Campione!
Chương 1: Kì nghỉ ở Rome.
Phần 1
Thật kì lạ khi ngay cả sắc trời cũng phần nào thay đổi giữa đất nước này và đất nước khác.
Bầu trời mà Kusanagi Godou đang nhìn lên qua các khung cửa kính tại sân bay không mang lại cảm giác cao vời vợi, mù mờ như bầu trời Nhật Bản. Bầu trời của những đất nước Latinh, dường như muốn vượt quá đường chân trời, có màu xanh sáng đến kinh ngạc.
Liếc mắt nhìn về phía trước, cậu trông thấy một đám đông với đủ các quốc tịch khác nhau đang đi lại khắp nơi.
Đó là một cảnh tượng hiếm thấy ở Nhật Bản.
——Sân bay Fiumicino.
Đây còn được gọi là sân bay Leornado da Vinci, là sân bay quốc tế của thủ đô Ý, Rome.
Và vì đây không phải là một chuyến đi chơi của trường mà cậu phải đến đất nước này, nên vào thời điểm đó, Godou là học sinh trung học Nhật Bản duy nhất trong khu vực.
“Mặc dù mình hoàn toàn không có ý định trở lại đây trong vòng nửa năm tới …”
Godou lầm bầm trong khi quan sát dòng xe cộ đông đúc trước phi trường.
Sau chuyến bay dài suốt mười hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cậu đã đặt chân đến đất nước Latinh này. Bởi vì cảm giác mệt mỏi khi phải ngồi trên phi cơ và sự chênh lệch múi giờ, nay cơ thể cậu cảm thấy cực kỳ yếu ớt.
“Đây không phải là lần đầu, cũng không phải là lần thứ hai, nhưng nhỏ đó thật sự không quan tâm đến hoàn cảnh của người khác gì cả.”
Vừa ngáp, cậu vừa cố tìm kiếm gương mặt quen thuộc trong đám đông.
Tìm ra người đó cũng chả khó lắm.
Mái tóc vàng rực rỡ của nhỏ tựa như chiếc vương miện sáng ngời. Sắc đẹp của nhỏ vượt trội hơn bất cứ ai khác trong trí nhớ của Godou. Hơn hết thảy là dân tình sẽ nhìn nhỏ chằm chằm bởi cái thái độ khác người đó——
Nếu như nhỏ đang ở gần đây, cậu sẽ nhận ra được ngay lập tức.
Nhưng người cậu đang tìm – Erica Blandelli – lại không xuất hiện.
Từ những người mặc đồ công sở tới những khách hàng khó tính đang mang túi đến các đoàn du lịch, cậu bị vây quanh bởi biển người này từ khắp các phương hướng, nhưng vẫn không nhìn thấy Erica.
… Người ta bảo người Ý, không ít thì nhiều, đều có thói quen đến muộn giờ hẹn.
Nhưng đối với trường hợp của Erica, thói quen đến muộn của nhỏ chẳng liên quan gì đến gốc gác sất, mà chỉ đơn giản là kết quả của bệnh lười mà thôi.
Sau khi quen biết được vài tháng, Godou nắm chắc việc đó như lòng bàn tay.
Hơn nữa, Erica Blandelli không chỉ có mỗi bệnh lười. Ngoài việc tự coi bản thân là nhất quả đất, cách nhỏ chơi đùa người khác tùy thích khiến người khác nghĩ rằng nhỏ là một con bé hết sức ích kỷ.
Ví dụ như ngày hôm kia, khi cậu bất ngờ nhận được cuộc gọi.
“Nghe này, tốt nhất anh nên đến chỗ em ngay lập tức. Tình hình là thế, tốt hơn hết anh nên chuẩn bị đón chuyến bay đầu tiên trong sáng mai đi. Em sẽ đón anh tại phi trường.”
Đó là câu mở đầu của nhỏ.
Hôm đó là một buổi chiều cuối tuần vào cuối tháng Năm. Lúc cậu nhận được cuộc gọi là bốn giờ chiều thứ Sáu.
“Cô nói “tình hình là thế” là thế quái nào? Tôi không có nhiệm vụ phải quan tâm đến vấn đề của cô. Hơn nữa, tôi cũng có kế hoạch riêng rồi, đi mà tìm người khác.”
Đang yên đang lành lại gọi cho cậu, cái con nhỏ này thật là...
Godou trả lời lạnh nhạt khi đi từ trường về nhà.
“Thì em nhớ anh lắm, đáp lại điều đó là lẽ tất nhiên, đúng không? Và anh chắc chắn đang yêu em da diết đến mức không chịu nổi, thế nên chẳng phải chuyến đi này vô cùng tuyệt vời sao?”
“Không, tôi không đặc biệt nhớ nhung cô. Ngưng ngay và đừng có thêu dệt thêm về chuyện tình cảm của tôi … Dù sao thì tôi vừa gặp cô hai tuần trước, còn chưa đến nửa tháng, và với hai người sống ở hai nơi cách nhau cực xa như Tokyo và Milan thì làm gì có chuyện gặp nhau thường xuyên được!”
Cậu phàn nàn với thái độ dửng dưng hết mức có thể.
Cậu đã quá quen thuộc với những hành động thái quá của nhỏ rồi. Nhưng cậu vẫn không cho phép bản thân bị nhỏ dắt mũi được.
“Vâng vâng, đấy cũng là điều tự nhiên khi đôi ta không thể gặp nhau suốt nửa tháng qua, Godou đáng thương ạ. Thời gian phải xa cách người mình yêu khiến tâm trạng em bồn chồn lo lắng, và đấy là điều em có thể hiểu rất rõ… Về vấn đề này, em đã có vài ý tưởng để khắc phục rồi, anh cố giữ vững hy vọng nhé. Về kế hoạch cho ngày mai——"
Hoàn toàn phớt lờ người khác, Erica tiếp tục nói.
Không hổ danh một con nhỏ có mười một năm ròng tự sướng, nhỏ không quan tâm đến hoàn cảnh của tôi chút nào.
“Đừng nói gì nữa, Erica, cuộc nói chuyện chỉ đến đây thôi. Nếu cô muốn giải thích toàn bộ, rõ ràng và chậm rãi, từ đầu chí cuối, tôi sẽ lắng nghe, còn không thì tôi sẽ dập máy đây.”
“Đúng như em đoán. Anh từ chối lời mời kể cả khi đó là em. Anh là người duy nhất không cắn câu… Ừ thì, em vẫn chưa hẹn hò với đứa con trai nào khác, nhưng em không nhầm đâu.”
Erica trả lời một cách vui vẻ.
Godou không thể không cau mày, mặc dù cậu thừa biết Erica cố tình nói những lời vừa rồi như vậy.
Thái độ của nhỏ vẫn tồi như ngày nào… mặc dù đã biết tính cách quỷ quái đó nhưng số lượng những thằng đực rựa bị nhỏ sút thẳng cẳng chắc hẳn cũng phải cao đến ngất ngưởng.
“Thế thì em xin lặp lại lần nữa. Kusanagi Godou, em mong rằng anh sẽ đến Ý ngay lập tức. Em cần anh giúp đỡ. Một mình em khó mà có đủ năng lực để giải quyết chuyện này, thế nên xin anh hãy xem xét kỹ càng. Em, Erica Blandelli, thề bằng chính danh dự của bản thân rằng em không hề nói dối anh.”
Nhỏ đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Hơn nữa, Erica còn mang cả danh dự của bản thân ra. Sau đã thề độc như vậy, nhỏ sẽ không bao giờ nói dối. Đối với Erica, danh dự là thứ quan trọng nhất của nhỏ.
——Thôi đành vậy, Godou thở dài.
Dù cho Erica có tính khí thất thường, là người không quan tâm đến suy nghĩ của người khác, luôn thích trêu đùa và có tính cách quỷ quyệt, nhỏ vẫn là ân nhân cứu mạng cậu nhiều lần.
Vì nhỏ đó đã nói vậy, cậu không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận lời đề nghị.
"......Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ làm theo lời cô, thế nên đừng quên đón tôi đấy."
