Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 1732: Quân Hôn Cháy Bỏng 9
Chương 1732: Quân Hôn Cháy Bỏng 9
Tống Dật thấy đám cấp dưới quậy loạn một trận, quay sang nói với Ngô Tiêm Nhu: “Xin lỗi cô, bọn họ luôn ồn ào như vậy, nhất thời có hơi bỗ bã.”
Chưa nói tới việc kết hôn hay không, nhìn tình cảnh này có lẽ hai người họ sẽ khó mà đến được với nhau.
Ngô Tiêm Nhu không chấp nhận lời xin lỗi của Tống Dật, khẽ cau mày: “Cha từng khen anh là một quân nhân biết cách giáo huấn người dưới, vô cùng kỉ luật, nghiêm minh, nhưng hiện tại nhìn xem họ có như một đám lính mọi rợ không, chẳng khác nào lũ lưu manh biến thái.”
Ngô Tiêm Nhu thẳng tính bộc trực, nghĩ gì nói đó.
Không hề cố kỵ tới những người trong phòng, còn lớn tiếng chửi cả đám là lính mọi rợ.
Trong kịch bản, Tống Dật vì Ngô Tiêm Nhu mà nguyện làm một chiếc đệm lưng, không ngừng thu dọn tàn cục cho những trò nhảm nhí mà cô ta gây ra.
Dần dần hắn mất đi sự cơ trí vốn có, liên tiếp đắc tội với nhiều người.
Đây không phải là cái cớ để người ta nhắm tới cô vợ yêu kiều của hắn hay sao?
Tiếp đó, đương nhiên Tống Dật sẽ lập tức điều động máy bay xe tăng, một dàn quân lính vác theo súng ống đến trả đũa những kẻ đã gây chuyện với Ngô Tiêm Nhu.
“Cô em này thật biết cách nói chuyện, chúng tôi đều là một đám đàn ông lôi thôi cẩu thả thì không nói làm gì, nhưng đội trưởng lại khác, anh ấy là người đàn ông chính trực nhã nhặn nhất mà tôi từng biết.” Chu Nghĩa lên tiếng.
Advertisement
Ngô Tiêm Nhu phớt lờ Chu Nghĩa qua một bên, nói với Tống Dật: “Tống Dật này, tôi không thích anh, cũng chẳng có cảm tình gì với anh, vì vậy Ngô Tiêm Nhu tôi sẽ không bao giờ gả cho anh, hi vọng anh có thể nói rõ chuyện này cho cha tôi biết.”
Tống Dật: …
Cô gái này thật là …
“Tôi đã nói rõ ràng như vậy, rốt cuộc ý anh thế nào?” Ngô Tiêm Nhu dậm chân bình bịch, mất kiên nhẫn hỏi Tống Dật.
Tống Dật gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ nói chuyện với cha cô.”
Mắt thấy Tống Dật đáp ứng yêu cầu của mình một cách dễ dàng, biểu cảm trên mặt Ngô Tiêm Nhu có chút quái dị.
Đối phương sảng khoái đồng ý như vậy ngược lại khiến cô ta không biết phải hình dung cảm xúc trong lòng ra sao.
“Anh phải nhớ kĩ lời anh nói.” Ngô Tiêm Nhu bước ra khỏi phòng bệnh.
Tất cả đội viên trong phòng đều dán ánh mắt lên người Tống Dật, Tống Dật vẫn nhàn nhã ăn quýt: “Mấy người nhìn tôi làm gì?”
“Đội trưởng, anh thật sự sẽ kết hôn cùng cô gái kia sao?” Chu Nghĩa không nhịn nổi tò mò.
Tống Dật nở một nụ cười khó hiểu: “Đều chỉ là lời đồn đại mà thôi.”
“Thôi xong rồi, sếp cười ngờ nghệch như thể đã chấm cô gái kia vậy, không ổn đâu sếp ơi, tuổi tác của cô ta quá nhỏ, tâm hồn vẫn còn mơ mộng như mấy thiếu nữ mới lớn.”
Chu Nghĩa tặc lưỡi lắc đầu, Tống Dật vội thu lại ý cười trên mặt.
Ninh Thư thật muốn cho Chu Nghĩa hai cái bạt tai, cô ngăn còn không được, anh ta lại còn khai sáng cho Tống Dật.
