Cầu Ma
Chương 1434: Muốn chém không dấu vết
Tô Minh ôm Hứa Tuệ say đến hôn mê, nhìn gò má đỏ hồng, hơi thở phả ra mùi thơm giờ biến thành đầy mùi rượu. Hứa Tuệ dựa vào ngực Tô Minh, khe khẽ ngáy. Thanh âm kia làm lòng Tô Minh nổi lên gợn sóng ký ức, yên lặng đứng trên ngọn núi. Một lúc lâu sau Tô Minh khẽ thở dài, xoay người ôm Hứa Tuệ lao hướng nam.
Năm con chó trắng lập tức bay lên, Ngũ Bạch ngậm đầu người hóa thành năm luồng sáng trắng lao theo sau lưng Tô Minh. Chỗ này cách La Vân tông bảy ngày đi đường là với tốc độ của Hứa Tuệ, với Tô Minh thì chỉ giây lát là đến. La Vân tông không phải một trong các đại tông, nó là một tông môn nhỏ dưới bảy dại tông trong Cổ Táng quốc, tông môn nhỏ như vậy có rất nhiều trong Cổ Táng quốc nhưng đa số không có tiếng. Giống La Vân tông có một Đạo tôn tọa trấn khiến tông này có chút uy vọng.
Một tiếng sau, Tô Minh từ xa thấy La Vân tông. Tông xây dựng trên một ngọn núi tổng khí thế bất phàm, sơn môn rậm rạp cây cối, bậc thềm đá uốn lượn dọc xuống, mây khói lượn lờ. Đại điện trên đỉnh núi, chỗ sơn môn dựng thẳng một khối đá lớn khắc hai chữ La Vân.
Nơi này, chính là La Vân tông.
Tô Minh thu lại tầm mắt cúi đầu nhìn Hứa Tuệ hôn mê trong ngực, khi ngẩng đầu, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng. Tô Minh vốn không có thù hằn gì với La Vân tông nhưng nếu hắn mặc kệ thì Hứa Tuệ sẽ vì thanh niên và mấy trăm tu sĩ mà bị La Vân tông hết sức truy sát. Tô Minh không thể nào mang Hứa Tuệ theo, cô không phải người trong ký ức của hắn. Tô Minh không muốn sinh ra liên hệ với Hứa Tuệ, liên kết này sẽ khiến Tô Minh có dây dưa với thế giới này, khiến hắn dần lạc lối.
Tô Minh từng tưởng giữ tỉnh táo trong thế giới này không phải chuyện gì khó, chỉ cần giữ bản tâm là được. Nhưng khi Tô Minh thấy Hứa Tuệ mới phát hiện chuyện này không dễ, đối với người óc cùng hình dáng, thanh âm quen thuộc, rõ ràng trong ký ức là người mình quen nhưng hôm nay chỉ có thể bốn mắt nhìn nhau, xa lạ. Đặc biệt là những người trong ký ức đã chết, cảm giác gặp lại làm Tô Minh không ngừng nhủ lòng đó là giả lại chân thực đến đáng sợ.
Mới chỉ là Hứa Tuệ, nếu gặp Phương Thương Lan, Vũ Huyên, Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Hứa Tuệ, vân vân và vân vân, Tô Minh không biết hắn có thể quyết tâm cắt đứt liên hệ với thế giới này không. Cho nên đối với Lan Lam tại Thất Nguyệt tông tuy, nữ nhân cho Tô Minh có chút cảm giác giống Phương Thương lan thì hắn trốn rất xa. Nhưng Tô Minh không biết tương lai có còn giữ bản tâm được không, hắn có trở thành người đáng thương biết rõ là giả nhưng không muốn tin, cam nguyện cho rằng mọi thứ là chân thật.
Tô Minh biết tính cách của mình, vì biết nên hắn cố hết sức tránh đi, vì hắn hiểu hắn là người như thế.
Tô Minh khẽ thở dài, từ khi mắt lóe tia lạnh lẽo thì vận mệnh của La Vân tông đã được quyết định. La Vân tông không thể tồn tại tiếp, chỉ khi La Vân tông mất năng lực truy sát Hứa Tuệ thì Tô Minh mới rời khỏi cô gái này, chặt đứt mọi liên hệ. Nhưng Tô Minh hiểu khi hủy diệt La Vân tông thì bản thân hắn đã có liên hệ với Hứa Tuệ.