“Câu trả lời của anh khiến em vui lắm, cầu Chúa chúc phúc cho lòng hào hiệp của anh.”
“Tôi phải làm gì? Tôi nghĩ cô đã biết điều này, nhưng tôi vẫn muốn nhắc cô rằng tôi sẽ không giúp cô làm những chuyện không minh bạch đâu.”
“Đương nhiên rồi, anh chỉ cần hành xử như một vị vua và chiến đấu như một vị vua thôi. Dẫu vậy, về phần còn lại, anh cứ tin ở em… Thật tuyệt khi em không cần dựa vào lá át chủ bài trong lần này nữa. Em sẽ cảm thấy có lỗi nếu sử dụng nó mất.”
" Lá át chủ bài?"
Sau khi nghe Erica nói một từ nguy hiểm như vậy, Godou cảm thấy ngạc nhiên.
“Đúng thế, vì em nghĩ anh, Godou ạ, có bổn phận phải chấp nhận mọi yêu cầu của em, anh thấy đúng không?”
“Đúng sai gì chứ, đừng có lố bịch, tại sao tôi lại phải chấp nhận mọi yêu cầu của cô trong khi tôi chỉ là một người bạn bình thường …”
"——dù vậy anh đã..."
Erica thì thầm.
Đó là lời thì thầm của ác quỷ đang thích thú chơi đùa với loài người. Godou muốn chạy trốn theo bản năng đang thúc dục. “Ngay cả khi anh đã lấy đi sự trong trắng của em, đồ quỷ sứ. Anh đã quên buổi tối nồng nàn của đôi ta ở Sicily rồi sao?”
“Đ-đó là vì hoàn cảnh ép buộc thôi, chỉ là kết quả do sở thích của cả hai. Đâu phải như tôi muốn làm chuyện đó chứ…”
“Vâng, đúng thế, từ mong muốn sâu thẳm trong trái tim, em đã hiến dâng cho anh sự trong trắng của bản thân. Và ngay sau đó, anh đột nhiên đối xử lạnh nhạt với em… Anh nghĩ anh không cần phải nuôi con cá một khi nó đã cắn câu, phải không?”
Mặc dù cô ta liên tục kêu ca, giọng Erica nghe rất phấn khởi.
Đồ quỷ cái ! Godou thầm nguyền rủa cô ta.
"Đừng có nói những thứ có thể dễ gây hiểu lầm như vậy, nó nghe như thể là chúng ta có một cuộc tình bí mật vậy ! Nếu người khác nghe thấy, họ chắc chắn sẽ hiểu sai về chúng ta!"
"Nhưng nó đúng là một cuộc tình bí mật mà ! Dù sao thì, môi chúng ta đã chạm nhau vô số lần, và cơ thể của chúng ta đã quấn lấy nhau——"
"Đó là lí do tại sao tôi bảo cô đừng có nói nhập nhằng như vậy!"
"Okay, trả lời em đi : Điều gì sẽ xảy ra nếu em nói cho đứa em gái dễ thương của anh về những chuyện đã xảy ra giữa chúng ta nhỉ ?"
Godou nhận ra rằng cậu đã bị cho vào tròng.
Mặc dù những gì Erica vừa nói đã được thêm mắm dặm muối vào, đó hoàn toàn là sự thật. Và Godou không muốn việc này đến tai đứa em lắm chuyện Shizuka. Nếu điều đó xảy ra, cậu sẽ gặp rắc rối lớn.
Lúc đó, chắc chắn Erica sẽ đang cười trên nỗi đau khổ của cậu bên một bờ biển một đất nước xa xôi nào đó.
Trí tưởng tượng của Godou vẽ nên hình ảnh của một cô gái xinh đẹp đang nở một nụ cười tự mãn ngạo nghễ.
"C-cô không định dùng việc này để đe dọa tôi, đúng không?"
"Đừng lo, nếu anh tỏ ra thành khẩn, em sẽ không mang lại cho em gái anh bất cứ rắc rối nào đâu. Em thề trên danh dự của mình đó."
"Đừng có mà thề cá trê chui cống ! Chẳng phải những việc hèn hạ như đe dọa người khác hoàn toàn trái ngược với danh dự sao?"
Và cứ thế, chuyến đi đột xuất đến Italia của cậu trở thành hiện thực.
Khi Godou trở về nhà để chuẩn bị hành lí, cậu lập tức mở hòm thư nhà mình.
...Đúng như cậu nghĩ, bên trong là một lá thư gửi qua đường hàng không.
Người gửi là Erica Blandelli.
Trong phong bì là một vé máy bay từ sân bay Narita đến Rome.
Lá thư này không được gửi theo cách thông thường. Trên chiếc phong bì không hề có một con tem nào.
Nếu như không phải cái Kị Sĩ Đoàn chi nhánh Tokyo đáng ngờ của Erica đã bí mật gửi, thì có lẽ bức thư này đã được gửi theo một cách bất thường hơn——có lẽ là bởi một thứ gì đó như thể là [Ma Thuật], có lẽ nó được gửi trực tiếp từ Milan, Italy. Cậu hoàn toàn chắc chắn về điều đó.
"Xin lỗi, cậu có phải là......"
Godou không tìm thấy Erica và đang yên lặng chờ đợi bỗng bị gián đoạn bởi thứ tiếng Nhật quen thuộc.
Cách phát âm không chỉ uyển chuyển mà còn rất chuẩn.
“Tóc đen, mắt đen, cao khoảng 1,80m; mặc dù bề ngoài trông không tệ nhưng vẫn còn nhiều thiếu sót nên bị trừ đi hai mươi điểm vì gương mặt... cậu là Kusanagi Godou đúng không?”
Người vừa cất tiếng là một cô gái tóc đen, hơn Godou khoảng hai hay ba tuổi.
"Tên tôi là Arianna Hayama Arialdi, theo lệnh của Erica-sama, tôi đến đây để đón cậu. Rất vui được gặp mặt."
"Rất vui được gặp mặt... Xin lỗi, nhưng mà cái câu đá đểu vừa nãy là của Erica, đúng không?
"Vâng. Vậy đúng là cậu rồi. Cảm ơn trời đất."
Arianna-san dường như không hề có ý xấu gì cả.
Cô cao hơn 1,60m một chút và có nụ cười ấm áp, trông cô không khác mấy với một cô gái Nhật Bản bình thường. Trông cô cũng khá dễ thương nhờ vào phong thái thanh nhã của mình.
Trông cô vô hại đến mức không ai nghĩ ra rằng cô ta có liên quan đến loại người như Erica.
Hay có thể chị ta thuộc loại có vẻ ngoài hiền lành nhưng thực chất lại mang sức mạnh đáng sợ, như loài dã thú luôn giấu nanh vuốt vào bên trong?
"Cậu chắc đã đoán ra từ tên tôi rồi, ông nội tôi được sinh ra ở Nhật Bản. Đó là lí do tôi được giao việc giúp đỡ cậu. Xin hãy gọi tôi là Anna. Bạn bè của tôi đều gọi tôi như vậy."
"Vậy chị có thể gọi tôi là Godou. Mặc dù không phải tất cả bạn bè tôi đều gọi tôi như vậy, ngoại trừ Erica."
"Tôi hiểu rồi, Godou-san."
Anna nở một nụ cười vô tư.
Như một bông hoa lily khẽ lay động trong làn gió nhẹ, vẻ ngoài chị ấy rất đáng yêu.
Vì chị ấy xưng hô Erica với '-sama', chị ấy hẳn phải là thành viên của cái tổ chức cổ hủ vẫn tự nhận mình là pháp sư và kị sĩ.
"Trông chị không có vẻ gì là đồng đội của Erica cả; chị trông giống một người bình thường hơn."
"......Ah, cậu cũng nghĩ vậy sao ? Vì tôi không có khả năng đặc biệt nào, tôi vẫn chỉ là một thực tập sinh. May mắn là, tôi được Erica-sama để ý chiếu cố đến, và ngài ấy cho phép tôi làm thuộc cấp trực tiếp.”
