Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 1735: Quân Hôn Cháy Bỏng 12
Chương 1735: Quân Hôn Cháy Bỏng 12
Bị gọi tới tra hỏi, Ninh Thư một mực phủ nhận tin đồn kia vô căn cứ, bản thân và Tống Dật là quan hệ trong sạch, đơn thuần.
Mong bọn họ điều tra lại kĩ càng, chứng minh cô thực sự vô tội.
Ninh Thư dùng đầu ngón chân cũng đoán được, sau chuyện hôm bữa, Ngô Tiêm Nhu trở về nhà làm ầm ĩ mọi chuyện lên.
Ấm ức mách lẻo với cha: Tống Dật có quan hệ bất chính với cấp dưới, không thể gả cho hắn v.v..
Thực ra Ngô chính ủy đã chấm chàng rể này từ lâu, cho nên mới có chuyện cô bị gọi tới tra hỏi.
Con gái nói rằng Tống Dật không đàng hoàng, vậy kiểm tra xem thực hư thế nào, nếu Tống Dật thực sự thanh bạch, giữ mình trong sạch, con gái cũng hết đường từ chối chuyện kết hôn.
Tóm lại ông ta sẽ cố gắng vun vén cho mối hôn sự này, loại trừ tất cả trướng ngại cản trở con đường đến bên nhau của Ngô Tiêm Nhu và Tống Dật.
Ninh Thư biết rõ nếu Tống Dật muốn kết hôn, hắn nhất định sẽ không nói việc quan hệ bất chính cùng cô ra bên ngoài.
Người có lòng tự tôn sẽ không để người khác coi thường mình.
Ninh Thư bình tĩnh nói: “Tôi và Tống đội trưởng chỉ đơn thuần là quan hệ cấp trên cấp dưới, không tồn tại mối quan hệ ngoài luồng, các anh có thể tra hỏi những thành viên khác trong đội.”
Nói xong những gì cần nói, Ninh Thư quay trở về tiếp tục huấn luyện.
Vừa mới trở về, Ninh Thư lập tức được giao một nhiệm vụ mới – cài máy nghe lén.
Địa điểm thực hiện nhiệm vụ là bên trong một hội sở cao cấp.
Tại đây sẽ diễn ra một cuộc gặp mặt bí mật giữa một vị lãnh đạo cùng với thế lực ngầm, hai bên âm thầm cấu kết, cùng nhau phạm tội. Mục đích của việc cài máy nghe lén chính là thu nhập bằng chứng phạm tội của chúng.
Ninh Thư nhận nhiệm vụ, buổi tối đi tới hội sở cao cấp.
Hội sở này thực chất là một nơi màu xám.
*Nơi màu xám: vừa hắc đạo, vừa bạch đạo.
Ninh Thư mặc vào bộ đồ nữ nhân viên phục vụ, xỏ quần lưới sexy, đội tai thỏ lên đầu, gắn vào mông một nhúm lông xù trắng muốt.
Trong chốc lát liền hóa thành một nữ nhân viên quyến rũ.
Thay xong quần áo, Ninh Thư bắt đầu tô vẽ son phấn lên mặt, xõa tóc.
Sau đó bưng khay rượu ra ngoài.
Đi cùng với cô là mấy nữ nhân viên cũng mặc đồ thỏ sexy.
Người quản lí dẫn đầu gõ cửa, nghe bên trong đồng ý một tiếng, lúc này mấy nữ nhân viên mới lần lượt bước vào phòng.
Cửa vừa mở đã thấy bên trong khói lửa mịt mù, ánh đèn ảm đạm đầy ám muội, đàn ông ôm hôn phụ nữ, nói cười hi hi ha ha …
Ninh Thư bưng rượu bước vào phòng, đặt rượu lên bàn.
Bỗng dưng mông cô bị ai đó vỗ một cái, Ninh Thư làm như vô ý ngồi thụp xuống, tay nhanh như chớp đặt máy nghe lén mini xuống dưới gầm ghế salong. (ghế gầm thấp)
Sàn được lót một tấm thảm lông rất dày, thật sự không nhìn ra được thứ gì khác lạ.
Trong phòng, mấy người đàn ông thấy vậy thì đồng loạt cười hô hố, dáng vẻ vô cùng đê tiện, dâm dê.
“Xin lỗi các vị, cô ấy là người mới, tay chân vẫn còn lóng ngóng.” Quản lí hoảng sợ đứng ra nhận lỗi.
Ninh Thư cúi gằm mặt, cả người run bần bật, dáng vẻ trông rất sợ hãi.
“Được rồi, còn phải bàn chuyện chính sự, đừng ồn ào nữa.” Một người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng.
“Nếu, nếu không phải vì có Lý thiếu ở đây, tôi còn lâu mới bỏ qua cho cô.” Gã đàn ông nói với giọng điệu bố thí, còn tiện tay bóp mông cô một cái.
Nếu Ninh Thư nhớ không nhầm, gã ta chính là tên lãnh đạo được nhắc tới trong nhiệm vụ.
Đi giao thiệp bên ngoài, nói chuyện trước công chúng đều có bộ dạng tử tế, lịch sự, vì quốc gia, vì nhân dân mà phục vụ, nhưng hiện tại nhìn xem…
Vì vậy mới nói con người có rất nhiều bộ mặt giả tạo.
Ninh Thư giả bộ nơm nớp lo sợ đi ra khỏi phòng, để tránh bị nghi ngờ, cô vẫn tiếp tục phục vụ các vị khách khác.