Ngô Tiêm Nhu vừa lên sân khấu, hai mắt Tống Dật đã sáng như đèn pha ô tô.
Tính cách ngang ngược của cô ta không phải chuyện to tát gì, ngược lại khiến cho nam chính cảm thấy đáng yêu.
Hừ, chẳng trách người có nhan sắc sẽ có được toàn bộ thiên hạ.
Nếu Ninh Thư mà nói ra miệng lời này, chắc chắn sẽ nhận vô số gạch đá từ đám người trong phòng.
Xấu người thì sao chứ, quan trọng đừng làm người xấu là được.
Ninh Thư vuốt cằm nhìn Tống Dật: “Đội trưởng à, nếu anh thực sự muốn cưới Ngô tiểu thư, anh phải căn nhắc rất nhiều chuyện.”
Ninh Thư giơ một ngón tay: “Thứ nhất, hiện tại Ngô tiểu thư chỉ mới 25 tuổi, mà anh đã ngoài 33, nếu muốn sống chung với một cô gái trẻ như vậy, anh sẽ phải tốn rất nhiều thời gian để chăm sóc, dạy bảo cô ta.”
“Thứ hai, từ chuyện phát sinh vừa rồi, dễ nhìn ra Ngô Tiêm Nhu là một cô gái đơn thuần, được bao bọc từ tấm bé nên trong lòng khó tránh khỏi ảo tưởng quá đà về tình yêu, mà hôn nhân lại là nấm mồ chôn của tình yêu, không phải cuộc hôn nhân nào cũng hạnh phúc viên mãn.”
“Thứ ba, người làm nhiệm vụ đặc thù như chúng ta không có đủ thời gian để săn sóc chiều chuộng cô ta, nếu anh chọn cô ta, anh sẽ không có đủ thời gian làm nhiệm vụ, sẽ không còn là quân nhân quên mình vì đất nước, sẽ chỉ là ông chồng của Ngô Tiêm Nhu mà thôi.”
Ninh Thư nói liền một mạch, lúc này miệng lưỡi có chút đắng khô, ăn một miếng quýt làm ngọt giọng.
Có không ít người trong phòng quay qua nhìn Ninh Thư, Chu Nghĩa nói: “Còn trẻ mà ăn nói giống hệt bà cụ non, cô nói như thể cô từng trải rồi ấy.”
Ninh Thư có chút chột dạ: “Chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy mà.”
Tống Dật đặt vỏ quýt vào khay: “Có vẻ mọi người đều không ưa cô gái trẻ kia?”
Tiểu Cửu – người luôn coi máy tính như tình nhân rốt cục cũng ngẩng đầu, đưa ra ý kiến: “Chính xác mà nói, người như cô ta thật không biết tốt xấu, cách nói chuyện thì hàm hồ, vô tổ chức, thật sự không thích hợp với quân nhân như chúng ta, chúng ta còn có nhiệm vụ cần thực hiện, muốn chúng ta dành cả đời để chiều chuộng mỗi mình cô ta sao, sếp ơi, không phù hợp đâu, bỏ đi.”
Ngay cả Tiểu Cửu cũng nhìn ra được vấn đề.
Tống Dật không nhịn được bật cười: “Mấy người nghiêm túc như vậy làm gì? Người ngoài không rõ đầu đuôi câu chuyện còn tưởng ngày mai tôi sẽ lập tức kết hôn cùng cô gái trẻ kia.”
Ninh Thư thầm thở dài trong lòng, nhưng mà… nếu Tống Dật muốn từ chối mối hôn sự này, hắn chắc chắn sẽ đắc tội với cha của Ngô Tiêm Nhu.
Người ta xem trọng bạn như vậy, còn muốn gả con gái rượu cho bạn, bạn lại không biết tốt xấu mà từ chối, đúng là thứ có mắt như mù.
Chốn quan trường ấy à, muốn gây khó dễ cho cấp dưới chỉ là chuyện nhỏ.
Phải nói cuộc hôn nhân này được đúc kết từ nhiều phương diện.
Tống Dật day trán: “Mấy người chỉ giỏi hóng hớt chuyện riêng của tôi thôi, không bằng dành thời gian tự tìm bạn đời cho mình đi.”