Anna-san thật sự trông hoàn toàn bình thường. Trông chị không có vẻ gì bất thường cả.
Godou hoàn toàn đồng ý khi chị ấy nói rằng chị ấy chỉ là 1 thực tập sinh.
“Nhưng trở thành thuộc cấp trực tiếp của nhỏ… nghe có vẻ khá vất vả. Liệu có gì nguy hiểm không?”
"Ah, không, tôi chỉ việc lo cho các sinh hoạt thường ngày của tiểu thư thế nên không có nguy hiểm gì, và vì Erica-sama rất mạnh, nên cô ấy luôn bảo vệ tôi."
Lo các sinh hoạt thường ngày...?
Không phải chị ấy giống một người hầu hơn là cấp dưới sao?
Còn Erica thì cực kỳ lười nhác, vì thế ngay những việc nhỏ tự thân làm được ắt cũng bị đùn sang cho chị Anna.
...Godou bắt đầu cảm thấy tiếc cho bà chị này.
Ý nghĩ chị Anna cũng là một trong những nạn nhân của Erica, Godou cảm thấy cậu nên quan tâm đến bà chị này hơn.
"Nhân tiện, sao tôi không thấy người gọi tôi đến đây vậy?"
"Erica-sama hiện đang dự một cuộc họp quan trọng, và khi nào xong tiểu thư sẽ gặp cậu, vì thế xin hãy để tôi lo liệu mọi việc cho đến lúc ấy.”
Xin hãy để tôi lo liệu mọi việc, chị Anna nói thế. Có vẻ chị ta là một người rất đáng tin cậy.
"Vậy chị Anna-san có biết Erica muốn gì ở tôi không ? Nhỏ chẳng giải thích gì và khăng khăng gọi tôi sang đây, và ngay cả bây giờ tôi vẫn không hiểu gì cả.”
"Tôi thành thật xin lỗi, nhưng tôi cũng không rõ nữa. Tôi chỉ được bảo rằng ngài Godou là khách danh dự của Erica-sama, và tôi có nhiệm vụ hộ tống ngài …"
“Chỉ có thế thôi sao? Nhỏ không bảo chị tôi là ai à?”
"Vâng... có lẽ bởi vì Godou-san là một VIP chăng? Có lẽ đó là là lí do tiểu thư không cho tôi biết."
"Tôi không nghĩ nó nghiêm trọng đến vậy đâu. Nói thẳng ra thì tôi cũng chỉ là một học sinh trung học bình thường bị ép đến thôi, không có vấn đề gì đâu."
Nếu như có gì sai trong câu cậu vừa nói, thì nó là việc cậu thực sự là ai.
Nhưng vấn đề đó không cần phải quảng bá nên Godou không nói gì cả.
“À, trò chuyện ở nơi đông người thế này hơi bất tiện nhỉ. Chúng ta ra ngoài nhé. Đây có phải là lần đầu ngài Godou đến Rome không?”
"Không, nhưng mỗi lần Erica gọi tôi qua, tôi còn chẳng có thời gian để nghỉ ngơi thăm thú ở bất kì nơi nào cả."
“Vậy thì lần này hẳn sẽ có đủ thời gian cho ngài. Tôi được Erica-sama chỉ đạo rằng chúng ta có thể đi dạo quanh trước khi ngài ấy đến, vì thế nên tôi sẽ làm hướng dẫn viên cho ngài. Xe đã được chuẩn bị sẵn rồi ạ.”
"Xe hơi, hả... nếu đó là một chiếc BMW hạng sang có tài xế riêng thì tôi xin kiếu, tôi cảm thấy không thoải mái lắm với loại xe đó."
Bất cứ khi nào Erica chọn xe để đi lại, nhỏ gần như luôn luôn chọn loại xe đó.
Thế nên có lần cậu hỏi, nhỏ trả lời rằng nhỏ chưa từng bắt xe buýt hay đón tàu điện lần nào. Chị Anna có vẻ khác với nhỏ, thế nhưng…
“Tôi chắc rằng nó sẽ không quá sang trọng đâu, và tôi sẽ cầm lái nên không có gì đáng ngại cả.”
Để Godou bớt lo lắng, chị Anna mỉm cười và bước ra trước.
Godou cảm thấy thán phục với những việc sau đó. Một người như Erica lại chọn một người tử tế như Anna-san để lo cho sinh hoạt thường ngày - điều đó thực sự vô cùng khó tin!
Điều quan trọng không phải là chị ấy là người cầu toàn tỉ mỉ, mà rằng chị ta là người bình thường.
...Thế nhưng, chỉ sau này Godou mới nhận ra rằng cậu đã đi đến kết luận quá sớm.
Phần 2
Vì dinh thự trịnh trọng của công Ngài Nhà Savoy[1] đang được tu sửa, cuộc họp đã được tổ chức trong một căn phòng rộng ở một khách sạn nào đó.
Mặc dù vẫn là ban ngày, cửa sổ của căn phòng đã được đóng kín, hoàn toàn không thể thấy quang cảnh bên ngoài.
Xung quanh cái bàn đặc biệt lớn được sử dụng cho các hội nghị có tổng cộng bốn người, trong đó có Erica.
Người đầu tiên là cô - Erica Blandelli.
Mười sáu tuổi, Erica là người nhỏ tuổi nhất ở đây.
Có tổng cộng hai người già. Họ là những người chỉ huy của Old Dame (Nữ Phu Nhân Già) và Female Wolf (Nữ Sói). Đặc biệt là ở đất nước này, nơi khởi sắc thế giới phép thuật, cả hai đều là người chỉ huy của hai trong những Quân đoàn Hiệp sĩ mạnh nhất.
Gọi họ theo cách cũ là Grand Masters[2].
Và cuối cùng là một thanh niên.
Anh là người đứng đầu trẻ tuổi cùa Quân đoàn Hiệp sĩ Thủ đô Hoa Huệ Tây[3], trong khoảng độ 30 tuổi.
Vị trí của người đàn ông đó giống như của Erica.
Cũng như Erica, người đã đại diện cho Copper Black Cross (Thánh Giá Đồng Thiếc Đen)[4], anh đã giành được danh hiệu Đại Hiệp sĩ.
Đã có hàng ngàn pháp sư kể từ thời cổ đại.
Mặc dù phần lớn là giả nhưng cũng những pháp sư vĩ đại. Các Hiệp sĩ nghiên cứu cả kiếm thuật lẫn phép thuật nằm trong số đó. Tổ tiên của Erica ở thời Trung Cổ là các Hiệp sĩ Templar những người tôn thờ Baphomet[5]. Họ vừa là những người sử dụng ma thuật, vừa là những kị binh giáp chiến.
Và danh hiệu Đại Hiệp sĩ chỉ có thể được trao cho các nhân vật nổi tiếng nhất trong số những chiến binh đó.
"Vậy mọi người, đã đến lúc để giải quyết chuyện đó, lý do khiến chúng ta phải đau đầu.Chúng ta nên đưa Gorgoneion[6] cho ai chăm sóc?"
Người chỉ huy của Old Dame hỏi câu hỏi đó.
Và đây là những lời phản đối của chỉ huy của Female Wolf.
"Đưa Gorgoneion cho ai đó chăm sóc? Điều đó thực sự chấp nhận được sao? Tôi nghĩ rằng đây không phải là một quyết định khôn ngoan. Ngay cả khi nhà lãnh đạo của chúng ta, Ngài Salvatore, không có ở đây, đưa nó cho vị vua nước ngoài, có phải nhục nhã không? Ông không sợ chúng ta sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ à?"
"Những người nào muốn cười thì cứ để họ cười. Điều thực sự quan trọng là lần này đó là một Gorgoneion thật sự, và chúng ta không có bất kỳ vị vua để trông cậy, vì vậy đó là một nỗi nhục nhỏ bé so với những gì có thể xảy ra."
“Bị sỉ nhục không phải là điều quan trọng nhất. Nếu nó làm vị vua tức giận, thì chúng ta nên làm gì? Nếu Ngài Salvatore phát hiện ra rằng chúng tôi yêu cầu sự giúp đỡ từ các vị vua khác, sau đó ai có thể đoán trước sự tức giận của ngài sẽ ra sao? Tôi thực sự lo lắng thực tế đó."
