Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 1740: Quân Hôn Cháy Bỏng 17
Chương 1740: Quân Hôn Cháy Bỏng 17
Nếu trong kịch bản cũ, Tống Dật đương nhiên sẽ lựa chọn tình yêu, đồng thời cũng từng bước thăng tiến trong sự nghiệp, có thể xem là một người thành công trong cuộc sống (vừa có tiền lại vừa có sắc).
Tình chiến hữu hiển nhiên bị tình yêu thế chỗ.
“Tình chiến hữu cần tới thời gian kề vai sát cánh, mà tình yêu cũng cần tới thời gian để kết tinh, cho nên mới nói đây là một vấn đề nan giải.” Ninh Thư nhún vai, do trên đỉnh đầu có cánh quạt ( cánh của máy bay trực thăng ) quay rất ồn ào, Ninh Thư phải nói lớn tiếng thì đối phương mới nghe được.
Tống Dật khẽ nhắm mắt lại: “Còn có một cách khác, chính là từ bỏ Ngô Tiêm Nhu.”
“Anh không làm được chuyện đó đâu, thế nên tôi mới bảo đây là vấn đề nan giải.” Ninh Thư nói, “Có câu này không biết tôi có nên nói không?”
“Cô cứ nói đi.” Tống Dật nói.
“Thật ra tình cảm mà Ngô tiểu thư dành cho anh rất bá đạo, có cách yêu theo kiểu đuổi cùng giết tận đối phương, nếu anh đã ở cùng Ngô Tiêm Nhu thì tất nhiên sẽ có khoảng cách với đám chiến hữu chúng tôi rồi, bởi vì chúng tôi chiếm quá nhiều thời gian của anh.”
“Chính xác thì Ngô tiểu thư muốn anh coi cô ta là trung tâm thế giới.”
Quan hệ giữa con người giống như một mạng lưới vậy, mỗi cá nhân sẽ đóng vai trò là một mắt xích, dù rất nhỏ nhưng đều gắn kết và ảnh hưởng lẫn nhau, mà trong tiềm thức của Ngô Tiêm Nhu thì lại muốn cắt đứt toàn bộ các mối quan hệ xung quanh của Tống Dật.
Biến hắn trở thành một người trung thành tuyệt đối với cô ta, hơn nữa còn phải hết mực cưng chiều cô ta.
Vì mất mẹ từ nhỏ, cha lại bận rộn công việc cho nên Ngô Tiêm Nhu có tính cách như vậy cũng không có gì kì quái.
Thấy Tống Dật vẫn trầm mặc, Ninh Thư cũng lười nói thêm, nếu một vài việc có thể được giải thích rõ ràng thì đã không phát sinh nhiều chuyện rắc rối đến thế.
Máy bay quân dụng cuối cùng cũng hạ cánh xuống mảnh đất Trung Đông đầy màu mỡ, chứa đựng một nguồn tài nguyên vô cùng quý giá – dầu mỏ.
Khi xuống máy bay, Tống Dật nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, bây giờ có nói gì cũng vô dụng, trước mắt phải tập trung hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ đã.
Cả đội sẽ phối hợp cùng với chính phủ nơi đây để bắt giữ người nhà của phần tử khủng bổ.
Rất có cảm giác như mi bắt ta, ta cũng phải bắt mi nha.
Mà nhiệm vụ lần này lại rất khó, người nhà của bọn tội phạm đương nhiên sẽ có nhiều vệ sĩ canh gác, túc trực bảo vệ, sợ rằng đám vệ sĩ này không phải là thứ chỉ để trưng cho đẹp.
Hiện tại là chính lúc vận dụng linh hoạt mười tám chiêu thức võ nghệ.
Giết người rất dễ, bắt sống người lại khó.
Nhưng đây là sứ mệnh mà quốc gia giao cho, bọn họ nhất định phải hoàn thành.
Đám người ẩn úp chờ đợi thời cơ chín muồi.
Ở xung quanh biệt thự này được bố trí rất nhiều vệ sĩ, chúng còn được trang bị vũ khí chuyên dụng, tay vác theo khẩu súng liên thanh, không ngừng đi qua đi lại kiểm tra tình hình.