Thực hiện tốt nhất là buông tay Hứa Tuệ, từ nay mặc kệ sự sống chết của cô, như mây khói thoáng qua. Nhưng . . . Tô Minh không làm được.
Tô Minh yên lặng giơ tay phải lên chỉ vào La Vân tông. Năm con chó trắng sau lưng Tô Minh mắt lộ tia hung dữ, thành năm vệt đó lao hướng La Vân tông.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Chỉ giết từ bất khả ngôn trở lên, chỉ giết dòng chính của tông này.
Năm con chó trắng xông vào La Vân tông, chốc lát sau tiếng nổ ngập trời, tiếng rống giận, kinh kêu vang lên. Trong La Vân tông diễn ra cuộc chết chóc.
Tất cả tu sĩ từ bất khả ngôn trở lên, tất cả đệ tử trung tâm dòng chính của La Vân tông, bao gồm tông chủ, trưởng lão dùng máu của họ nhuộm đỏ bầu trời đêm.
Một tiếng sau, năm con chó trắng bay trở về, tông chủ, trưởng lão, đệ tử trung tâm dòng chính trong La Vân tông, mấy chục người hình thần đều diệt.
Đối với tông môn có số lượng đệ tử gần vạn người thì mấy chục người chết không là gì. Nhưng khi những người đó là cao tầng thì đại biểu tông này từ nay suy sụp.
Tô Minh cúi đầu nhìn Hứa Tuệ lần cuối, cất bước đặt cô xuống đỉnh ngọn núi phía xa. Tô Minh nhìn Hứa Tuệ thật lâu sau, vung tay áo phải lên, những đốm sao lấp lánh rơi trên người cô. Tô Minh rời đi.
Sau khi Tô Minh đi, rèm mi Hứa Tuệ run run, chậm rãi mở ra, vẻ mặt mờ mịt. Dường như nhớ đến điều gì, Hứa Tuệ lập tức bật dầy nhìn bốn phía, nhưng trừ bóng đêm ra không có thứ gì. Hứa Tuệ mơ hồ nhớ dường như uống rượu với ai, rồi người kia hỏi vị trí của La Vân tông, sau đó cô ngất xỉu. Giờ tỉnh lại, Hứa Tuệ phát hiện có cố vắt óc thế nào cũng không nhớ ra khuôn mặt người cùng uống rượu với mình. Hứa Tuệ nhíu mày, lắc mạnh đầu, hóa thành cầu vồng đi xa.
Tô Minh đã đi, rời xa khu vực tây nam đi hướng Thất Nguyệt tông. Tô Minh lao nhanh trên bầu trời, không chút tạm dừng, dường như muốn rời xa Hứa Tuệ, rời khỏi liên hệ mà hắn không chém đứt. Tô Minh phát hiện càng xâm nhập thế giới này thì hắn không thể tỉnh táo nữa, nhưng hắn vẫn cố gắng giữ bản tâm. Sáng sớm đến, Tô Minh thấy Thất Nguyệt tông ở phía xa.
Tô Minh nhỏ giọng nói:
- Ta đã trở về.
Tô Minh cất bước, biến mất, lúc xuất hiện đã ở giữa không trung. Khi Tô Minh đến, trận pháp Thất Nguyệt tông mở ra hết, vô số bóng người xuất hiện vòng quanh hắn.
Giờ phút này, Thất Nguyệt tông cực kỳ cảnh giác từng tiếng động, những thần thức quét qua người Tô Minh, không chút thả lỏng, sát khí tràn ngập. Chợt có tiếng cười dài vang vọng, Cổ Thái đại trưởng lão sải bước từ tầng thứ bảy thiên ngoại thiên lao nhanh hướng chỗ Tô Minh.
Cổ Thái đại trưởng lão hỏi ngay:
- Kết quả như thế nào?
Sau lưng Cổ Thái đại trưởng lão có mười máy cầu vồng xé gió lao đến. Hứa Trung Phàm và người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn nằm trong số đó. Khi thấy Tô Minh, Hứa Trung Phàm liền cười tươi, bộ dạng già nua một chút, trán có nhiều nếp nhăn, dường như mấy năm nay cứ hay nhíu mày. Trông thấy Tô Minh, nếp nhăn trên trán Hứa Trung Phàm thả lỏng nhiều.
