không thấy, cũng không tưởng tượng được. Tô Minh, ngươi đã đúng, đạo của ngươi đúng. Lão phu sai rồi, bởi vì con đường này đối với lão phu vốn không có đúng. Cái gì là thế giới, cái gì là hư vô, cái gì là thật giả, cái gì là lâun hồi, sai, đúng . . . Thì ra là vậy!
Ông lão cúi đầu, ánh mắt xuyên qua ba mươi mốt thiên nhìn Tô Minh.
Tô Minh cảm nhận được ánh mắt đó, cảm giác bên trong có bi thương và quyết biệt, cảm giác sinh tử đó như sắp chia lìa hai thế giới.
Tinh thần Tô Minh run lên, bản năng lên tiếng:
- Sư phụ!
Giọng ông lão chậm rãi vang lên:
- Ngươi đã đúng, nhưng ta vẫn hy vọng nếu nhiều năm sau ngươi còn nhớ trong thế giới hư ảo vì cuộc đoạt xá mà xuất hiện này còn có một sư phụ!
Thanh âm kia không còn cay đắng mà là buông tiếng thở dài, như đang than thở thế giới, thở dài cuộc đời mình.
- Đạo Nhai, niệm biên, nhưng nếu ta không tìm kiếm nhai, không phóng thích biên khiến tất cả đảo ngược, hết thảy trở về ban đầu như nghịch đạo của ta!
- Tô Minh, ta sẽ biến ngươi thành cửu trọng Đạo Thần, trợ giúp ngươi phá tan ba mươi ba thiên hư ảo này, giúp ngươi chiến thắng cuộc đoạt xá, giúp ngươi quay về nhà!
Dứt lời ông lão cười điên cuồng, người phát ra ánh sáng rực rỡ chiếu rọi ba mươi ba thiên, khoảnh khắc ngưng tụ thành cầu vồng từ ba mươi mốt thiên bắn xuống, xuyên thấu vòng xoáy trắng đen lao hướng trán Tô Minh.
- Sư phụ!
Tô Minh bản năng muốn tránh né, hắn hiểu chuyện sắp xảy ra. Nhưng thân thể chưa kịp né tránh thì cầu vồng đã xuyên qua hư vô xuất hiện ở trước mặt Tô Minh, nhập vào con mắt thứ ba trên trán.
- Bởi vì ngươi là đệ tử của ta, đệ tử duy nhất. Nếu vi sư đã sai thì phải khiến đồ nhi của ta đúng! Ta nguyện dùng cách này khiến đạo trường tồn!
Đầu óc Tô Minh ù vang, cầu vồng rơi vào trán hắn. Trong não Tô Minh quanh quẩn thnah âm tang thương, hiền lành của Đạo Nhai.
Mắt Tô Minh chảy lệ.
Nghịch đạo của mình, tán nhai của mình, cam nguyện thành toàn cửu trọng Đạo Thần cho đệ tử của mình, đây là Cô Hồng, cả đời cô độc như lông chim lại vì cái cúi đầu năm xưa của Tô Minh mà trả giá tất cả, là sư phụ của hắn.