Những lời này thường thì những người lớn tuổi trên sẽ không nói.
Nhưng, ngay cả khi kiếm kĩ của họ là tuyệt vời, và họ già đi rất chậm, họ vẫn không thể làm gì ngoài việc thể hiện sự tôn kính của họ đối với nhà vua.
Thật vậy, ngay cả hiệp sĩ mạnh nhất, cấp bậc hiệp sĩ cao nhất, không thể làm gì một vị vua hoặc một vị thần.
Và đó là sự thật thuần khiết của thế giới này.
"Nhưng liệu Ngài Salvatore có lo lắng đến một điều nhỏ như vậy không? Trong con mắt của con người vĩ đại đó, chúng ta chỉ ở mức độ như những con ong tụ tập quanh tổ ong. Nếu nó chỉ là việc những con ong lựa chọn một nữ hoàng mới, tôi nghĩ rằng Ngài sẽ không có bất kỳ vấn đề với nó."
Cắt giữa hai người lớn tuổi, là chỉ huy Thủ đô Hoa Huệ Tây.
Chiều cao người đàn ông to lớn này là khoảng 190cm, phần dưới của khuôn mặt của anh được bao phủ bởi một bộ râu, và mặc dù khuôn mặt của anh không đến nỗi tệ, nó tỏa ra một cảm giác hơi ảm đạm.
Anh ta mặc một bộ vest đẹp, nhưng nó rất không phù hợp với cà vạt tím.
Màu sắc đại diện cho Thủ đô Hoa Huệ Tây là màu tím.
Một trong những nghĩa vụ của nhóm này là mặc một cái gì đó màu tím.
Erica và mặc một chiếc váy màu đỏ thắm với một cái nơ hình hoa hồng đen, cũng đại diện cho màu đỏ và đen của Copper Black Cross.
"Sau những gì đã nói, tôi thực sự không biết vua nào chúng ta nên yêu cầu giúp đỡ. Gorgoneion là biểu tượng của Mẹ Trái đất. Mặc dù nó có nghĩa là phải chiến đấu với các nữ thần cổ xưa nhất, Marquis Voban sẽ có hứng thú thử nó. Vì vậy, chúng ta có thể kết luận rằng ngay cả khi chúng ta có thể thoát khỏi Nữ Dị Thần, nó sẽ không có lợi gì nếu nó thu hút quỷ dữ vùng Balkan.
Nếu lũ ma quỷ đó sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình, hai thành phố sẽ dễ dàng biến thành tro bụi.
Đó là bởi vì "sức mạnh" của ông chỉ để phá vỡ, xé, và nghiền nát gần như tất cả các sinh vật sống trên Trái Đất."
"Có một vua khác chúng ta có thể yêu cầu."
Tại thời điểm đó, khi Erica nghĩ nó là thời điểm thích hợp, cô cuối cùng cũng mở miệng.
Cô nghĩ đó là cơ hội tốt nhất để kết thúc cuộc hội ngộ không có lợi này.
"Tôi nghe nói rằng John Smith Pluto của Hoa Kỳ, người thực sự quan tâm đến sự an toàn của người dân, là một vị vua khó có thể có. Ý cô là chúng ta nên vượt Thái Bình Dương để yêu cầu anh ta?"
Chỉ huy Thủ đô Hoa Huệ Tây hỏi bằng một giọng ầm ầm.
Erica uống một ngụm cà phê, rồi cô ấy trả lời một cách tươi sáng.
"Không. Vị thánh giám hộ của Los Angeles có vẻ là rất bận rộn chỉ với việc bảo vệ bờ biển phía Tây khỏi King of Flies (Vua của Ruồi), vì vậy tôi nghi ngờ anh còn sức lực để chấp nhận yêu cầu của chúng ta."
Từ thái độ của những người trẻ, họ có vẻ thoải mái hơn so với những người lớn tuổi.
Họ đã không thực sự coi nhẹ mức độ nghiêm trọng của tình hình. Thái độ kiêu căng của họ xuất phát từ sự tự tin.
"Sau đó, bạn ám chỉ về lãnh đạo La Hào của Giang Nam? Hay là Hắc Hoàng tử vùng Cornwall? Họ đều đang chỉ huy tổ chức của riêng mình. Trừ khi chúng ta tham gia cùng họ, họ sẽ không giúp chúng ta phải không?"
"Tôi không nói về họ. Và trước khi anh hỏi, nó không phải là bà Aisha của Alexandria."
"Vậy là không còn ai. Các vị Vua —— những người còn được gọi là Campione, chỉ có sáu người trên thế giới này. Chúng ta vừa nói hết tên của họ."
Ông già Marquis của Đông Âu và đấu sĩ miền Nam Trung Quốc, cũng như là nữ hoàng của Hang Động quái thú.
Họ là những vị vua giàu kinh nghiệm nhất, đã sống hơn hai thế kỷ, và sau đó là người anh hùng không ngừng tiến bộ của Tân Thế Giới, cũng như vị vua khôn ngoan kiểm soát của Đế quốc Anh, Hắc Hoàng tử.
Và trong thế kỷ này, cũng có kiếm sĩ mạnh nhất ở châu Âu, người đã nhận được danh hiệu vua. Và cho đến bây giờ, tất cả họ đều là những người được biết đến bởi tất cả mọi người, những người ý niệm mơ hồ nhất về thế giới phép thuật.
Nhưng, cuối cùng, cũng là một vị vua sinh ra trên một hòn đảo ở Thái Bình Dương, và thực sự không được biết đến bởi ai cả, ngoài một vài trường hợp ngoại lệ —— ví dụ như một người nào đó đã nhìn thấy anh ta chiến đấu bằng chính đôi mắt của cô.
Erica có một cảm giác ưu việt, và nói lên tên anh ta.
"Không, vẫn còn ai đó. Tên Kusanagi Godou chưa được nêu ra. Anh là vua mới, Campione thứ bảy, là người mà tôi đang nói đến. Vì Ngài Salvatore không có ở đây, người duy nhất chúng ta có thể yêu cầu là anh ấy.
"Kusanagi Godou!"
Người chỉ huy của Female Wolf nói bằng một giọng ngân nga.
"Tôi đã nghe nói về cái tên này gần đây, người Nhật Bản được đồn rằng đã trở thành một Campione... Nhưng vẫn chưa xác định đó có phải là một lời nói dối hay không; Chúng ta không có bất kỳ bằng chứng nào."
"Tôi cũng đọc báo cáo của Quốc hội Greenwich. Ý cô là người đã đánh bại Verethragna, và có được quyền lực thập dạng?... Đó là thực sự khó tin."
Nhìn thấy hai người lớn tuổi có một thái độ tiêu cực, Erica đã trở lại với một nụ cười đầy tự hào.
"Vậy là mọi người đều biết báo cáo đó? Cho đến nay, Ngài Salvatore vắng mặt để chữa lành vết thương, người đã gây ra những vết thương đó là Kusanagi Godou. Thật vậy, vào một buổi tối nửa tháng trước, hai vị vua đánh với nhau, và kết quả là một trận hòa. Cả hai đều bị thương nặng, nhưng may mắn thay, Kusanagi Godou đã bình phục."
"...Ý cô là Kusanagi Godou có thể xoay xở để có được một trận hòa với Ngài Salvatore?"
"Không thể được! Ngài nắm giữ bốn quyền năng; ngay cả khi Kusanagi Godou thực sự là một Campione, anh ta chỉ có thể có một sức mạnh duy nhất. Đó là lợi thế áp đảo làm cho họ chỉ đơn giản là không thể so sánh với nhau!"
Erica nhìn những người lớn tuổi với thái độ khinh biệt nhẹ trong mắt cô ấy.
"Hai cụ đang nói gì thế? Họ đều là Campione, được tôn lên làm vua. Sự khác biệt giữa sức mạnh chiến đấu chỉ ở trên giấy thì làm sao có ý nghĩa gì chứ?"