Tống Dật làm vài động tác ra hiệu, đám người hiểu ý, nhanh chóng phân tán.
Cố gắng không sử dụng súng, âm thầm giết người để tránh kinh động tới chúng.
Ninh Thư lặng lẽ tiến tới phía sau lưng một tên vệ sĩ, lấy tay bịt kín miệng gã, dùng dao găm cứa mạnh vào cổ, tên vệ sĩ liền ngỏm củ tỏi.
Lúc Ninh Thư đang bận giấu thi thể tên vệ sĩ vào trong bụi cỏ thì bỗng nghe được âm thanh tiếng súng.
Sau đó giống như chọc phải tổ ong vò vẽ, hàng loạt tiếng súng vang lên liên tiếp.
Ninh Thư siết chặt khẩu súng lục trong tay, lưng dựa sát vào tường.
Giờ cũng chỉ còn cách xông thẳng vào trong biệt thự rồi mau chóng bắt cóc con tin.
Ninh Thư dùng súng bắn dây bắn một đường lên nóc nhà, tiếp đó nắm chắc sợi dây thừng, trèo lên tường trông không khác gì con thạch sùng.
Một tay Ninh Thư túm lấy dây thừng, một tay nổ súng bắn chết người phía dưới, đồng thời nghiêng trái nghiêng phải để né đạn, cuối cùng phi thẳng vào trong cửa sổ.
Bên trong biệt thự được lắp đặt rất nhiều tia hồng ngoại, Ninh Thư sử dụng đèn pin đặc thù để quan sát, vận động thân thể linh hoạt để tránh khỏi tia hồng ngoại.
Tiếng súng vang lên mỗi lúc một nhiều biểu thị cuộc chiến đấu giữa hai bên đang diễn ra vô cùng kịch liệt.
Trong cuộc chiến này, không chỉ mỗi quân đội nước ta tham chiến mà còn có lực lượng quân đội chính phủ nước bạn phối hợp hỗ trợ.
Ninh Thư vừa mở cửa liền thấy bóng người vụt qua trước mắt, Ninh Thư lập tức chĩa súng vào chiếc bóng nấp sau khúc ngoặt.
“Là ai, mau đi ra.” Ninh Thư trầm giọng quát nhỏ.
“Là tôi.” Tống Dật nói.
Ninh Thư ồ lên một tiếng, lúc này Tống Dật mới chống tay lên tường bước ra, trên người hắn có dính vài vết máu.
Ninh Thư và Tống Dật cùng với vài người nữa chia nhau ra lục soát toàn bộ biệt thự, cuối cùng cũng phát hiện ra vài đứa trẻ cùng trốn trong một gian phòng bí mật.
Đứa nhỏ nhất tầm 1 – 2 tuổi, đứa lớn nhất cũng chỉ khoảng 7 – 8 tuổi.
Mấy đứa lớn đều chĩa súng vào nhóm người phá cửa.
Vẻ mặt của lũ trẻ vô cùng lạnh lùng, cơ hồ sẽ nổ súng không chút do dự.
Tống Dật trực tiếp bắn chết đứa cầm đầu, máu tươi lập tức văng đầy sàn.
Ninh Thư bình thản nhìn một màn máu me trước mắt, đừng tưởng những đứa trẻ này tuổi còn nhỏ mà lầm, thực ra chúng đã sớm được huấn luyện để chiến đấu.
Là người nhà của phần tử khủng bố, tất nhiên chúng cũng biết giết người.
Cả nhóm cùng hợp lực trói mấy đứa trẻ lại, sau khi bị trói gọn lại một chỗ, mắt mấy đứa trẻ lóe sáng như sói, hận không thể cắn chết nhóm người các cô.
Chu Nghĩa trong lúc không chú ý đã bị một đứa trẻ cắn mạnh vào tay, lực cắn mạnh tới nỗi khiến vết cắn chảy rơm rớm máu.
Chu Nghĩa thấy vậy chỉ nhíu mày, nhanh nhẹn trói đứa trẻ lại, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi biệt thự.