“Chờ đến kì nghỉ phép tôi sẽ ra mắt người ta.”
“Tất nhiên phải tìm vợ rồi.”
…
Đám người nói câu được câu không.
Sau khi Ngô Tiêm Nhu rời đi, bầu không khí trong phòng bất giác lắng xuống, xen lẫn đôi chút ngượng ngập, vì thế mỗi người đều tìm cớ lục tục rời đi.
Tống Dật muốn nói gì đó, nhưng chẳng biết nói gì cho phải.
Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại 4 người.
Ngoài 3 người bị thương ra còn có Ninh Thư.
Phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, Ninh Thư rót cho Lão Nhị một ca nước.
Tống Dật nói với Ninh Thư: “Không phải lúc nãy mồm miệng cô như súng bắn liên thanh sao, vậy mà giờ lại yên lặng như vậy?”
“Chu Nghĩa, vừa rồi cậu còn kẻ tung người hứng với Ô Tĩnh cơ mà, sao cũng im luôn rồi?”
Chu Nghĩa nói: “Đội trưởng à, tôi vẫn là bệnh nhân, nói chuyện nhiều cũng không tốt.”
Ninh Thư uống một ngụm nước: “Anh muốn tôi nói gì giờ?”
“Thấy hai người im lặng như thế, cảm giác hơi lạ thôi.” Tống Dật không nhịn được nói.
Ninh Thư khẽ mỉm cười: “Có lẽ bởi đám cấp dưới chúng tôi đều có tâm hồn mong manh dễ vỡ, dễ bị tổn thương, lúc đó đội trưởng kính yêu chỉ trơ mắt nhìn cô gái kia nhục nhã chúng ta, dù không rõ cô ta vô tình hay cố ý.. mà chẳng hề đứng ra bênh chúng ta được một câu.”
Tống Dật lập tức biện minh: “Đối với tôi, đương nhiên mọi người quan trọng hơn rồi, chúng ta đã đồng cam cộng khổ, chung sức chiến đấu với nhau từ lâu, tình cảm ra sao mọi người cũng rõ, còn Ngô tiểu thư vẫn chỉ là một cô nhóc thôi mà, chấp nhặt với cô ấy làm gì?”
Ninh Thư yên lặng ăn quýt, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Thật ra kết hôn với Ngô Tiêm Nhu không phải chuyện xấu, đội trưởng cũng vì vậy mà được thăng quan tiến chức.”
“Bất kể nắm giữ vị trí nào, tôi vẫn sẽ làm việc vì quốc gia.” Tống Dật nghiêm túc nói.
Ninh Thư giơ ngón cái: “Đội trưởng quả là chí công vô tư.”
*Chí công vô tư: Khách quan, công bằng, chính trực, không thiên vị, không tự tư, tự lợi; mọi hành động đều vị đại nghĩa, vì lợi ích chính đáng của nhân loại, quốc gia, dân tộc, cộng đồng là trên hết.
Tống Dật cười một tiếng: “Nào có chí công vô tư được như cô nói, chỉ là sau khi được thăng chức, tiền lĩnh thưởng cũng sẽ tăng thêm, tiền phân phát cho mỗi người cũng nhiều hơn bây giờ.”
Nói chuyện nhiều như vậy, Tống Dật đã thấm mệt.
Ninh Thư thu dọn giường bệnh, đắp chăn cho Tống Dật.
Chu Nghĩa nhìn Ninh Thư,cười nhếch mép: “Vì để ngăn mối hôn sự của đội trưởng, cô cũng ra sức quá ha?”
Ninh Thư đặt tay lên lớp thạch cao bó chân Chu Nghĩa, Chu Nghĩa lập tức xua tay: “Ấy ấy, chị hai đừng có nóng, tôi chỉ giỡn xíu thôi mà, theo tôi thấy, đội trưởng không hề thích cô, chỉ đối xử với cô giống như cấp dưới, nếu hai người ở bên nhau có thể cọ sát ra lửa thì mấy năm nay cũng chẳng yên tĩnh đến vậy.”
Đương nhiên Ninh Thư biết điều này, đến cả nguyên chủ Ô Tĩnh cũng rõ mười mươi.