Nghe những lời này, hai người già khép miệng với vẻ mặt không hài lòng. Người mở miệng ra là chỉ huy Thủ đô Hoa Huệ Tây.
"Tôi có một câu hỏi cho cô, Erica Blandelli, làm sao cô biết rằng hai Campione đó đã đánh nhau, một sự kiện mà ngay cả chúng tôi và quốc hội đều không hay biết gì?"
Người đàn ông trẻ được gọi là Hiệp Sĩ Tím hỏi.
Đó là chức danh cho Đại Hiệp sĩ Thủ đô Hoa Huệ Tây và được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.
"Lý do khá đơn giản, đó là bởi vì tôi đã chứng kiến cuộc chiến đó. Tôi đã nhìn thấy Kusanagi Godou chiến đấu, và đó là lý do tại sao tôi đề nghị anh ta. Kusanagi Godou, một ngày nào đó, chắc chắn sẽ ngang bằng Ngài Salvatore và quỷ dữ Marquis Voban. Để chuẩn bị cho ngày đó, tôi nghĩ chúng ta nên tạo một mối quan hệ bền chặt với anh ta càng sớm càng tốt."
"Ồ. Để có được sự đánh giá cao bởi Erica-san, người được gọi là Diavolo Rosso[7], anh phải là một người khá tuyệt vời. Từ lời nói của cô, tôi có thể đoán cô có một mối quan hệ rất sâu đậm với anh ta, rất riêng tư."
"Thật vậy, anh có thể nghĩ như thế. Tôi, Erica Blandelli—— là người yêu của người đó, và cũng là hiệp sĩ số một của anh."
Erica nói không kiềm chế bản thân và tuyên bố rõ sự liên quan của mình với người đó.
Và kết quả là, nhóm không thể không thở dài.
"Copper Black Cross đã dâng mình cho Kusanagi Godou!"
Chỉ huy Feamle Wolf kêu lên.
Có một Vị Vua—— nước có một Campione là rất hiếm.
Vì chỉ có bảy người trong số họ trong thế giới này, điều đó là hợp lí.
Nhưng ở Ý, đã có một Vị Vua gọi là Salvatore Doni, và ông là một thanh niên vốn chỉ là một hiệp sĩ một vài năm trước đây và đã nhận được phong làm Vua sau khi đánh bại thần Celtic Nuadha[8].
Các Campione ở châu Âu là trung tâm, và có quyền lực lớn.
Dù đó là những người đã có dính líu tới phép thuật, hoặc những người chịu ảnh hưởng của họ trong các lĩnh vực chính trị và kinh tế, tất cả họ đều thề trung thành với Vua, và trở thành thần dân của họ.
Họ là những người cai trị tối cao và là những con quỷ - bởi vì họ có sức mạnh vô song, một vị Vua có thể là một bạo chúa.
Phải đối mặt với quyền năng đáng sợ, số lượng người tôn thờ và thề trung thành với họ là rất cao.
"Copper Black Cross chưa dưới quyền của Kusanagi Godou. Những gì tôi nói là duy nhất tôi, chính bản thân, trở thành người yêu của anh, và là người chăm sóc anh... Tất nhiên, nó rõ ràng là chúng tôi có thể sẽ trao lòng trung thành cho anh trong tương lai."
Phải đối mặt với Erica, người lộ ra nụ cười dịu dàng của cô, người chỉ huy của Old Dame cười nhẹ với âm thanh hít.
"Vì vậy, nó là như thế này, tôi cuối cùng cũng biết lý do tại sao cô được gửi đến đây. Mặc dù cô là một thần đồng, người nhận danh hiệu Đại Hiệp sĩ ở độ tuổi này, nó có lẽ là hơi sớm để cô ngồi cùng một bàn với chúng tôi. Khả năng duy nhất—— là cô muốn làm mồi, và mang Campione trẻ lại đây.
"Tôi sẽ giả vờ rằng tôi không nghe báo cáo của cô, hoặc danh tiếng của cô sẽ bị tổn hại; điều tra sâu vào mối quan hệ của hai người đang yêu. Chắc ai cũng trở thành trò cười nếu làm điều đó."
"Haha, đó là tuyệt vời! Như mong đợi từ một con cáo đáng tin cậy."
Các trưởng lão nói những lời này với vẻ mỉa mai.
Erica mỉm cười nhún vai nhẹ. Với cuộc tranh luận này trở nên quá ồn ào, có lẽ trở thành một người ít nói sẽ tốt hơn.
"Dù sao thì, cô có ý là nếu cô ở đây, Copper Black Cross có hy vọng nhận được sự bảo vệ của Kusanagi Godou. Và để đạt được sự ủng hộ của một người như cô, có nghĩa là Kusanagi Godou đã chứng tỏ được khả năng của mình—— đó là lý do tại sao cô đề nghị mượn sức mạnh của anh ta, phải không?"
"Vâng, điều quan trọng nhất, Ngài Salvatore chỉ là một cái tên mà thôi. Anh ta không quan tâm đến bất cứ điều gì mà không liên quan đến mình. Vì vậy, có một mối quan hệ tốt với Campione khác không phải là xấu."
"Tuy nhiên, tôi rất tiếc phải nói rằng chúng tôi đã không bao giờ thực sự nhìn thấy tiềm năng của Kusanagi Godou, và để xem nếu anh thực sự là một Campione hay không, tôi phải chứng kiến nó với đôi mắt chính mình."
Hiệp sĩ Tím lạnh lùng đề nghị Erica.
"Tôi chắc chắn rằng lời của Diavolo Rosso là quý hơn vàng. Nhưng không may, tôi không thể phó thác số phận của tôi cho anh ta chỉ vì nó."
"Tất nhiên, tôi biết rằng tất cả mọi người ở đây sẽ nói điều đó, vì vậy hãy để tôi chứng minh."
"Cô định chứng minh bằng cách nào?"
Cuối cùng Hiệp sĩ Tím hỏi lại, như Erica mong đợi.
Tin tưởng rằng kế hoạch của cô đúng như mong đợi, một nụ cười xuất hiện rõ ràng trên khuôn mặt của Erica, tươi sáng và xinh đẹp như một bông hồng đỏ, và mọi người khác trong phòng thở dài.
"Kusanagi Godou đã đến Rome. Đêm nay, tất cả mọi người, xin vui lòng xem kỹ năng chiến đấu của người thanh niên ấy bằng chính đôi mắt của các vị. Tôi tin rằng phương pháp này sẽ được thuyết phục hơn ngàn lời nói từ miệng của tôi."
"Mặc dù cô nói về đánh đấm, ai sẽ là đối thủ? Việc tìm người có thể là đối thủ của Campione là không dễ dàng."
"Người được chọn đang ở trước mắt."
Erica nở một nụ cười hài lòng trên khuôn mặt của cô, một nụ cười tuyệt đẹp như người Godou suy nghĩ ngày hôm qua.
"Hãy để tôi, Erica Blandelli, trở thành đối thủ của anh ta. Hay anh, Hiệp sĩ Tím, nghĩ rằng tôi, Đại Hiệp sĩ của Copper Black Cross, người được gọi là Diavolo Rosso, không đáng để làm đối thủ? "
"Không... nó không phải như thế. Thật vậy, cô là người thích hợp nhất."
Đã bị lừa.
Mặt Hiệp sĩ Tím nở một nụ cười miễn cưỡng, và biểu hiện ảm đạm của anh cuối cùng đã biến mất.
"Các trưởng lão nghĩ sao? Để có thể chứng kiến cuộc chiến của Vua, không có một bằng chứng tốt hơn. Nếu sức mạnh của Kusanagi Godou là có thật, tôi chấp nhận đề nghị của Erica-san."
Lời đề nghị Hiệp sĩ Tím làm cho các trưởng lão đồng ý.
"Một trận chiến giữa Campione trẻ tuổi bí ẩn và Diavolo Rosso—— nó thực sự là thú vị, Erica-san. Vậy chúng tôi sẽ làm theo kế hoạch của cô."
