Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 1718: Yêu quái lục 30
Chương 1718: Yêu quái lục 30
Cô mang theo yêu đan và thi thể Xà Vương nhằm mục đích che mắt thiên hạ.
Dù sao cô cũng không thể dính líu hay liên quan gì đến chuyện này.
Nhất là khi phải đối mặt với lực lượng của cả quốc gia.
Trước khi người ủy thác trở về, có thể bớt được phiền phức thì bớt.
Ninh Thư ngồi vắt vẻo trên cây đào, tạo một tầng kết giới bao quanh người để ẩn thân.
Ninh Thư hỏi 2333: “Cậu nói xem liệu Hồng Ngọc có trở lại vị diện này không?”
Nếu cô ta quay về thì đúng là hố cha.
“Có lẽ sẽ quay lại, cô gái chắc có bối cảnh rất cao, từ trong vô vàn vị diện lại có thể định vị chính xác vị trí của cô, thật không đơn giản.” 2333 nặng nề đáp.
Cõi lòng Ninh Thư chìm xuống, đây là chuyện gì?
Có phải từ nay về sau vị trí của cô lúc nào cũng có thể bị người ta tùy tiện định vị không?
“Chúng ta có thể ẩn giấu vị trí của mình, khiến hệ thống chủ không có cách nào định vị chính xác, đại đa số nhiệm vụ giả đều lựa chọn che giấu hành tung của mình, chúng ta cũng có thể.” 2333 nói.
Ninh Thư gật đầu: “Vậy chúng ta che lại tin tức với vị trí đi.”
“2000 công đức.”
Ninh Thư: “Đệt mẹ.”
“Ẩn đi tin tức là có ý gì?” Ninh Thư thắc mắc.
“Thật ra chỉ là làm cho hệ thống chủ biết có một nhiệm vụ giả như cô tồn tại, nhưng cô ở chỗ nào thì hệ thống không thấy được, cơ mà vẫn phải nộp lại lực linh hồn.”
Ninh Thư chỉ muốn nói hố cha, một chút riêng tư cũng không có, đến cả vòng bạn bè cũng không được ẩn, như vậy mà đã thét giá 2000 công đức rồi.
Lên trời mm đi.
Ninh Thư cắn răng: “Che lại đi.”
Luôn bị người ta định vị ra bản thân đang ở chỗ nào, làm nhiệm vụ giả quả thực gấp đôi độ khó, không chỉ bắt buộc hoàn thành nhiệm vụ mà còn phải đối mặt với nhiệm vụ giả khác.
Nếu là nhiệm vụ giả có thể hợp tác thì còn tạm, nhưng nếu là nhiệm vụ giả không có ý tốt, việc Ninh Thư phải làm trực tiếp nhiều thêm gấp bội.
Chỉ có ngàn ngày làm trộm, không có đạo lý ngàn ngày phòng cướp.
Ninh Thư mím môi, thời điểm tất yếu, nhất định phải sử dụng biệp pháp cứng rắn, miễn cho người ta nghĩ rằng cô dễ bắt nạt.
Người nào cũng có thể tùy tiện khiêu khích cô.
Cô còn chưa từng giết nhiệm vụ giả bao giờ.
Đặc biệt nhiệm vụ giả trên người có ấn ký pháp tắc.
“Ẩn rồi sao?” Ninh Thư hỏi 2333.
“Ừ, ẩn đi rồi, lúc cô làm nhiệm vụ, người khác sẽ không tìm ra vị trí của cô.” 2333 trả lời.
“Tôi có thể tìm được vị trí của người khác không?” Ninh Thư hỏi 2333, không có đạo lý ăn thiệt thòi còn phải nhẫn nhịn.
Gậy ông đập lưng ông.
“Cô thì không định vị được, trên cơ bản các nhiệm vụ giả đều không thể định vị được vị trí của nhiệm vụ giả khác, cho nên tôi mới nói hậu trường của cô gái kia không nhỏ, động đến cô ta, nói không chừng sẽ kéo ra một đống người.” 2333 thở dài.
Ninh Thư bĩu môi: “Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy?”
Thật khiến người ta không cam lòng.
2333 nói: “Cổ kim người làm đại sự , không chỉ cần mỗi tài năng xuất chúng mà còn phải bền gan vững chí, nếu ngay cả nhẫn nhịn còn không làm được thì có thể làm nên chuyện gì, chuyện báo thù rủa hận không thể chỉ trong một chốc một lát, hiện tại căn cơ của cô hơi yếu, so với nhiệm vụ giả có uy tín lâu năm này tất nhiên là không bằng.”
“Tuy ở trên phương diện nhân duyên và tài nguyên đều không sánh bằng, nhưng chúng ta là nhiệm vụ giả, vẫn còn rất nhiều thời gian.” 2333 trấn an Ninh Thư.
Ninh Thư gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Ninh Thư duỗi cái lưng mệt mỏi, nằm trên cành cây, đầu gối lên cánh tay.
Về cơ bản nhiệm vụ này cũng đã hoàn thành, Xà Vương đã chết , yêu đan cũng nằm trong tay.
Ninh Thư dựa cây ngủ gật, lúc tỉnh lại liền thấy dưới cây có con thỏ trắng đang ôm lấy quả đào gặm cắn.