Chỉ có người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn khi thấy Tô Minh thì con ngươi co rút, nhìn chằm chằm năm con chó trắng bên cạnh hắn, mắt lộ ra kinh sợ. Người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn lại nhìn Tô Minh, mơ hồ phát hiện hơn hai trăm năm không gặp, tam hoàng tử đã khác biệt nhiều. Cái này không phải cảm nhận về tu vi mà là trực giác, người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn cảm thấy dù gã có ra tay cũng không thể áp chế được Tô Minh.
Không chỉ là người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn, mấy đại trưởng lão khác bên cạnh Cổ Thái đại trưởng lão nhìn Tô Minh đều có cùng cảm giác.
Tô Minh gật đầu với Cổ Thái đại trưởng lão:
- Đã lấy hết rồi.
- Tốt, lần này ngươi trở về cũng đúng lúc, lúc trước lão phu còn lo ngươi bỏ lỡ cuộc tranh chứng đạo, giờ còn vài chục năm nữa mới bắt đầu. Nếu lần này có thu hoạch thì cuộc chiến chứng đạo vài chục năm sau, ngươi phải giương cao thanh danh! Vì cuộc chiến này sẽ là cuộc đoạt vương thứ nhất giữa Thất Nguyệt tông ta và Nhất Đạo tông, Tu La môn. Cuộc chiến này Thất Nguyệt tông ở bên ngoài, ngươi ở bên trong, chúng ta tranh đường chứng đạo, ngươi và thiên tài tông môn khác tranh là quả chứng đạo.
Cổ Thái đại trưởng lão lên tiếng:
- Năm trước bảy tông mười hai môn đứng ở trận doanh khác nhau, khi ra tay máu nhuộm cả thiên địa mở mở ra đường chứng đạo, nhưng hôm nay Thất Nguyệt tông ta liên hợp hai tông ba môn, đại chiến này sẽ vượt qua trước kia.
Ánh mắt âm đạo linh sáng ngời nhìn Tô Minh, lão đã nhận ra hắn khác biệt. Tuy nhiên Cổ Thái đại trưởng lão nhìn thấy nhiều hơn, năm con chó trắng bên cạnh hắn chỉ là thứ yếu, lão chú ý là tay phải của Tô Minh. Trên tay phải của Tô Minh đeo sợi dây đỏ cho Cổ Thái đại trưởng lão cảm giác tim đập chân run, đặc biệt là trong lòng bàn tay của hắn đôi khi lộ ra dấu ấn mặt trăng. Cổ Thái đại trưởng lão con ngươi co rút, che giấu sự rung động.
- Dấu ấn này là . . .
Cổ Thái đại trưởng lão hít sâu, khóe môi cong lên, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn, lão đã nhận ra lai lịch của dấu ấn.
Tô Minh gật đầu, chắp tay hướng đám người Cổ Thái đại trưởng lão, liếc Hứa Trung Phàm, cất bước đi đến tầng thứ sau thiên ngoại thiên.
Giọng Tô Minh vang lên:
- Nếu vậy thì ta cần bế quan tĩnh dưỡng chút, chờ ngày chứng đạo tới thì xin Cổ Thái tiền bối và Hứa sư gọi ta.
Hứa Trung Phàm nâng cao tinh thần, đây là lần đầu tiên Tô Minh mở miệng gọi sư, dù không phải sư phụ mà là Hứa sư nhưng đã qua đủ với gã.
Cổ Thái đại trưởng lão nhìn bóng dáng Tô Minh đi xa, cười toe toét, tràn ngập tự tin. Cổ Thái đại trưởng lão tin tưởng giờ phút này dù Tô Minh chỉ là đạo tiên cảnh nhưng sức chiến đấu đủ uy hiếp Đạo tôn.
Cổ Thái đại trưởng lão nhỏ giọng nói:
- Nếu hắn đến Đại Đạo tôn cảnh thì sẽ là đệ nhất dưới Đại Đạo tôn. Ngày này sẽ không quá xa, chỉ cần chứng đạo mở ra, hắn tiến vào, lấy thủ đoạn, tâm trí, sức chiến đấu của hắn, khả năng giành được chứng đạo quả cực kỳ lớn. Một khi lấy được đạo quả, nuốt vào thì hắn chính là Đạo tôn!
Mắt Cổ Thái đại trưởng lão đầy mong chờ.
- Huống chi hắn có dấu ấn kia, có thể nói đó là thuật pháp thần thông cực kỳ khủng bố trong Cổ Táng quốc hóa thành dấu ấn.