Phần 3
Tất nhiên, Kusanagi Godou không biết gì về nó. Anh đang ở một nơi hoàn toàn không liên quan đến nơi mà cuộc chiến đang được bàn luận.
So với nó thì anh đang bận cắt đuôi bóng đêm tử thần.
Trong ba tháng qua, Godou nếm đủ loại nguy hiểm.
Mặc dù rõ ràng đây là thế kỷ XXI, mạng sống của anh suýt bị lấy đi nhiều lần bởi lưỡi dao, giáo, và rìu. Nó thậm chí không thể đếm hết trên một bàn tay. Và thậm chí đã có thời điểm anh bị tỉa bởi một cây nỏ.
Nhưng ít nhất nó cũng là kiến thức của con người, vì vậy nó là tương đối dễ đối phó.
Anh cũng đã bị những lời nguyền có thể luộc não người bình thường trong nháy mắt, hoặc thậm chí đạp dí mục tiêu đến chết bởi những con ngựa từ sâu thẳm của địa ngục.
Nhưng, trong khi anh ta phải được hưởng thụ một tour du lịch trong xe của hướng dẫn của mình, tại sao anh trải nghiệm những điều tương tự được thấy trong những cảnh lái xe của một bộ phim hành động, với chiếc xe suýt văng ra khỏi xa lộ, hoặc chui vào một tòa nhà, hoặc bay xuống một con sông. Đó là hoàn toàn vượt quá mong đợi của anh.
"... Có lẽ nào Erica biết được điều đó, và đặc biệt sắp đặt chuyện này."
Godou bắt đầu đoán.
Anh nghĩ về các tính cách của cô ta, và biệt hiệu của Quỷ luôn gắn với cô ta.
Đúng thế, kỹ năng lái xe của Arianna-san thật sự là rùng mình.
Có thể là Erica biết nó sẽ thành như thế này, vì vậy cô ta đặc biệt giao nhiệm vụ cho cô ấy?
"Tôi xin lỗi, tôi không biết làm thế nào để lái xe tốt..."
"Đây là lần đầu tiên tôi lái xe loại xe này, và cũng gặp không ít khó khăn khi tôi đến đây..."
Anna nói trong khi họ đang đi bộ đến bãi đậu xe, Godou đã không thực sự lo lắng.
Anh nghĩ rằng đó chỉ là một màn khiêm tốn hay đại loại thế.
Từ cái nhìn của một người Nhật Bản, điều này là khá bình thường.
Vì vậy, Godou không quá bận tâm về những lời đó, và kết thúc bằng việc ngồi trong chiếc xe.
"Cái xe kia là thực sự lạ. Bên cạnh chân ga và chân phanh, cũng có các bàn đạp khác."
"Không sao, tôi đã nhớ phương pháp lái xe này khi tôi đến đây. Vì, nếu không đạp chân ga mạnh thì chiếc xe sẽ không chạy, tôi sẽ lái xe nhanh hơn một chút."
Khi Anna nói thế, Godou bắt đầu cảm thấy điều không lành, nhưng đã quá muộn.
Cô đã ngồi trên ghế của tài xế, và cài dây an toàn.
——Trong vòng chưa đầy một giây, chiếc xe khởi động và tăng tốc.
Xe Anna lái xe lao ra đường như một tên lửa.
"Tôi không nghĩ rằng, tôi sẽ trải qua cảm giác cận tử ở một nơi thế này......"
Đây là một quán cà phê phục vụ thức ăn và cà phê, một quán mà có thể bắt gặp ở khắp mọi nơi trong thành phố này.
Godou chỉ mới bước ra từ chiếc xe đó đã mất kiểm soát, và đang ngồi trên một chiếc ghế làm từ cây nho ở phía trước của một số quán cà phê nào đó, nếm vị cay đắng đặc biệt của cà phê espresso , trong khi Anna cố gắng để tìm một nơi để đậu xe.
... Mười phút trước.
Anna-san đã cố gắng sử dụng bộ ly hợp mà cô không quen sử dụng, trong khi chiếc xe lướt qua các con đường của thành phố.
Cô ấy nói rằng nếu chân ga không được đạp mạnh thì xe sẽ không chạy, vì vậy cô bắt đầu lăn ở 80 km/h với chiếc Mercedes-Benz, và lạng lách giữa những chiếc xe trước khi cô (đôi khi có một số chiếc xe đi theo hướng ngược lại), cho đến khi không thể rẽ vì chúng tôi đến một con đường tắc nghẽn. Khi chúng tôi lao thẳng xuống một con sông, Anna ép một phanh khẩn cấp, và nó đã kết thúc như thế.
"... Anna-san, trước tiên hãy đậu xe ở một chỗ gần đây, tôi muốn nghỉ ngơi một chút ở một chỗ quanh đây."
Godou nói với giọng không thể không làm.
Đặt mạng sống của mình trong tay của một tân binh, người không thể biết sự khác biệt giữa xe thủ công và chiếc xe tự động là quá nguy hiểm. Điều làm cho nó thậm chí còn đáng sợ hơn là người lái xe thực tế không biết mình đang đứng trên bờ vực của cái chết.
"Eh? Tôi nghĩ rằng tôi đầu tiên nên đưa Godou-san ghé thăm Rome—— "
"Không sao, tôi đã quá mệt mỏi! Tôi muốn nghỉ ngơi một chút!"
Đó là những gì đã xảy ra.
Godou, sau khi nhìn chiếc xe tăng tốc và đi xa dần, bước vào một quán cà phê, và nói với dì người Rome rằng anh muốn một tách espresso.
"...Anna-san, mặc dù ngoại hình trông bình thường, cô ấy có thực sự là một người khờ đến vậy không? Ngay lúc đó, mình gần như suýt chết."
Lúc đầu, Godou không quan tâm nhiều về may mắn.
Nhưng trong thời gian gần đây, anh bắt đầu thay đổi ý kiến đó.
Anh nghĩ rằng anh là một người, có lẽ, thực sự may mắn...
Anh không bao giờ nghĩ là mình may mắn trước đây. Nhưng trong sáu tháng qua, số lần anh thoát chết tiếp tục tăng, và anh không thể không bắt đầu cảm thông cho những người không tin vào vận may.
Sau khi uống tách cà phê, anh cảm thấy một cảm giác rất thù địch.
Khi Godou đặt cái ly trở lại trên bàn, đôi mắt của anh đã bắt gặp một cô gái trẻ trong đám đông.
Hai người nhìn nhau.
——Chết tiệt.
Cô gái trẻ đó không phải là người bình thường, và cảm giác hồi nãy làm anh cảm thấy rất tệ.
Mặc dù cơ thể của anh đã mỏi từ chuyến đi siêu tốc, khiến anh mệt nhưng thoải mái, các giác quan của anh hồi phục ngay lập tức, trong khi sự bồn chồn lan tỏa từ cơ thể của anh đến các đầu ngón tay.
Khi anh tiếp xúc với một kẻ thù như cô ấy, cơ thể của anh một cách tự nhiên vào tư thế chiến đấu.
"..."
Cô gái trẻ cũng dừng bước, và kiểm tra khuôn mặt của Godou, có thể cô cũng xem Godou như một kẻ thù?
Cô ấy là một cô gái thực sự rất đẹp.
Cô khoảng tầm mười ba hay mười bốn tuổi, và ở tuổi của mình, cô trông giống như một thiên thần bé bỏng duyên dáng và tinh tế.
Nhưng đó không phải là đáng ngạc nhiên. Tất cả họ đều không chỉ xinh đẹp mà còn sở hữu cơ thể khác thường. Tất cả trong số họ đều nổi bật.
"... Ta nghe nói ở đây có một sát thần(God Slayer) tự gọi mình là một hiệp sĩ, và người đàn ông đã cắt nhiều thứ với thanh gươm thần của mình... anh có phải người đó không?"
Trước khi anh nhận ra——
Cô gái trẻ, một sự tồn tại khác biệt đã đến gần anh.
Cô có mái tóc bạc tầm vai như một mặt trăng tỏa ra ánh sáng nhạt, và con ngươi đen như buổi đêm sâu thẳm.