Tất nhiên sẽ bị gọi tới phục vụ mấy tay đàn ông chơi bời, đào hoa, dâm dê…
Nữ nhân viên mặc đồ thỏ sexy, chủ yếu để câu dẫn ánh mắt những người đàn ông có quyền có thế.
Vì vậy bị ăn đậu hũ là điều khó tránh khỏi.
Bạn phải nhẫn nhịn chịu nhục, thậm chí còn phải tỏ vẻ thích thú.
Ninh Thư một bên tiếp khách, một bên chú ý động tĩnh căn phòng bên kia, đợi cho đám người nọ đi hết, cô sẽ lấy lí do dọn dẹp phòng, thuận tiện lấy lại máy nghe lén.
Người bên trong thảo luận gì đó rất lâu, giữa chừng còn order thêm vài thứ gì đó.
Ninh Thư chỉ đứng từ xa quan sát.
Trong hội sợ này không thiếu những cảnh kiều diễm, ướt át, đàn ông ôm hôn phụ nữ, sờ nắn những chỗ mẫn cảm…
Đậu má mù cả mắt, ôi chao lũ đàn ông…
Nếu bị vợ hay người yêu bắt gian, họ luôn lấy lí do là gặp dịp thì chơi, vì bất đắc dĩ nên mới làm vậy.
Ai sống trên đời mà chẳng có chuyện bất đắc dĩ.
Cũng chính bởi bản thân không thể tự chủ, không đủ mạnh mẽ để chống lại cám dỗ, vì thế mới biện minh rằng bản thân bất đắc dĩ mới sa chân vào những thói hư tật xấu, cúi đầu trước lợi ích mà không cần biết có phạm pháp hay không.
Khó mà tùy tâm sở dục.
*Tùy tâm sở dục: tùy theo ý muốn cá nhân để làm một điều gì đó, hơn nữa có thể thực hiện một cách dễ dàng, không chút trở ngại.
Mọi sự đau khổ và bất lực đều xuất phát từ nguyên do bản thân không đủ mạnh mẽ.
Cuối cùng đám người nọ cũng rời đi hết, Ninh Thư mới bước vào phòng, thò tay xuống gầm ghế salong, tìm thấy máy nghe lén liền lập tức nhét vào túi, sau đó quét dọn sạch sẽ toàn bộ căn phòng.
Thay đồ xong, Ninh Thư đi gặp quản lí để nhận tiền lương.
“Hôm nay cô phạm phải sai lầm nghiêm trọng, trừ nửa lương.” Tay quản lí trắng trợn nuốt luôn một nửa tiền lương.
Ninh Thư: …
Cảm giác cả người đều không khỏe, bị ăn đậu hũ đã đành, giờ còn bị cắt xén một nửa tiền lương.
“Anh đừng có mà quá đáng, kẻo tôi nghỉ việc đấy.”
Quản lí thờ ơ đáp: “Cô gây chuyện rắc rối như vậy, may mà hôm nay có tôi giải quyết thay cô, không thì chẳng biết hiện tại cô đang nằm dưới háng thằng nào rồi, còn to mồm bảo tôi quá đáng, đúng là thứ không biết điều.”
Ninh Thư cảm thấy máu chó đầy đầu, bực bội gắt gỏng: “Từ sau tôi chẳng thèm tới đây nữa, bà mày chê.”
Ninh Thư ngụy tạo lí do bản thân vì tức giận nên mới nghỉ việc, miễn cho người khác nghi ngờ tới cô.
Chưa hết một ngày, một nhân viên bỗng dưng biến mất, dù hầu hết mọi người đều không để ý chuyện này, Ninh Thư vẫn phải dọn sạch sẽ dấu vết.
Ninh Thư bước ra khỏi hội sở, đi bộ tới chiếc xe bán tải đỗ cách đó không xa, mở cửa bước lên xe, ngồi trong xe là một kĩ thuật viên xử lí thiết bị nghe lén.
Ninh Thư hỏi: “Có nghe được không?”
“Đã tải xuống rồi, tiếp theo sẽ giao lên cho cấp trên.” Người đồng nghiệp gật đầu, gỡ tai nghe xuống.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, đương nhiên Ninh Thư muốn trở về nghỉ ngơi.
Trở lại quân doanh, Ninh Thư tắm rửa một phen, lấy khăn lau tóc ướt, ngồi một chỗ xem tài liệu.
Bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên, Ninh Thư bắt máy, là Chu Nghĩa gọi tới: “Dạo gần đây cô biệt tăm đi đâu vậy? Đã biết tin sếp mình sắp kết hôn với Ngô Tiêm Nhu chưa?”
Ninh Thư thoạt đầu sửng sốt, sau đó không nhịn được thở dài: “Đầu đuôi câu chuyện là sao?”
“Ngô chính ủy tự mình dẫn theo con gái đến bệnh viện thăm đội trưởng, chính thức giới thiệu hai người với nhau, muốn hai người cùng tìm hiểu về nhau.” Giọng điệu của Chu Nghĩa y hệt mấy bà tám.
“Xem ra chuyện này như ván đã đóng thuyền, Ngô chính ủy đã tự mình tới cầu thân, đội trưởng khó mà từ chối, vì vậy mỗi ngày Ngô tiểu thư đều tới bệnh viện, “tận tâm” chăm sóc cho đội trưởng của chúng ta.”
Ninh Thư im lặng không nói, mắt nhìn lên trần nhà trắng xóa, quả là thứ do vận mệnh dẫn dắt, đâu phải muốn phá là phá?
Ninh Thư hỏi: “Gọi cho tôi chỉ để nói chuyện này?”
“Muốn cô tới đây xem trò vui, chính tôi chứng kiến cũng phục sát đất.”