Boss Là Nữ Phụ
Chương 1962: Chúa tể của tinh tế (8)
Chương 1962: Chúa tể của tinh tế (8)
Lúc Phượng Từ dậy thì vừa lúc nhìn thấy chiếc phi thuyền cuối cùng nổ tung trong vũ trụ như pháo hoa. Hắn cau mày một chút, dựa vào Thời Sênh không động đậy, tham lam hít hà hơi thở trên người cô.
Lúc chưa gặp được cô, hắn không ngờ rằng sẽ có lúc đến hơi thở của một người cũng khiến hắn nghiện như thế.
“Sao anh cứ như chó thế.” Thời Sênh duỗi tay xoa mặt Phượng Từ, hơi nâng lên, “Đừng cọ nữa, cọ nữa lại ra lửa bây giờ.”
“Anh chịu trách nhiệm dập tắt cho em.”
Phượng Từ há miệng cắn đầu ngón tay Thời Sênh, đầu lưỡi đảo qua, cảm giác ướt át và tê dại truyền tới làm Thời Sênh thấy da đầu run lên.
#Nói xem mỗi ngày vừa dậy đều bị vợ mình trêu chọc sẽ có cảm giác gì#
#Mỗi ngày cô vợ đều muốn mình làm hôn quân#
Thời Sênh dứt khoát rụt tay lại, mặt nghiêm túc: “Đừng nghịch nữa, đang có việc quan trọng kìa.”
“Chính sự ở đây.” Phượng Từ kéo tay cô đặt lên ngực hắn.
Thời Sênh: “...”
Lời này tuy rất đáng đánh nhưng cô lại không có cách nào phản bác được.
Thời Sênh vỗ mặt mình, bình tĩnh nào.
Ngươi phải làm một hôn quân có thể chịu được sự dụ dỗ, mê hoặc.
Thời Sênh cúi xuống, nhanh chóng ấn một nụ hôn lên môi Phượng Từ: “Ngoan một chút, tối chúng ta làm sau.”
Phượng Từ ôm lấy cổ cô, xoay người đè cô xuống khiến Thời Sênh sợ tới mức vội vàng tắt thiết bị liên lạc đi. Vừa rồi Phượng Từ nằm nên bên kia hoàn toàn không nhìn thấy người, nhưng giờ hắn xoay người đè lên nên cả người hoàn toàn lộ ra.
“Anh muốn ngay bây giờ.” Phượng Từ kéo quần áo cô xuống.
“Sáng sớm ngày ra đã vận động thế này không tốt lắm đâu.” Thời Sênh giữ chặt tay Phượng Từ, ngăn cản hành vi lấn thêm một bước của hắn.
Chàng trai cong môi cười khẽ, “Một ngày bắt đầu từ giờ Dần sao?”
Thời Sênh: “...” Sau này không thể nói lại lời này nữa.
Phượng Từ cúi xuống lấp kín miệng Thời Sênh, không cho cô có cơ hội nói tiếp nữa.
Đã tới nước này rồi, Thời Sênh mà còn từ chối thì có vẻ làm kiêu quá.
Vợ đã nói thế rồi...
Vậy tiếp tục làm hôn quân thôi...
...
Thập Phương và Thần Hành hoàn toàn không hiểu tại sao tự nhiên Thời Sênh lại cắt đứt trò chuyện.
Lúc đầu chẳng có âm thanh gì, Thập Phương suy đoán có thể là Phượng Từ đã dậy, gia chủ nói chuyện với hắn nên mới tắt âm thanh đi.
Sau đó, ngay cả hình ảnh cũng mất luôn.
Thần Hành ngẩng đầu nhìn Thập Phương, cực kỳ ấm ức hỏi: “Thập Phương, tại sao chủ nhân lại che chắn tôi chứ?”
Vừa rồi nhóc lợi hại như thế mà chủ nhân còn chẳng khen lấy một lời.
Không vui.
Thập Phương: “...” Làm sao tôi biết tại sao gia chủ che chắn nhóc chứ hả.
Thần Hành thở phì phò rời khỏi bục điều khiển, đi thẳng tới khoang thuyền nơi Thời Sênh ở. Thập Phương lập tức phản ứng lại, vội vã đuổi theo cô nhóc: “Nhóc làm gì thế hả?”
“Đi tìm chủ nhân.” Thần Hành bẻ tay Thập Phương ra, “Anh buông tôi ra, tôi muốn đi tìm chủ nhân.”
Sao Thập Phương dám bỏ tay ra chứ, càng túm chặt hơn, cuối cùng nhấc người kẹp lên nách: “Giờ nhóc mà tới, gia chủ chắc chắn sẽ không cho nhóc biến thành cái dạng này luôn đấy.”
Thần Hành vốn còn giãy giụa, nghe Thập Phương nói thế thì lập tức ôm lấy cánh tay anh ta: “Tại sao chứ?”
“Nhóc cảm thấy chủ nhân và thiếu gia Phượng Từ ở chung một chỗ thì có thể làm gì?”
Thần Hành rất thông minh, Thập Phương vừa nhắc tới đây là nhóc hiểu ra ngay, dẩu cái miệng lên hừ hừ một trận, đại khái là định nói xấu Phượng Từ nhưng sợ Thời Sênh mắng mình nên chỉ có thể chuyển thành tiếng hừ mà thôi.
Thập Phương lắc đầu bất đắc dĩ, sau đó lại xách cô nhóc đi về phòng điều khiển.