"Không, người đàn ông mà cô nói đã bị thương, và đã đi đến các hòn đảo phía nam để dưỡng mình, lấy lý do đi nghỉ."
Người làm anh ta bị thương là Godou. Tuy nhiên, anh đã không định khoe khoang.
"... Vậy sao? Vậy ngươi cũng là, một khách du lịch."
Giống như con ngươi màu đêm tối của cô co lại, cô lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Godou.
"Ngươi sẽ làm gì? Bây giờ, mục tiêu duy nhất của ta là thu hồi Rắn, vì vậy ta không có ý định để chiến đấu. Tuy nhiên, nếu ngươi muốn thì ta sẽ đấu với ngươi bằng tất cả sức mạnh, và người thua sẽ trở thành nô lệ của kẻ còn lại."
"Tôi không biết Rắn là gì, vì vậy tôi không ý định đánh nhau. Nếu có thể, tôi muốn duy trì mối quan hệ của chúng ta, tôi không cảm thấy muốn chiến đấu với các người."
"Ta hiểu. Ta sẽ đi một cách nhanh chóng, nhưng sát thần, ngươi đang nói dối."
"Nói dối?"
"Đúng, không có một sát thần nào lại không có hứng thú đánh với ta, vì vậy ngươi là một kẻ nói dối."
Sau khi nói những lời đó, cô gái tóc bạc bỏ Godou lại.
"Fuu...", Godou thở dài.
May mắn thay, nó không kết thúc bằng cuộc chiến. Nhưng thậm chí nếu cô ấy là một vị thần, gọi ai đó là một kẻ nói dối bất cứ khi nào cô muốn thật sự thô lỗ.
Khi anh đang suy nghĩ điều đó, một cô gái tóc đen chạy đến bên mình.
"Tôi xin lỗi, Godou-san, đã để anh chờ lâu."
Người đó là Anna. Khi cô bước về phía bàn, Godou hỏi cô ấy.
"Tôi có thể mượn điện thoại di động của cô? Tôi cần liên lạc với Erica."
"Không sao, nhưng có lẽ cuộc họp vẫn chưa xong?"
Sau khi nói câu đó, Anna cho Godou mượn điện thoại di động của mình.
"Arianna, đây là cái gì?"
Sau khi gọi cô ấy nhiều lần, phía bên kia cuối cùng đã cầm điện thoại. Đó là giọng của Erica, mà anh đã không nghe nói từ hôm qua.
"Đây là tôi. Tôi cần phải hỏi cô vài điều."
"Vậy, anh đã đến, thấy sao? Anh hòa hợp với Arianna?"
"Liên quan đến đó, tôi có nhiều điều để phàn nàn, nhưng chúng ta hãy nói về điều đó sau. Có phải vì tôi phải chiến với một vị thần mà cô gọi tôi tới đây?"
"Về điều đó, em vẫn không chắc chắn, mặc dù có khả năng cao... Có thể nào anh đã chạm trán một rồi phải không?"
"Thật vậy, lúc nãy, có một nữ thần."
"Ra là vậy... chúng ta cần phải làm nhanh. Hãy gặp nhau bây giờ. Chúng ta cần phải chuẩn bị cho cuộc chiến đêm nay——"
"... Cô nói gì?"
Godou vừa mới nghe một số từ mà anh không thể lờ đi và hỏi lại lần nữa.
"Em nói là, đêm nay, anh sẽ đánh với em... Em nghĩ anh khỏi cần em nói là nó không thể bị hủy bỏ, vì vậy chuẩn bị tinh thần."
"Lí do mà cô đưa ra quyết định đó là..."
Số phận giống như đổ xúc xắc, điều mới mẻ luôn luôn xảy ra (ngay cả khi anh không muốn). Ngay sau đó, Godou cuối cùng cảm thấy rằng số phận của mình thật không bình thường.
Thời gian là hơn 09:00 tối—— Godou đến một nhà hàng Ý cao cấp với Anna.
Có lẽ nó cũng khá nổi tiếng ở Nhật Bản, nhưng Godou không biết về điều đó.
Khi Anna đã đưa anh đến khách sạn này, tất cả những gì trong tâm trí Godou là một cảm giác đại khái như 'nơi này thực sự ấn tượng'.
Điều quan trọng nhất, tuy nhiên, là cô gái đang đợi ở đó.
Anh nghĩ rằng anh không thể vào mà không có một bộ đồ phù hợp và một chiếc cà vạt phù hợp, nhưng đó dường như đều là ngoại lệ, có thể có một mối quan hệ thân thiết giữa chủ sở hữu và Erica.
Khi hai người đến đó, Erica đã chờ đợi họ.
"Godou, lâu rồi không gặp, mặc dù em thực sự hy vọng rằng anh có thể nói một số câu tuyệt vời cho cuộc hội ngộ vui vẻ của chúng mình, em sẽ không mong đợi quá nhiều, vì em biết quá rõ là anh không có tài năng của một nhà thơ."
"Nếu cô có thể thay đổi cái thái độ đó của cô ám chỉ rằng tất cả mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch của cô, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ về điều đó."
Bàn của Erica và Godou là cái gần cửa sổ, với Anna đứng kính cẩn bên cạnh họ.
So với Godou, người đến trong quần áo giản dị, Erica đang mặc một chiếc váy màu đỏ đậm sáng sủa; hai người họ dường như không hợp với nhau lắm.
Trên tóc của Erica được một đồ trang trí hình bông hồng đen.
Có lẽ đó là vì vẻ bề ngoài xinh đẹp và sang trọng của mình, mái tóc vàng của cô trông giống như nón của một hiệp sĩ hay vương miện của nhà lãnh đạo.
Erica Blandelli thậm chí có thể làm cho ai đó cùn như Godou thấy cô ấy là một cô gái xinh đẹp tràn đầy sức hút, vì thế nếu thái độ của cô tốt hơn, cô sẽ trở nên hoàn hảo. Đó là những gì anh thường nghĩ.
"Arianna, cảm ơn sự làm việc chăm chỉ của cô. Có gặp vấn đề nhỏ gì không?"
"Có một, Erica-sama... Tôi cảm thấy tệ là Godou-san nói rằng anh đã quá mệt mỏi, và tôi không thể đưa anh đến thăm các đường phố của Rome."
Godou chỉ có thể giả vờ rằng anh không nghe thấy những gì Arianna nói.
Ngay cả nếu anh khẳng định mình có một chút sức lực, nó cũng sẽ được hút cạn bởi chiếc xe bay đã đưa anh đến bờ vực của cái chết, vì vậy việc đó là vô nghĩa.
"Vậy thật tuyệt vời. Godou, Arianna đã thực hiện trách nhiệm của một hướng dẫn viên tốt chứ hả? Vì em đang bận rộn và không có thời gian để chào đón anh, em có một chút lo lắng."
"Hn, nói sao đây... Nó không đến nỗi tệ."
Godou đã không nhìn thấy thứ bị rò rỉ từ đôi mắt của Erica, tia sáng của một đứa trẻ đang đùa giỡn.
Lý do cô gửi Anna thực sự để làm cho anh đau đầu.
"Vậy à? Thật tuyệt khi thấy anh không thất vọng, vì Godou sẽ có một ngày anh trở thành chồng của em, và là một Campione chính hãng——"
"... Vâng? Erica-sama, Cô nói gì thế ạ?"
"Tôi nói là Godou sẽ trở thành chồng của tôi, và là một con quỷ thực sự."
Nụ cười tinh tế và đẹp của Anna dường như đã đóng băng trong một khoảng khắc.
Vì anh cảm thấy có lỗi khi giấu cô ấy, Godou cần kêu Erica sửa một phần của những gì cô ấy nói.
"Hey! Khoan đã! Chúng tôi đã chưa bao giờ lập hôn ước với nhau!"
"... Anh đã lấy trinh tiết của em, vậy có nghĩa anh chỉ đơn giản là đùa giỡn với em thôi sao? Anh thật vô tâm, em đã trao thân xác và trái tim em với người mình yêu, người có vẻ là một tên ăn chơi trong Don Juan[9]—— "
Erica cố tình chọn giọng nói của một cô gái bi thảm.