“Nhanh lên, trong biệt thự có bom.” Tống Dật khiêng một đứa trẻ trên vai, vừa bắn súng vừa hô lên.
E là trong lúc các cô xông vào gian phòng bí mật kia, có người không cẩn thận đã động phải tia hồng ngoại khiến cho quả bom bắt đầu đếm ngược thời gian.
Ninh Thư phóng xuất lực tinh thần, dò tìm vị trí của quả bom trong biệt thự.
Trời ơi, không chỉ một quả mà có tới cả một hệ thống bom được nối liền với nhau, căn bản rất khó giải.
Mà cũng không đủ thời gian để giải.
Nhóm người tăng nhanh tốc độ, đường ra khỏi biệt thự còn có vài tên vệ sĩ lao ra cản trở, tựa hồ muốn nhốt các cô lại trong biệt thự này, cùng biệt thự này nổ thành một đống tro bụi.
Ninh Thư cắn chặt răng, nhanh tay nổ súng bắn người, cô toàn nhằm tới những vị trí yếu hại nhất của con người mà ra tay.
Đây là cách tấn công nhanh nhất để hạ gục đối phương.
Ninh Thư thở hổn hển, tim đập nhanh trống, mồ hôi chảy ròng ròng.
Bùm.
Bên tai bỗng phát ra âm thanh rầm rầm chấn động, Ninh Thư có cảm giác bị ai đó ở sau lưng đẩy mạnh ra khỏi biệt thự.
Ninh Thư ngã sõng soài trên mặt đất, bị sóng nhiệt và đất đá đập mạnh lên người.
Đại não của Ninh Thư bỗng trống rỗng trong chốc lát.
Sau khi hoàn hồn, cô nhanh chóng phóng xuất lực tinh thần, thân thể mau lẹ tránh khỏi những khối gạch đá sắp rớt xuống.
Ninh Thư cắn chặt quai hàm, gồng mình khiêng theo một đứa trẻ chạy ra ngoài biệt thự.
Người đẩy cô ra khỏi biệt thự đã chết rồi.
Cô nhớ rõ đó người đó chính là Chu Nghĩa.
Chu Nghĩa bị bom nổ mà chết.
Tròng mắt của Ninh Thư bỗng đỏ hoe, nước mắt chảy ra không thể khống chế được, con mắt chua xót không mở nổi.
“Đi mau.” Tống Dật gầm lên.
Vì tiếng nổ quá lớn khiến tai của Ninh Thư tạm thời mất đi thính giác, cô không thể nghe được bất cứ âm thanh nào ngoại trừ việc nhìn thấy Tống Dật đang cố sức gào lên với cô.
Tro bụi bay đầy trời, cô không thể thấy rõ gương mặt hắn.
Ninh Thư khiêng theo đứa trẻ, cắn răng đuổi sát theo sau Tống Dật cho tới khi chạy tới địa điểm tập kết.
Cả hai dùng tốc độ nhanh nhất phi lên máy bay trực thăng quân dụng.
“Lão Tứ hi sinh rồi.” Tròng mắt Tống Dật xuất hiện ánh nước.
Ai nấy nghe chuyện đều cắn chặt răng, dù cố nhịn nhưng nước mắt vẫn chảy ra.
Đây chính là số mệnh của quân nhân, Chu Nghĩa vì vậy mà chết.
Phải chăng trước lúc chết đi, Chu Nghĩa và nguyên chủ Ô Tĩnh đều ôm theo một loại tín niệm?
Ninh Thư lấy tay đè chặt lồng ngực, cảm giác trong lòng như có tảng đá khổng lồ đè nặng khiến người ta khó chịu muốn đấm ngực dậm chân.
Nặng nề tới mức khiến người ta khó lòng mà thừa nhận.
Nước mắt tuôn rơi như đê vỡ, không biết rốt cuộc là tâm tình gì.
Chỉ biết rằng cảm xúc đó rất phức tạp, một loại cảm xúc khiến cho cả cơ thể không ngừng run rẩy.
Lỗ tai của Ninh Thư vẫn ù ù nghe không rõ, cảm giác rất khó chịu.