Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 1715: Yêu quái lục 27
Chương 1715: Yêu quái lục 27
Mới nhiệm vụ đầu tiên sau khi có được ấn ký pháp tắc, đã đụng phải nhiệm vụ giả muốn cướp đoạt pháp tắc của cô rồi.
Lại còn là Hồng Ngọc.
Lúc trước Hồng Ngọc từng nói cùng nhau hợp tác làm nhiệm vụ là ý này à.
Làm sao mà Hồng Ngọc lại biết được cô đang ở thế giới nào?
Ngoài Hồng Ngọc ra thì còn ai khác nữa không?
Ninh Thư bình tĩnh đối mắt với Hồng Ngọc, từ khi trở thành hóa thân pháp tắc, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Muốn bảo vệ được đồ của mình thì nhất định phải cố gắng, phải có thực lực thật mạnh, rèn luyện ra một thân thể cứng rắn.
Ninh Thư đạp lên mặt băng mỏng, từ trên cao nhìn xuống Hồng Ngọc: “Cô cho là tôi sẽ ngoan ngoãn để cô cướp đi sao?”
“Không ai cam tâm bị người khác cướp mất thứ thuộc về mình, nhất định sẽ phản khản kháng một chút, nhưng tôi khuyên cô tốt nhất đừng nên chống cự làm gì, chẳng có tác dụng gì đâu, đều tốn công vô ích.” Hồng Ngọc nói với Ninh Thư.
Ninh Thư đảo mắt: “Tôi nhớ rõ chỉ khi chủ cũ chết đi, ấn ký pháp tắc mới có thể rời khỏi linh hồn, thế nên cô muốn giết tôi sao?”
Hiền Ngọc nở nụ cười như phong hoa tuyết nguyệt , mỗi cái liếc mắt đứa mày đều mang theo ý vị sâu sa: “Không sai đâu.”
“Cho nên cô muốn xóa bỏ tôi?” Ninh Thư nghiêng đầu giống như đứa trẻ hiếu kì, đặt câu hỏi: “Nhưng theo tôi nhớ, cô đâu có quyền xóa bỏ nhiệm vụ giả mà nhỉ?”
Hồng Ngọc nhẹ nhàng như vậy chứng tỏ rằng cô ta không đặt Ninh Thư ở trong lòng, càng không đặt Ninh Thư ở vị trí ngang hàng.
Hồng Ngọc nói: “Trong Thương Thành có thể đổi đạo cụ , có vô số đạo cụ để lựa chọn.”
Ninh Thư bình thản ồ lên một tiếng, lại hỏi: “Tôi rất vinh hạnh khi cô đặc biệt tốn kém vì tôi như vậy, nhưng tôi còn chút băn khoăn muốn hỏi, đạo cụ này sẽ xóa bỏ tôi vĩnh viễn sao?”
Hồng Ngọc nhếch khóe môi đỏ mọng: “Tôi đã đắc tội cô rồi, thậm chí còn cướp đồ của cô nữa, mà nếu đã đắc tội thì đương nhiên phải loại bỏ hoàn toàn, cái đinh ngắn đâm vào chân cũng sẽ đau, cũng sẽ chảy máu,… đổi lại là cô, cô sẽ làm thế nào?”
Ninh Thư gật đầu, “Tôi cũng làm như vậy, phải chém tận giết tuyệt, nhổ cỏ tận gốc đối phương mới là lẽ phải.”
“Nhưng tôi sẽ không để cô được như ý, nói không chừng còn bị tôi phản sát lại đó.” Ninh Thư cười híp mắt .
*phản sát: đánh trả người muốn đánh, giết mình bằng cách tiêu diệt.
Hồng Ngọc liếc nhìn Ninh Thư: “Đời người có ba thứ ảo tưởng: điện thoại rung lắc, em yêu anh, tôi có thể phản sát, chung quy cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi.”
Ninh Thư, “Tôi thích sự hài hước của cô.”
Nếu quả thật bị đạo cụ giết chết thì ngay cả bùa hộ mệnh cũng không cứu được cô.
Ninh Thư nghiêng đầu nhìn Hồng Ngọc, có khả năng kiếp sống nhiệm vụ giả của cô sẽ chấm dứt trong tay Hồng Ngọc.
Đây là lần đầu tiên Ninh Thư đối đầu với một nhiệm vụ giả lợi hại.
Ninh Thư cười giòn: “Hồng Ngọc, cô lảm nhảm với tôi nhiều như thế, suy cho cùng cô vẫn kiêng kị sức mạnh của tôi.”
Đôi bên đều đang thăm dò lẫn nhau, cũng bởi Thủy pháp tắc của cô vẫn có lực uy hiếp nhất định.
Hồng Ngọc gật đầu: “Đương nhiên tôi phải kiêng kị Thủy pháp tắc rồi, dù sao nó cũng là pháp tắc cường đại.”
“Nhưng theo tôi đoán, cô không dám sử dụng pháp tắc trắng trợn đâu nhỉ? Bởi nếu tổn thương tới vị diện, cô sẽ bị trừng phạt giống Phong pháp tắc và Lôi pháp tắc, mà nhất là thuộc tính Thủy, một khi thứ này mất khống chế sẽ tạo ảnh hưởng không hề nhỏ tới vị diện, thủy hỏa thường là những pháp rất khó khống chế.”Hồng Ngọc ngẩng đầu nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư khẽ thở dài: “Con người tôi ấy mà, chính là vô cùng vô cùng yêu mạng sống, tất nhiên sẽ không làm được chuyện được ăn cả ngã về không, nhưng nếu bị ép đến bước đường cùng, tôi nhất quyết phải kéo một người đi theo, như vậy sẽ không thiệt thòi.”