Mặc dù anh không nhìn thấy nụ cười nở trên môi, anh có thể thấy rõ ràng cô ấy đang chơi mình.
"Làm ơn đi... nó rõ ràng không giống những gì cô nói, cô biết tình huống tại thời điểm đó mà?"
"Vậy anh sẽ thốt ra lời nói dối như thế. Ah~ Tôi, một đầy tớ trung thành của Chúa, bây giờ chỉ có vào một tu viện để thanh tẩy cơ thể và tâm trí của mình. Tôi không nghĩ ở độ tuổi như vậy mà tôi sẽ phải rời xa khỏi thế tục đó..."
"Có gì chân thành trong cô đâu? Cô, người hoàn toàn là người trong một dị giáo, lại còn là phù thủy của một dòng tu, đừng nói chuyện như cô trong sáng như Công giáo ấy!"
Trong khi Godou phàn nàn với Erica, người giả vờ giận dữ, anh nhanh chóng liếc nhìn về phía Anna.
... Cô dường như đã nhìn thấy một quỷ vương quấy rối tình dục một người nào đó, và bây giờ đang nhìn tôi với đôi mắt giận dữ và sợ hãi.
"Thật tàn nhẫn, anh nói anh chỉ là một học sinh trung học bình thường... Tôi không nghĩ rằng anh là một con quỷ tin những thứ như 'nhìn kìa, con người như cỏ rác’... Vậy mà anh đã sử dụng lời ngon ngọt để lừa dối Erica-sama, và tàn phá cô ấy không thương tiếc... Nó thực sự kinh tởm!"
"Đừng nghĩ bậy bạ ra một câu chuyện như thế, cô ta có giống người sẽ bị lừa bởi các lời ngon ngọt không? Erica, cô cũng vậy, dừng nói nhảm đi, rất thô lỗ khi mời một người chỉ để cô có thể trêu chọc anh ta."
"Không phải tất cả mọi thứ là vô nghĩa, nhưng dù sao, mối quan hệ của chúng ta sẽ được bàn kĩ hơn sau. Giờ hãy bàn về trận chiến trước."
Vậy là cuối cùng họ vào chủ đề chính.
Các món ăn đưa đến bàn này cũng là để chuẩn bị cho cuộc chiến? Đồ uống của Erica không phải thứ giống như rượu vang nho mà chỉ đơn giản là nước khoáng.
"Vây, tại sao tôi phải chiến đấu với cô?"
"Vì anh có thể chứng minh sức mạnh của mình. Có một số hiệp sĩ thừa kế ma thuật cổ đại đang hội tụ tại Rome bây giờ, thảo luận về việc ai sẽ giữ Gorgoneion. Em đề nghị anh, nhưng ba người khác sẽ chỉ chấp nhận nếu anh chứng minh sức mạnh của mình. Đó là câu chuyện. "
"... Gorgoneion là gì?"
"Đó là một thánh vật thần thoại xuất hiện hai tháng trước, trên bờ biển của Calabria. Gorgoneion là biểu tượng của một nữ thần, thời xa xưa trên Trái Đất. Nó là biển báo đến bóng tối. Vì không có nhiều thời gian, em sẽ giải thích một cách nhanh chóng——"
"Không cần, cô khỏi cần nói cho tôi biết. Nếu nó liên quan đến các vị thần thì tôi không muốn biết."
Godou ngắt lời Erica ngay khi cô chuẩn bị bắt đầu lời giải thích của mình.
Do một số lí do, Godou muốn biết càng ít về thần thoại càng tốt; nhìn thấy thái độ của Godou, Erica cười nhạo trước sự bướng bỉnh của anh.
"Nhưng anh đã gặp cô gái, người có thể là một Dị Thần(Heretic God), đúng không? Em tin rằng hai người các anh đã được định đoạt số phận phải đánh nhau, dù sớm hay muộn. Em có thể cá với vào lúc đó, anh chắc chắn sẽ yêu cầu em kể về cô ấy."
"Làm ơn đừng nói những điều không may mắn nữa? Hãy nói về thứ khác, tại sao tôi cần phải chiến đấu để chứng minh sức mạnh của mình? Còn cách nào khác không?"
"Không có cách nào khác. Đối với hiệp sĩ chúng em, một trận quyết đấu là bằng chứng quan trọng nhất. Để chiến đấu sau khi luyện tập võ thuật không ngừng nghỉ, để thể hiện sự can đảm của một con sư tử, và cuối cùng nhận được vinh dự của chiến thắng—— một cuộc chiến giữa hai người yêu nhau thắm thiết, anh không nghĩ rằng nó có thể trở thành một đêm tuyệt vời sao?"
"Ai sẽ nghĩ như thế! Tôi phải nói là đêm nay là một cơn ác mộng."
"Anh thực sự không trung thực với bản thân. Ah~ Hay là vì có người ở gần mà anh cảm thấy xấu hổ?"
Erica chỉ về phía Anna bằng cái đầu của mình, người im lặng và không dám làm gián đoạn cuộc trò chuyện của cô chủ mình.
"Đừng lo lắng. Sau trận chiến, tôi sẽ không cho phép bất cứ ai làm phiền chúng mình. Chúng ta sẽ để đó sau cùng vì vậy đôi ta có thể từ từ hưởng thụ."
Godou cảm thấy sự xui xẻo của mình đều xuất phát hoàn toàn từ Erica.
Ghi chú
- Nhà Savoy: Casa Savoia theo tiếng Italia, cai trị Italy trước khi đảng Cộng hòa lật đổ hoàng gia.
- Grand Masters: một danh hiệu điển hình cho người đứng đầu một Hiệp Sĩ Tự.
- Thành phố Hoa Huệ Tây:nghĩa của cụm từ “Yuri no To”.
- Thánh Giá Đồng Thiếc Đen: nghĩa của cụm từ ”Shakudo Kurojuji”.
- Baphomet: một vị thần mà các Hiệp sĩ Templar thờ phụng. Hiệp sĩ Templar là những người thực thi Cuộc Thập Tự Chinh trong thế kỷ 12 bởi Giáo Hội Công Giáo ra lệnh. Tuy nhiên, nhà lãnh đạo cuối cùng của họ, Jacques de Molay, đã bị thiêu sống bởi vua Philippe IV le Bel của Pháp; Lời nguyền của de Molay thực sự khá nổi tiếng. (Phần này không đúng sự thật: Baphomet được cho là một vị thần ngoại giáo, do đó nó sẽ được coi là dị giáo nếu một người trong quân thạp tự thờ Ngài Các huyền thoại của Hiệp sĩ thờ Baphomet là một lời buộc tội nhắm vào các Hiệp sĩ Templer,dùng giáo vật mà ho cướp được như 'chứng cứ', khi Phillip IV của Pháp đã tìm cách làm họ sụp đổ trên nhiều lý do mà mục đích là thoát nợ vì nhà vua nợ họ rất nhiều tiền, các nhà sử học cũng cho rằng 'Baphomet' thực sự là một lỗi chính tả của tên nhà tiên tri Hồi giáo Muhammad, mà thường được Latinh hóa là 'Mahomet'.)
- Gorgoneion:Một mề đai thời Hy Lạp Cổ có khắc hình đầu nữ thần tóc rắn.
- Diavolo Rosso:Quỷ Đỏ theo tiếng Italia.
- Nuadha: hoặc Nuada Airgetlám, là vị vua đầu tiên của tộc người Tuatha Dé Danann.
- Don Juan:Tiếng Việt là Đông Gioăng, bắt nguồn từ một câu chuyện có thật: một thanh niên Tây Ban Nha quyến rũ một cô gái trong tu viện sau đó ruồng bỏ cô ta. Và theo truyền thuyết đó thì nên viết Dom Juan thay vì Don Juan.Trong tiếng Việt Don Juan được dùng như Sở Khanh, nhưng với ý nghĩa ít tiêu cực hơn. Nhiều khi Don Juan chỉ để nói đến người đàn ông hấp dẫn phụ nữ.