Xác phi thuyền nổ trôi nổi trong vũ trụ. Thần Hành ngồi bệt xuống đài điều khiển, chân nhỏ lắc lư, đồ trang sức trên váy công chúa chạm vào nhau, không ngừng vang lên những tiếng leng keng.
Khuôn mặt nhỏ như bánh bao nhân thịt không có cảm xúc gì. Cô nóc duỗi tay thao tác trên giao diện giả thuyết. Thập Phương không giúp được gì nên chỉ có thể đứng một bên nhìn.
“Thập Phương, ở đây có người.” Thần Hành kinh ngạc nói với anh ta, “Còn động đậy, vẫn sống.”
Thập Phương vội vàng nhìn, trên màn hình thực tế ảo, một thân ảnh cồng kềnh đang túm chặt lấy chóp phi thuyền. Bởi vì tốc độ của phi thuyền quá nhanh nên kẻ đó phải dùng hết toàn lực mới giữ được ổn định.
Con ngươi của Thần Hành sáng lên: “Sắp tới điểm quá độ rồi, để tôi xem hắn còn sống hay không.”
“Thần Hành...” Thập Phương còn chưa nói xong thì phi thuyền đã tiến hành quá độ.
Lúc quá độ sẽ chịu ảnh hưởng, nhìn không ra cái gì. Đến khi phi thuyền vững vàng lại rồi, Thập Phương vội vã nhìn về phía màn hình. Người kia vẫn còn treo ở nơi đó, có điều lúc này hắn bị kéo đi, dùng thứ gì đó để cột chặt hông mình với phi thuyền.
“Đã chết chưa?” Thần Hành cũng nhìn lên màn hình, mắt như sắp rơi vào trong đó, muốn nhìn kỹ xem người này còn sống hay không.
Nhưng sau khi quan sát một hồi lâu, người kia vẫn chẳng có động tĩnh gì, vẫn chỉ phập phồng lên xuống theo chuyển động của phi thuyền, trong lúc nhất thời khó mà nhận ra là còn sống hay đã chết.
“Thập Phương, hắn chết chưa thế?”
Thập Phương lắc đầu, anh ta cũng không phân biệt được là còn sống hay đã chết.
Người này hẳn là người sống sót trong đám đánh lộn ban nãy, có thể bò lên tàu Vô Cực rồi theo tàu Vô Cực đi một khoảng cách xa như thế, quả thực cũng có mấy phần bản lĩnh.
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Thần Hành dẩu cái miệng nhỏ lên.
Thập Phương nhìn người treo bên ngoài như dải lụa đang bay, vẻ mặt nghiêm túc: “Chờ gia chủ quyết định thôi.”
Thần Hành không tỏ ý kiến gì.
Cô nhóc vẫn luôn quan sát người đó, sau khi phát hiện người có có thể động đậy thì chẳng khác nào như phát hiện ra đại lục mới. Một người không trang bị cơ giáp, cũng không có phi thuyền, cả người trống trơn mà có thể thừa nhận được lực lượng ở điểm quá độ.
Sau đó, Thần Hành lại quá độ thêm một lần, sau lần đó, người kia liền nằm im luôn.
Thập Phương đoán là đã toi đời rồi.
Thừa nhận được một lần quá độ đã là chuyện nghìn lẻ một đêm rồi, hai lần mà còn có thể bảo tồn được cái xác hoàn hảo đã coi như là chuyện khó mà tin được. Nếu hắn còn sống thì khả năng anh ta sẽ bị dọa phát bệnh tim mất.
...
Thời Sênh vừa ra ngoài liền nghe thấy Trảm Long Vệ thảo luận trên phi thuyền có treo một người.
Cô đần mặt ra.
Trên tàu Vô Cực treo người từ bao giờ vậy?
“Có chuyện gì xảy ra?” Thời Sênh túm lấy một Trảm Long Vệ.
“Gia chủ.” Trảm Long Vệ kêu lên một tiếng, giải thích, “Vừa rồi Thần Hành phát hiện trên phi thuyền của chúng ta có người, thế nên tiến hành một lần quá độ, kết quả người đó vẫn còn sống. Sau đó Thần Hành lại quá độ lần thứ hai. Giờ người đó đang treo ở sau phi thuyền của chúng ta.”
Người ư?
Còn sống?
Chẳng phải lúc quá độ có thể dễ dàng bị ép nát sao?
“Anh có chắc là người không?” Sao ông đây lại không tin thế này?
Trảm Long Vệ nghiêm túc gật đầu: “Cả Thần Hành và Quan chấp hành đều nhìn thấy.”
“Anh có chắc là cả hai người họ đều không bị mù không?” Thời Sênh vẫn cảm thấy không đáng tin.
Khóe miệng Trảm Long Vệ giật giật, cẩn thận nói: “Khả năng này... chắc không lớn đâu.”
Đó là Quan chấp hành Thập Phương và Thần Hành, sao có thể xuất hiện tình trạng hoa mắt được chứ?
Thời Sênh bất đắc dĩ chấp nhận giả thiết này: “Còn sống hay đã chết?”
Trảm Long Vệ tỏ ra rối rắm: “Chắc là chết rồi, sau lần quá độ thứ hai thì vẫn luôn không thấy có động tĩnh gì.”
Việc lạ năm nào cũng có, chỉ có năm nay đặc biệt nhiều.
Một người đang yên đang lành lại treo lên phi thuyền của cô làm cờ hiệu, có âm mưu.
“Thần Hành và Thập Phương đâu rồi?”
Trảm Long Vệ lập tức chỉ về một phía: “Ở bên đó.”