Là đào rơi từ trên cây xuống đất
Chậc chậc, thỏ con trắng trẻo mềm mại, xách hai tai của nó lên, cắt đứt động mạnh rồi tới tĩnh mạch, không thể nhúc nhích nữa thì sẽ thật đáng yêu.
Ninh Thư ngồi trên cành cây cây, ngắm con thỏ gặm nhấm quả đào.
Thỏ và chim ưng cũng là thiên địch nhỉ?
Ninh Thư chống cằm nhìn con thỏ lông xù đang ngấu nghiến đào.
Trên người con thỏ này có yêu khí, chỉ e đây là một yêu quái còn chưa hóa hình.
Ninh Thư khẽ động ngón tay, một vũng nước bỗng ụp xuống đầu con thỏ, lông thỏ lập tức ướt nhẹp, co thành một cụm.
Con thỏ ngẩng đầu dáo dác nhìn quanh, thế nhưng không nhìn thấy người nào, cũng không nhìn ra Ninh Thư ngồi trên cây.
Thỏ con mờ mịt vô cùng, lắc mình vẩy nước trên cơ thể, sau đó lông bết lại thành từng nhúm giống hệt con nhím.
Ninh Thư không nhịn được cười ra tiếng, đúng là con thỏ cute.
“Thỏ con.” Ninh Thư gỡ bỏ màn nước vốn che chắn trên người mình, thân thể chợt hiện ra.
Con thỏ ôm quả đào lập tức cứng đờ, máy móc quay đầu lại, con mắt đỏ hồng nhìn Ninh Thư.
Vừa trông thấy Ninh Thư, toàn bộ lông trên người đều dựng đứng, bỏ chạy nhanh như bay.
Một lớp màn nước chắn ở trước mặt thỏ con, thỏ con bị đập trở lại, đổi hướng khác mà chạy, kết quả vẫn bị bắn ngược trở về.
Thỏ con hệt như bị điên, chạy loạn khắp nơi, lông xù hết lên.
Ninh Thư nhảy từ trên cây xuống, xách con thỏ lên, thỏ nhỏ giãy dụa:“Tôi chỉ đến đây ăn chút đào, cái gì tôi cũng không làm, cũng không định làm gì cả .”
Thỏ con rất vô tội mà nói, trong mắt lấp lánh ánh nước.
“Tôi yếu như vậy, nhỏ như vậy, không đủ cho anh xỉa răng đâu, ăn tôi cũng không có tác dụng gì.” Thỏ con cầu xin Ninh Thư.
Ninh Thư vuốt ve tai thỏ: “Đừng sợ, tôi cũng không định làm gì.”
Con thỏ: Không, tôi sợ…
Ninh Thư buông con thỏ ra, thỏ nhỏ lập tức chạy xa.
Ninh Thư cười một tiếng, hái một quả đào xoa lên người, dựa lên cây gặm đào.
“Nhiệm vụ hoàn thành, có muốn rời khỏi thế giới nhiệm vụ hay không?” Lời nhắc của 2333 vang lên trong đầu Ninh Thư.
Ninh Thư gật đầu: “Rời đi.”
Thật ra Ninh Thư đã sớm muốn rời khỏi thế giới này, cô rất sợ Hồng Ngọc sát cái hồi mã thương.
*Sát cái hồi mã thương: Đây là một chiến thuật chiến đấu mà các chiến sĩ sử dụng cây thương là chủ yếu. Trong chiêu này, người ta giả vờ thua chạy, nhử cho đối thủ đuổi theo thật sát sau lưng rồi bất ngờ quay ngựa phóng thương ( hoặc đâm ngược ) để phản kích.
Nếu cô rời khỏi thế giới này, người ủy thác trở lại, Hồng Ngọc sẽ mất công chạy tới.
Hiện giờ Ninh Thư không có cách đụng tới Hồng Ngọc, thế nhưng không có nghĩa là sau này không thể thu thập Hồng Ngọc.
Trước mắt Ninh Thư bỗng xoay chuyển, mở mắt ra đã ở trong không gian hệ thống.
Ninh Thư nằm bẹp trên ghế sofa, thở dài nhẹ nhõm, sờ lên giọt nước chỗ mi tâm, ừm, vẫn còn đây.
Sự việc lần này thật sự làm Ninh Thư sợ hãi.
Về sau những chuyện như này sẽ không ít.
Cố lên nào, Ninh Thư.
Đã đi được đến tận bây giờ, 99 bước đều đã chạy xong, chỉ còn dư lại một bước, dù thế nào cũng phải đi nốt.
Trước kia chỉ cần đối đầu với người trong nhiệm vụ, giờ phải đối đầu với cả đồng nghiệp, cũng như nhau, cách ứng phó cũng tương tự.
Ai dám cướp đồ của cô, cô liền chém người đó.
Cô phải vất vả lắm mới lĩnh ngộ được pháp tắc, dựa vào đâu mà muốn cướp là cướp?
Ninh Thư vuốt ve giọt nước khắc trên mi tâm, càng là đồ vật nhiều người thèm muốn thì càng là thứ tốt.
Đồ tốt là của cô, cho mấy người đó ghen ghét đến chết.
Ninh Thư âm thầm làm công tác tư tưởng, sau đó cảm giác cả người đều tràn đầy năng lượng.
Đấu với cả trời đấu với cả người, quả là vô cùng sung sướng.