Hồng Ngọc mỉm cười duyên dáng: “So với A Oản cao ngạo, có vẻ cô tàn nhẫn hơn thì phải? A Oản tự xưng là một người phụ nữ cao quý, từ xưa tới nay không tùy tiện động thủ giết người, mà cô thì ngược lại, nóng nảy muốn ra tay giết người. Thủy pháp tắc là một pháp tắc nhu hòa cơ mà, làm sao cô lĩnh ngộ được vậy?”
Nói như thể cô là sát nhân khát máu không bằng, vậy cái người trước mắt đang đòi giết cô thì sao?
“Được rồi, không lắm lời nữa, hẹn gặp lại cô, à không, có lẽ không còn cơ hội gặp lại.” Hồng Ngọc lấy ra một đạo cụ.
Nhìn bề ngoài đạo cụ này giống như một cái đinh, toàn thân màu trắng ánh bạc, lóe ra ánh sáng âm u.
Ủa, nhìn khá quen mắt, Ninh Thư nhớ mang máng đã gặp qua thứ này ở đâu đó.
“Đây là Linh Hồn đinh?” Ninh Thư hỏi.
Lúc trước Ninh Thư còn định đổi thứ này để chơi chết Trương Gia Sâm, nhưng khi biết đây là một đạo cụ tà môn, cô liền từ bỏ.
Linh Hồn đinh sẽ ghim vào linh hồn bên trong, hấp thu lực Linh Hồn, lực Linh Hồn sẽ bị Linh Hồn đinh hút hết.
Đây là đồ vật có khả năng cướp đoạt lực Linh Hồn của người khác.
Chỉ cần ở trong trạng thái linh hồn, sẽ không thoát khỏi Linh Hồn đinh.
Hơn nữa lực Linh Hồn mà Linh hồn đinh thu được sẽ chuyển qua cho mình dùng.
Linh Hồn đinh tương đương với trạm trung gian vận chuyển năng lượng.
“Đây không phải là Linh Hồn đinh, nhưng nói Linh Hồn đinh cũng gần đúng, đây chính là phiên bản cải tiến của Linh Hồn đinh, Linh hồn đinh chỉ có thể chậm chạp hấp thu lực linh hồn, mà đạo cụ này trực tiếp trong chớp mắt tiêu diệt linh hồn, hơn nữa sứ mệnh tất đạt, cô có chạy đằng giời cũng không thoát được.”
*Sứ mệnh tất đạt: Làm cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ mới thôi.
Ninh Thư: “Ôi trời, cô không chỉ muốn ấn ký pháp tắc mà còn muốn lấy lực linh hồn và căn nguyên linh hồn của tôi nữa?”
“Lực linh hồn của cô chỉ khiến tôi chướng mắt, ngược lại căn nguyên linh hồn còn có chút giá trị.”
Hồng Ngọc dửng dưng nói, hoàn toàn không để tâm tới Ninh Thư đang trợn lòi mắt.
Ninh Thư quan sát cái đinh trong tay Hồng Ngọc, linh hồn của cô khẽ chấn động, đối mặt với đồ vật nguy hiểm như vậy, linh hồn không nhịn được mà run rẩy.
Ninh Thư mỉm cười, cùng lắm thì không đếm xỉa tới nó.
Không chỉ cô ta mới có sự chuẩn bị.
Ninh Thư gia tăng kết giới màn nước để bảo vệ chính mình.
“Tôi nói rồi, tôi nắm rất rõ kết giới và huyễn cảnh.” Ngón tay Hồng Ngọc khua nhẹ, kết giới đang bảo vệ Ninh Thư phía trong liền bị phá vỡ.
Ninh Thư không nóng nảy, mắt nhìn thẳng vào chiếc đinh đang bay đến chỗ mình, tạo một bức tường băng chắn dọc trước mặt, cái đinh trực tiếp xuyên thủng tường băng, đâm tới Ninh Thư.
Ninh Thư nghiêng đầu, cái đinh bay sát tai Ninh Thư, vành tai ứa ra máu tươi.
Cái đinh bay vút ra ngoài rồi quay ngược lại, tiếp tục lao tới Ninh Thư.
Quả nhiên là sứ mệnh tất đạt, cô không khác gì bia ngắm của cái đinh này, nhiệm vụ của nó là xóa sổ cô.
Ninh Thư khá bất lực, cô nhất định phải cẩn trọng với đạo cụ này.
Nếu bị cái đinh ghim vào linh hồn, cô lập tức bị xóa bỏ.
Từ đây không còn nhiệm vụ giả Ninh Thư nữa.
Thất bại trên bước đường trở thành cường giả, ngay cả mạng sống cũng không còn.
Ninh Thư nghiến chặt quai hàm, những thứ trước kia trải qua đều không thấm tháp gì, thế giới tương lai của cô sẽ càng ngày nguy hiểm, cũng càng kích thích, càng thêm rộng lớn.
Ninh Thư tránh thoát cái đinh, chỉ tay vào Hồng Ngọc: “Coi như tôi không thể phản sát, tôi cũng không để cô được dễ chịu.”
Thích thì chiều, cô đã khiến tôi chật vật như vầy thì cô đừng hòng được yên.
Hồng Ngọc tốt bụng nhắc nhở: “Tốt nhất cô nên chú ý cái đinh thì hơn, kẻo bị nó đâm cho hồn phi phách tán.”